“Lão nhân gia trước đó muốn chúng ta giúp đỡ, lại vì sao đã vội vã đi như vậy?” Hách Liên Dực Mẫn đắc thủ trong một chiêu, khẽ cười ôm Mộ Tĩnh Vân đáp xuống, giọng mang vẻ trêu đùa.
Mộ Tĩnh Vân trở lại trên mặt đất, theo bản năng muốn thoát ra khỏi tay của Hách Liên Dực Mẫn bên thắt lưng y, nhưng nghĩ lại một chút thấy rừng cây này quá không yên ổn, máu độc của mình chỉ có thể đấu cận chiến, không thể sát thương từ xa, cách xa khỏi Hách Liên Dực Mẫn thật không có lợi gì, cho nên đảo con ngươi một vòng, nhưng cũng nghiêm túc lại, không suy nghĩ đến chuyện làm loạn nữa.
“Người trẻ tuổi bây giờ ah, vậy mà không ngờ lại khi cùng nhau khi dễ một lão thái bà như ta…” Chỉ an tĩnh trong chốc lát, từ dưới đại thụ không xa truyền đến tiếng nỉ non của lão thái áo nâu, hữu khí vô lực (yếu ớt), không biết thương thế thật ra nặng thế nào, hay vẫn là ánh mắt bị xáo trộn này…
“Ta không có xuất thủ.” Mộ Tĩnh Vân mới vừa nghiêm túc một hồi, bây giờ nghe được lão thái áo nâu cũng xem như đưa y vào trong sổ nợ, nhất thời lại không bình tĩnh được, giọng mặc dù không lớn, nhưng là có thể để cho người khác nghe được rõ ràng…
“Ngươi im lặng một chút.” Hách Liên Dực Mẫn thu ánh mắt về, quay đầu nói khẽ một câu ở bên tai Mộ Tĩnh Vân, ngữ khí bình thản, nhưng lại lộ ra chút nghiêm nghị giống thật mà là giả, đồng thời lấy tay kéo lại, siết chặt đem Mộ Tĩnh Vân lên phía trước…
“Hừ.” Ngang hông bị đau, hơn nữa lại bị giọng nói của Hách Liên Dực Mẫn làm cho sợ hết hồn, Mộ Tĩnh Vân nhìn trước mắt đột nhiên thấy một khuôn mặt xinh đẹp phóng đại ra, chẳng biết tại sao lại chợt có chút chột dạ, không dám đối diện. Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo cứ như vậy bị đè xuống tự thấy không cam lòng, cho nên chỉ có thể liếc mắt nghiêng qua một bên, lại không nhẹ không nặng “hừ” một tiếng, lấy sức mạnh của không lời để kháng nghị…
Nghĩ đến bọn họ vẫn còn ở cùng nhau bên kia, bây giờ lão thái áo nâu còn chứng kiến hai người này trong mắt như không có người mà “liếc mắt đưa tình” như thế, lửa giận trong lòng đã cháy sạch lại càng tăng lên, âm thầm hít một ngụm khí vào khởi động chân khí, một tay chống ngân trượng, một tay chống thân cây, từ từ đứng lên, thầm nói một câu: “Không ngờ hôm nay lão bà lại thua trên tay tên tiểu quỷ…”
“Còn chưa hỏi rõ lão bà bà là muốn nhờ chúng ta giúp cái gì?” Thanh âm lão thái áo nâu tuy nhỏ, nhưng Hách Liên Dực Mẫn vẫn nghe được, quay đầu lại không tiếp tục trêu chọc Mộ Tĩnh Vân nữa, nhưng tay vẫn không buông ra, vẫn ôm Mộ Tĩnh Vân như trước, theo lời lão thái hỏi tiếp.
“Nếu tiểu oa nhi ngươi giống như có thiện tâm này, lão bà ta đã có thể nói rõ ràng ra.” Lão thái áo nâu cũng không khách khí, nhìn về phía ánh mắt thâm thúy của Hách Liên Dực Mẫn một chút, khóe miệng cong cớn lên, cười quỷ dị nói: “Lão thái bà ta không chỗ nương tựa, lẻ loi qua hơn nửa đời người, tuy rằng lão không có nơi nào nuôi dưỡng, nhưng vẫn lưu luyến một chút với những đồ vật trần tục nơi thế gian này, ta nói như vậy, ngươi cũng hiểu rồi chứ?”
“Dường như đã hiểu.” Hách Liên Dực mẫn nghe những lời nói này cười ha hả, ánh mắt trong veo chuyển động, có đáp không đúng cũng không cắt được…
“Những thứ kia ngươi cũng không thiếu, tặng lão thái bà ta một ít được không?” Ánh mắt của lão thái áo nâu cũng theo đó xoay vài vòng quỷ quái, cặp mắt híp một cái, ngừng câu hỏi lại…
“Vậy phải xem khẩu vị của lão bà bà lớn như thế nào nữa.” Cặp mắt đào hoa trêu chọc, Hách Liên Dực Mẫn cười lên tiếng hỏi.
“Khẩu vị của lão bà ta không lớn, chỉ cần đồ mang trên người ngươi thì có thể tính là phúc hậu rồi!” Thần thái lão y áo nâu hào phóng đáp…
“Lão bà bà ngươi muốn hết tất cả, hai người chúng ta dọc đường phải làm sao đây?” Hách Liên Dực Mẫn nhìn như nghiêm túc ngẫm nghĩ.
“Cái này không liên quan đến chuyện của lão bà ta.” Trả lời lại hết sức vô trách nhiệm
“Vậy thì thứ cho vãn bối phải xấu hổ rồi.” Lại lần nữa lấy quạt ngọc từ trong ngực ra sờ soạng, cầm trong tay ngắm nghía kỹ càng.
“Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt chứ.” Lão thái áo nâu lại lần nữa cười nham hiểm một tiếng, bộ dạng ngạo mạn.
“Đây cũng không phải là tiền bối mời rượu ạ.” Giả vờ than thở…
“Tiền tài là vật ngoài thân, tiểu oa nhi chớ có luyến tiếc cái này trên người, ngay cả mạng cũng không cần.” Lão thái áo nâu cũng theo đó giả vờ thở dài – hóa ra là lão bà bà này cũng không phải là tới để giết người, cũng không phải tới để trả thù, mà là chỉ vì tiền mà tới!
“Nói có lý, nhưng mà ngàn dặm xa xôi, nếu không có bạc trong người, nửa bước cũng khó đi ạ. Hơn nữa vãn bối trong người có việc, có thể không đợi được để đi lại một chuyến từ đầu.” Lời tuy uyển chuyển, nhưng từng câu từng chữ không có chỗ trống để thương lượng, Hách Liên Dực Mẫn không hổ là có thói quen buôn bán, lời nói ra miệng luôn có thể có lớp vải lót bên ngoài thật xinh đẹp.
“Tiểu oa nhi chớ nói nhiều lời, một câu nói có cho hay là không!” Tiếc là chiêu này đối với lão thái áo nâu cũng không có tác dụng, nghe được Hách Liên Dực Mẫn không muốn cho, ngân trượng trong tay lão thái ngừng lại, nhãn thần lại bắt đầu sắc bén lên!
“Nếu như không cho thì thế nào?” Cười cười không thèm để ý, Hách Liên Dực Mẫn lấy quạt ngọc đặt ngang trước ngực, ánh mắt sắc sảo liếc ngang một cái, phong kinh vân đạm* hỏi.
(*Phong khinh vân đạm (风轻云淡): gió nhẹ mây thưa, chỉ tâm tình yên lặng, bình thản, ung dung)
“Vậy lão bà ta phải tự mình chịu cực một chút tới lấy chứ sao nữa!” Lão thái áo nâu đã sớm vận chân khí thật tốt, hơn nữa vừa rồi mượn lúc rảnh rỗi khi nói chuyện, đem nội thương do va đập trước kia điều tức lại cũng khôi phục gần hết. Cho nên vừa nghe Hách Liên Dực Mẫn nói “không cho,” lập tức liền vận khí phi thân vọt tới, nhưng mà lúc này không phải là dùng nội lực áp tới gần, mà là trực tiếp khua ngân trượng đi tới, từng chiêu từng thức đều là sát chiêu rất gần người!
Mới vừa rồi một chiêu của tiểu quỷ kia đắc thủ chẳng qua là vì mình nhất thời sơ suất, hơn nữa cổ chân tuy bị roi đánh tới, thế nhưng trên roi mang theo kình lực chỉ có thể coi là bình thường, mặc dù giữa những người trẻ tuổi cũng có thể coi như là không tệ, nhưng đối với bà tuyệt đối không có phần thắng. Hơn nữa ban nãy nói chuyện thấy được phong thái dáng vẻ của hắn, đích thật là thanh niên anh tài hiếm có, vốn định để lại một con ngựa cho hai người bọn họ, chỉ lấy tiền tài cũng được, nhưng không nghĩ hắn không thức thời, vậy thì không nên trách lão bà ra tay giết người độc ác!
Trong lòng lão thái áo nâu đang suy tính, nhưng trên tay không bị ảnh hưởng, từng chiêu chuyển động liên tục, vừa nhìn cũng biết là động sát tâm, dùng hết mười phần công lực!
Mặt Hách Liên Dực Mẫn cũng không cười để đối đáp nữa, thu hồi tâm thần lại để toàn bộ tinh thần đối chiến. Mộ Tĩnh Vân ở bên cạnh bị hắn nắm cả trái phải di chuyển, tuy là lòng có khó chịu, nhưng lúc bây giờ cũng coi như thức thời, chỉ là gương mặt sầm lại, mím môi tuyệt không lên tiếng. Đối thoại mới vừa rồi của Hách Liên Dực Mẫn và lão thái bà, nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng thật ra hai người ở trong bóng tối đều đang phân cao thấp.
Tranh đua miệng lưỡi là phân cao thấp ngoài mặt; đấu nhau trong đầu mới thật sự là cao thủ tranh tài!
Hách Liên Dực Mặt ngoài mặt nhìn như khiêm tốn lễ độ, nhưng ở mỗi lời đều tranh đua – chiếm thế thượng phong trong cuộc nói chuyện, cũng không thuận theo cũng không nhượng bộ, bởi vì, chính là muốn khiến cho lão thái bà kia mất kiên nhẫn mà động thủ trước!
Người nào động thủ trước, người đó liền mất tiên cơ!
Chung quy lão thái bà còn đánh giá thấp Hách Liên Dực Mẫn, cho là mình nhất định có thể thắng – cấm kỵ lớn nhất đối với người tập võ chính là khinh địch!
“Võ công tiểu quỷ ngươi cũng không tệ, kế thừa từ sư phụ nào?” Xem ra lão thái áo nâu đích thật nắm chắc phần thắng, đánh nhau mà còn rãnh rỗi nói chuyện.
“Không nhọc ngài phí tâm.” Hách Liên Dực Mẫn tứ lạng bạt thiên cân*
(*Tứ lạng bạt thiên cân (四两拨千斤): Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân; một kĩ xảo trong Thái cực quyền, không cần dùng sức mà vẫn thắng được đối phương. Ý chỉ không cần dùng sức mà vẫn có thể giải quyết dễ dàng.)
“Cũng không phải là chiêu thức của danh môn ở Quan Trung*, chẳng lẽ là cao nhân ở quan ngoại?” Lão thái cũng không từ bỏ ý định, từng bước tới gần, tựa hồ như thập phần để ý đến xuất xứ võ công của Hách Liên Dực Mẫn – tuyệt đối không giống như của một môn phái tầm thường, nhưng lại không giống võ công tà môn ở quan ngoại, hơn nữa nhìn y phục và cách ăn nói, lại nhất định là nhân sĩ Giang Nam không thể nghi ngờ, vậy…
(*Quan Trung (关中): một khu vực lịch sử của Trung Quốc tương ứng với thung lũng hạ du của Vị Hà: https://vi.wikipedia.org/wiki/Quan_Trung)
“Tiền bối, lúc giết người chớ có phân tâm nha.” Lão thái áo nâu vẫn còn đang tự suy nghĩ, nhưng trong chớp mắt không thấy được công phu lộ ra sơ hở nào, chỉ nghe được tiếng cười của Hách Liên Dực Mẫn, khi phục hồi tinh thần lại, ngực đã bị chuôi quạt gõ một cái. Nói là gõ, nhưng cảm thấy khí huyết bỗng nhiên cuồn cuộn một hồi. Nhưng muốn nói không phải là gõ, cái đánh trúng ngực vừa rồi chỉ là chạm vào nhẹ nhàng, cũng không thấy dùng nhiều khí lực…
Khí huyết của lão thái áo nâu không thông, tự cho rằng biết rõ bản thân bị đánh trúng, trong lòng lập tức hiểu là không thể tiến công bằng sức được nữa, buộc lòng phải phi thân lui về, chân vừa mới bình tĩnh đứng xuống, liền khom người ho khan không ngớt, khóe miệng cũng có vai tia máu đỏ sậm chảy xuống, xem ra nhất định là bị nội thương rất nặng!
“Lão nhân gia bất quá chỉ vì cầu một chữ “tài”, không đáng để liều mạng như vậy.” Hách LIên Dực Mẫn tay cầm quạt lắc đầu, đúng là cảm thấy có chút đáng tiếc – võ công cao cường như vậy, có lẽ cũng không phải là một nhân vật vô danh, tuổi đã cao, bất tất tự làm khổ mình vì chữ tiền mà phá hủy một đời anh minh.
“Nói thật dễ nghe!” Lão thái ho khan một hồi, cảm thấy khí huyết thông suốt lại không ít, trọng bụng đã biết người trước mặt tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, nhưng bị lòng tham sai khiến, lại không bỏ xuống được miếng thịt mỡ đã đến miệng này, đang lúc vừa cúi suy nghĩ vừa quan sát xung quanh, đúng lúc thấy cái roi lúc nãy quấn chân bà rơi bên cạnh rễ cây, khóe miệng chợt cười âm hiểm một cái, đưa chân móc lên, đổi thành tay trái cầm trượng, tay phải cầm roi, đạp chân xuống đất một cái, roi ngựa trong tay liền theo chiều gió vụt đi!
Hách Liên Dực Mẫn thở dài, sau khi buông hông của Mộ Tĩnh Vân ra lại thuận tay đẩy một cái, đưa Mộ Tĩnh Vân đến chỗ tương đối an toàn ở một bên, mình thì cầm quạt ngọc dự định đơn đả độc đấu với lão thái áo nâu.
Hách Liên Dực Mẫn vừa chuẩn bị ứng chiến xong, nhưng không nghĩ nghe được một tiếng cười dài thâm độc của lão thái áo nâu, đắc ý nói: “Tiểu oa nhi vẫn còn quá non! Thư sinh này đưa cho lão bà làm thư đồng đi!”
Lão thái áo nâu vốn không thể tiến công bằng sức, lòng liền nghĩ ra một kế, roi chính là vũ khí mềm, phạm vi công kích cũng xa hơn nhiều so với binh khí thông thường, cũng khó phòng ngự. Hách Liên Dực Mẫn ỷ vào thân pháp không tệ của bản thân dĩ nhiên là không sao cả, nhưng Mộ Tĩnh Vân bên cạnh hắn lại khác, đụng phải vũ khí mềm của cao thủ, khinh công tốt cũng không nhất định có thể làm gì được, huống gì hắn còn không có võ công?!
Lão thái áo nâu chính là thấy được một điểm này của roi, trước đó bà vẫn luôn dùng ngân trượng, chỉ có thể đấu ở cự ly gần, bây giờ đổi thành roi ngựa này, mặc dù không phải là loại roi dài và gọn nhẹ như bình thường, nhưng Hách Liên Dực Mẫn vẫn luôn ôm Mộ Tĩnh Vân sợ y có sơ xuất, vậy chứng mình là Hách Liên Dực Mẫn rất khẩn trương vì Mộ Tĩnh Vân, mà nếu đã khẩn trương, bà có thể thừa cơ lợi dụng. Roi không giống vũ khí bình thường, Hách Liên Dực Mẫn hiển nhiên cũng sợ Mộ Tĩnh Vân sẽ phải chịu liên lụy, cho nên nhất định trước hết phải an bài Mộ Tĩnh Vân xong mới có tâm tư ứng phó bà – chỉ cần Hách Liên Dực Mẫn nghĩ như vậy, bà đã thắng!
Rồi chẳng qua là để dương đông kích tây! Chỉ cần Hách Liên Dực Mẫn vừa để tay xuống, bà sẽ tới bắt lấy Mộ Tĩnh Vẫn là được!
Có thư sinh này ở trong tay, không sợ Hách Liên Dực Mẫn không thỏa hiệp!!