*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yuu
Kỳ Vương trúng tên nghỉ ngơi qua mùa thu, chờ miệng vết thương khỏi hẳn, có thể tùy ý đi lại, đi đến kinh thành đã hoàn toàn vào đông.
Đêm hôm đó có tuyết rơi, buổi sáng Lạc Trăn mở cửa phòng, trong viện tuyết trắng phủ khắp mọi nơi, cảnh sắc rực rỡ thường ngày ở đông viện cũng không thể nhận ra được. Hoàn toàn bị tuyết bao phủ.
Tây Nam của Dĩnh Xuyên quốc có khí hậu nóng ẩm, mùa đông ở Mạt Lăng Đô tuy cũng có tuyết rơi, nhưng tuyết cúc ít, thường thường rơi khoảng hai canh giờ là ngừng, tuyết đọng trên mặt đất chỉ đủ in giấu chân thôi.
Nay lên kinh thành thấy tuyết rơi dày như thế này. Khiến nàng hết sức ngạc nhiên.
Mấy ngày nay đã gần qua năm mới, ngoài cửa Phán Cung dán bố cáo, đóng cửa học xá 20 ngày, năm sau mới học lại.
Mục Tử Ngang được cha dặn dò, sáng sớm đã tự mình đưa quà tặng đến phủ Kỳ vương.
Hắn đến vương phủ không cần phải báo trước, quen đường quen nẻo bước vào chính viện, vừa vào liền nhìn thấy một sân treo đầy đèn lồng, cỏ cây bừa bộn, tuyết phủ kín cả sân.
Dọc theo hàng gạch, ngay ngắn chỉnh tề, lớn nhỏ khác nhau, bày ra hai, ba mươi người tuyết, giống như binh sĩ đang chờ duyệt binh vậy.
Mỗi người tuyết đều mang theo mũ quả dưa, khoác quần áo, buộc eo câu mang, mang giày da, trên mặt lấy than đen mắt, cà rốt làm mũi, thuốc màu vẽ ra lông mày và miệng, biểu tình không giống nhau, xiêm y cùng biểu cảm được phối hợp rất hài hòa.
Lạc Trăn lại mặc bộ xiêm y kia, tóc buộc cao bằng một sợi dây bạc, đứng trước mặt của một người tuyết, cầm bút lông trong tay, đng vẽ lông mày cho người tuyết.
Chu Hoài mặc một chiếc áo màu tím nhạt, đứng che ô dưới hành lang, khóe miệng chứa ý cười nhìn nàng ở ngoài sân.
Trên mặt Mục Tử Ngang lộ ra biểu tình co quắp, làm bộ như cái gì cũng không phát hiện, đi qua hành lễ.
"A, Tử Ngang, ngươi đến rồi." Chu Hoài cười hỏi hắn, "Lâu rồi không gặp ngươi, dạo này ngươi thế nào? Ở Đông Đài quán có chuyện gì mới không?"
Mục Tử Ngang mặt không thay đổi nói, "Ngũ gia, thần rất tốt. Ngày ấy từ Kỳ Vương phủ trở về nhà, liền bị phụ thân cấm cửa, mỗi ngày cho dù sớm hay muộn gì cũng đều bị chất vấn hai lần, hỏi thần Ngũ Gia gọi thần qua phủ ôn thư, thần lại chạy đến đâu mà uống say như chết, có phải là vụng trộm đi đến những nơi hoa bướm kia không, mãi cho đến hai ngày trước mới được thả ra. Nay đã không còn chuyện gì rồi."
Lạc Trăn nghe được, cười đau cả bụng, ngừng động tác, lấy bút lông chỉ chỉ Mục Tử Ngang, "Uy, Mục Công Tử, ngươi chớ đổ hết lên người Ngũ gia. Chẳng lẽ là chúng ta bức ngươi uống rượu sao, hay hươu bào ngày hôm đó không ngon?"
Mục Tử Ngang buồn bã, chán nản đi dưới hành lang, tìm lan can ngồi xuống.
"Ngũ Gia, người còn cùng nàng ta nháo." Mục Tử Ngang chỉ chỉ trong viện, "Mấy ngày nay Ngũ Gia không ở Phán Cung, nên người không biết, chuyện nào vào Kỳ vương phủ, đều truyền khắp cả Đông Đài quán rồi. Có mấy người miệng dơ bẩn truyền đi toàn là lời ác ý."
Ý cười khóe miệng Chu Hoài biến mất, xoay người lại, hỏi một câu, "Là ai truyền."
Mục Tử Ngang nói, "Mấy ngày trước ta bị cấm túc, lúc trở về Đông Đài Quán, sớm đã truyền ra rồi, đâu có ai nói rõ được là ai chứ! Ta nghĩ tới nghĩ lui, khẳng định là mấy người ngày dó đi theo Tam gia tới đây."
Chu Hoài buông mắt ngẫm nghĩ một lát, nhẹ giọng nói, "Việc này ta muốn tra một chút, không thể cứ như vậy bỏ qua. Tam ca khinh thường hành vi kia của chính mình, Văn tiểu cữu đến nay vẫn còn ở phủ tĩnh dưỡng. Đem mọi chuyện truyền ra, nhất định là ở trong đám người đi cùng đó."
Mục Tử Ngang gật đầu đáp ứng.
Chu Hoài giương mắt nhìn đám người tuyết trong viện, "May mà qua năm mới, Phán Cung đóng cửa nghỉ học, đến năm sau mới mở. Thừa dịp mấy ngày này, nghĩ biện pháp đàn áp một chút, răn dạy bọn họ một phen. Lạc Trăn bên này, có thể giấu thì cứ giấu —— "
Mới nói xong, Lạc Trăn liền cao giọng tiếp lời nói, "Không cần giấu, ta nghe được rồi."
Chu Hoài: "..."
Mục Tử Ngang: "..."
Lạc Trăn: "Ngũ Gia đừng lo lắng. Ai nói nhảm, cứ để hắn nói. Cái gọi là chính trực không sợ gian tà, bị người ta nói sau lưng cũng chả đau chả ngứa, ta không để ý."
Chu Hoài: "..."
Mục Tử Ngang nghĩ ngợi, lại cảm thấy đúng, đi qua nói chuyện với nàng: "Câu này của Lạc Quân, rất có phong phạm của ẩn sĩ không tranh sự đời. Lúc trước ta có nhiều lời không phải, Mục mỗ ở đây nhận lỗi." Dứt lời vái chào, hành lễ tạ lỗi.
Lạc Trăn vẽ xong lông mày cho người tuyết, lùi lại hai bước, hài lòng quan sát vài lần, gật đầu đáp lễ với Mục Tử Ngang.
"Mục Công Tử đừng vội nhận lỗi, trước hết nghe ta nói hết đã. Ta còn một câu —— bị người ta nói sau lưng vài câu không làm ta đau hay ngứa, ta không để ý. Ai dám nói trước mặt ta, ta đánh gãy chân hắn."
Mục Tử Ngang: "..."
Hắn quay đầu trở về dưới hành lang, "Ngũ Gia, người nhất định không thể cùng nàng ở chung một chỗ nữa. Cái miệng ngụy biện này của họ Lạc này sớm muộn gì cũng mang lại phiền toán cho Ngũ gia."
Chu Hoài nâng tay, nhìn trời tuyết, ung dung nói, "Sao lại nói là ngụy biện chứ. Thánh nhân có câu, "Lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn. Lấy thẳng báo oán, lấy đức trả ơn." Chính này ý này."
Yuu: *Thứ lỗi cho cái sự non nớt của em, nhưng mà lúc edit mụ mị sao mà hong hiểu câu này nói gì nữa '==*
Lạc Trăn cầm trên tay củ cà rốt, phốc một tiếng gắn vào trên mặt người tuyết, cười nói, "Ta biết Ngũ gia nhất định sẽ tán thành. Mục Công Tử đừng nói nữa, coi bộ phong phạm ẩn sĩ của của ngươi, ở kinh thành vẫn không thực hiện được, đành cất dưới đáy hòm đi thôi."
Mục Tử Ngang không đồng ý, lớn tiếng cãi.
Ba người cách nhau nửa cái sân tranh cãi với nhau, chợt nghe có người ở ngoài chính viện thông báo, "Trong cung sai người đưa quà tặng lễ đến."
...
Phùng đại quản sự đi theo sau lưng Chu Hoài, bước nhanh tới của chính nghênh đón.
Phùng đại quản sự kích động vạn phần, lau nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm, "Ngũ Gia, chín năm, từ lúc nương nương qua đời, chúng ta cũng không được trong cung ban thưởng ngày lễ nữa."
Trên mặt Chu Hoài không có biểu cảm gì, phân phó người mở khố phòng, tìm ra một cái lư hương cùng một số đồ dùng năm đó bày ra, đặt ở tiền sảnh.
Xử lý xong, lúc này mới phân phó người mở của chính, dẫn thái giám vào.
Hôm nay người qua phủ đưa quà là thái giám Phúc Hỉ bên cạnh hoàng đế, mặc một bộ quần áo mới tinh, vẻ mặt tươi cười tiến vào, bái kiến.
"Ngũ Gia ăn tết cát tường. Hôm nay hoàng thượng tâm tình tốt; sáng sớm đã xem qua những câu đối chúc của hoàng tử và công chúa, ngắm nghía hồi lâu, thấy câu đối xuân Ngũ gia tự tay viết, rất là tán thưởng, tán dương, 'Chữ viết thật tốt, câu đối cũng thật tốt, ngụ ý lại càng tốt', tại chỗ kêu nô tỳ dán bên ngoài Nam Thư phòng, lại mệnh nô tỳ đem quà tặng đưa đến cho Ngũ gia."
Chu Hoài cười cùng Phúc Hỉ hàn huyên một lát, đưa một phong bao thật dày qua, lại uống xong một ly trà rồi mới tiễn người rời phủ.
Cửa chính của Kỳ vương phủ chậm khép lại, Chu Hoài xoay người đi về chính viện, ý cười ôn hòa trên mặt biến mất, sắc mặt dần dần ngưng trọng, thẳng đến khi vào trong viện, nhìn thấy Lạc Trăn cùng Mục Tử Ngang đang ném tuyết trong sân, đáy mắt mới hiện len ý cười đạm mạc.
"Đừng chọi nữa." Chu Hoài đứng ngoài cửa lên tiếng ngăn cản, "Cả sân cũng không tìm được một đặt chân."
Mục Tử Ngang quả nhiên dừng tay, đem tuyết cầu vứt trên mặt đất, chỉ vào Lạc Trăn cả giận nói, "Hôm nay ở phủ của Ngũ gia coi như xong! Lần sau đi đến biệt viện ngoài thành của nhà ta, toàn bộ mùa đông không có người ở, tuyết trong viện dày tới ba thước, Mụ mỗ sẽ chọi ngươi răng rơi đầy đất!"
Lạc Trăn nơi nào chịu yếu thế, liền nói ngay, "Tốt nha, ta chờ. Xem ai đập ai đến răng rơi đầy đất. Hôm nay..."
Trong tay nàng nắm chặt hai quả cầu tuyết, ném lên không trung ước lượng, bỗng nhiên giảo hoạt cười một tiếng, trở tay liền ném về phía Chu Hoài.
Những bà tử đưa đồ qua, nhìn thấy thế cằm cũng muốn rơi xuống.
Kỳ Vương ở một mình, trong viện hết sức thanh tịnh, tất cả đèn lồng đều đổi mới toàn bộ, cỏ cây cũng gieo trồng lại hơn phân nửa; quần áo, đồ vật hư hỏng đều báo lại để đổi, mua thêm cho đủ; trong viện có nhiều phiến đá xanh cần tu sửa lại, ngay cả tường viện cũng có mấy vết rạn cần sửa.
...
Mấy ngày cuối năm, những người ở trên kinh thành nắm bắt cơ hội, đưa quà tặng lễ cho nhau. Từng nhà vệ sinh quét dọn, trong điện thờ cũng đổi mấy bức họa. Những cậu bé tóc trái đào không phải đến học đường, cả ngày ở trên đường đùa giỡn. Quan nha cũng đóng cửa, đồng nghiệp gặp mặt ngậm miệng không nói chuyện công sự, thường ngày trên triều đình đấu đá ta sống ngươi chết, mấy ngày nay gặp mặt cũng khách khách khí khí thở dài, nói một tiếng "TNăm mới đến, vạn sự như ý."
Giao thừa.
Đây là năm đầu tiên Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn đón năm mới ở xa nhà.
Tuyên Chỉ tiếp chỉ vào cung ăn tết.
Lạc Trăn ở Kỳ Vương phủ ăn tết.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai thứ bảy, buổi tối sẽ up chương mới, cá thể ngủ sớm thì ngủ sớm, có thể sáng hôm sau lên mới có chương.
Bút tâm ~
Yuu: *Cái đó là của tác giả, còn của tui thì hong biết nha hihi~~Ngày mai tui sẽ đăng thêm một chương nữa nè~~mà cho tui hỏi có ai đang học đại học hong 😃*