Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 57.2: Hoa như yên gãy chân




Edit: Ly Vũ
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Cái gì?” Lúc này đây gầm rú lên không chỉ có Hoa Thiên Tầm, ngay cả Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên cũng gầm rú lên, so sánh với Hoa Thiên Tầm, Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên rõ ràng hơn Hoa Kinh Vũ đối với năng lực của bản thân rất coi trọng, nàng vẫn thực cố gắng luyện công, vì một ngày kia cường đại đi lên, hiện tại bỗng nhiên thành một cái phế nhân, đối với nàng mà nói, chỉ sợ là sống không bằng chết.
Địch nhân của nàng nhiều như vậy, nếu là không có biện pháp luyện công, tình cảnh về sau của nàng cũng rất nguy hiểm, tuy rằng bọn họ có thể phái người bảo hộ nàng, nhưng có cái gì so với tự mình cường đại lên an toàn hơn đây? Trong lúc nhất thời, mây đen sương mù che kín trong phòng, Nam Cung Cẩn trước hết phản ứng lại, một phen túm trụ vạt áo Dược lão, đem Dược lão nói ra lời đó, rống giận: “Dược lão, ngươi thân là ngự y trong cung, chẳng lẽ điểm ấy còn có thể làm khó được ngươi sao? Ngươi nghĩ biện pháp cho ta.”
Dược lão luôn luôn được người tôn trọng, này một lúc thế nhưng bị người nắm trong tay, sắc mặt không khỏi khó coi, trừng mắt nhìn tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn: “Ngươi, ngươi? Ngươi buông lão phu ra.”
Hách Liên Hiên nhanh chóng đưa tay giữ chặt tay Nam Cung Cẩn, ý bảo hắn buông Dược lão ra, đợi cho Nam Cung Cẩn buông Dược lão ra, Hách Liên Hiên thành khẩn nhìn Dược lão: “Dược lão, ngươi phải có biện pháp, thỉnh nhất định phải cứu Vũ Nhi, nàng thập phần coi trọng công phu của bản thân, nếu là nàng về sau không thể luyện công, chỉ sợ nàng sẽ sống không bằng chết, như vậy mặc dù cứu nàng, cũng tương đương là muốn nửa cái mạng của nàng.”
Nam Cung Vãn Nhi nhân cơ hội gật đầu: “Dược lão, ngươi cứu Hoa Kinh Vũ đi.”
Trong phòng mọi người kêu lên: “Dược lão, ngươi cứu Vũ Nhi đi.”
Người người đều nhìn chằm chằm dược lão, làm cho hắn khó có thể chối từ, cuối cùng nâng cao mi nhìn người trong phòng, nói: “Kỳ thật không phải lão phu không giúp, mà là có chút dược liệu rất khó tìm, cho dù tìm được, chỉ sợ cho nàng dùng cũng không có tác dụng.”
Dược lão lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt trầm trọng, ai cũng không nói lời nào, người người tâm tình kiềm nén nhìn Hoa Kinh Vũ trên giường, thật không biết nàng nếu là tỉnh lại, biết tự mình không thể luyện công, về sau chỉ có thể trở thành người tay trói gà không chặt, sẽ đau đớn như thế nào.
Dược lão liếc mắt nhìn mọi người trong phòng một cái, không khỏi ho khan một tiếng, sau đó nói: “Kỳ thật có một người có thể cứu nàng.”
“Ai?” Vừa nghe đến lời này, tất cả mọi người trong phòng tinh thần phấn chấn, nhìn chằm chằm Dược lão, chỉ cần có biện pháp, chính là đào ba thước, bọn họ cũng muốn tìm ra người này.
“Bắc U vương điện hạ trong tay có một gốc cây Lục Mạch Thần Thảo, Lục Mạch Thần Thảo này chính là dược liệu chữa trị kinh mạch tốt nhất, chỉ cần Hoa tiểu thư ăn vào Lục Mạch Thần Thảo, sẽ không có gì đáng ngại.”
“Lục Mạch Thần Thảo.”
Mọi người thật hút một ngụm khí lạnh, Lục Mạch Thần Thảo thật là người luyện võ nằm mơ cũng muốn đó, có thể chữa trị kinh mạch, hơn nữa có thể đả thông kinh mạch, khiến kinh mạch tràn ngập linh tính, luyện võ công so với người thường cũng dễ hơn nhiều, nghe nói một gốc cây có thể bán được giá trên trời, đáng tiếc Lục Mạch Thần Thảo này cơ hồ tuyệt tích, chính là có tiền cũng mua không được, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên trong tay lại có một gốc cây Lục Mạch Thần Thảo, căn bản không có người biết, nếu không phải Dược lão nói, bọn họ căn bản không biết, đồ vật tốt như vậy hắn có thể lấy ra cứu Hoa Kinh Vũ sao?
Nếu là ở trong tay người khác có gốc cây Lục Mạch Thần Thảo này còn tốt một chút, Bắc U vương này chuyên quyền độc đoán, thị huyết tàn nhẫn, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng một trận tuyệt vọng, Nam Cung Cẩn lại cắn răng một cái, trầm giọng mở miệng: “Ta đi, cho dù thứ này quý giá, ta cũng muốn đến lấy.”
Nam Cung Vãn Nhi cũng gật đầu, nhìn Nam Cung Cẩn: “Ca ca, nếu là Lăng Thiên ca ca không cho ngươi, ngươi liền cùng hắn nói, về sau ta Nam Cung Vãn Nhi mỗi ngày quấn quít lấy hắn, làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên, xem hắn có lấy ra hay không?”
Nam Cung Cẩn gật đầu, sau đó nhìn phía dược lão: “Dược lão, ngươi trước giúp Tiểu Vũ Nhi bảo mệnh, về phần Lục Mạch Thần Thảo ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Được.” Dược lão gật đầu, việc hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy, Nam Cung Cẩn nói rồi đi ra ngoài, người trong phòng đối với việc hắn đi lấy Lục Mạch Thần Thảo cũng không có bao nhiêu hy vọng, nhưng là đồng thời cũng ký thác hy vọng duy nhất, Dược lão lấy thuốc cho Hoa Kinh Vũ ăn vào, lại lấy phương thuốc đưa cho người khác đi hốt thuốc cho Hoa Kinh Vũ dùng, chờ làm xong hết những việc đó, Dược lão cùng mọi người chào hỏi một tiếng, tiến cung trở về phục mệnh với Hoàng hậu nương nương nương.
Trong phòng, mọi người ngồi xuống im lặng chờ, sau khi Hoa Kinh Vũ ăn vào thuốc của Dược lão, hơi thở so với lúc trước đỡ hơn, bất quá im lặng ngủ ở trên giường như trước, một chút động tĩnh đều không có, mọi người trong lòng sốt ruột, nhưng không có biện pháp, mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài vẫn là không có tin tức của Nam Cung Cẩn.
Hai người Hách Liên Hiên cùng Hoa Thiên Tầm không khỏi tuyệt vọng, xem ra Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên sẽ không xuất ra Lục Mạch Thần Thảo. Nói ra Bắc U vương dựa vào cái gì lại xuất ra Lục Mạch Thần Thảo ngàn vàng khó cầu này chứ, hắn cùng Hoa Kinh Vũ có quan hệ gì, lại nói Hoa Kinh Vũ là Đông cung Thái tử phi tương lai, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên cùng Thái tử Nam Cung Nguyên Huy quan hệ cũng không tốt.
Bên ngoài sắc trời đã tối muộn, so sánh với không khí trầm lặng trong Khinh Vũ Các, trong Mai viện cũng đồng dạng là một mảnh sát khí.
Tử Hà môn chủ nhìn ba người thê thảm trong phòng, bị trọng thương, chỉ còn lại có một hơi, mà một hơi thiếu chút nữa cũng không thở ra được.
Ba người này lại là thân truyền đệ tử của bà, võ công của ba người đều rất lợi hại, đại đệ tử là cao thủ nội lực cấp bảy, nhị đệ tử và tam đệ tử là cao thủ cấp sáu đỉnh phong, thân thủ như vậy cho dù là đặt ở trong gia tộc nào, đều là thực lực cường đại, nhưng là hiện tại các nàng lại bị trọng thương thê thảm như vậy, cũng chỉ còn lại một hơi.
Tử Hà môn chủ không thể tưởng được ai làm các nàng bị trọng thương như thế.
“Đến tột cùng là ai, thế nhưng lại làm thương nặng các nàng?”
Hoa Như Yên nhìn ba nữ tử trên giường, không khỏi run mật kinh hãi, ba sư tỷ thân thủ đều thập phần lợi hại, không nghĩ tới còn bị thương nặng như vậy: “Sư phụ, sư tỷ các nàng bị thương có thể hay không cùng Hoa Kinh Vũ có liên quan?”
“Hoa Kinh Vũ, nàng sao có thể làm các nàng bị thương nặng?” Tử Hà Môn chủ có chút khó có thể tin, Hoa Như Yên nhanh chóng nói: “Sư phụ, nữ nhân kia âm hiểm giả dối, rất nhiều việc không có khả năng, đến trên đâu của nàng, đều là có thể.”
Tử Hà môn chủ sắc mặt khó coi, cắn răng hung hăng nói: “Nếu như để cho vi sư điều tra ra, thật sự là nàng làm bị thương nặng ba vị sử tỷ của ngươi, vi sư sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Tử Hà môn chủ nói xong, nhìn về phía Hoa Như Yên trầm giọng nói: “Ta mang ba sư tỷ của ngươi hồi môn, các nàng bị trọng thương như vậy, vi sư không có biện pháp lưu lại, nếu là lưu lại, chỉ sợ đem các nàng phế đi.”
“Vâng, sư phụ, đệ tử đã biết.” Hoa Như Yên cung kính mở miệng, Tử Hà môn chủ không thèm nhắc lại, ý bảo vài nha hoàn trong Mai viện, giúp nàng đem ba sư tỷ đưa lên xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, Tử Hà môn chủ dặn dò Hoa Như Yên: “Trước mắt nữ nhân kia bị trọng thương, cũng không kém sắp chết bao nhiêu, cho nên ngươi bây giờ tăng cường luyện công đi, đừng đem tất cả tâm tư đặt trên người của nàng ta, đừng quên Yến Vân quốc võ khôi chi tranh rất nhanh sẽ đến, ngươi lại tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ đến lúc đó đánh không lại Giang Nguyệt Nhã kia.”
Hoa Như Yên gật đầu, nhìn theo xe ngựa rời khỏi Hoa phủ, đợi cho xe ngựa ly khai, Hoa Như Yên trên mặt lộ ra ý cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc nãy ở trước mặt sư phụ, nàng không dám biểu hiện ra ngoài bản thân mình cao hứng, tất nhiên là vì các sư tỷ bị trọng thương như vậy, hiện tại sư phụ đi rồi, nàng không khỏi cao hứng cười rộ lên, thật sự là quá tốt, cuối cùng Hoa Kinh Vũ bị thương nặng, nữ nhân này chỉ sợ không chết cũng tàn phế, về sau xem nàng còn như thế nào mà tranh.
Nàng thật thực muốn nhìn bộ dáng hiện tại của nàng ta như thế nào. Hoa Như Yên đắc ý nghĩ, bất quá rất nhanh nhớ tới chính sự. Không được, trước mắt nàng vẫn là cố gắng luyện công, thu thập Hoa Kinh Vũ, nàng còn có mục tiêu lớn hơn nữa, đó chính là Giang Nguyệt Nhã, chỉ có đả bại Giang Nguyệt Nhã, mới có thể lấy được vị trí đứng đầu của võ khôi chi tranh.
Nói làm liền làm, Hoa Như Yên dẫn nha đầu Tiểu Hoàn lập tức đi vào Mai viện, sau đó phân phó người đừng tới quấy rầy nàng, nàng bắt đầu toàn lực bế quan luyện công.
Đêm càng ngày càng tối, trong Khinh Vũ Các, trong phòng Hoa Kinh Vũ, vài người đã muốn ngồi không yên, đều đứng dậy. Hoa Thiên Tầm cùng Hách Liên Hiên đám người sắc mặt thập phần khó coi, tuy nói Lục Mạch Thần Thảo thập phần trân quý, nhưng là hành vi thấy chết mà không cứu của Nam Cung Lăng Thiên, thật sự làm cho người ta khinh thường, cho nên Hách Liên Hiên nhịn không được trầm giọng mở miệng: “Bắc U vương quả nhiên lãnh huyết vô tình như nghe đồn.”
Hách Liên Hiên lời nói vừa ra, ngoài cửa một đạo âm thanh lạnh lùng kiêu ngạo vang lên: “Bổn vương lãnh huyết vô tình Tây Lăng hoàng tử ngươi không phải một mực không biết chứ?”
Vài đạo thân ảnh theo ngoài cửa đi đến, nam tử đi đầu ngũ quan tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy u lãnh dày đặc sát khí, khóe môi cong lên, âm trầm nhìn thẳng Hách Liên Hiên trong phòng.
Hách Liên Hiên vừa thấy người đến, cũng không so đo khẩu khí với hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoa Thiên Tầm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, người này xuất hiện, chứng minh Vũ Nhi được cứu rồi.
“Thỉnh an Bắc U Vương.” Hoa Thiên Tầm nhanh chóng hô một tiếng, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên cũng không có để ý tới Hoa Thiên Tầm, mà là lập tức đi đến trước giường, trên cao nhìn xuống nhìn xuống trên người Hoa Kinh Vũ.
Nhìn nha đầu đen hơi thở mỏng manh trên giường, không có một chút kiêu ngạo ngang tàn của lúc trước, tim của hắn trầm xuống, cảm giác chính mình hoàn toàn không hô hấp được, tựa hồ sắp mất đi vật trân quý nhất, hận ý trong lòng bỗng nhiên tăng lên, quanh thân tràn ngập huyết khí, ngón tay cũng theo bản năng nắm lại, giờ khắc này Nam Cung Lăng Thiên có xúc động điên cuồng, bạo sát trong cơ thể hắn ngày càng tăng lên, hắn có một loại xúc động muốn giết người.
Nam Cung Cẩn nhanh chóng lên tiếng: “Lăng Thiên, mau lấy ra Lục Mạch Thần Thảo cho Tiểu Vũ Nhi ăn vào đi, bằng không, kinh mạch của nàng liền bị phế, tiểu nha đầu này nếu biết bản thân mình là một phế nhân, chỉ sợ là muốn tính mạng của nàng.”
Nam Cung Cẩn đối với Hoa Kinh Vũ đích thực rất hiểu. Nam Cung Lăng Thiên không thèm nói lại, hít sâu, áp xuống ma khí trong lòng mình, trầm ổn lấy ra Lục Mạch Thần Thảo, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lục Mạch Thần Thảo, chỉ thấy cỏ này vô tâm, chỉ có hai phiến lá cây, lá hồng lá tím, ở dưới ngọn đèn tản mát ra lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, đồng thời một mùi nhàn nhạt tỏa ra, thảo dược này quả nhiên là thứ tốt, Nam Cung Lăng Thiên ngón tay vừa lật, Lục Mạch Thần Thảo liền nằm bên trong bàn tay to của hắn, lòng bàn tay hắn nắm lại, dưới tay vận lực, Lục Mạch Thần Thảo hóa thành dược lỏng, từng giọt nhỏ đến trên môi Hoa Kinh Vũ, chậm rãi tràn đầy trong miệng của nàng, đợi cho đem dược liệu của Lục Mạch Thần Thảo tất cả đều đưa vào miệng Hoa Kinh Vũ, Nam Cung Lăng Thiên thân hình vừa động, mở miệng: “Bổn vương đến trợ lực giúp nàng.”
Nam Cung Lăng Thiên nói ra, Nam Cung Cẩn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, Hách Liên Hiên trong lòng lại khó chịu nói không nên lời, ánh mắt quỷ dị khó lường nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên, hắn cùng Nam Cung Cẩn hai người đồng thời mở miệng: “Không cần đâu, để cho chúng ta đến đi.”
Nam Cung Lăng Thiên nâng mi âm trầm nhìn hai người Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên, âm thanh yêu mị tà mị vang lên: “Chẳng lẽ tu vi nội lực của hai người các ngươi cao hơn ta.”
Một lời khiến cho hai người không thể hé răng, Nam Cung Cẩn nội lực mới cấp bảy, Hách Liên Hiên tuy rằng đã giải độc, nhưng hiện tại hắn chỉ có nội lực cấp năm, cho nên nói đi nói lại, vẫn là Nam Cung Lăng Thiên tu vi cao nhất.
Hách Liên Hiên ngón tay nắm chặt, giờ phút này hắn lại cảm giác được tầm quang trọng của thực lực, Hoa Thiên Tầm nhưng thật ra không nói thêm gì, chỉ cần Vũ Nhi không có việc gì là tốt rồi.
Nam Cung Lăng Thiên không để ý tới người trong phòng, lắc mình nhảy lên giường, ngón tay vừa động, một cỗ nội lực cường đại truyền qua Hoa Kinh Vũ, khiến cho thân thể của nàng chậm rãi ngồi dậy, Nam Cung Lăng Thiên lòng bàn tay vận lực, cường đại nội lực ngưng tụ ra ngoài, trợ giúp Hoa Kinh Vũ tiêu hóa Lục Mạch Thần Thảo, khiến cho dược tính trải rộng khắp kinh mạch toàn thân của nàng, đồng thời chữa trị kinh mạch của nàng.
Trong phòng, ai cũng không nói gì, người người đều nhìn chằm chằm hai người trên giường, từ từ, có người trên mặt nhíu lại như có điều gì suy nghĩ.
Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi hai người híp mắt lại nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên, nhất là Nam Cung Cẩn nhớ tới khi mình tìm được Nam Cung Lăng Thiên nói Hoa Kinh Vũ bị thương nặng. Nam Cung Lăng Thiên lập tức nổi trận lôi đình, hơn nữa hắn nói đến Lục Mạch Thần Thảo trọng yếu của hắn, người này không nói hai lời liền đồng ý,
Điều này rất khác thường, người khác không biết Nam Cung Lăng Thiên, hắn chẳng lẽ còn không biết hắn sao? Từ nhỏ đến lớn khi nào thì tâm tốt như vậy, đừng nói Hoa Kinh Vũ, chính là lão hoàng đế muốn đồ vật này nọ của hắn, chỉ sợ cũng phải mang đồ vật đến đổi, nếu muốn từ trong tay Nam Cung Lăng Thiên lấy đồ, không xuất ra trao đổi gì đó, là chuyện tình tuyệt đối không có khả năng.
Hôm nay cái chuyện tình thật sự là rất khác thường, chẳng lẽ nói Nam Cung Lăng Thiên thích Tiểu Vũ Nhi. Nghĩ như thế, Nam Cung Cẩn kinh sợ vô cùng, sau đó lắc đầu phủ quyết.
Không, không có khả năng, Nam Cung Lăng Thiên là người như thế nào. Sao có thể thích Tiểu Vũ Nhi, cho dù Giang gia đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã kia, bộ dạng xinh đẹp, tài mạo song toàn, Lăng Thiên cũng không thích, huống chi là Tiểu Vũ Nhi đâu. Tuy rằng nàng thông minh, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng là này tiểu nha đầu này đen giống như than.
Trong phòng, trừ bỏ Nam Cung Cẩn vẻ mặt hoang mang, Hách Liên Hiên sắc mặt cũng có chút u quang, nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên, lại nhìn nhìn Tiểu Vũ Nhi, trong lòng đoán, Nam Cung Lăng Thiên xem ra là thật thích Tiểu Vũ Nhi đi.
Nhưng lúc này đây hắn tuyệt đối sẽ không buông tay đem Tiểu Vũ Nhi tặng cho nam nhân này, Hách Liên Hiên nắm chặt tay hung hăng phát thệ.
Trong phòng mỗi người mỗi suy nghĩ, thời gian chậm rãi trôi qua, đêm đã khuya, Nam Cung Lăng Thiên cuối cùng thu tay lại, đưa tay giúp đỡ Hoa Kinh Vũ nằm xuống, hắn tự mình bật nhảy xuống.
Hoa Thiên Tầm đi qua, nhìn Hoa Kinh Vũ trên giường, nhìn đến hô hấp Hoa Kinh Vũ rốt cục thông thuận, hơn nữa thần sắc tốt hơn nhiều, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tôn trọng hướng Nam Cung Lăng Thiên nói lời cảm tạ: “Tạ ơn Bắc U vương điện hạ xuất thủ.”
Nam Cung Lăng Thiên thản nhiên nâng mi: “Hoa Kinh Vũ chính là Đông Cung Thái tử phi tương lai, bổn vương há có thể ngồi yên không để ý đến, nếu là bổn vương không để ý tới, chỉ sợ phụ hoàng cùng Hoàng hậu nương nương trách tội.”
Hắn nói xong tự ngồi vào một bên nghỉ ngơi, đối với lời nói này của hắn, người khác không nói cái gì, Nam Cung Cẩn lại nhếch mi, bỏ qua không tin, hôm nay cho dù Thái tử điện hạ muốn dùng Lục Mạch Thần Thảo, chỉ sợ cũng không có thể bình an như thế thu được dược liệu, càng miễn bàn là vị Đông cung Thái tử phi này còn chưa có xuất giá.
Cho nên nói Nam Cung Lăng Thiên xuất thủ, tuyệt đối không phải bởi vì thân phận Đông cung Thái tử phi tương lai của Hoa Kinh Vũ, nhất định là bởi vì bản thân nàng, chẳng lẽ Lăng Thiên thật sự thích Tiểu Vũ Nhi, Nam Cung Cẩn lại hoài nghi, bất quá ngẫm lại lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng rõ ràng lười suy nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trời đã sáng. Sương mù bao phủ Hoa phủ, trong phòng Khinh Vũ Các, không ít người nhắm mắt dưỡng thần, Hoa Kinh Vũ còn chưa có tỉnh lại, bọn họ ai cũng không đi, không thấy được nàng tỉnh lại, bọn họ lo lắng, thẳng đến khi một đạo thanh âm vang lên.
“Nàng, nàng động.” Mấy người tinh thần rung lên, nhanh chóng nhìn lại, liền nhìn đến Tiểu Chiêu canh giữ ở trước giường kích động chỉ tay vào trên giường, đám người Hoa Thiên Tầm cùng Hách Liên Hiên tất cả đều vọt đi qua, Nam Cung Cẩn cũng tiến lên, trước giường vây đầy người, tất cả đều nhìn chằm chằm người trên giường, đồng thời nhìn chằm chằm ngón tay của nàng.
Ngón tay tinh tế gầy yếu kia, quả nhiên nhúc nhích, lại hạ xuống, cuối cùng chậm rãi cố sức nắm ngón tay, dùng một chút lực. Người ở trên giường rốt cuộc mở mắt, ánh mắt có chút tan rã, mờ mịt không biết ở nơi nào.
Hoa Kinh Vũ mở to mắt, nhìn một đống người trước giường, người người trên mặt đều biểu hiện lo lắng, trong đó Hoa Thiên Tầm cùng Hách Liên Hiên ánh mắt còn hồng hồng, tựa hồ như vừa chịu dày vò.
“Vũ Nhi, muội thế nào, có hay không làm sao? Muội hù chết Thiên Tầm ca.” Hoa Thiên Tầm giành trước mở miệng, kích động nói xong,
Hoa Kinh Vũ nhìn hắn luôn trầm ổn, thế nhưng kích động như thế, hiển nhiên lúc trước mình bị thương nặng đã kích động đến hắn, nàng chậm rãi mở miệng: “Thiên Tầm ca, thực xin lỗi.”
Hại hắn lo lắng, quan trọng nhất là hại vài tên thủ vệ của hắn mất mạng, tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy mấy thân y vệ kia bỏ mạng, nhưng Hoa Kinh Vũ đại khái có thể đoán được ít nhiều, nghĩ đến vài thân y vệ kia, nàng liền nghĩ tới Nhan Băng, không khỏi giãy dụa nhìn xung quanh, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Nhan Băng, Hoa Kinh Vũ không khỏi kích động: “Nhan Băng đâu, Nhan Băng đâu?”
Nàng mới mở miệng, mọi người mới nhớ tới Nhan Băng, hai mặt nhìn nhau, ai cũng nói không ra lời, Hoa Kinh Vũ bị thương, những người này đều lo lắng đến chết, còn ai sẽ đi quan tâm tiểu nha đầu Nhan Băng kia.
Hoa Kinh Vũ sắc mặt nháy mắt khó coi, ánh mắt nhanh chóng nhìn chòng chọc Hách Liên Hiên: “Hách Liên Hiên, Nhan Băng đâu, nàng chạy đi đâu?”
Hách Liên Hiên suy nghĩ một chút, không có giấu diếm: “Kỳ thật thời điểm ta đuổi đến, ta chỉ thấy ngươi, về phần Nhan Băng, ta ban đầu không chú ý, đến khi trước lúc rời đi, ta mới tìm nàng, nhưng không có thấy bóng dáng của nàng.”
“Không có bóng dáng của nàng, đây là ý gì? Nàng chạy đi đâu?” Hoa Kinh Vũ có chút kích động, yếu ớt giãy giụa ngồi dậy, lần này hại Tiểu Chiêu sợ hãi, chạy nhanh ấn thân thể của nàng xuống: “Vũ Nhi, ngươi đừng kích động, Nhan Băng không có việc gì, nói không chừng nàng được ai cứu đi?”
“Nàng bị trọng thương như vậy, ai cứu nàng?” Hoa Kinh Vũ thanh âm khàn khàn, đau lòng đến sắp nói không ra lời, Nhan Băng là bị nàng làm liên lụy, là vì nàng.
Từ khi xuyên qua đây, nàng ấy vẫn luôn ở bên cạnh nàng, đã như thành thói quen của nàng, Nhan Băng, ngươi không được chết, chỉ mong có một ngày chúng ta gặp lại, đến lúc đó ngươi chính là tỷ muội của ta.
Hoa Kinh Vũ nằm đến trên giường, sắc mặt thập phần khó coi, thanh âm của Hoa Thiên Tầm đã vang đến: “Vũ Nhi, muội đừng khổ sở, Nhan Băng không có việc gì, muội biết không? Muội bị thương rất nặng, ngay cả ngự y phụ trách trong cung đều không có biện pháp, may mắn Bắc U vương điện hạ trong tay có một gốc cây Lục Mạch Thần Thảo, mới cứu muội một mạng, bảo vệ kinh mạch luyện võ của muội, cho nên muội không cần xúc động. Nghĩ lại xem chúng ta lo lắng cho muội, muội hãy vì mọi người chúng ta, vì chúng ta vui vẻ hơn đi.”
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt mọi người trong phòng đều đầy lo lắng, lòng của nàng rốt cục trào ra một dòng nước ấm, nàng không thể tiếp tục làm cho những người quan tâm nàng lo lắng, hô hấp thật mạnh một cái, dùng sức gật đầu: “Được, ta không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.