Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 28: Nhất minh kinh nhân




(bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)
Đêm đã khuya, Thích Ngạo Sương nằm trên giường, thật lâu không ngủ được.
Những điều Địch Thản Tư làm tối nay khiến Thích Ngạo Sương có cảm giác khó tả. Không biết nên diễn tả hành động này của Địch Thản Tư thế nào. Chỉ có thể chắc chắn một điều rằng Địch Thản Tư này là người mê võ. Để truy tìm sức mạnh mà đã vứt bỏ đi vài thứ, trong đó có cả tình yêu.
Người này có nguyên tắc rõ ràng trong chuyện tình cảm. Trước kia cho phép Lan Ni ở bên, giúp Lan Ni vượt qua tầng thứ tám của tháp Tinh Thần Thiên là bởi vì thiếu của nàng ta một nhân tình. Mà thái độ với tỷ tỷ và cháu của mình cũng khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Địch Thản Tư nói đứa bé kia có ra sao cũng không quan tâm nhưng sẽ không để tỷ tỷ mình đau lòng.
Chân mày Thích Ngạo Sương nhíu chặt, nghĩ tới một vài chuyện đáng sợ. Vì mặt mũi của tỷ tỷ nên Địch Thản Tư mới khách khí với Thiếu chủ. Nếu có một ngày Địch Thản Tư cảm thấy tình cảm của hắn và tỷ tỷ của mình kết thúc thì sẽ thế nào? Giả sử Địch Thản Tư bởi vì được tỷ tỷ mình chăm sóc nên mới quan tâm, nếu hắn cảm thấy tình cảm đó đến hồi kết thì sẽ ra sao…Vậy hắn sẽ làm gì?
Nghĩ tới đây, khí lạnh lan ra sau lưng Thích Ngạo Sương.
Rốt cuộc Địch Thản Tư là người thế nào?
Vì theo đuổi sức mạnh tột cùng, thật chẳng lẽ sẽ tuyệt tình tuyệt nghĩa thật sao? Ở thế giới trước kia của Thích Ngạo Sương không phải không từng nghe qua có người mê võ đến biến thái như thế. Có người vì theo đuổi võ học cực hạn mà đoạn tuyệt tất cả tình cảm, thậm chí còn giết cả người thân của mình. Vì không còn bất kỳ ràng buộc gì nên mới lên được nơi cao nhất.
Chẳng lẽ Địch Thản Tư đúng là người như thế?
Mấy ngày sau đó, Địch Thản Tư giúp thành Cửu Thiên chuẩn bị mọi thứ. Kiều Nạp Sâm liền kéo Thích Ngạo Sương đi dạo phố cả ngày ở thành Cửu Thiên, ăn cơm, trêu ghẹo những nữ nhân xinh đẹp. Mà Lan Ni biến mất, tỷ tỷ của Địch Thản Tư rất lo lắng, phái người đi tìm, cũng phái người về nhà Lan Ni hỏi thăm. Cơ Lạp cũng cả ngày la hét muốn tìm Lan Ni nhưng không có bất kỳ ai nghi ngờ Địch Thản Tư.
Tất cả mọi người trong phủ Thành chủ đều biết Địch Thản Tư không có bất kỳ ý tứ gì với Lan Ni, ai mà nghĩ Địch Thản Tư sẽ mời Lan Ni ra ngoài ban đêm? Tự nhiên cũng sẽ không có ai nghi ngờ Địch Thản Tư.
Một tuần sau, Địch Thản Tư đề cập đến chuyện về học viện.
“Địch Thản Tư, đệ…đệ không chờ Lan Ni à? Bây giờ chưa tìm được Lan Ni, phụ thân muội ấy cũng nói muội ấy không về nhà.” Y Lỵ Toa cau mày, hỏi Địch Thản Tư đầy bất mãn. Tấm lòng Lan Ni dành cho Địch Thản Tư, Y Lỵ Toa vẫn xem trong mắt. Tuy con bé hơi kiêu ngạo một chút nhưng dung mạo và gia thế của nó không chê vào đâu được. Hơn nữa, quan trọng nhất là nó chân thành với Địch Thản Tư. Nó theo Địch Thản Tư lâu như vậy, có thể thấy được tình đã vô cùng sâu. Mà bây giờ Địch Thản Tư lại chẳng quan tâm tới việc Lan Ni mất tích nên Y Lỵ Toa không thấy vui.
“Có lẽ muội ấy đã về học viện rồi.” Địch Thản Tư lạnh nhạt nói.
“Không thể! Con bé tuyệt đối không thể không nói với ta một tiếng mà đã đi.” Y Lỵ Toa lập tức lên tiếng phủ nhận.
“Sao đệ biết được. Đệ về học viện trước đây. Sắp tới cuộc tỷ thí sau khi tu luyện rồi. Làm xong những việc này đệ sẽ về.” Địch Thản Tư không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.
“Địch Thản Tư…!” Y Lỵ Toa muốn nói lại thôi.
“Đệ đi đây.” Địch Thản Tư nhàn nhạt gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm cũng gật đầu hành lễ chào hỏi rồi rời đi.
Y Lỵ Toa mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng nhìn theo bóng lưng Địch Thản Tư biến mất ở cửa. Lần nào Địch Thản Tư cũng đi một mình, không để Y Lỵ Toa tiễn. Y Lỵ Toa đứng uên, nhìn cửa không còn bóng người, khẽ cau mày.
Địch Thản Tư…đứa nhỏ này…rốt cuộc giống ai đây? Có lúc cảm thấy nó bình tĩnh đến đáng sợ.
Ba người cứ như thế mà về học viện Tinh Thần, mà Lan Ni không xuất hiện nữa.
Sau khi Thích Ngạo Sương trở về ký túc xá của mình thì thấy Vi Ân Tư đã trở lại.
“Thích Ngạo Sương, huynh đi đâu vậy? Mới trở về từ tháp Tinh Thần Thiên à?” Vi Ân Tư vui mừng, bước lên đón, trên đồng phục của hắn là sáu ngôi sao nhỏ màu vàng.
“Không. Tới thành Cửu Thiên.” Thích Ngạo Sương ngồi xuống, mỉm cười nhìn Vi Ân Tư vui vẻ ra mặt, nói, “Chúc mừng huynh trở thành học viên sáu sao.”
“Ha ha, đây đều là công của huynh. Cám ơn huynh đã dạy ta nhiều như thế.” Vi Ân Tư rót cho Thích Ngạo Sương ly nước, nói đầy vui vẻ.
“Nếu ta nhớ không lầm thì Bối Sắt Phân Ni cũng sáu sao.” Thích Ngạo Sương nhận ly nước, nhấp một ngụm, trêu.
“Ha ha, ha ha ~~~” Vi Ân Tư gãi đầu, ngượng ngùng. Nhưng giữa hai hàng lông mày là thỏa mãn và vui mừng không che giấu được.
“Phải rồi, Thích Ngạo Sương, sao huynh lại tới thành Cửu Thiên? Đi tới đó mất rất nhiều thời gian. Vậy là huynh đã sớm ra khỏi tháp? Ta mới ra ngoài một chút mà huynh đã chạy qua chạy lại thành Cửu Thiên rồi?! Huynh…Huynh bây giờ là mấy sao?” Vi Ân Tư hỏi đầy kích động.
“Tám sao.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhàn nhạt trả lời.
“A! Ha ha! Lợi hại, quả nhiên lợi hại!” Vi Ân Tư kích động tới mức bật cười, nhìn Thích Ngạo Sương, kêu lên đầy vui vẻ, “Ta biết ngay mà, huynh không đơn giản chút nào. Huynh thật lợi hại. Ta nghe nói có một học viên lần đầu tham gia tu luyện đã lên tới tám sao. Không ngờ chính là huynh. Không đúng, nên nghĩ tới! Huynh lợi hại như thế, chuyện này không có gì là lạ cả.”
Thích Ngạo Sương chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm. Nàng cảm thấy Vi Ân Tư thật sự vui cho nàng.
“Thích Ngạo Sương, gần một tháng nữa là tới tỷ thí rồi. Ta cảm thấy nhất định huynh sẽ có thành tích rất tốt, ha ha, không chừng huynh còn có thể thắng Địch Thản Tư đấy.” Vi Ân Tư nói đầy hưng phấn, “Huynh là người có thực lực không lường được nhất trong năm nay. Nên biết trước kia cũng chỉ có Địch Thản Tư là lên tám sao trong lần đầu tiên tham gia tu luyện. Huynh là người thứ hai. Nhất định huynh có thể vượt qua huynh ấy.” Vi Ân Tư càng nói càng hưng phấn.
Thích Ngạo Sương mỉm cười, lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Vi Ân Tư, lời của huynh có hai điểm không đúng.”
“Hả? Không đúng chỗ nào?” Vi Ân Tư nghi ngờ.
“Thứ nhất, ta rất rõ sự chênh lệch giữa mình và Địch Thản Tư. Ta không phải là đối thủ của huynh ấy. Thứ hai, không phải chỉ có ta đạt được tám sao trong lần tham gia tu luyện đầu tiên. Trước Địch Thản Tư còn có một người nữa.”
“Cái gì? Ai?” Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sương đầy kinh ngạc, “Ta chưa từng nghe chuyện này. Kể cả những học trưởng mà ta quen mấy ngày nay cũng không ai biết.” Nói tới đây, Vi Ân Tư giựt giựt khóe miệng, bổ sung, “Ta bây giờ là học viên sáu sao nên rất nhiều người muốn làm quen với ta. Thực lực của ta quả thật đã được nâng cao rất nhiều.”
“Tình người ấm lạnh chính là như vậy. Cũng rất nhiều người giẫm lên người khác để trèo lên cao.” Thích Ngạo Sương nhẹ thở dài, rồi trầm giọng nói, “Ta cũng không biết người vượt qua tầng thứ tám của tháp Tinh Thần Thiên trong lần đầu tiên là ai. Bây giờ học viện đã cấm nhắc tới người này. Tốt nhất huynh đừng hỏi Bỉ Nhĩ, đừng tự tìm rắc rối.”
“A, được.” Vi Ân Tư gật đầu, không hỏi chuyện này nữa.
“Tốt nhất huynh nên chuẩn bị để lấy được thành tích tốt giữa các học viên sáu sao đi. Không chừng sẽ gặp được Bối Sắt Phân Ni đấy. Nếu nàng ấy là đối thủ của huynh thì huynh phải làm sao?” Thích Ngạo Sương cười, trêu ghẹo Vi Ân Tư.
“Hả? Vậy thì, chuyện này, nói vậy là…” Vi Ân Tư nhất thời bị nghẹn đến đỏ mặt, vò đầu bứt tai không biết phải làm sao.
Thích Ngạo Sương buồn cười nhìn Vi Ân Tư. Tính cách dễ xấu hổ như thế có theo đuổi Bối Sắt Phân Ni thuận lợi không? Xem ra mình nên giúp huynh ấy một chút.
Hơn một tháng sau đó, Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm luôn tìm Thích Ngạo Sương, sau đó ba người cùng xuất hiện ở sân học viện, nhà ăn, thư viện, sân huấn luyện…Dĩ nhiên ba người thu hút vô số ánh mắt. Ba thiếu niên có dung mạo xuất chúng, phong hoa tuyệt đại khiến trái tim của vô số thiếu nữ loạn nhịp.
Nam sinh thì đang đoán một chuyện khác. Tại sao Lan Ni vẫn luôn đi cùng Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm lại không thấy đâu? Mà thay vào đó lại là thiếu niên tóc đỏ kia?
Cho đến khi kết thúc một tháng tu luyện, cuộc tranh tài kết thúc, danh sách được công bố, mọi người mới bừng tỉnh, hơn nữa còn xôn xao.
Thiếu niên tóc đỏ đó lại lần đầu tiên tham gia tu luyện đã vượt qua tầng thứ tám. Hơn nữa trong cuộc tỷ thí sau đó lại đạt được vị trí thứ hai, đánh bại tất cả học viên tám sao trước kia, kể cả Kiều Nạp Sâm! Người đứng đầu vẫn là Địch Thản Tư.
Khi danh sách được công bố, cả học viện sôi trào. Tất cả mọi người tranh nhau dò hỏi tin tức về Thích Ngạo Sương xem rốt cuộc hắn là ai mà lại có thể một lần đánh bại đám Kiều Nạp Sâm, đạt được vị trí thứ hai, có tám sao!
“Thích Ngạo Sương là ai?”
“Người đứng thứ hai không phải Kiều Nạp Sâm mà là Thích Ngạo Sương? Người đó là ai?”
“Không phải chứ? Ai mà lợi hại vậy, có thể kéo được Kiều Nạp Sâm xuống?”
“Thích Ngạo Sương? Chưa từng nghe cái tên này. Là ai vậy?”
“Đúng vậy, chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ lần đầu tiên tham gia tu luyện mà có được thành tích như thế à?!”
Xung quanh bàn luận ầm ĩ, xôn xao.
Tháp Lên Na đứng dưới bảng thông báo, kinh ngạc mà nhìn cái tên đứng thứ hai trên cái bảng danh sách khổng lồ, hồi lâu không nhúc nhích nửa bước.
“Chẳng trách hắn lại kiêu ngạo như vậy. Thì ra đúng là có chút tài năng.” Vưu Ni Á đứng bên cạnh Tháp Lệ Na, nói đầy phức tạp. Ngày đó, tình cảnh xấu hổ vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Còn tưởng rằng Thích Ngạo Sương vong ân phụ nghĩa, kết quả là hắn lại nhờ người tới giúp bọn họ. Không ngờ hắn có thể thông qua tầng tu luyện thứ tám của tháp Tinh Thần Thiên, hơn nữa còn là người đứng thứ hai toàn học viện. Khó trách lúc đầu hắn lại trầm ổn bình tĩnh như thế trong nhà ăn. 
Tháp Lệ Na nhìn tên Thích Ngạo Sương trên bảng danh sách, trong lòng cực kỳ phức tạp. Thì ra là khoảng cách giữa mình và huynh ấy lớn như vậy. Huynh ấy đã đạt tám sao mà mình thì chỉ có năm sao.
“Ha ha, Thích Ngạo Sương, biết ngay là huynh có thể làm được mà. Tám sao, tám sao đó! Mời mọi người đi, huynh phải mời mọi người đi.” Một giọng nói vui sướng, ngọt ngào truyền vào tai mọi người.
Tháp Lệ Na theo tiếng nhìn sang, thì thấy một nữ sinh dáng vẻ ngọt ngào trong sáng đang lắc lắc cánh tay Thích Ngạo Sương, nói đầy vui vẻ.
“Nữ sinh đó là ai?”
“Đó là Mạt Lý Na, một trong tứ đại hoa khôi.” Vưu Ni Á nhỏ giọng nói.
Tháp Lệ Na đứng từ xa mà nhìn Thích Ngạo Sương, trong lòng thất vọng. Mọi người vừa nghe cái tên Thích Ngạo Sương thì liền nhìn sang, xem xem người đạt vị trí lớn trong năm nay có dáng vẻ thế nào.
“Đừng như thế. Tỷ nhìn đi, khuôn mặt tiểu tử tóc đỏ là mất kiên nhẫn. Hai người không có mối quan hệ như tỷ nghĩ đâu.” Vưu Ni Á thấy Tháp Lệ Na như vậy, vội vàng lên tiếng an ủi.
“Tỷ…Tỷ nói gì thế? Mối quan hệ giữa bọn họ ra sao thì có liên quan gì tới ta?” trên mặt Tháp Lệ Na thoáng qua tia mất tự nhiên, vội vàng phân bua.
“Được rồi, ta không phải không có mắt. Thái độ của tỷ với tên tiểu tử kia thế nào chả lẽ ta không nhìn ra?” Vưu Ni Á lắc đầu, thở dài.
Tháp Lệ Na im lặng, không nói gì nữa, chỉ nhìn Thích Ngạo Sương và Mạt Lý Na phía xa.
“Không rảnh, cũng không còn tiền.” Thích Ngạo Sương gạt cánh tay Mạt Lý Na đang kéo tay mình ra, lạnh lùng từ chối.
“Này, huynh quên rồi à, huynh còn nợ ta một nhân tình!” Mạt Lý Na vừa thấy Thích Ngạo Sương có thái độ như vậy thì trong lòng khó chịu, lập tức trừng mắt, lạnh giọng nói. Lý do tồi tàn gì vậy? Không có tiền? Cái tên đáng ghét này nói như thế mà không cảm thấy mất mặt à?
Thích Ngạo Sương im lặng.
“Không có tiền thì ta mời được chưa? Coi như là chúc mừng huynh. Đi, đi ăn thôi!” Mạt Lý Na lại kéo tay Thích Ngạo Sương.
“Nếu ăn cơm có thể trả nhân tình cho tỷ thì đi.” Thích Ngạo Sương lại gạt tay Mạt Lý Na, mất kiên nhẫn mà đi lên đầu.
“Này, huynh nghĩ hay nhỉ! Là ta mời huynh ăn cơm, huynh cho rằng nhân tình dễ trả như thế sao?” Mạt Lý Na vội vàng đuổi theo.
Tháp Lệ Na đưa mắt nhìn hai người rời đi, mặt buồn bã.
Mà những nam sinh xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét mà nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương. Chuyện đáng cười là Mạt Lý Na chủ động hẹn hắn mà hắn còn ba lần bốn lượt từ chối. Tuy không bằng lòng với thái độ kiêu ngạo này của Thích Ngạo Sương nhưng không ai dám chủ động bước lên khiêu khích. Ai bảo người ta bây giờ là người đứng thứ hai trong học viện? Ánh mắt thiếu nữ xung quanh Thích Ngạo Sương cũng tràn đầy khát khao.
“Tháp Lệ Na, tỷ thật là. Nếu đã muốn thì phải chủ động chứ. Tỷ còn cơ hội đó. Tỷ nhìn Thích Ngạo Sương đi, hiển nhiên là không có ý gì với Mạt Lý Na.” Vưu Ni Á nhìn dáng vẻ buồn bã của Tháp Lệ Na đầy tức giận.
“Ta…” Tháp Lệ Na hạ mi mắt, không nói ra lời.
“Tỷ và hắn cùng một môn phái. Hắn để người ta tới giúp tỷ, chứng tỏ hắn đối với tỷ không giống người khác. Tỷ phải nắm chặt cơ hội. Tỷ nghĩ đi, bề ngoài của hắn xuất chúng, bây giờ lại có thành tích tốt như thế, không chủ động thì còn có rất nhiều nữ sinh đang nhìn hắn chằm chằm đấy.” Vưu Ni Á ra sức thuyết phục.
“Đừng nói nữa, Vưu Ni Á, ta biết rồi.” Sắc mặt Tháp Lệ Na đầy phức tạp.
Vưu Ni Á nhẹ thở dài.
Thích Ngạo Sương đi cùng Mạt Lý Na, rời khỏi đám đông. Mạt Lý Na lải nhải ở phía sau: “Thích Ngạo Sương, chúng ta đi ăn cơm.”
“Ở đây thì ăn gì?” Thích Ngạo Sương không khách khí mà hỏi.
“Vậy chẳng lẽ không ngồi với ta một lúc được à?” Mạt Lý Na cau mày, nói đầy khó chịu.
“Hắn không có thời gian đâu. Hắn phải đi với ta tới phòng làm việc của viện trưởng.” Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột chen vào, khiến Mạt Lý Na xoay người, kinh hãi. Nàng ta thấy ngay gương mặt tuấn tú không hề gợn sóng của Địch Thản Tư. Đứng sau lưng Địch Thản Tư là Kiều Nạp Sâm.
“Huynh!” Mạt Lý Na vừa định nói gì thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Địch Thản Tư, không dám nói gì nữa. Chỉ nhìn thoáng qua mà Mạt Lý Na đã cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình rất lớn khiến nàng ta sợ run.
“Đi thôi, Thích Ngạo Sương.” Địch Thản Tư lạnh nhạt nói.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương gật đầu.
Ba người xoay người rời đi. Mạt Lý Na nhìn theo bọn họ, dậm mạnh chân. Địch Thản Tư đáng ghét! Thật đáng ghét! Mạt Lý Na nhìn bóng lưng Địch Thản Tư đầy giận dữ, thở phì phì, mắng trong lòng.
“Đừng bị tình yêu nhàm chán ràng buộc.” Trên đường đi, Địch Thản Tư lạnh lùng mà nói.
Kiều Nạp Sâm há hốc miệng. Sao Địch Thản Tư này lại có thể nói thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.