Đối mặt với sự càn quấy cứng đầu của Tô Tác Bằng, Thẩm Mặc Trì kiên nhẫn giải thích: “Không phải nạp thiếp mà là cưới thê, ta muốn cưới A Âm là bình thê.”
Bình thê?
Hai chữ này lọt vào tai Trần thái thái, bà ta giật mình như bị thứ gì kích thích, trong đầu đột nhiên nảy ra rất nhiều chuyện tốt. Ví dụ như bình thê thì sẽ nhận được lợi ích gì từ Thẩm gia? Bà ta biết Tô Doanh gả vào vẫn luôn sống một mình, A Âm nhà bà còn chưa gả vào Thẩm gia đã nên duyên vợ chồng với Thẩm Mặc Trì, gả vào có được cưng chiều không? Nếu có con trước thì chẳng phải sẽ giữ toàn quyền Thẩm gia trong tay sao?
“Bình thê.” Cuối cùng Trần thái thái cũng mở miệng: “Nếu là bình thê thì cũng phải nói trước một vài chuyện. Ta không quan tâm đến việc nội bộ Thẩm gia trước kia, nhưng nếu A Âm nhà ta gả vào đây thì có phải đại ca Thẩm gia cần cho ta một lời giải thích và bảo đảm không?”
Này là muốn hỏi hắn quyền quản lý gia đình đây mà! Thẩm Mặc Trì khó xử, nương hắn Khương thái thái nắm quyền quản lý gia đình, Tô Doanh gả vào đây cũng không cho nàng can thiệp. Tô Âm còn chưa gả vào, dù gả vào rồi cũng chưa chắc đã được nương hắn nhường quyền quản lý gia đình. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, cho dù là nói dối cũng phải trấn an mọi người trước.
“A Doanh không hiểu chuyện luôn khiến nương phải giận, A Âm là cô nương cực kỳ hiếu thuận, nương ta cũng là người thương người, điều này Trần bá mẫu cứ yên tâm.”
Trần thái thái thật sự không tin điều này, ban đầu Khương thái thái vì của hồi môn của Tô Doanh nhiều nên mới cho cưới, nghĩ tới cũng không dễ chung sống. Thẩm Mặc Trì nói dễ nghe nhưng bà cũng không thể không tin, dù sao nếu A Âm gả vào đây, trở thành người Thẩm gia, nhà mẹ để quản lý được bao nhiêu? Mấu chốt còn phụ thuộc vào việc A Âm và tiện nhân Tô Doanh kia ai được Khương thái thái quý hơn.
Thẩm Mặc Trì thấy Trần thái thái không nói gì thì lại bổ sung thêm một câu: “Nếu người không yên tâm thì ta có thể hứa quyền quản lý gia đình sau này chắc chắn sẽ là của A Âm.” Tô Doanh sắp bị đuổi ra khỏi cửa, chắc chắn Tô Âm sẽ quản lý gia đình.
Miệng Trần thái thái cong lên, trong lòng cũng vui vẻ.
Tô Doanh khi còn ở nhà mẹ đẻ dựa vào của hồi môn nương để lại mà sống tốt hơn A Âm nhà bà ta, bà ta vẫn luôn ghen ghét, đố kỵ, hận đến nghiến răng, nếu hôn sự này thành công tốt đẹp thì tiện nhân Tô Doanh kia sẽ bị A Âm giẫm đạp dưới chân, nghĩ thân cũng thấy sướng.
Tô Tác Bằng nhìn thấy nụ cười như có như không của nương thì lập tức hiểu mẹ cả đã đồng ý. Y phải nhân cơ hội này đòi chút lợi ích từ Thẩm gia, hắn đã phải lòng thứ nữ Nhu tỷ của Huyện thừa gia, mãi không dám nhắc đến chuyện thành thân là vì không có sính lễ. Bây giờ Thẩm Mặc Trì đã rơi vào tay y, thế nào y cũng phải bóc lột đã.
“Nếu huynh đệ Thẩm gia đã nói lời này thì chúng ta cũng dễ thương lượng. Ban đầu ngươi cưới Đại nãi nãi gửi mười lăm gánh sính lễ, nếu cưới muội muội nhà ta làm bình thê thì sính lễ đương nhiên cũng không thể ít hơn phải không.”
Thẩm Mặc Trì nghe thấy lời này gân xanh trên thái dương nhảy dựng lên, tên Tô Tác Bằng này đúng là xấu xa đến cực điểm, y đang tống tiền hắn. Mặc dù về lý thì đúng, nhưng mười lăm gánh sính lễ phụ thân, mẫu thân hắn phải gom hết lại mới có để cầu hôn Tô Doanh, bây giờ bảo hắn đi đâu tìm mười lăm gánh sính lễ nữa để đưa tới Tô gia đây?
Mười lăm gánh sính lễ! Tô Tác Bằng vừa nói là Trần thái thái đã hiểu ý y, bà biết thứ tử ích kỷ nhưng lời y cũng có lý, nên không nói gì nữa.
Tô Tác Bằng thấy sắc mặt Thẩm Mặc Trì xanh lét, cắn răng nghiến lợi mới nhớ đến đệ đệ Thẩm Mặc Thu của hắn đã nói ra chuyện xấu hổ ở nhà, thì ra là thật nhưng liên quan gì đến y? Cái y muốn là sính lễ để có thể cầu hôn Huyện thừa gia.
“Huynh đệ Thẩm gia, ngươi tự nói muốn cưới bình thê, lẽ nào sính lễ lại ít hơn khi cưới Đại nãi nãi? Như vậy sau này A Âm nhà ta làm sao ngẩng cao đầu được? Hay là ngươi luôn miệng nói là bình thê, thực chất vẫn là nạp thiếp?”
Tô Tác Bằng nói năng hùng hồn, Thẩm Mặc Trì tức giận hai mắt hoa lên, hắn ngồi trên ghế bành, trong đầu vẫn đang tính xem làm sao để lấy được mười lăm gánh sính lễ? Đúng rồi, còn có Tô thị, không phải nàng vừa nhân đức lấy sáu mươi rương của hồi môn cho Tô Âm đấy sao? Vậy thì cho thêm mười gánh sính lễ nữa, rồi lại lấy thêm chút nữa từ hồi môn của A Bạch và A Nha là đủ mười lăm gánh rồi.
Dường như đã giải quyết được vấn đề, vẻ mặt Thẩm Mặc Trì dịu đi: “Chuyện này ta có thể làm được, đại ca Tô gia yên tâm.” May mà cuối cùng của hồi môn của tô thị vẫn về Thẩm gia, mặc dù nói là của Tô Âm nhưng nói với Tô Âm, nàng là người chu đáo, chắc sẽ không khắt khe chuyện của hồi môn với A Bạch, A Nha đâu. Còn về Tô Doanh, nàng vẫn còn rất nhiều, những ngày sống ở Thẩm gia cũng không chịu thiệt.
Tô Tác Bằng vui mừng khôn xiết, trong đầu đang nghĩ rất nhiều, thậm chí còn đã nghĩ tới lúc động phòng sẽ làm gì mới vừa mới lạ vừa kích thích. Y càng nghĩ máu càng sôi lên, sốt sắng nói: “Vậy các người định khi nào tới phủ đón dâu? Phải biết ngươi và A Âm đã nên duyên vợ chồng, nếu không nhanh lỡ như nàng có thai thì cả hai nhà đều mất mặt, dù sao trấn Thái An này không lớn, đánh quả rắm cũng truyền khắp nơi.”
Thẩm Mặc Trì không nghĩ tới điều này, bây giờ Tô Tác Bằng nhắc nhở mới bực bội: “Không biết Trần bá mẫu có kế hoạch gì không?” Thẩm Mặc Trì đứng trước mặt Trần thái thái, đối mặt với nhạc mẫu tương lai vẫn luôn ít nói này, hắn vẫn phải cung kính, tôn trọng.
Trần thái thái biết suy tính trong lòng Tô Tác Bằng, có lần bà dâng trà cho nhị lão gia đã nghe y nhắc tới chuyện thứ nữ Huyện thừa gia. Chuyện này bà không quan tâm, bà biết rõ tính tình Tô Tác Bằng, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng câu cuối cùng hắn nói cũng có lý, A Âm và Thẩm Mặc Trì đã phát sinh quan hệ, nếu thật sự có thai sẽ mang tiếng xấu trong phủ. Bà ta thở dài thườn thượt, sự bất mãn và bất đắc dĩ với Thẩm Mặc Trì thể hiện rõ trong lời nói: “Ca nhi nhà ta nói đúng, chuyện này không thể kéo dài lâu, nguơi và mẫu thân ngươi chọn ngày kết hôn đi.”
“Mười ngày nữa là ngày lành, rất thích hợp để gả cưới, trong nửa năm tới thì đó là ngày tốt nhất rồi.” Ngày này là sinh nhật con gái Huyện thừa gia, y cố ý xem lịch nên đã xem xét cẩn thận từng chữ trong lịch.
Mười ngày?
Thẩm Mặc Trì không có vấn đề.
Trong lòng Trần thái thái không vui cho lắm, bà gả con gái đi cũng phải có nửa năm chuẩn bị, vội vàng như vậy chẳng phải sẽ khiến hàng xóm nghi ngờ sao? Nhưng nếu thật sự Tô Tác Bằng nói, A Âm ở trong nhà hai tháng cũng đủ khiến người ta phát hiện ra manh mối, khơi mào những lời đàm tiếu.”
“Mười ngày gấp quá, hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Tác Bằng lo lắng chuyện sính lễ nên vội nói: “Mẫu thân, hàng xómg nghĩ thế nào cũng chỉ là chuyện nhất thời thôi. Nếu A Âm ở nhà sẽ gây nên phiền phức, như vậy mới khiến hàng xóm chê cười. Chúng ta chỉ cần nói hôn sự này đã được định trước rồi, chỉ là nửa năm tới không có ngày nào đẹp ngoài ngày đó nên mới vội vàng xuất giá, người khác có thể nghĩ gì?”
Trần thái thái biết không thành vấn đề nhưng bà cũng không thể phủ nhận đề nghị của Tô Tác Bằng.
Thẩm Mặc Trì thấy Trần thái thái cau mày, nhưng sự im lặng của bà có nghĩa là bà đã đồng ý. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tối qua say rượu không tỉnh táo, mặc dù đã làm chuyện đó với Tô Âm nhưng chưa được cảm nhận rõ tư vị đó, Thẩm Mặc Trì không khỏi tiếc nuối. Bây giờ đã liên hôn, mười ngày sẽ trôi qua nhanh thôi, lòng hắn lại đầy rạo rực.
Hôn sự của Thẩm Mặc Trì và Tô Âm đã được giải quyết, Tô Âm theo mẹ con Trần thái thái về Tô phủ.
Tô Doanh nằm trên võng suy nghĩ thất thần, nàng đã biết mười ngày nữa Thẩm Mặc Trì và Tô Âm thành thân. Thẩm gia đã bắt đầu bận rộn việc mua sắm, vốn dĩ cũng có việc nàng cần lo nhưng mọi người không tới làm phiền nàng. Lúc trước nàng nhận được tin hai người đính hôn, cố chịu đựng trái tim đầy tổn thương lo liệu cho Thẩm Mặc Trì, từ cách bài trí tân phòng cho đến việc bát đũa chén đĩa, đều do nàng lo liệu, bận tối mắt tối mũi, chỉ để Thẩm Mặc Trì đừng có người mới mà quên người cũ.
Thái Mạn kéo rèm dẫn một nam hầu đi vào, hắn chắp tay cúi đầu trước mặt Tô Doanh: “Nô tài thỉnh an cô nương.”
Tô Doanh quay đầu lại, Đại Lâm là đánh xe của phụ thân nàng, khi nàng đại hôn phụ thân nói trợ thủ đắc lực của ông sẽ đi theo cô.
Tô Doanh ra hiệu cho Thái Mạn ra ngoài, nói chuyện riêng với Đại Lâm.
“Cô nương có gì phân phó?”
“Lát nữa ta nhờ Thái Mạn đưa cho ngươi hai trăm lượng bạc, ngươi cầm ngân bạc đến sòng bài Thông Viên trong huyện tìm Hắc Tam, bảo hắn đến hẻm Liễu Điều trong thành, vào nhà Chu tú tài, nhà thứ ba trong hẻm trộm một bức hưu thư. Hắc Tam đó rất tinh ranh, ngươi trả một trăm lượng bạc trước để làm định ngân, nói với hắn khi nào xong việc sẽ thanh toán nốt, ngươi nhận được hưu thư thì ở lại trong thành ba ngày hẵng về.”
Hắc Tam là tên trộm có tiếng trông huyện, thủ đoạn rất tài tình, ngay cả khi chủ nhà biết hắn trộm cũng không lấy ra được bằng chứng nên đành chịu, huyện nha lại càng không có cách gì. Đại Lâm tò mò sao Tô Doanh lại biết Hắc Tam thích đánh bạc, thậm chí còn biết đánh ở sòng bạc nào? Dù sao hắn mới chỉ nghe nói Hắc Tam mê gái chứ chưa nghe Hắc Tam mê cờ bạc bao giờ.
Nhưng hắn chỉ là một gã sai vặt, biết rõ bổn phận của mình, chờ Tô Doanh gọi Thái Mạn lấy ngân bạc rồi mới đi.
“Cô nương cho Âm cô nương mấy chục rương của hồi môn, nếu không thấy đưa về phủ làm loạn thì phải giải quyết thế nào?” Thái Mạn không biết Đại Lâm nói chuyện gì với Tô Doanh, nàng chỉ nghĩ mỗi chuyện này.
Tô Doanh lường trước Tô Âm về Tô gia chắc chắn sẽ nói chuyện nàng muốn cho thêm của hồi môn cho Trần thái thái biết. Về phần Thẩm Mặc Trì bên này, hắn ưa sĩ diện chắc chắn sẽ không mở lời trước, càng không đên Tô phủ hỏi, chuyện này co thể giấu được ngày một ngày hơi nhưng không thể giấu được quá lâu.
Có lẽ Viên ma ma đã chuyển được của hồi môn vào tiêu cục Đồng Dương, người cũng xuất phát đến sơn trang Ngô Đồng, Tô Doanh chớp mắt, bầu trời bên ngoài đã hừng sáng, nàng càng không thể chờ đợi thêm nữa.
“Đại nãi nãi, đại gia đến rồi.” Xuân Đào vừa nói vừa vén rèm cho Thẩm Mặc Trì vào.