Editor: Yuu.
Tuyên Chỉ lúc này đang ở bên kia nói chuyện cùng Sở vương.
Thính Phong Vệ thống lĩnh Uông Chử một tấc cũng không rời đi theo hộ vệ công chúa, Lạc Trăn lúc này mới có cơ hội đi tìm Kỳ vương nói chuyện.
Nếu đã quyết định lấy chiến lợi phẩm của lần săn thú này làm lễ vật, Lạc Trăn liền trở về tìm Tuyên Chỉ, nói rõ ý của mình.
Tuyên Chỉ cũng có ý này, hai người cùng nhau thay xạ kị chuẩn bị tham gia cuộc vui.
Lạc Trăn đổi một bộ nam phục màu xanh, xen lẫn trong đám đệ tử cũng không quá gây chú ý; Tuyên Chỉ mặc một thân trường bào vàng nhạt, lập tức gây xôn xao cả khu săn bắn.
Ngay cả hoàng đế đang ngồi phía trong cũng bị kinh ngạc, phái nội thị lại hỏi rõ tình huống, thì ra không phải vị công chúa bướng bỉnh nào nhà mình, mà là Dĩnh Xuyên quốc Kính Đoan công chúa, liền sai người kéo mành lên, nhìn xem công chúa rốt cục có thể thu được phần thưởng gì.
Tuyên Chỉ giương cung cài tên, chờ cấm quân bắt đầu mở ra mười mấy cái lồng khác, trong mắt chim muông bổ nhào ra, không nói hai lời, nhắm ngay con xinh đẹp nhất, bắn một tên, xuyên qua bộ lông sặc sỡ của con chim.
Bên cạnh thị vệ kiểm kê lớn tiếng nói: "Dĩnh Xuyên quốc Kính Đoan công chúa, bắn trúng ngnag ngực con chim bói cá."
Hoàng đế khen câu, "Thật tài giỏi." Sai người ban thuởng một bàn đồ, còn lông chim bói cá kia đưa công chúa làm trang sức.
Ở đây rất nhiều người nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ, ánh mắt lập tức chuyển về lại sân bắn xem vòng này ai sẽ đứng thứ nhất.
Chu Hoài thả chậm động tác, lúc này đang ở bên cạnh sân chọn cung, mới vừa chọn xong chuẩn bị đi thì lại gặp Nghiệp vương.
Nghiệp Vương kinh ngạc "A" một tiếng, ngừng bước chân, nhìn hai tên thư đồng bên cạnh nói, "Mặt trời mọc từ hướng tây, Ngũ ca xưa này toàn ở trong lều nghỉ ngơi, hôm nay cư nhiên muốn đi săn sao?." Xoay mặt lại đây giễu cợt nói, "Ngũ ca cẩn thận chút, mọi người ở xung quanh đang xem náo nhiệt đấy, nếu như không bắn được, làm mất mặt mũi hoàng gia, phụ hoàng chắc sẽ giận huynh đấy."
Chu Hoài sờ dây cung, thản nhiên nói, "Đa tạ Lục đệ nhắc nhở, đệ cũng phải coi chừng chính mình chút."
Lạc Trăn giương cung lắp tên, nàng đứng ở đây đã lâu, chờ trái chờ phải nhưng mãi vẫn không thấy Kỳ vương đến.
Mười lồng sắt đã mở ra, chim muông bay khắp nơi bị bắn xuống một nửa, còn dư lại thì đang bay đi xa, có mấy con chim đã bay lên tận trên mây xao, cung tên căn bản bắn không tới.
Nàng chờ nửa ngày, nhìn chung quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy Kỳ vương cùng Nghiệp vương đang đứng nói chuyện, xách cung đi tới, trên mặt không có gì khác thường, nhưng nàng nhắm mắt lại cũng có thể đoán được, cùng Nghiệp vương nói mấy lời vui vẻ sao? Vui vẻ? Tuyệt đối không thể nào.
"Ngũ Gia." Nàng búng ngón tay kêu vang, thúc giục, "Nhanh! Nhanh bắn con hắc ưng trên đỉnh đầu kia. Ta nhìn thật lâu, nó bay lên cao nữa là không bắn được rồi."
Chu Hoài quả nhiên ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy cong hắc ưng Lạc Trăn bảo, kinh ngạc nói, "Cao như vậy? Chỉ sợ bắn không trúng."
"Ha, ngươi chỉ cần để ý nhắm bắn, còn lại giao cho ta." Lạc Trăn cười nói, "Tin ta một lần, ta cho Ngũ Gia kiếm được chiến lợi phẩm thứ nhất luôn."
Lúc này, chỉ nghe bên tai truyền đến trong trẻo tiếng vang, bên sân lập tức vang lên một trận hoan hô lớn.
Thị vệ kiểm kê hô to, "Nghiệp Vương điện hạ, bắn trúng chân đỏ, xuyên qua bụng."
Nghiệp Vương đắc ý nhìn Chu Hoài bên này một chút, phủi phủi quần áo, xoay người đi.
"Đừng hồ nháo. Bắn được thì phần thưởng là của ngươi." Chu Hoài nói với Lạc Trăn, nghĩ ngợi, lại lẩm bẩm, "Mà thôi. Bắn được cũng không có gì." Dứt lời quả nhiên giương cung, nhắm ngay con chim hắc ưng kia trên bầu trời, kéo cung.
Vũ tiễn mang theo tiếng gió gào thét, ở không trung xẹt qua một đường cong thật dài, bắn lên không trung.
Một tên này có thể bắn trúng không sai, chỉ là tốc độ không đủ nhanh, khó khăn lắm mới sắp bắn tới, con hắc ưng kia phát giác, đảo cánh, mắt thấy cây cung không thể bắn tới mình nữa.
Lạc Trăn thấy đã tới thời cơ, đột nhiên phát lực khai cung, đem cung kéo căng, nhắm thẳng trời cao, chỉ nghe thấy tiếng "tưng" một phát.
Mủi tên này phát sau mà tới trước, thẳng đến con hắc ưng kia, ở dưới bao con mắt nhìn, đụng phải mũi tên kia của Kỳ vương.
Mũi tên kia của Chu Hoài bị đụng lệch đi một góc, nhưng không rớt, mà lệch qua một góc, vừa lúc đâm xuyên con hắc ưng kia.
Hắc ưng phát ra tiếng rên rỉ sắp chết, rơi từ trên không trung xuống.
Tên thị vệ kiểm kê cũng kinh ngạc, sững sờ hồi lâu, mới nói, "Kỳ Vương điện hạ, bắn trúng con hắc ưng, tai trái qua tai phải. Cái này... Cái này..."
Hắn ngẩn người đang nhìn con chim trên mặt đất, Mục Tử Ngang đi qua, chỉ vào con mồi cùng hắn tranh cãi:
"Kết cục đã định, Kỳ Vương điện hạ phát tiễn, con mồi bay cao nhất, bắn trúng vị trí tốt nhất. Như này không đứng thứ nhất thì ai có thể đứng thứ nhất?"
Nội thị suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ thấy không sai,lớn tiếng nói, "—— Kỳ Vương điện hạ, đứng thứ nhất!"
"Ai nha." Lạc Trăn đem cung ném xuống đất, vô tội nhìn Tuyên Chỉ rồi buông tay, "Công chúa, làm sao bây giờ, ta lại bắn hụt rồi. Cái này cũng không nên trách ta, chỉ trách Ngũ Gia có vận khí quá tốt."
Chu Hoài cực kì bất đắc dĩ nhìn nàng một cái.
Tuyên Chỉ tức giận gần chết, cách nửa bãi nổi giận nói, "Ngươi còn có mặt mũi nói! Đồ hỗn trướng, mặt mũi Lạc thị bị ngươi làm mất hết rồi!"
Sở Vương ở bên sân thấy rõ ràng, ha ha cười lên, đưa tay chỉ Lạc Trăn, nhìn Tuyên Chỉ cười nói, "Thư đồng nhà công chúa... Quả nhiên là coi trọng Lão Ngũ nhà ta."
Hoàng đế rất nhanh biết được việc này.
Nội thị thêm mắm thêm muối nói một trận chuyện lý thú vừa rồi, Thư đồng của Kính Đoan công chúa cầu thắng sốt ruột, thời khắc cuối cùng mới khai cung, trùng hợp chọn trúng con hắc ưng Kỳ vương đang chọn trúng, Kỳ Vương điện hạ đánh bậy đánh bạ, lại được thứ nhất.
Hoàng đế cười đến ngửa tới ngửa lui, vỗ chân cười to không nghỉ:
" Người trẻ tuổi đều cảm thấy thời vận là thứ mờ ảo, trẫm ở cái tuổi này, mới biết thời vận rất quan trọng. Lão Ngũ đánh bậy đánh bạ, có vận khí, tốt! Ban thưởng!"
...
Lạc Trăn không có hiến cho hoàng đế 'Phần thưởng' gì, tự nhiên cũng không có tư cách tham gia vào khu vực săn bắn.
Nàng hỏi rõ, chạy tới thay Tuyên Chỉ lĩnh tấm bảng gỗ được săn, cùng ống tiễn có khắc tên; tcòn mình lấy tấm bảng gỗ bồi săn, treo bên hông rồi trở về, bắt đầu sửa sang lại y phục, hộ tống công chúa vào rừng săn.
Tuyên Chỉ thấy Lạc Trăn đường đường là đích nữ Lạc thị, mang theo cái bảng bồi săn còn rất vui a, tức giận đến mức đem nàng đuổi đi, còn mình trải tấm thảm qua bên cạnh ngồi dỗi.
Sở Vương ân cần lại đây hỏi vài lần, biết được công chúa chưa có chuẩn bị nước, lúc này phân phó tùy tùng tự mình mang theo túi nước đi đến bên suối lấy nước đem về.
Tuyên Chỉ vừa thanh nhàn một lát, xưa nay không lui tới_Nghiệp vương lại cầm một vật đi tới.
"Thỉnh an công chúa." Nghiệp Vương Chu Tuấn đỏ tai, thanh âm phát run, hàn huyên vài câu, bận bịu trải tấm thảm xuống đất ngồi xuống, rồi lấy ra một vật gì đó.
Lạc Trăn thấy tình huống bên này của Tuyên Chỉ không đúng; bước nhanh đến gần, cúi đầu nhìn lại.
Trên mặt đất rõ ràng là bản đồ của khu vực đi săn hoàng gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Frozen 2 có ca khúc chủ đề là All is found nghe rất hay ~
Trong ôn nhu mang theo ưu thương, cảm giác rất thích hợp để khắc chế cảnh tượng này.
Tác giả nghe không dừng lại được... Yêu yêu