Tailhook

Chương 23:




Lang Phong sẽ trở về Bắc Kinh vào thứ ba. Tâm trạng Châu Kỳ Sâm rất tốt, thậm chí anh còn lấy xe của Lang Phong để dài hạn ở bãi đậu xe dưới khách sạn Duyệt Quốc đích thân ra sân bay đón y.
Buổi tối trước ngày Lang Phong đi, y còn cẩn thận thêm liên kết xác thực giữa con Tesla của mình và điện thoại của Châu Kỳ Sâm, tương đương như chìa khóa điện tử của xe.
"Vẫn nên làm luôn bây giờ, lỡ như sau này có việc cần di chuyển xe, phải làm phiền anh giúp em rồi. Hình như cứ mấy tháng là khách sạn lại dọn dẹp gara, đến khi đó họ yêu cầu tất cả chủ xe di chuyển xe của mình đi." Lang Phong vừa giải thích, vừa cầm điện thoại của Châu Kỳ Sâm tải app Tesla rồi giúp anh đăng nhập xác thực.
Y nói rất nghiêm túc, nhưng Châu Kỳ Sâm lại coi như đây là một cái cớ rất đàng hoàng, cho dù là liên kết giữa điện thoại của anh với Tesla của Lang Phong, hay là liên kết con người giữa anh và Lang Phong, tính gộp cả hai khía cạnh thì đều là cùng một chuyện.
"Ừ, em làm đi." Châu Kỳ Sâm nói: "Sau này không được gỡ nếu không có sự đồng ý của anh đúng không?"
Lang Phong cài xong app thì ngẩng đầu chạm phải đôi mắt cười của Châu Kỳ Sâm, y hiểu rõ anh đang cười gì.
Lang Phong cũng cười, "Anh có thể gỡ bất cứ lúc nào."
Châu Kỳ Sâm nói: "Nói linh tinh, hai ta là một đôi trói buộc vào nhau rồi, không gỡ được ra đâu."
Lang Phong nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn màn hình điện thoại trong tay, sau đó xụ mặt nói đùa, "Tesla có thể liên kết với 19 cái điện thoại cơ..."
Châu Kỳ Sâm không để y nói xong câu này, anh đè Lang Phong lên hộc tủ ở huyền quan mà hôn, hôn đến là mạnh mẽ và thích chí. Lang Phong vẫn sợ vết mổ của anh chưa phục hồi hẳn, bèn vươn hai tay ra ôm lấy bả vai anh, "Từ từ đã." Y nói, khẩu khí rất dịu dàng, "Em vẫn chưa bay mà, không vội đâu."
Hiện tại Châu Kỳ Sâm đang ngồi trong con Tesla màu lam đậm của Lang Phong, trong đầu anh giờ chỉ toàn là hơi ấm từ nụ hôn nồng nhiệt hai người trao nhau trước khi Lang Phong đi. Xe của Lang Phong được thuê dài hạn qua một công ty lớn chuyên cho thuê xe, y không thường hay lái nên xe vẫn còn rất mới, mới tới mức vẫn còn thoang thoảng mùi da mới. Thật ra bản thân Châu Kỳ Sâm cũng không phải một người có ham muốn vật chất, quần áo anh cũng chỉ mua vài bộ, xe cũng vẫn luôn là second-hand. Nhưng anh yêu ai yêu cả đường đi lối về, vốn dĩ anh chỉ thích SUV có khung xe cao lẫn khí thế hoang dã, có tiền thì mua Jeep, không có tiền thì mua Outback, nhưng càng ngắm anh lại càng thấy yêu con xe điện này của Lang Phong.
Lang Phong bay từ Amsterdam đến đây, sau khi y họp xong, Châu Kỳ Sâm đã nhận được tin nhắn từ y, chặng sau chuyến bay hôm nay vẫn do y chịu trách nhiệm chính.
Lần này là Châu Kỳ Sâm chủ trì, anh dẫn Lang Phong đi ăn đồ Nhật, là một nhà hàng mà chính anh cũng khá vừa ý, ánh đèn mờ tối, bầu không khí thân mật, xung quanh mỗi bàn đều có rèm che, tính riêng tư cực kỳ cao. Lang Phong vừa xong nhiệm vụ bay là đến ngay, y mặc đồng phục phi công, cho nên khi vừa xuống xe, y đã bảo Châu Kỳ Sâm chờ một lát, nói hẹn hò phải ăn diện cho giống hẹn hò, y muốn ra ghế sau thay đồng phục ra.
Châu Kỳ Sâm dựa vào vô lăng, anh cũng không tiện ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác, chỉ có thể lướt qua gương chiếu hậu dõi theo bóng hình Lang Phong, nhìn y cởi áo khoác đồng phục ra rồi lại cởi từng chút từng áo sơ mi, lộ ra áo may ô bên trong——Hình như Lang Phong thường hay mặc áo phông trắng ngắn tay rộng rãi bên dưới lớp sơ mi đồng phục, thế nhưng không biết hôm nay nghĩ gì mà y lại mặc một chiếc áo may ô, lớp áo dán vào bả vai và cơ ngực của y, trông rất gợi cảm. Nước da của Lang Phong trắng, vì sống ở những nơi có vĩ độ cao trong vài năm qua nên y lại càng không có cơ hội khiến nước da này bị rám đen, đây là thứ khiến Châu Kỳ Sâm chói mắt mỗi khi đêm xuống.
"Sắp xong rồi đây." Lang Phong thấy Châu Kỳ Sâm cứ nhìn vào gương mãi, tưởng là anh chờ hơi sốt ruột nên động tác của y cũng nhanh hơn. Y lấy từ trong túi ra một chiếc áo len mặc vào rồi vội vã kéo xuống, vừa kéo tay áo vừa đẩy cửa xe ra. Khi vừa đến nơi, Châu Kỳ Sâm đã nói sắp đến giờ đặt bàn rồi.
Y nào có biết, Châu Kỳ Sâm chỉ ước gì y thay đồ chậm một chút, đến muộn giờ đặt bàn chỉ là chuyện nhỏ, ngắm người đẹp mới là chuyện lớn. Từ trước đến nay Châu Kỳ Sâm chưa từng nói bản thân là người nguyên tắc, trước mặt người mình thích, mọi nguyên tắc đều phải dạt sang một bên.
Lang Phong thay sang một chiếc áo len cổ tròn màu lam, trông thoải mái nhanh nhẹn. Khi Châu Kỳ Sâm vào nhà hàng, đôi mắt anh vẫn dính chặt lấy y.
"Màu này rất hợp với em." Anh nói.
"Ồ, vậy sao? Màu của KLM đấy." Lang Phong cúi đầu nhìn áo len nói, "Em lấy bừa một cái, quần áo của em ở Bắc Kinh ít quá."
Thật ra Châu Kỳ Sâm không nghĩ tới KLM, theo trực giác anh chỉ cảm thấy màu xanh lam này rất dịu dàng, cực kỳ hợp với nước da và khí chất của Lang Phong.
Trong bữa tối kéo dài một tiếng rưỡi, Lang Phong và anh ngồi rất gần nhau, đầu gối hai người chạm vào nhau. Cho dù có rèm che ngăn cách thì cách âm của nhà hàng vẫn không tốt cho lắm, vậy nên nửa phần sau vì muốn thì thầm với anh, Lang Phong phải nhích mặt lại gần anh hơn, tay cũng thường xuyên đặt lên cánh tay anh.
Trong nháy mắt, Châu Kỳ Sâm không còn thấy đói bụng nữa, thậm chí giữa chừng anh còn đứng bật dậy vào nhà vệ sinh rửa tay. Trong nhà vệ sinh lại càng tối hơn, khiến bầu không khí lại càng trở nên mập mờ và đắm say, anh nhìn bản thân trên mặt gương sáng loáng——Lông mày, sống mũi, đôi mắt vẫn như vậy, nhưng anh sắp không nhận ra nổi bản thân mình nữa. Tim anh đập nhanh quá.
Hôm đó sau khi về nhà, Lang Phong tắm rửa sạch sẽ, sau đó Châu Kỳ Sâm bảo y mặc lại bộ quần áo y mặc khi mới đến, rồi chính tay anh cởi nó ra. Lang Phong nằm trên giường, một tay anh luồn vào dưới lớp áo len của y mà vuốt ve núm ngực và cơ ngực, cả bờ lưng phía sau nữa; tay còn lại thì cởi quần đồng phục của y ra.
"Nhớ anh không?" Châu Kỳ Sâm ghé vào tai Lang Phong hỏi, y biết rõ anh đang chòng ghẹo mình, Châu Kỳ Sâm nhìn tai y chuyển dần từ trắng sang đỏ.
"Nhớ." Lang Phong ngoan ngoãn đáp lại anh, sau đó một tay định cởi quần ra, nhưng Châu Kỳ Sâm chỉ mất vài bước đã lột được quần y ra rồi. Ngón tay anh dính gel bôi trơn chuẩn bị luồn vào, nhưng Lang Phong xoay đầu lại nói với anh, "Em chuẩn bị từ trước rồi."
Châu Kỳ Sâm sửng sốt, sau đó Lang Phong còn nói: "Vì đến lượt anh mà..."
Châu Kỳ Sâm không trả lời y, anh cảm thấy bây giờ muốn nói thì có quá nhiều thứ để nói, vẫn nên thể hiện bằng hành động thì hơn. Vì thế anh cúi đầu xuống hôn y, đầu lưỡi trực tiếp luồn vào trong, tìm được lưỡi của Lang Phong mà mút lấy, lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau. Từ trước tới nay anh hôn môi cũng không chú ý quá nhiều vào kỹ thuật, chỉ hôn thuần túy dựa vào cảm giác, nụ hôn này rất kích thích, cũng rất ngang ngược.
Cuối cùng, Châu Kỳ Sâm nằm nghiêng tiến vào Lang Phong. Anh thật sự không suy nghĩ nhiều về tư thế làm, sau khi màn dạo đầu kết thúc, cứ như vậy tiến triển một cách tự nhiên và phù hợp. Thậm chí anh còn cảm thấy, trước đây bản thân để ý nhiều quá, dùng tư thế nào mà chẳng được. Làm tình là một chuyện vô cùng thân mật, một bộ phận của anh vùi trong cơ thể Lang Phong, cho dù dùng tư thế gì thì một phần của anh cũng thuộc về y, giờ phút này cơ thể y và cơ thể anh gắn kết chặt chẽ như mộng và ngàm(*).
(*) Mộng và ngàm là hai bộ phận được sử dụng để ghép nối các thanh gỗ với nhau trong kỹ thuật mộc truyền thống. Mộng là phần nhô ra được tạo hình ở đầu hoặc thân của thanh gỗ. Ngàm là phần lõm được tạo hình để khớp với mộng. Khi ghép nối, mộng sẽ được lắp vào ngàm, tạo thành một liên kết chặt chẽ và vững chắc.
Bình thường khi hai người nằm nghiêng ngủ, anh thường xuyên ôm lấy Lang Phong từ phía sau lưng như vậy, khi đó anh chưa chịch Lang Phong như thế này, thế nhưng trong đầu anh đã từng dấy lên khung cảnh ướt át đó, cuối cùng bây giờ cũng được thực hiện. Bờ lưng Lang Phong ưỡn thẳng gồng lên, cặp mông y cắn lấy thứ ấy của anh rất chặt, Châu Kỳ Sâm hiếm khi nhẫn nại chăm sóc người ta trên giường, nỗ lực khiến y thả lỏng ra, đợi một chút cho dương v*t của mình dấy lên khoái cảm của y thì mới cử động. Lang Phong thật sự quá im lặng, đang làm giữa chừng, Châu Kỳ Sâm xoay mặt y lại, nhắc: "Cưng ơi, em phát ra âm thanh chút đi nào."
Lúc này Lang Phong mới ừm một tiếng, cho anh nghe tiếng thở dốc.
"Đừng nhẫn nhịn."
Y gật đầu, chậm rãi điều chỉnh tư thế phối hợp với nhịp độ của Châu Kỳ Sâm.
Nằm nghiêng khá là khó làm, giờ Châu Kỳ Sâm đã cảm nhận được nỗi khổ tâm của Lang Phong ngày hôm đó, anh bèn kéo y quay lại, sau đó tách chân y ra, thúc vào từ chính diện. Do Lang Phong không nói gì nên anh không rõ y sướng hay đau. Châu Kỳ Sâm đổi sang tư thế khác, thúc sâu đến tận cùng, sau đó anh nhẫn nhịn không nhúc nhích nữa mà hỏi người dưới thân, "Em thích như này đúng không?"
Lang Phong gật đầu, sau đó nhận ra bản thân mình vẫn không lên tiếng, thế là y mới nói: "Em thích nhìn anh."
Châu Kỳ Sâm đặt tay lên đầu gối y, dùng tư thế này tấn công. Từ lần đầu tiên ở khách sạn Duyệt Quốc, anh đã nhịn vài tuần rồi, sau đó do phải làm phẫu thuật nên nhịn thêm một tháng nữa, anh thật sự đã nhịn quá lâu. Thật ra sau vài lần chịch sâu hết nấc, anh đã có cảm giác muốn bắn rồi. Độ khít, căng mịn và ẩm ướt của lỗ sau thì tay làm sao mà bì được, huống chi người dưới thân anh là Lang Phong, đến tột cùng anh đã nghĩ, chỉ cần nghe thấy tên mình được y rên lên thôi là anh đã bắn được. Cho nên Châu Kỳ Sâm ra sức cắn môi mình, dùng cảm giác đau đớn để khiến bản thân phân tâm, trì hoãn đợt lên đỉnh. Anh muốn nháy này phải lâu hơn một chút, lâu đến mức tối đa.
Trải qua giai đoạn căng trướng và trúc trắc ban đầu, bây giờ Lang Phong đã thích ứng, cũng thả lỏng hơn nhiều. Mặc dù y vẫn không nói gì, nhưng mỗi lần bị anh dập sâu hơn thì y thở dốc cũng mạnh hơn, ngón tay cũng bấu lấy bả vai anh. Châu Kỳ Sâm nhích ra một khoảng cách nhỏ để nhìn mặt Lang Phong, anh nhìn thấy sườn mặt y hơi cau lại, thế nhưng đôi mắt ấy lại mở to, trong ánh mắt chất chứa đầy dục vọng, trên mặt cũng viết rõ chình ình chữ sướng.
Châu Kỳ Sâm không có sổ tay làm tình hiệu quả, nhưng chính anh cảm thấy kỹ thuật nằm trên của mình không thua gì Lang Phong——Kinh nghiệm của anh nhiều hơn đối phương, số người anh từng lên giường cùng cũng nhiều hơn y. Lang Phong làm dựa theo lý thuyết, Châu Kỳ Sâm làm dựa theo trực giác. Chưa đến năm phút đồng hồ, anh cứ đủng đỉnh vài lần nông thì thúc một lần sâu, biết được Lang Phong sướng lắm rồi, y đã tự siết lấy anh rất chặt mà không cần anh nâng đầu gối lên, bắp chân tự giác quấn sát vào eo anh. Anh cũng không khống chế tiết tấu nữa, dùng hết sức mà dập, lần nào lần nấy cũng dập sâu đến tận cùng, sức mạnh cũng không tiết chế, Lang Phong bị chịch mạnh đến mức đầu đập vào ván giường gỗ cứng.
Bấy giờ Châu Kỳ Sâm mới dừng lại, tìm gối kê cho y. Cứ như vậy, thay đổi vài góc độ chịch, nhịp thở hổn hển của Lang Phong cũng biến hóa theo dồn dập.
Châu Kỳ Sâm mỉm cười, "À chỗ này."
Lang Phong nói: "Ừm, sướng."
Cho dù lúc này Lang Phong nói gì, cho dù có là niệm kinh thì vào tai Châu Kỳ Sâm đều biến thành lời tình tứ hết. Anh chống lên bả vai y, dùng góc độ này chịch thật lực vào bên trong, tay cũng giúp y giải tỏa ham muốn——dương v*t cấn vào bụng đã rỉ ra chất lỏng. Đôi lúc Châu Kỳ Sâm cảm thấy dương v*t của Lang Phong đúng là có thiên phú, từ độ lớn, độ dài cho đến độ cong, quả thật trời sinh làm top. Nhưng cũng có lúc, ví dụ như khi phát hiện ra ở thời điểm này, anh lại muốn chịch Lang Phong cả đời này đừng hòng xoay người lại.
Cuối cùng Lang Phong gọi tên anh, sau đó bắn ra trong tay anh, chất lỏng trắng đục phun dính cả một bàn tay, trên phần cơ bụng săn chắc cũng toàn là tinh dịch. Biểu cảm mất khống chế khi lên đỉnh của y quá ư là gợi cảm, trước đó Châu Kỳ Sâm chưa từng được thấy——Cho dù là anh chịch Lang Phong hay Lang Phong chịch anh thì lần nào anh cũng ở vị trí sau lưng, đây vẫn là lần đầu tiên. Sau khi thấy Lang Phong thoải mái, lúc này Châu Kỳ Sâm mới dám thả lỏng, thật ra anh cũng không trụ nổi được bao lâu nữa, cuối cùng anh cúi đầu xuống hôn y, răng cắn nhẹ lên môi y, sau đó xuất tinh vào cơ thể y qua lớp bao cao su.
Từ đầu tới cuối, Lang Phong vẫn nhìn anh. Đôi mắt là cửa sổ của dục vọng, Lang Phong nằm dưới cơ thể anh, có lẽ y có một trăm điểm không hoàn hảo, thế nhưng chỉ cần một ưu điểm thôi là anh hoàn toàn có thể ngó lơ một trăm điểm kia. Đó là ánh mắt y nhìn anh quá đỗi thẳng thắn, chỉ cần liếc qua thôi là anh có thể nhìn ra được, y tràn đầy ham muốn với cơ thể anh. Mỗi lần Châu Kỳ Sâm ân ái với y, anh đều cảm thấy mình như con thuyền đang lênh đênh giữa biển rộng, nhưng chỉ cần chạm mắt y, con thuyền này đã quẳng neo cập bến.
Anh bị Lang Phong gây ảnh hưởng nên nhất thời ngây ngẩn, cả hai cũng không nói gì mà chỉ im lặng nhìn nhau, hưởng thụ dư vị mây mưa. Lúc này đây bọn họ đã quá thân mật, gần gũi tới mức rất lâu sau Châu Kỳ Sâm vẫn không muốn rút dương v*t của mình ra khỏi cơ thể Lang Phong.
Mãi đến khi Lang Phong giơ chân lên ra hiệu, anh mới miễn cưỡng rút cây hàng của mình ra.
Lang Phong nhìn anh chằm chằm, sau đó mới hỏi: "Môi anh... sao thế?"
Châu Kỳ Sâm liếm môi mới phát hiện ra, anh cắn rách môi mình đến chảy cả máu, vậy mà trước đó anh hoàn toàn không có cảm giác gì, có lẽ là do máu toàn thân đã dồn sang chỗ khác rồi.
Lang Phong thấy anh không nói gì thì nhích sát vào, nhẹ nhàng áp môi mình lên nơi ấy. Quả nhiên, vị máu tanh thoang thoảng.
"Không phải do em cắn chứ?" Y hỏi.
"Là anh tự cắn." Châu Kỳ Sâm nói.
Lang Phong nhìn anh, hình như hiểu ra gì đó. Y hơi lật người lại, chống khuỷu tay lên nhìn Châu Kỳ Sâm, nói: "Anh cũng đừng nhẫn nhịn."
Châu Kỳ Sâm mỉm cười rồi gật đầu.
Lang Phong nhìn anh, một lúc sau tự dưng nói: "Tuần này... anh đến nhà em ăn cơm với mẹ em đi."
"Mẹ em... còn ở Bắc Kinh sao?" Châu Kỳ Sâm lảng tránh hỏi. Lúc này anh mới nhớ ra, ngoại trừ Duyệt Quốc, Lang Phong còn có nhà ở Bắc Kinh, cũng khó trách mấy lần trước khi hai người hẹn nhau, Lang Phong toàn bảo anh khi nào đến thì báo trước cho y biết——Châu Kỳ Sâm tưởng y bận rộn có hẹn bên ngoài, bây giờ nghĩ lại, có khả năng y ở bên chỗ mẹ mình, anh phải nhắn trước để y cất công về.
"Ừm, mấy tháng gần đây mẹ em có công việc ở đây, gần đây..." Lang Phong hơi dừng lại, sau đó nuốt nửa câu sau xuống, "Gần đây bà ấy nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
Châu Kỳ Sâm vẫn nhìn y, ý cười trong đôi mắt vẫn chưa tản đi, nhưng câu trả lời thì không phải thứ mà Lang Phong chờ mong.
"Hay là... thôi vậy, lần này... có phải sớm quá rồi không?"
Lang Phong suy nghĩ rồi nói: "Nếu anh cảm thấy vẫn sớm thì em tôn trọng ý kiến của anh."
Châu Kỳ Sâm giải thích: "Yêu đương là chuyện của hai bọn mình."
Lang Phong ngước mắt lên nhìn anh, Châu Kỳ Sâm nhìn ra được vẻ không tán thành câu nói này của anh trong ánh mắt y, nhưng y cũng không tranh cãi gì nữa.
Lúc Lang Phong đi tắm, Châu Kỳ Sâm khẽ thở dài.
Anh mở điện thoại ra lướt một cách mờ mịt, sau đó anh nhận được thông báo email mới. Thư mới hiển thị là được gửi từ hộp thư bên ngoài, không phổ biến lắm, nên anh không suy nghĩ gì nhiều liền mở ra xem trước. Kết quả không xem thì thôi, vừa xem đầu anh đã ong lên.
Người gửi thư thì anh không nhận ra, nhưng nội dung thư thì vừa đọc anh đã nhận ra ngay. Đối phương hỏi thăm gần đây anh thế nào, khách sáo đôi câu rằng lâu rồi không liên lạc, cuối cùng hắn hỏi đến trọng điểm——"Anh có thứ rất quan trọng phải đưa cho cậu, gần đây cậu ở Thâm Quyến hay ở đâu khác?"
Ký tên là một dòng ký tự trắng ngắn. Là Bạch Tử Duật.
Phản ứng đầu tiên của Châu Kỳ Sâm là kinh ngạc, anh không biết tại sao Bạch Tử Duật tìm được email công việc ở hàng không Hải Nam của anh. Hắn không có WeChat của anh, cũng không có phương thức liên lạc khác của anh. Kể từ sau lời từ biệt trên boong tàu ba năm trước, bọn họ chưa từng trao đổi thêm một câu nào nữa. Sau sự kinh ngạc thì tất cả những cảm xúc bồn chồn và khó chịu từ tình cảm cũ trước đây lại lũ lượt ùa về. Thế nhưng giờ anh không còn một mình nữa, cho nên anh ra sức đè nén tâm tư của mình xuống.
Khi Lang Phong ra khỏi phòng tắm, y nhìn thấy màn hình điện thoại của Châu Kỳ Sâm sáng đèn, còn anh thì nhìn màn hình với vẻ cau mày, tâm tình tốt ban nãy giờ không thấy nữa. Y gọi anh vài câu, cũng nhìn ra được anh có tâm sự.
Lang Phong nghiêm túc trở lại, y đi vào, chậm rãi rút điện thoại ra khỏi tay Châu Kỳ Sâm. Châu Kỳ Sâm bị dọa giật mình, tưởng y muốn xem nội dung trên màn hình điện thoại của anh——Email ngắn của Bạch Tử Duật vẫn còn nằm trên cùng hòm thư công việc của anh. Thế nhưng đương nhiên là Lang Phong không làm vậy, y chỉ đặt điện thoại của anh lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống cạnh anh, chống tay lên hỏi rằng, "Anh còn gì muốn biết không?"
"Muốn biết gì cơ?" Châu Kỳ Sâm vừa hỏi ra khỏi miệng cũng hiểu đại khái ý của Lang Phong. Kết hợp với sự kiện anh không muốn cùng y về nhà ăn cơm ban nãy, có lẽ Lang Phong sợ anh còn cảm thấy lấn cấn gì đó nên mới không chịu gần thêm bước nữa.
Quả nhiên, Lang Phong nói: "Em có thể kể cho anh nghe lịch sử tình trường của em."
"Anh..." Châu Kỳ Sâm bật cười, "Anh cũng đâu có hỏi em."
"Sớm muộn gì anh cũng phải biết." Lang Phong nói.
Châu Kỳ Sâm thấy y nói như vậy thì đồng ý. Lang Phong nằm rất gần anh, y không nói gì nữa mà dựa đầu lên vai anh. Châu Kỳ Sâm đành vòng một cánh tay ra ôm lấy y.
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Editor có lời muốn nói:
Tuần này chỉ có 01 chương thôi, hẹn mọi người sang tuần nhiều chương hơn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.