Ta thở dài nói: "Nếu Trần tiên sinh đã nói như vậy, ta cùng không miễn cưỡng tiên sinh nữa, có điều sau khi Tả Trục Lưu chết vị trí tướng quốc sẽ vẫn đang bỏ trống, tiên sinh lại không muốn làm, làm cho ta trong lúc nhất thời chạy đi đâu tìm được người thích hợp đây?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Kỳ thực người được chọn bên người công tử có thể đảm nhiệm được tướng quốc có rất nhiều, hữu tướng quốc ngài không phải là đã sớm khâm định hạ vương Long Thiên Tứ rồi sao? Hiện tại khó khăn chỉ là chọn lựa tả tướng quốc thôi."
Ta lắc đầu nói:
"Hôm nay tại trong triều đình Tả Trục Lưu trước mặt các vị đại thần làm khó dễ Hạ vương, những việc xấu của hạ vương đã để lại ấn tượng tương đối tồi tệ trong lòng các quần thần, lúc trước ta nghĩ dùng hắn cùng là vì đối phó với Tả Trục Lưu, hiện tại Tả Trục Lưu đã nhận tội thì để hắn đảm nhiệm chức hữu tướng quốc sợ rằng có chút miễn cưỡng, chư vị thần tử không dám đảm bảo sẽ không ở phía sau ta nói ra nói vào."
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
"Công tử nói rất đúng, hạ vương đích thật là không đảm đương nổi."
Hắn nhẹ nhàng vuốt chòm râu nói:
"Công tử nghĩ Hứa Vũ Thần thế nào?"
Ta gật đầu nói:
"Hứa Vũ Thần đầy bụng kinh luân, lòng dạ rộng lớn, đích thật là người thích hợp để chọn làm tả tướng quốc, chẳng qua hắn là di thần của Yên quốc. Nếu như ta dùng hắn tất sẽ khiến cho các thần tử của đại Khang sẽ thất vọng."
Trần Tử Tô nói:
"Cho nên người thứ nhất mà công tử nghĩ tới chính là ta?"
Ta nở nụ cười:
"Công bằng mà nói, năng lực của Hứa Vũ Thần cũng không dưới tiên sinh.". Truyện Hot
Trần Tử Tô gật đầu:
"Hứa Vũ Thần sở dĩ tại Yên quốc không có nhiều thành tích chủ yếu là bởi vì đi theo nhầm quân chủ, công tử cho hắn không gian đầy đủ hắn nhất định có thể thi triển ra năng lực của bản thân. Tử Tô cho rằng do Hứa Vũ Thần đảm nhiệm chức tả tướng quốc là cực kỳ thích hợp, về phần hắn là cựu thần của Yên quốc, công tử căn bản không cần lo lắng, nếu đem tả tướng quốc giao cho Hứa Vũ Thần đảm nhiệm, hữu tướng quốc thì chọn lựa trong số các cựu thần của đại Khang, như vậy đám thần tử cùng không nói được gì."
Ta thấp giọng nói:
"Tiên sinh cho là hữu tướng quốc do ai đảm nhiệm thì mới tốt?"
Trần Tử Tô nói:
"Hạ vương nếu bị công tử gạt bỏ, nếu là chọn lựa tiếp thì trong hoàng tộc sợ rằng có điều không thích hợp, công tử cho rằng Dực vương thế nào?"
Ta lắc đầu nói:
"Dực vương là nhạc phụ của ta, sao có thể để cho ông ấy đảm nhiệm chức tướng quốc được."
Ta sở dĩ phủ quyết Dực vương đảm nhiệm chức tướng quốc còn có một suy nghĩ khác, từ trong những lời nói vừa này của Dực vương ta có thể thấy được, trong nội tâm của ông đã bắt đầu sinh ra ý muốn thối lui, cho dù ta đưa ra việc này, chỉ sợ cũng bị ông cự tuyệt mà thôi.
Đột nhiên ta nghĩ tới một người. Hôm nay tại trong triều đình Hoàng Đoan Phòng ngang nhiên nói giúp cho cần vương Long Dận Lễ. Người này tại bên trong triều đại Khang thanh danh từ trước đến nay rất tốt, nếu như ta để cho y đảm nhiệm chức hữu tướng quốc thì có thể tại trước mặt quần thần biểu hiện ra tấm lòng khoan dung của ta, nếu như hắn cự tuyệt ta thì cùng vừa lúc cho ta một một cơ hội để giáng chức của y.
Ta đem việc của Hoàng Đoan Phòng nói cho Trần Tử Tô nghe, Trần Tử Tô cũng luôn miệng xưng tuyệt.
Trần Tử Tô lại cùng ta thảo luận phát triển thế cục thêm vài câu, rất sợ trì hoãn việc nghỉ ngơi của ta nên phải đứng dậy cáo từ.
Dù bận rộn tròn một ngày nhưng ta không cảm thấy uể oải chút nào, đi tới phía sau Cần Chính Điện nơi cất dấu tro cốt của cha ta. Ta ngưng mắt nhìn hũ ngọc chứa tro cốt, trong lòng bất giác muôn vàn cảm khái, nếu như phụ hoàng trên trời có linh thiêng chắc hẳn sẽ cảm thấy vui mừng với những gì ta đạt được ngày hôm nay.
Ta cung kính quỳ trên mặt đất. Thấp giọng nói:
"Phụ thân! Hài nhi thành công rồi!"
Nhớ tới nỗ lực cùng các loại khuất nhục mà ngày xưa bản thân phải chịu, hai hàng lệ nóng dọc theo hai gò má ta chậm rãi chảy xuống.
Từ bây giờ ta đã trở thành người thống trị chân chính trên ý nghĩa của đại Khang, ta đầu tiên phải đối mặt chính là phải thay đổi chế độ hiện hành ở đại Khang. Cách thống trị ngu ngốc nhiều năm trước tới nay của Hâm Đức Hoàng đã làm cho cả cơ cấu chính trị của đại Khang mục nát tới cực điểm, muốn từ trên căn bản thay đổi thì phải yêu cầu một thời gian nhất định.
Mãi cho đến canh ba thì ta mới an giấc trên giường, nhưng mới vừa ngủ không lâu sau liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng la hét ầm ĩ, ta giương đôi mắt, sắc trời vẫn đang một mảnh đen kịt, người phương nào lớn mật như vậy cùng dám ồn ào náo động tại trước cần Chính Điện?
Ta sai người gọi Tiêu Tín tới, hỏi rốt cuộc đà xảy ra chuyên gì.
Tiêu Tín nói:
"Khởi bẩm thái tử điện hạ, là Chu thái y ở bên ngoài kêu la!"
"Chu Độ Hàn?"
Trong Lòng ta ngẩn ra, lấy tính tình luôn ẩn giấu từ trước đến nay của Chu Độ Hàn, sao hôm nay lại lớn mật như vậy?
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Hắn muốn gặp Hâm Đức Hoàng!"
Sắc mặt của ta nhất thời chuyển lạnh:
"Để hắn vào đây, ta muốn nghe xem lý do của hắn là gì!"
Tiêu Tín vội vàng đi ra ngoài gọi Chu Độ Hàn đi vào.
Chu Độ Hàn đeo hòm thuốc đi nhanh vào, hắn vẫn chưa hướng ta quỳ xuống, thấp giọng nói:
"Ty chức tham kiến thái tử điện hạ!"
Chu Độ Hàn nói:
"Ty chức tại trong cung làm đã hơn mười năm, quy củ trong cung ty chức cũng hiểu, đi tới trước Cần Chính điện kêu la thật sự là vì bất đắc dĩ, mong thái tử điện hạ thứ lỗi."
"Chu thái y tìm ta đến cùng là vì chuyện gì?"
Chu Độ Hàn nói:
"Ty chức muốn đưa thuốc cho bệ hạ!"
Ta nhíu mày, trên mặt hiện ra vẻ không hờn giận, không ngờ Chu Độ Hàn không thức thời vụ như vậy, vào lúc này còn dám đưa ra lý do muốn gặp Hâm Đức Hoàng, lẽ nào các thần tử không sợ chết của đại Khang lại có nhiều như vậy sao?
Tiêu Tín bời vì việc của Khâu Dật Trần cùng Chu Độ Hàn đã liên hệ rất nhiều, trong lòng tự nhiên muốn bảo vệ hắn, cuống quít nói:
"Chu thái y, ta không phải là đã nói với ông rồi sao, thái tử đã an bài người chăm sóc bệ hạ, không cần phải làm phiền đến ông."
Chu Độ Hàn nói:
"Thái tử điện hạ, ty chức ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện gì cùng phân được rõ ràng, chuyện gì cùng nhìn thấu, nếu ta dám đến cầu điện hạ thì đã sớm có chuẩn bị tốt đối với mọi chuyện, bệ hạ tuổi tác đã cao, thân thể suy nhược, đã chịu không được dằn vặt, nếu thái tử muốn bệ hạ sống ở trên đời này lâu thêm một ít thời gian thì nên giao bệ hạ cho ty chức chăm sóc."
Ta lạnh lùng nhìn Chu Độ Hàn:
"Nhìn không ra ngươi đối với phụ hoàng cùng rất trung thành và tận tâm!"
Chu Độ Hàn không sợ nói:
"Thân là thần tử đại Khang, đây là bản phận của ta."
Ta bước đi thong thả vài bước qua lại bên trong phòng, thấp giọng nói:
"Tiêu Tín, sai người đưa Chu thái y vào chỗ của phụ hoàng đi!"
"Đa tạ thái tử điện hạ!"
Ta xoay người lại, ngưng mắt nhìn Chu Độ Hàn nói:
"Chu thái y quả thật đã chuẩn bị tốt hết rồi sao?"
Chu Độ Hàn lặng lẽ gật đầu, quay người đi ra hướng ngoài điện.
Nhìn bóng lưng của Chu Độ Hàn, ta kìm lòng không đậu phát ra một tiếng thở dài. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tiêu Tín nói:
"Thái tử điện hạ vì sao không ngăn cản hắn? Chu Độ Hàn bất kể là nhân phẩm hay là y thuật đều là nhất lưu, bởi vì Hâm Đức Hoàng mà đi chọn con đường chết, thực sự đáng tiếc!"
Ta nhìn Tiêu Tín:
"Mỗi người có tín niệm khác nhau, mặc dù Chu Độ Hàn biết rõ Hâm Đức Hoàng ngu ngốc vô đạo nhưng trong lòng vẫn còn có hai chữ trung nghĩa đang tác quái, hắn nhảy không ra được cái vòng tròn này, ta giữ hắn lại ở bên người thì có chỗ lợi gì?"
Ta nghĩ đến việc của mẹ con An Dung liền xoay người hướng Tiêu Tín nói:
"Tra ra được tăm tích của mẹ con An Dung chưa?"
Tiêu Tín gật đầu nói:
"Hiện tại tạm thời họ đang ở Nghi Chính cung, thuận tiện chăm sóc Tịnh Đức Phi đang bị bệnh nặng."
"Bên phía hậu cung không có gì động tĩnh gì chứ?"
Tiêu Tín nói:
"Điện hạ yên tâm. Hậu cung rất an tĩnh, ta đã sai võ sĩ phong tỏa toàn bộ những con đường đi thông đến hậu cung, bất luận kẻ nào cùng không được tự tiện đi vào."
Ta thoả màn gật đầu:
"Rất tốt, bảo người giúp ta chuẩn bị rửa mặt, sau khi hừng đông ta sẽ đi gặp An Dung!"
Tiêu Tín lại nói:
"Ung vương cùng Đường Muội đêm nay sẽ đến Khang đô, ngày mai họ sẽ qua bái kiến thái tử."
Ta cười nói:
"Cái rào cản này bọn họ bao cùng không nhỏ, hôm nay mới đến đã bỏ lờ mất vở kịch hay này rồi!"
Trong lòng cùng hiểu được, họ sở dĩ tới trễ như thế tám phần mười đều là chủ ý của Ung vương. Tính cách của Ung vương trước đến nay nhát gan cẩn thận, ngờ tới lần này ta đi tới Khang đô chắc chắn dấy lên một tràng cuồng phong sậu vũ, hắn rất sợ sẽ dính líu vào trong nên nhất định là sau khi thấy tình thế trong sáng mới tới Khang đô, về phần Đường Muội, Ung vương chỉ cần làm ra quyết định thì hắn tự nhiên sẽ không tiện can thiệp. Huống hồ Đường Muội từ trước đến nay tâm cơ không sâu, Ung vương rất dễ có thể lừa gạt được hắn.
Sắc trời mới vừa thì ta đã rời khỏi cần Chính điện, trực tiếp đi qua hậu cung, tất cả người phụ trách trông coi hậu cung đều là võ sĩ thân tín của ta, thấy ta đi đến đều quỳ xuống hành lễ.
Ta từ Di Xuân viên tiến vào hậu cung. Mới sáng sớm các cung nữ thái giám đang ở trong vườn cắt sửa nhành hoa và quét lá rụng, những người này mặc dù bị nhốt ở trong hậu cung nhưng có cảm giác đặc biệt nhạy cảm, vừa thấy ta đi đến tức thì vội vàng đồng loạt quỳ gối ra hai bên đường, một đám phía sau tiếp trước kêu lên:
"Nô tài khấu kiến thái tử điện hạ!"
Những cung nhân này cùng kêu lên:
"Thái tử điện hạ sớm hơn!"
Ta cười ha ha một tiếng, bước nhanh về hước Nghi Chính cung.
An Dung cùng không có nghỉ ngơi ở Nghi Chính cung, lúc này vẫn đang ở trong Thục Đức cung chiếu cố cho bệnh tình của Tịnh Đức Phi.
Tiểu thái giám ở Nghi Chính cung nhìn thấy ta tự thân tới đây, vội vàng chạy vào Thục Đức cung thông báo.
Nghi Chính cung cùng Thục Đức cung vốn cũng chỉ cách một con đường, ta còn chưa đi tới trước Thục Đức cung thì đã thấy An Dung đang nghênh đón ở ngoài cửa cung, xa xa hướng ta thi lễ:
"An Dung không biết thái tử điện hạ tới nên không có tiếp đón từ xa, mong thái tử thứ tội!"
Ta cười nói:
"Nếu như không phải là chính tai nghe được, ta rất khó tin đây là muội tử An Dung của ta nói nói mới mấy tháng không gặp không ngờ đã cùng ta xa cách như thế rồi."
An Dung Yên Nhiên cười nói:
"Hôm nay thái tử điện hạ đã thân phận giám quốc, An Dung đương nhiên không dám tùy ý xưng hô với thái tử như ngày trước mà."
Ta cười nói:
"Muội là hoàng phi của Bắc Hồ không cần câu nệ với lễ tiết của đại Khang, cứ gọi ta một tiếng hoàng huynh đi!"
An Dung vừa rồi chẳng qua cùng là làm hình làm dạng, nghe được ta nói như thế nàng đương nhiên không kiên trì thêm, ngọt ngào kêu một tiếng:
"Thái tử ca ca!"
Ta cười đi cùng nàng đi vào ngồi trong hoa viên ở Thục Đức cung.
Ta đối với từng ngọn cỏ gốc cây ở đây cùng đều rất tinh tường, lúc trước Trân phi bị lạnh nhạt thì cũng tại nơi đây, một đoạn túc duyên của chúng ta đã phát sinh. Từ sau khi đi tới Khang đô ta không lúc nào không tưởng niệm đến Trân phi, sau khi thành công cướp đoạt hoàng quyền, loại cảm giác tưởng niệm này trở nên càng cường liệt hơn, thế nhưng ta lại phải suy nghĩ đến các mặt ảnh hưởng khác, cho nên bây giờ vẫn còn chưa thể đi gặp nàng được.
"Thái tử ca ca đang suy nghĩ gì vậy?"
An Dung đã nhận thấy được vẻ mặt khác thường của ta.
Lúc này ta mới hồi phục tinh thần lại, cười nói:
"Không có gì, hai ngày này chuyên xảy ra rất nhiều, trong đầu ta có phần rối loạn."
An Dung cười nói:
"Nhưng theo muội thấy thì, toàn bộ đại Khang chi có ý nghĩ của thái tử ca ca là tỉnh táo nhất thôi."
Từ trong câu nói của nàng ta cùng nghe được hàm nghĩa khác, thản nhiên cười, nói tránh đi:
"Bệnh tình của mẫu phi thế nào rồi?"
Nhắc tới Tịnh Đức Phi, trên mặt An Dung không khỏi như bị phủ kín một tầng mây đen, thở dài nói:
"Từ sau khi phụ hoàng đày bà vào lãnh cung, suốt ngày mẫu thân chỉ lấy lệ rửa mặt, tâm tình rất kém, tâm bệnh gì cùng sẽ tìm đến. Hai ngày này những chuyện xảy ra trong cung ít nhiều gì cùng truyền tới tai của bà, bà đang lo lắng cho chuyện của Dận Thao ca ca, bệnh tình mới vừa chuyển biến tốt lại trở nên trầm trọng."
Ta gật đầu nói:
"Muội nói với mẫu phi không cần lo lắng, việc của lục hoàng huynh ta đã bảo nhạc phụ đại nhân tự tay đi làm rồi, mấy ngày tới hắn sẽ bình yên trở về Sở Cơ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nghe được ta đã tha cho ca ca nàng, An Dung che giấu không được sự vui sướng trong lòng:
"Vậy muội sẽ nói lại chuyên của lục hoàng huynh cho mẫu phi, đối với bệnh tình của mẫu phi nhất định có trợ giúp."
Ta chuyển đề tài đến trên người An Dung:
"Hoàng muội, lần này muội đến đại Khang thăm người thân cùng đã không ít thời gian rồi, có phải là nên trở về rồi không?"
An Dung thở dài nói:
"Thái tử ca ca, chuyện của muội huynh nhất định là biết rõ, nếu như không phải là Tả Trục Lưu ở một bên gièm pha, lúc này muội đã về tới thành Ô Khố Tô lâu rồi."
Ta cười nói:
"Hiện tại thì không có người nào ngăn cản muội đâu!"
Tả Trục Lưu đã đền tội, Hâm Đức Hoàng cùng bị ta chế trụ, lời nói của ta tại đại Khang đại biểu cho ý chi cao nhất, vậy thì có ai dám đưa ra dị nghị gì chứ?
An Dung lại thở dài một hơi nói:
"Không phải là muội không muốn trở lại, chỉ là sức khỏe của mẫu hiện tại đã thành như vậy rồi, sao muội có thể yên tâm mà trở về được?"
Ta biết rõ An Dung lòng dạ sâu nặng, nàng ở lại Khang đô lâu như vậy, trong lòng từ lâu đã muốn trở về, thế nhưng ngoài miệng lại nói muốn ở lại, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, chẳng lẽ nha đầu kia còn muốn mượn chuyện này để làm khó dễ ta hay sao?
An Dung nói:
"Muội nghe nói đại hãn muốn dấy binh đánh đại Khang?"
Ta cười nói:
"Hoàng muội nghe được tin tức này từ đâu vậy?"
An Dung nói:
"Nếu như chuyên này là thật, đại hãn nhất định là vì việc mẹ con của muội, thái tử ca ca không cần lo lắng, muội sẽ viết một phong thư, sai người đưa cho đại hãn, giải thích rõ ràng rồi sẽ không có chuyện gì đâu."
Bây giờ An Dung quả thực không giống bình thường, lúc này không ngờ cùng đòi thể hiện cứu thế chủ, trong lòng ta thầm khinh thường, cô nghĩ rằng Long Dận Không ta đến đây để cầu cô sao? Nhưng biểu hiện ra vẫn cười tủm tỉm nói:
"Đại Khang và Bắc Hồ vốn là quan hệ thông gia, làm sao có thể đánh nhau được? Tuy nhiên ta cũng thấy hơi lo lắng cho muội."
Ta cố ý thở dài nói:
"Ta nghe nói vương phi Lạc Anh bên người muội phu đã mang thai"
An Dung cố gắng giữ bình tĩnh, nói:
"Thật vậy chứ? Đây cũng là một chuyên tốt mà."
Nhưng bàn tay không tự chủ được nắm chặt lấy mép váy.
"Lúc đầu thì ta cho rằng cũng là một chuyên tốt, thế nhưng vừa nghĩ lại, chuyện này đối với Bắc Hồ là một chuyện tốt, thế nhưng đối với muội tử lại chưa hẳn là chuyên tốt gì!"
An Dung dễ dàng nghe ra ẩn ý phía sau câu nói của ta, thản nhiên cười nói:
"Ả ta chẳng qua là một trắc phi, mặc dù sinh vương tử nhưng vẫn không cách nào cải biến được sự thật này, lẽ nào sẽ nguy hiểm đến địa vị của muội sao?"
Dáng tươi cười rò ràng có chút miễn cường.
Trong Lòng ta cười thầm, biểu hiện ra lại giả bộ lo lắng:
"Muội tử, không phải là huynh trưởng bắn tiếng đe doạ. Người Hồ chú trọng nhất đó là huyết thống thuần khiết, tiền triều đã từng có vị Văn Tuyển công chúa gả đến đất Hồ, cũng sinh hạ cho Khả Hãn ba vị vương tử, thế nhưng đến cuối cùng ba vị vương tử này cùng không có thể kế thừa hãn vị, sau đó từng người bị huynh đệ của họ, Khả Hãn tân nhậm giết chết."
Ta cố ý dừng lại một chút, thấy An Dung đã biến sắc mặt, ta tiếp tục châm dầu vào lửa:
"Cho dù hiện tại muội thân là hoàng hậu, tiểu điệt của ta là trưởng tử Khả Hãn, thế nhưng đến đến tương lai lập người thừa kế, nhóm thần tử của người Hồ chưa hẳn sẽ cam tâm để nó kế thừa hãn vị, bất kể muội phu thương yêu các ngươi thế nào, ý kiến của các thần dân hắn không thể không suy nghĩ đến."
An Dung tràn ngập sầu lo nói:
"Không dối gạt thái tử ca ca, sau khi ta sinh hạ Tư Nam đã đề xuất với đại hàn việc lập nó làm thế tử, nhưng đại hàn nói Tư Nam tuổi tác còn bé, chỉ một câu đã thoái thác."
Ta giả bộ đang vắt óc suy nghĩ, một lát sau mới nói:
"Muội tử, có câu ta cùng không biết có nên nói hay không, lần này Bắc Hồ hạ chiến thư với đại Khang sợ rằng không đơn giản là vì muội và Tư Nam đâu."
An Dung kìm lòng không đậu rùng mình:
"Huynh là nói…"
Ta thấp giọng nói:
"Lúc trước ta tại Ô Khố Tô bất đắc dĩ uy hiếp muội, muội phu đã đối xử với muội như thế nào, thái độ hiện tại dường như đã thay đổi hoàn toàn là một người khác, lẽ nào muội tử không có cảm thấy sao?"
Ta thở dài nói:
"Ở tại vị trí như của hắn, có đôi khi có một số chuyện rất khó để làm ra lựa chọn."
Những lời này cùng là lời tâm huyết là của ta.
Ta đứng dậy đi hai bước nói:
"Tuy nhiên có một điểm ta có thể kết luận, nếu như Bắc Hồ cùng đại Khang phát sinh chiến sự. Thời gian muội tử ở bên kia sợ rằng sẽ không được sống yên ổn đâu."
Ta không cần quay đầu lại đã có thể cảm giác được sự sợ hãi trong nội tâm An Dung. Chuyện này chỉ cần hơi động não là có thể nghĩ được, Bắc Hồ và đại Khang chỉ cần phát sinh chiến sự, địa vị Hoàng thất của An Dung tại Bắc Hồ tất phải bị vây trong hai cái khó này, nếu như đại Khang ta chiến thắng, địa vị của cô sẽ tùy theo mà đề cao, nếu như đại Khang ta chiến bại, kết quả cuối cùng chỉ sợ sẽ rất bi thảm.
An Dung thông minh hơn người, nàng đương nhiên biết rõ đạo lý này, những lời này của ta đã làm rõ với nàng, lợi ích của nàng đã cùng đại Khang liên hệ chặt chẽ với nhau, bất kể nàng tình nguyện hay không, cũng đều phải đứng cùng một trận tuyến với ta.
An Dung trầm mặc hồi lâu mới nói:
"Thái tử ca ca, muội đi chuẩn bị để ngày mai trở về Bắc Hồ!"
Ta đột nhiên quay người lại. Hai mắt lấp lánh có thần, nhìn thẳng gương mặt của An Dung, chân thành nói:
"Muội tử, ta thật sự không nỡ để cho muội đi, muội một thân một mình sinh sống tại một nước lang sói, phần ân nghĩa này đối với đại Khang, khiến ca ca ta cảm thấy không bằng…"
An Dung rưng rưng đôi mắt nói:
"Dận Không ca ca nghìn vạn lần đừng nói như thế, nếu như không phải là ca ca quan tâm, An Dung làm sao có thể có được địa vị như ngày nay."
Cách xưng hô của nàng đối với ta cùng trở nên thân thiết hơn.
Trong lòng mỗi huynh muội chúng ta đều có sự tính toán riêng, thế nhưng trong miệng lại nói ra những lời tình nghĩa thắm thiết đến tận đáy lòng.
An Dung một bên lau chùi nước mắt một bên nói:
"Muội đi rồi, mong rằng Dận Không ca ca có thể chăm sóc mẫu phi."
Ta mỉm cười nói:
"Muội tử yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tử tế với họ!"
Trong số họ đương nhiên cùng bao quát cả Hưng vương Long Dận Thao.
Ta thấy An Dung đã đáp ứng mau chóng trở về Bắc Hồ, trong lòng cùng yên ổn hơn, chỉ cần mẹ con An Dung trở về, Thác Bạt Thuần Chiếu đã không có lý do để phát binh, chẳng qua muốn để cho hắn triệt để bỏ đi suy nghĩ muốn thừa dịp loạn lạc mà xâm lấn đại Khang, sợ rằng còn phải tốn thêm một ít công phu.
Ta đang muốn cáo từ, một cung nữ từ trong cung đi ra, cung kính nói với ta:
"Thái tử điện hạ, Tịnh Đức Phi nương nương muốn gặp ngài."
Ta đành phải đứng dậy đi theo cung nữ kia vào trong cung.
Dáng dấp của Tịnh Đức Phi đã thay đổi rất nhiều, gương mặt của ngày xưa được chăm nom rất tốt giờ đã tràn đầy nếp nhăn, tóc cùng có vẻ rối tung, hai mắt dại ra vô thần.
Thấy ta đi đến, bà kịch liệt thở hổn hển ho hai tiếng, An Dung vội vàng tiến lên đỡ lấy bà.
Tịnh Đức Phi nói:
"Các ngươi đều đi ra ngoài cả đi, ta muốn nói riêng với Dận Không vài câu."
An Dung có chút lo lắng nhìn ta, nàng nhất định là sợ Tịnh Đức Phi lại nói ra lời đắc tội với ta.
Ta mỉm cười nói: "Nếu mẫu phi đã nói như vậy, các ngươi cứ lui ra ngoài cả đi, chúng ta muốn nói chuyên riêng với nhau vài câu."
Đợi sau này tất cả mọi người đi rồi, Tịnh Đức Phi đột nhiên từ trên giường ngọ ngoạy đi xuống, quỳ gối đến trước mặt ta, cử động của nàng ít nhiều có chút ngoài ý liệu của ta, ta vội vàng nâng bà dậy, thấp giọng nói:
"Mẫu phi nương nương làm cái gì vậy? Mau mau đứng lên, chớ để hài nhi phải chịu tội."
Tịnh Đức Phi thấp giọng khóc nức nở:
"Thái tử điện hạ ta tự biết có một số chuyện đã đắc tội với điện hạ, cầu điện hạ đại nhân đại lượng, nghìn vạn lần không nên trách tội ta, buông tha cho mấy người mẹ con chúng ta đi."
Nói được mấy câu bà lại bắt đầu ho sặc sụa.
Ta đỡ bà ngồi lại trên giường, dọn một cái đệm gấm rồi ngồi cạnh bên người bà, mỉm cười nói:
"Mẫu phi không cần nói như thế, ý của mẫu phi trong lòng Dận Không hoàn toàn hiểu cả, tối hôm qua nhạc phụ đại nhân đã nói chuyên với Dận Không rất lâu, ta đã bảo ông ấy đưa lục hoàng huynh trở về Sở Cơ, việc của An Dung muội tử ta cùng đã giải quyết, ngày mai sẽ sai người đưa hai mẹ con họ trở về Bắc Hồ, về phần bệnh tình của mẫu phi ta nhất định sẽ tìm ngự y tốt nhất chữa trị cho người."
Tịnh Đức Phi rơi lệ nói:
"Thái tử điện hạ, mặc dù ta nằm ở trên giường này, nhưng những chuyện đã xảy ra trong triều mấy ngày nay ta rất rõ ràng, ta đã từng làm không ít chuyên có lỗi với điện hạ, cùng không kỳ vọng thái tử điện hạ có thể tha thứ ta, nhưng hai đứa con của ta dù sao cùng là anh em cùng cha khác mẹ với điện hạ, cầu điện hạ nghĩ đến phần thân tình này mà tha cho họ đi."
Ta thầm nghĩ trong lòng:
"Ta cùng họ cùng không phải là cùng một người cha."
Trên mặt vẫn cười tủm tim nói:
"Mẫu phi yên tâm, nếu ta đã đáp ứng nhạc phụ thì sẽ không để ông ấy phải thất vọng, được rồi, nếu như mẫu phi cảm thấy hai người họ không có ở bên người thì trong lòng cứ lo lắng, vậy chờ bệnh tình của mẫu phi chuyển biến tốt đẹp, ta sẽ an bài cho mẫu phi đi thăm bọn họ."
Tịnh Đức Phi gật đầu, vô lực nói:
"Nếu Thái tử đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi."
Ta mượn cớ không làm phiền bà nghỉ ngơi, đứng dậy xin cáo lui.
An Dung vẫn đang đợi ta ở ngoài cửa cung, nàng nhẹ giọng nói:
"Có phải mẫu phi cầu ca ca buông tha cho lục hoàng huynh không?"
Ta cười gật đầu.
An Dung buồn bã nói:
"Muội đã hỏi qua mấy vị ngự y, bệnh tình của mẫu phi sợ rằng chống đỡ không được lâu."
Nàng hơi do dự, rốt cuộc hỏi:
"Phụ hoàng thế nào."
Ta lạnh lùng nhìn nàng, ta ghét nhất chính là đàn bà nhiều chuyện, An Dung cũng biết rõ sự kiêng kỵ này của ta, nhưng không ngờ còn dám nhắc tới trước mặt ta.
An Dung lập tức ý thức được mình đã nói sai lời, có chút sợ hãi cúi đầu xuống.
Ta cười lạnh nói:
"Về phía phụ hoàng đương nhiên có ta chăm sóc, muội không cần phải lo lắng làm gì."
Nói hết câu liền quay người bước đi.
Mới đi được vài bước đã gặp phải tổng quản nội cung Đa Long, hắn thấy ta đi qua vội vàng quỳ xuống hành lễ:
"Nô tài Đa Long tham kiến chủ tử!"
Dù sao hắn ở trong cung đã nhiều năm, cách xưng hô đối với ta cũng tương đối biết khôn ngoan, hai chữ chủ tử này cùng rất vừa vặn biểu đạt được thân phận hiện tại của ta.
Ta nhíu mày nói:
"Đa tổng quản, hai ngày nay ngươi trốn đi đâu vậy, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không thấy mặt đâu là sao?"
Ta cố ý không có bảo hắn bình thân, tên Đa Long này am hiểu nhất chính là a dua nịnh hót, ngay từ bé ta đã không ưa được khuôn mặt của hắn rồi, ngày đó lại là hắn phụng chỉ đưa ta và Viên Thiên Trì vào cung tiếp kiến, ngày hôm nay ta phải nhân cơ hội này mà nghiêm phạt hắn một chút.
Đa Long cười bồi nói:
"Khởi bẩm chủ tử, nô tài từ trước đến nay chỉ là làm tốt bổn phận của mình, trong lòng nô tài thầm nghĩ hầu hạ chủ tử cho tốt, những chuyện khác không có quan hệ gì với nô tài hết, nô tài không dám quản, cùng không dám hỏi."
Những câu đáp trả của hắn quả nhiên khéo léo, thảo nào đã đảm nhiệm chức tổng quản nhiều năm như vậy.
Ta lạnh lùng gật đầu:
"Đa Long, ngươi không nói ta còn thật không biết, bổn phận của ngươi rốt cuộc là gì đấy?"
Đa Long nói:
"Chủ tử, ngài suốt ngày bận về việc quốc sự, có một số việc ngài chẳng đáng để đi quản nó, cùng không có tinh lực để mà bận tâm, tỷ như nói, trong hậu cung, vị quỷ phi nào là Hoàng thượng thích nhất, vị nương nương nào, vị nương nương nào bị hoàng thượng lạnh nhạt, lại có vị nương nương nào trong lòng đang nhớ đến bệ hạ, việc này nô tài cùng đều ghi tạc trong lòng."
Trong lòng ta ngẩn ra, tên Đa Long này rõ ràng là Vạn Sự Thông của hậu cung, nếu như muốn nhanh chóng xử lý tột việc hậu cung, sợ rằng thiếu hắn thật đúng là không dễ làm. Nghĩ tới đây, vẻ mặt nhất thời hòa hoãn xuống:
"Đa tổng quản, tuổi tác của ngươi cùng không nhỏ, quỳ lâu như vậy làm gì? Đứng lên rồi hãy nói!"
Đa Long tạ ân:
"Đa tạ chủ tử, nô tài có thể gặp phải chủ tử thương cảm thuộc hạ như ngài đây thật sự là phúc phận của kiếp trước tu được."
Hắn quỳ hồi lâu như thế, khi đứng lên có vẻ hơi cố sức, xoa xoa mồ hôi trên trán rồi nói tiếp:
"Chủ tử, biểu hiện trong hai ngày này của hậu cung coi như bình tĩnh, thế nhưng sau lưng vẫn có một số người đang châm dầu vào lửa, chủ tử có phải nên nghĩ chút biện pháp."
Hắn hiển nhiên đang nhắc nhở ta điều gì.
Ta thản nhiên cười nói:
"Đa tổng quản đối với việc trong cung từ trước đến nay đều rõ ràng, ngươi giúp ta nghĩ ra một biện pháp, làm sao để hậu cung triệt để yên tĩnh đây?"
Đa Long nhìn quanh bốn phía, hai tiểu thái giám đi theo hắn cùng cung kính quỳ gối ở đằng xa, nghĩ đến cũng là thân tín của hắn.
Đa Long ho khan một tiếng, hạ giọng nói:
"Thân phận hiện tại của chủ tử là thái tử giám quốc, đương nhiên phải thay thế Hoàng thượng hành sử quyền lực, cho nên đương nhiên phải ở trong cung, nhưng rất nhiều các hậu phi nương nương cùng ở tại hậu cung, khó tránh khỏi sẽ có người nói vớ vẩn, kết cấu của hậu cung không thay đổi chỉ sợ là không được."
Ta nhìn hắn, cổ vũ hắn tiếp tục nói.
Đa Long nói:
"Phía tây bắc hoàng thành có hai trạch viện, nô tài đã sai người quét dọn sạch sẽ nơi đó rồi nếu như chủ tử đồng ỷ, trong hai ngày này ta có thể để cho các nương nương dọn qua đó."
Cách suy nghĩ của Đa Long quả nhiên chu đáo, nhóm tần phi của Hâm Đức Hoàng nhân số không ít, hiện tại nếu ta chấp chính, đương nhiên không thể để cho họ tiếp tục chiếm lấy hậu cung, vậy cứ cho họ một cái tòa viện để họ vào trong đó dưỡng lão cho rồi.
Ta có chút lo lắng hỏi:
"Hiện tại để họ qua đó, có thể sẽ có đàm tiếu gì không?"
Đa Long cười nói:
"Chủ tử suy nghĩ nhiều rồi, thứ nhất đây là gia sự của ngài, thứ hai như vậy có thể tránh khỏi hiềm nghi, lại nói nô tài đã chuẩn bị được một kế sách vạn toàn."
Ta thấy hứng thú:
"Nói ra nghe thử xem!"
Đa Long nói:
"Nô tài dự định sai người xây dựng hai tòa phật đường ở trong viện, để cho các nương nương ở nơi đó cầu phúc cho bệ hạ, coi như là bệ hạ sau trăm tuổi, họ cùng có thể dùng phật đường siêu độ cho bệ hạ."
Đa Long này thực sự là khôn khéo, nỗi oán hận vốn có của ta đối với hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ta cười nói:
"Cứ dựa theo ý của ngươi mà làm đi! Nhưng mà hoàng hậu và Tịnh Đức Phi tốt nhất vẫn là an bài thỏa đáng một chút, cho họ một tòa viện riêng đi, nhất thiết đừng để cho người khác nói ta coi nhẹ họ."
Đa Long liên tục gật đầu nói:
"Chủ tử yên tâm, nô tài nhất định an bài chuyên này cho thỏa đáng."
Ta lại nói:
"Đa Long, ta còn có một việc muốn làm phiền ngươi!"
Đa Long vẻ mặt nịnh bợ nói:
"Chủ tử cứ việc phân phó!"
Ta hạ giọng nói:
"Chuyện này nếu ngươi để lộ ra ngoài, hoặc là có chỗ nào làm không thoả đáng, ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"
Đa Long không nghĩ tới ta nói trở mặt thì trở mặt ngay, sợ đến quỳ ngay xuống đất, run giọng nói:
"Chủ tử chỉ cần ngài phân phó, nô tài cho dù nước sôi lửa bỏng cùng quyết không dám không theo."
Ta thoả mãn gật đầu, đích thân nâng hắn dậy:
"Đa Long, ngươi đối với bản vương trung thành như thế, bản vương thực sự rất cảm động."
Đa Long thấp thỏm bất an đứng cạnh ta.
"Thời gian qua ta sống ở trong cung, Trân phi nương nương đã từng nhiều lần chiếu cố cho ta, ta đã từng phát thệ phải báo đáp với nương nương, nhưng vẫn không có cơ hội."
Đa Long đảo tròng mắt vài vòng, đầu vẫn càng cúi thấp hơn, loại chuyên này hắn nghe đều là tội lỗi, nào dám đưa mắt nhìn ta.
Ta cố ý nói:
"Đa Long, khi bản vương nói, hình như ngươi không tập trung!"
Đa Long cuống quít nói:
"Chủ tử, nô tài vẫn một mực chăm chú lắng nghe mà!"
Ta mỉm cười nói:
"Vậy thì ngươi nghĩ giúp ta một biện pháp, nên báo đáp Trân phi nương nương thế nào đây?"
Đa Long ngẩn người, lại theo thói quen ngó trái liếc phải một lúc, cuối cùng nói:
"Trong cung có tòa Cửu Đinh sơn, trên núi đã từng có tòa Mộc Ân am, năm đó sau khi Thác Đế xuất gia, Cảnh Việt hoàng hậu cùng cắt tóc xuất gia ngay trên Cửu Đinh sơn này, Mộc Ân am chính là được xây vào khi đó."
Ta gật đầu, đoạn điển cố này ta cùng không xa lạ, về phần Mộc Ân am sau đó vì sao trở thành phế tích thì ta không biết.
Đa Long thấp giọng nói:
"Có chuyện có thể chủ tử không biết, ngày Hâm Đức Hoàng đắng cơ, Mộc Ân am đột nhiên bị thiên hỏa bắn trúng, toàn bộ miếu đột nhiên bị bốc hỏa, bất kể cứu thế nào cùng không thể ngăn cản lửa lan tràn, đành phải trơ mắt nhìn nơi đó biến thành một đống gạch vụn. Sau đó Hâm Đức Hoàng cho rằng đó là nơi chẳng lành, không muốn trùng kiến miếu thờ và vẫn bỏ hoang cho đến nay."
Ta cười lạnh:
"Nếu là nơi chẳng lành, ngươi nói cho ta biết những điều này thì có ích gì?"