Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 50: Hai đại mĩ nam giao chiến




Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa ngồi trên xe ngựa trong cung, một đường hồi cung.
Trong xe ngựa, khóe môi Nam Cung Như Họa nở ra một nụ cười u ám quang mang, thản nhiên nói: “Như Tuyết, nữ nhân này nếu thực sự làm Thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ hai người chúng ta sẽ không may?”
“Hừ, ta sẽ không để cho nàng trở thành Thái tử phi Yến Vân quốc, tuyệt đối không có khả năng,” Nam Cung Như Tuyết phẫn nộ nắm chặt cánh tay hung hăng nói, hai người ngồi xe ngựa một đường hồi cung.
Nam Cung Như Tuyết vừa vào cung, liền xông vào trong cung điện của mẫu thân mình, khóc khàn cả giọng, để Hoàng hậu hạ chỉ phế bỏ thân phận của Hoa Kinh Vũ, nói nàng khi dễ nàng ta như thế nào, còn nói nàng động tay động chân trong chuyện của Minh tiểu vương gia Minh Bích Thạnh.
Đôi mắt Hoàng hậu tràn đầy suy tư, lúc trước đã xảy ra chuyện Thái tử cùng Hoa Như Yên, tiếp theo lại xảy ra chuyện của Minh tiểu vương gia, chuyện này cùng Hoa Kinh Vũ có liên quan hay không đây? Hoàng hậu nhìn về phía dấu tay đỏ tươi trên mặt nữ nhi, ngay cả công chúa hoàng gia cũng dám đánh, nữ nhân này thật ra có chút bản lĩnh, lúc trước nàng vẫn là coi thường nàng ta.
Nam Cung Như Tuyết khóc nửa ngày, không có nghe mẫu thân mình lên tiếng, nghĩ là Hoàng hậu đồng ý, cuối cùng ngừng khóc một chút: “Mẫu hậu, người chừng nào hạ chỉ phế bỏ thân phận của Hoa Kinh Vũ?”
Hoàng hậu nâng mi một chút, vẻ mặt khó hiểu: “Đang tốt sao lại tự nhiên phế đi thân phận của nàng làm cái gì, đúng rồi, về sau con chớ đi tìm hoàng tẩu con gây phiền toái, nhớ kỹ, nàng là hoàng tẩu của con, vĩnh viễn như vậy, nếu là con lại đi trêu chọc nàng, đừng trách mẫu hậu lập tức hạ chỉ giam lỏng con, con lập tức đi ra ngoài cho ta.”
Nữ nhi nhà mình là người như thế nào, trong lòng Hoàng hậu sao lại không biết, luôn luôn không có việc gì thì lại đi gây sự, lại nói, Minh Bích Thạnh kia có cái gì tốt, không nên gả cho hắn, nàng phải nói, nam nhân này tâm cơ khó lường, chỉ sợ không có ý tốt.
Trong lòng Hoàng hậu không ủng hộ chuyện Nam Cung Như Tuyết gả cho Minh Bích Thạnh, chẳng qua lúc trước không có ngăn cản nàng, chỉ nghĩ tình cảm mà Nam Cung Như Tuyết dành cho Minh Bích Thạnh là si mê của một tiểu cô nương, đợi cho nàng lớn hơn một chút, sẽ tỉnh táo hơn.
Bất quá hiện tại có chút quá đáng, ánh mắt Hoàng hậu u lãnh nhìn Nam Cung Như Tuyết: “Về sau không có việc gì thì không cần xuất cung, an tâm ở trong cung, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, mẫu hậu sẽ vì con mà tìm một mối hôn sự tốt.”
“Không cần a, mẫu hậu,” Nam Cung Như Tuyết đâu còn tâm tình gì nữa, vốn nàng muốn đến đây cáo trạng, không nghĩ tới chẳng những không hại tới Hoa Kinh Vũ, ngược lại nàng lại tự rước họa, mẫu hậu chẳng những không cho nàng ra cung, mặt khác còn muốn nàng lập gia đình, nàng như thế nào can tâm a, người nàng thích là Bích Thạnh a.
“Mẫu hậu, ta thích Minh Bích Thạnh, ta mới không nghĩ gả cho người khác.”
“Minh Bích Thạnh kia thích con sao?” Hoàng hậu trầm giọng hỏi, nàng cho rằng Minh Bích Thạnh không phải là một người chính nhân quân tử, hắn có cái tính toán gì, nàng thân là Hoàng hậu, sao lại không biết, còn không phải Như Tuyết cùng Như Họa có một huynh trưởng, mà đến tột cùng huynh trưởng của Như Tuyết tương lai trở thành Hoàng thượng của Yến Vân quốc, hay là huynh trưởng của Như Họa tương lai trở thành Hoàng thượng của Yến Vân quốc, điều đó không ai biết trước được, cho nên Minh Bích Thạnh không tỏ rõ thái độ, làm cho hai cô gái này mơ hồ, nhưng điều này làm cho Hoàng hậu thực chán ghét, đồng thời nhận định một sự việc, Minh Bích Thạnh không phải nam nhân đáng giá, không phải quân tử thẳng thắn rộng rãi, nàng không đồng ý nữ nhi của mình gả cho Minh Bích Thạnh.
Nam Cung Như Tuyết nghe lời Hoàng Hậu nói, sửng sốt một chút, sau đó cãi chày cãi cối nói: “Hắn khẳng định thích ta a.”
“Nếu hắn thích con, vì sao chưa bao giờ hắn nói thích con, nếu hắn thích con, vì sao chưa từng tiến cung cầu Hoàng thượng cưới con, nếu hắn thích con, vì sao chưa từng định ước với con, nếu hắn thích con, vì cái gì luôn như gần như xa?”
Hoàng hậu nói liên tiếp, khiên cho sắc mặt Nam Cung Như Tuyết trắng bệch, không cam lòng môi cong lên, cuối cùng nước mắt tràn đầy, trực tiếp hướng bên ngoài điện chạy đi, một bên chạy một bên kêu: “Mẫu hậu, ta không muốn nói chuyện với người nữa.”
Nàng nói xong rồi chạy đi, Hoàng Hậu phía sau bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này a, khi nào thì mới không vì người như vậy mà hao tâm tốn sức a.
Bất quá một láy sau, lực chú ý của Hoàng hậu lại dời đến trên người Hoa Kinh Vũ, lúc trước nghe lời Nam Cung Như Tuyết nói xong, thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Sau khi hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa rời đi, hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng không khỏi lo lắng, sợ Hoàng Hậu giận dữ mà giáng tội, Hoa Kinh Vũ chẳng phải là không tốt a.
Nhưng bản thân Hoa Kinh Vũ một chút lo lắng cũng không có, nếu Hoàng hậu thật sự giận dữ giáng tội, là điều nàng ước đi. Nếu như Hoàng Hậu giáng tội, đúng lúc đó nàng sẽ nói mình không xứng với vị trí Thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ Hoàng hậu không có ý muốn giáng tội, ngược lại bởi vì hành động của nàng hôm nay, mà nhận định nàng có tiềm chất làm Thái tử phi.
Bất quá mặc dù biết chuyện này càng làm cho tình huống của mình càng thêm không tốt, Hoa Kinh Vũ không hối hận chuyện lúc trước đã ra tay dạy dỗ Nam Cung Như Tuyết, dám can đảm thương tổn bằng hữu người thân của nàng, chính là thương tổn nàng, nàng há có thể bỏ qua cho nàng ta.
Hoa Kinh Vũ trấn an hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng, để Hoa Thanh Phong quay về Hoa phủ nghỉ ngơi, hai ngày này đừng tới, nàng tự mình cùng Hách Liên Hiên mấy người ngồi xe ngựa tiến về nơi trao đổi dược liệu trong thành mà đi, nàng muốn thay Hách Liên Hiên phối chế giải dược, mặt khác muốn tìm được ngũ sắc độc liên để áp chế Tiên Thiên độc.
Nơi giao dịch dược liệu này là một phiến quảng trường, ở Hiêu thành đây là nơi náo nhiệt nhất, bên trong có thầy thuốc, còn có các tiểu thương bán dược, mặt khác còn có người bán vật liệu chế dược, dược liệu ở đây rất nhiều đều là hái từ trên núi xuống, sở dĩ ở trong này giao dịch, chính là bởi vì không muốn bán lỗ, bởi vì những người thu mua dược liệu đều là những tên lòng dạ hiểm độc, có đôi khi dược liệu rất quý vào trong tay họ, liền thành dược rẻ tiền, cho nên rất nhiều người không muốn giao dịch cùng thương nhân ngành dược, tình nguyện mang đến nơi này bán, mỗi ngày chỉ cần đóng một chút thuế, liền có thể ở trong này bán, có đôi khi cũng bán được không ít tiền.
Lúc đám người Hoa Kinh Vũ đến, chỉ thấy nơi giao dịch dược liệu người vào tấp nập, cực kì náo nhiệt. Một đám người tụm năm tụm ba vây quanh một chỗ cò kè mặc cả, còn có không ít người là tới xem náo nhiệt.
Hách Liên Hiên đứng ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới nhiều người như vậy, dược liệu cũng không ít, ngươi xem dược nào chúng ta cần, chỉ cần nói, để cho ta tới trả tiền.”
Hoa Kinh Vũ nghe lời Hách Liên Hiên nói xong, cũng không cùng hắn khách khí: “Tiền khẳng định là ngươi phải trả, ta cũng không có nhiều tiền như vậy thay ngươi trả.”
Tuy rằng lần trước Nam Cung Cẩn thay nàng lấy mười vạn ngân phiếu từ Hoa gia, chính là nói sẽ có chỗ hữu dụng, cho nên nếu không cần sử dụng tới, giữ.
Hách Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong, ôn nhu cười rộ lên, hai người một đường đi thẳng tới.
Bọn họ vừa xuất hiện, liền hấp dẫn không ít ánh nhìn của mọi người, hào quang này thật không phải vì Hoa Kinh Vũ, mà là vì Hách Liên Hiên. Khuôn mặt của Hách Liên Hiên tuấn mỹ, cử chỉ tôn quý tao nhã, trong lúc hành động tao nhã tuyệt diễm, áo bào lưu chuyển như Lưu Vân cao quý, trên dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, còn có một đôi mắt thâm thúy, tựa như ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm làm cho người khác phải động tâm, câu dẫn không ít nữ tử nói nhỏ với nhau.
Hách Liên Hiên tao nhã đi theo bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đối với tầm mắt xung quanh làm như không thấy, chính là khóe môi thường nở ra nụ cười làm say lòng người, ngoái đầu nhìn lại phía Hoa Kinh Vũ, ôn nhu chân thành, người xem đỏ mắt không thôi, không ít người vẻ mặt ghen tị nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, đều nghị luận, đa số đều nói dung nhan của Hoa Kinh Vũ xấu như thế nhưng lại đi theo bên người vị mỹ nam tử này, thật sự là ảnh hưởng bộ mặt thành phố, như thế nào lại không cảm thấy mất mặt vân vân…
Khóe môi Hoa Kinh Vũ tươi cười, cử chỉ hào phóng tươi nhã, giống như không chịu ảnh hưởng chút nào, cái này làm cho người khác thật buồn bực, nếu là nữ tử bình thường nghe được người khác nói như thế, sợ là đã sớm không còn mặt mũi gặp người, người này lại tốt, thế nhưng sắc mặt như thường, cũng không biết xấu hổ.
Hoa Kinh Vũ một bên hướng phía trong đi vào một bên nhìn về phía Hách Liên Hiên bên người mình, khẽ cười nói: “Hách Liên Hiên, xem ra về sau ta phải đứng xa ngươi một chút, mỗi lần đều bị ngươi đả kích như vậy, ta thật sự rất thương tâm,” nàng nói xong còn làm bộ dáng cực kì thương tâm, lập tức nở nụ cười trêu chọc Hách Liên Hiên.
Đôi mắt Hách Liên Hiên thâm thúy thần sắc thản nhiên, làm cho mọi người chói mắt, thanh âm ôn hòa hòa thuận vui vẻ vang lên: “Ngươi để ý tới những người phàm phu tục tử này làm cái gì, toàn là một đám tục nhân.”
Lời nói của hắn không cao không thấp, vừa lúc rơi vào toàn bộ lỗ tai của những người nghị luận ở đây, nhất thời mấy nữ nhân này sắc mặt đều khó coi, trong đó có người thật muốn đứng lên hỏi hắn, cái gì gọi là phàm phu tục tử, cái gì gọi là một đám tục nhân, chẳng lẽ bộ dạng đen một chút sẽ không tục, vị công tử này ngươi làm cho những người trắng như chúng ta sống như thế nào a?
Hoa Kinh Vũ cười hì hì, xoay người bắt đầu tự mình tìm kiếm dược liệu cần thiết, Hách Liên Hiên cũng không quấy rầy nàng, đi theo phía sau nàng để trả tiền, Hoa Kinh Vũ tìm được một loại dược liệu, chỉ ta vào nó, Hách Liên Hiên liền nhìn ra thủ hạ phía sau một chút, thủ hạ nhận lệnh tiến lên cùng người trả giá, đem dược liệu mua về.
Đi một chút, thế nhưng mua không ít dược liệu, trong lòng hai người thị vệ của Hách Liên Hiên ôm một đống, đi theo phía sau bọn họ. Đột nhiên, quảng trường có người nhận ra Hoa Kinh Vũ, một âm thanh nhỏ liền vang lên: “Nữ nhân mặt đen kia không phải là Đại tiểu thư Hoa gia Hoa Kinh Vũ sao?”
“Ngươi nói là Thái tử phi tương lai sao?”
“Thật là nàng a.”
Rất nhanh, quảng trường liền nổi lên một tin đồn, rất nhiều người đã biết nữ tữ mặt đen xấu xí kia là Thái tử phi của Yến Vân quốc, trong lòng không ít người đồng tình với nữ nhân này, nghe nói Thái tử không thích vị Thái tử phi này, thế nhưng ở trước mặt nàng cùng muội muội của nàng tùy tiện thành một khối, bất quá nàng cùng vị mỹ nam này ở một chỗ chẳng lẽ là hồng hạnh vượt tường, nếu thật sự như vậy là có ý gì a.
Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên tự nhiên nghe được những tiếng nghị luận này, bất quá mặc kệ những người này.
Chỉ lo tìm thứ mình cần, đã đi được hơn phân nửa, dược liệu cho Hách Liên Hiên thật ra đã mua đủ, chính là không có Ngũ Sắc Độc Liên mà nàng cần, sắc mặt Hoa Kinh Vũ không khỏi hơi u ám, nơi này đều không có, nàng phải đi đâu tìm Ngũ Sắc Độc Liên đây?
Hoa Kinh Vũ chính là phiền não, Hách Liên Hiên bên cạnh tự nhiên thấy được vẻ mặt phiền não của Hoa Kinh Vũ, cho nên ôn nhu mở miệng khuyên giải an ủi nàng.
“Vũ Nhi, làm sao vậy?”
“Ta muốn tìm một cây Ngũ Sắc Độc Liên, chính là tựa như không có,” không nghĩ tới một nơi giao dịch lớn như vậy lại không có Ngũ Sắc Độc Liên, thật sự làm cho người ta thất vọng a.
“Ngươi đừng vội, không phải còn có một số nơi chưa đi qua sao? Nói không chừng sẽ có, còn nếu trong này không có Ngũ Sắc Độc Liên, ta sẽ ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm được không?”
Hoa Kinh Vũ suy nghĩ một chút rồi đồng ý, Hách Liên Hiên có thân phận là hoàng tử Tây Lăng quốc, muốn tìm một cây Ngũ Sắc Độc Liên, là chuyện thực dễ dàng: “Đi, chúng ta đi tiếp đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, nhưng nàng vừa mới đi được hai bước, liền nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từng bước một hướng nơi này đi tới, tiếng bước còn không có đi vào, liền nghe được một âm thanh rít gào như sấm vang lên.
“Hoa Kinh Vũ.”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe âm thanh này, sắc mặt liền trầm xuống, đôi mắt lóe ra hàn khí, người rít gào này đúng là Thái tử điện hạ đương triều Nam Cung Nguyên Huy.
Nam Cung Nguyên Huy đi mấy bước tới trước mặt Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên, hé ra khuôn mặt âm trầm bình tĩnh, đôi mắt bắn ra ánh sáng như một bảo kiếm ra khỏi vỏ, bắn thẳng đến hướng Hoa Kinh Vũ.
Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ không hiểu: “Điện hạ lại làm sao vậy?”
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vô cùng kiêu ngạo trừng mắt nhìn nàng, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, còn có lời đồn gần đây trong kinh thành, mấy viên quan trong triều đình nhìn hắn kinh hãi, bao nhiêu người nói hắn cùng Hoa Như Yên là dâm phu dâm phụ, cái đó chẳng lẽ là do Hoa Kinh Vũ động tay động chân.
“Chuyện ngày đó có phải là do ngươi động tay động chân?” Nam Cung Nguyên Huy không phải ngốc tử, ngày đó trong xe ngựa rõ ràng là có người động tay động chân, bằng không hắn cùng Hoa Như Yên bất luận như thế nào cũng không làm ra chuyện thất đức như thế.
“Điện hạ nói lời này không mệt a, ở Hiêu thành này người nào không biết ngươi cùng Nhị muội ta tình thâm a, làm ra chuyện như vậy cũng là khó kìm lòng nổi a, như thế nào lại đổ trên đầu người khác a? Ngươi là muốn tìm kẻ chết thay sao?”
Thanh âm Hoa Kinh Vũ lại vang lên giòn giã, bốn phía không ít người hai mặt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khinh bỉ nhìn vị Thái tử điện hạ này, thật sự là không biết xấu hổ, còn là Đông cung Thái tử đấy, thật sự là mất mặt.
Khuôn mặt Nam Cung Nguyên Huy trầm xuống, đôi mắt bắn ra hàn mang khiếp người, lại biết mình không nên nhắc lại, nếu không nữ nhân này lại càng nói ra những lời khó nghe, nghĩ vậy lạnh lùng mở miệng.
“Bản cung nghe nói ngươi thế nhưng can đảm đánh Như Tuyết? Bản cung nghĩ là đến hỏi ngươi một chút, là ai cho ngươi cái lá gan như vậy, thế nhưng ngay cả hoàng muội của Bản cung cũng dám đánh, về sau có phải hay không là ngươi tính toán đánh tới trên đầu Bản cung.”
Hoa Kinh Vũ nhếch miệng ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Có lẽ thực sự có một ngày như vậy.”
Người trong quảng trường thỉnh thoảng nhìn lại đây, chờ xem kịch vui, cái này lại có náo nhiệt để coi.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nghe lời nói lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ xong, không khỏi tức giận đến run người, lạnh lùng mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, ngươi thật sự là mượn lá gan của trời, thế nhưng dám can đảm cùng Bản cung nói chuyện như thế?”
“Ta cứ nói chuyện như vậy với ngươi thì làm sao? Ngươi nếu không tự trọng, cũng đừng nghĩ muốn người khác tôn trọng ngươi, Thái tử nếu nghĩ muốn người khác tôn trọng ngươi, trước tiên ngươi hãy tự trọng đi,” Hoa Kinh Vũ nói xong, không muốn để ý tới Nam Cung Nguyên Huy nữa, nếu nói lúc trước nàng chán ghét Nam Cung Nguyên Huy, hiện tại lại cực kì chán ghét, nhìn thấy hắn tâm tình lại không tốt, thật muốn đập hắn như đập một con ruồi, nam nhân đê tiện này, còn là Thái tử đương triều cao quý, nàng có thể khẳng định, nếu là hoàng tử khác của Yến Vân quốc đủ thông minh hơn hắn mà nói, vị trí Thái tử này ngồi không lâu.
Nàng cũng không muốn làm người xấu, cuối cùng lại bị kéo đi làm đệm lót, sắc mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lần lượt thay đổi từ hồng sang trắng, khó coi đến cực điểm, không nghĩ tới nữ nhân này không cho hắn mặt mũi, chẳng những động tay động chân với hắn, còn đánh hoàng muội của hắn, hiện tại lại cùng nam nhân khác thần sắc mờ ám, điều này làm cho hắn giống như bị cắm sừng, cả người không thoải mái.
Nam Cung Nguyên Huy càng nghĩ càng giận, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ không để ý tới hắn, tự động rời đi, không khỏi giận dữ, thân hình vừa động, bay vọt theo sau, năm ngón tay duỗi ra, như sắt chụp vào vai trái của Hoa Kinh Vũ, liền muốn bắt giữ nàng, muốn dạy dỗ nàng cho tốt.
Không nghĩ hắn vừa động, Hách Liên Hiên bên người Hoa Kinh Vũ cũng vừa động, ngón tay Hách Liên Hiên nắm lại, một đạo kình khí bay ra, bình một tiếng, trực tiếp đánh vào Nam Cung Nguyên Huy.
Sắc mặt Nam Cung Nguyên Huy lạnh lùng, ánh mắt lóe ra lửa phẫn nộ, âm thanh liền biến đổi: “Hách Liên Hiên, ngươi cũng dám động thủ với Bản cung.”
“Động thì thế nào, là nam nhân không nên khi dễ nữ nhân,” Hách Liên Hiên thản nhiên mở miệng, một bộ dáng là một nam nhân chân chính bảo vệ nữ nhân, trực tiếp làm cho Nam Cung Nguyên Huy muốn hộc máu.
Hoa Kinh Vũ phối hợp dừng bước, không thấy Nam Cung Nguyên Huy phía sau, nhưng thật ra nhìn Hách Liên Hiên, thản nhiên nói: “Hách Liên Hiên, có đôi khi lời nói thật rất đả thương người, ngươi nói như vậy, Thái tử sẽ bị thương a.”
Hách Liên Hiên một bộ dáng đã hiểu rõ, nhanh chóng gật đầu: “Ta đã hiểu, về sau tất nhiên nhớ kĩ ở trước mặt Thái tử điện hạ không nên nói thật, để tránh hắn bị thương.”
“Vậy mới đúng,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, hai người cười thân thiết, một bộ dáng anh em tốt.
Thấy Nam Cung Nguyên Huy tức sắp điên rồi, tuy rằng hắn không muốn lấy Hoa Kinh Vũ làm Thái tử phi, vấn đề hiện tại nàng còn mang danh Thái tử phi của hắn, lúc này nữ nhân này còn làm Thái tử phi của hắn, thế nhưng cùng nam nhân khác đối đáp ba bốn câu qua lại có thể không làm cho hắn phẫn nộ sao?
“Hách Liên Hiên, Hoa Kinh Vũ, đừng tưởng Bản cung không có cánh nào bắt đôi dâm phu dâm phụ các ngươi,” bộ dáng Nam Cung Nguyên Huy hoàn toàn là bị tức giận đến điên rồi, ngay cả lời nói cũng điên điên, hắn nói một lời, liền hướng thị vệ phía sau ra lệnh: “Người đâu. Đem hai người bọn họ bắt lại, Bản cung hôm nay thật muốn xem Bản cung có thể trừng trị ngươi hay không?”
Lời hắn vừa nói xong, thị vệ phía sau hai mặt nhìn nhau, bất quá không dám chần chờ, thân hình vừa động liền vọt lại đây.
Hách Liên Hiên vừa thấy sắc mặt Nam Cung Nguyên Huy khẽ biến, không khỏi cười lạnh một tiếng, âm lãnh nói: “Nam Cung Nguyên Huy, hay ngươi cho là bổn hoàng tử là người bệnh.”
Hắn vừa nói một lời, xoay mình hướng về chỗ tối ra lệnh: “Người tới, hôm nay bổn hoàng tử thật muốn cùng người cùa Yến Vân quốc làm cho ra lẽ, nhìn xem là người Tây Lăng quốc ta lợi hại hơn, hay là người Yến Vân quốc lợi hại hơn.”
Theo lời Hách Liên Hiên nói, một vài thân ảnh như bóng ma hiện ra.
Hoa Kinh Vũ không nói gì nhìn hai người này, có chút đau đầu, hiện tại cái cục diện này gọi là cái cục diện gì, xem như là vì nàng mà động thủ sao? Không nghĩ tới một người xấu như nàng, thế nhưng cũng làm cho người vì nàng mà đánh nhau, xem ra nàng nhất định là kẻ gây tai họa.
Mắt thấy hai nhóm người này sắp đánh nhau tới nơi, đột nhiên bốn phía có huyền khí bao phủ lại đây, một thanh âm tà mị khát máu vang lên: “Hách Liên Hiên! Nơi này chính là Yến Vân quốc, không phải Tây Lăng quốc.”
Lời nói lạnh lùng khát máu này vừa rơi xuống, mấy đạo thân ảnh đạp không mà đến, xuyên thấu không khí, trong nháy mắt, dừng lại ở giữa mọi người.
Người này mặc áo bào màu đen, ở thắt lưng có thêu một con mảng xà, đai lưng buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt thế, áo bào màu đen làm nổi bật màu da trắng như tuyết của hắn, tóc đen như mực dùng một miếng vải màu đỏ buộc lại, tà mị nói không nên lời, vừa mới nhấc tay, liền mang theo khí chất tôn quý, quanh thân của hắn tràn đầy khí phách, tao nhã đứng giữa, tựa hồ từ nhỏ đã là chúa tể của trời đất.
Nhìn thấy nam tử đứng giữa xuất sắc như vậy, trong mắt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy dâng lên vẻ âm trầm, bất quá liền biến mất rất nhanh, sắc mặt khôi phục như bình thường.
Nam Cung Nguyên Huy nhìn nam tử xuất sắc ở giữa, giành mở miệng trước: “Thất hoàng đệ, người Tây Lăng quốc thế nhưng ở Yến Vân quốc khi dễ người, rõ ràng là không đem hoàng thất Yến Vân quốc để trong mắt.”
Người đứng chính giữa chính là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, hôm nay Nam Cung Lăng Thiên có việc đi qua bên này, nghe được người ở bên ngoài nghị luận, nói Thái tử điện hạ cùng người ta xung đột, liền lại đây nhìn xem, không nghĩ tới thấy được người Yến Vân quốc cùng Tây Lăng quốc muốn đánh nhau.
Hắn thân là Vương gia Yến Vân quốc, tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ, cho nên ngăn cản bọn họ.
Lời Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vừa nói ra, Hách Liên Hiên ở đối diện hừ lạnh một tiếng, cực kì khinh thường, vẫn là Thái tử đấy, thế nhưng học tiểu hài tử cáo trạng, thật sự là mất mặt.
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên hơi nheo ánh mắt lại, nhìn phía Hách Liên Hiên, sau đó nhìn Hoa Kinh Vũ bên cạnh Hách Liên Hiên.
Đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, một đạo mũi nhọn nguy hiểm hiện lên ở đáy mắt, khóe môi khêu gợi, hơi hơi nhếch lên, trong đó có lãnh ý ở khóe môi dưới.
Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Nam Cung Lăng Thiên, thật ra cũng không có nhiều sợ hãi, nhíu mày từ chối cho ý kiến, chuyện này tựa hồ không liên quan đến nàng, muốn nói sai cũng là Nam Cung Nguyên Huy sai, thế nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy mắng nàng cùng Nam Cung Nguyên Huy là gian phu dâm phụ, trước không nói đến hắn có tư cách mắng nàng hay không, nàng đến tột cùng là làm cái gì?
Nam nhân này không phải đầu óc có bệnh, chính là ánh mắt có bệnh, thanh âm của Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi vang lên: “Hoàng tử Hách Liên Hiên, ngươi ở kinh đô của Yến Vân quốc ta động thủ với Thái tử Yến Vân quốc, cái này tựa hồ không ổn đi.”
Hắn cũng không có chất vấn, mà là nói sự thật, Hách Liên Hiên cũng không sợ hãi Nam Cung Lăng Thiên, tuy rằng nam nhân này đánh bại hắn, làm cho hắn trở thành tù nhân của Yến Vân quốc, nhưng hiện tại hắn đã tìm được nguyên nhân khiến mình thua, cũng không phải bởi vì Nam Cung Lăng Thiên lợi hại hơn hắn, mà nguyên nhân là bởi vì hắn trúng độc, nếu không phải vì vậy, nam nhân này tất nhiên là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn có cái gì kém với hắn đâu? Hách Liên Hiên sắc bén cười, khuôn mặt tuấn mỹ không khó coi chút nào, ngược lại càng giống như trăng sáng trên bầu trời. Thanh âm thanh nhã chậm rãi vang lên: “Ta cũng không có đại diện cho người Tây Lăng quốc dạy dỗ hắn, ta là đại diện cho nam nhân đến dạy dỗ hắn, hắn là một người nam nhân, thế nhưng muốn ra tay đánh một nữ nhân, đây là hành vi của nam nhân sao?”
Hách Liên Hiên nói xong, khóe môi nở ra một nụ cười lạnh châm chọc, đôi mắt lạnh lùng như mũi nhọn bắn thẳng đến hướng Nam Cung Nguyên Huy, đôi mắt Nam Cung Nguyên Huy vẫn giống như là rất tự hào, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm.
“Ồ, là như thế này sao?”
Nam Cung Lăng Thiên lúc này đây nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “Không biết Hoa tiểu thư làm chuyện gì, chọc giận điện hạ, làm điện hạ xúc động như thế?”
Ba chữ Hoa tiểu thư được hắn nhấn mạnh, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giống như vực sâu vạn trượng, đôi mắt đó làm cho Hoa Kinh Vũ có chút áp lực, hơn nữa rõ ràng nam nhân này có chút tức giận, bất quá nàng vẫn thản nhiên mở miệng: “Việc này Vương gia hẳn nên hỏi Thái tử điện hạ, ta thật sự không biết điện hạ vì cái gì động kinh, thế nhưng vừa xuất hiện liền muốn động thủ?”
Nàng nói xong nhìn phía Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy nghe lời nàng nói xong, sớm phẫn nộ kêu lên.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi còn mặt mũi nói dối, ngươi chẳng những đánh hoàng muội, còn cùng Hách Liên Hiên người xướng người họa, hai điều này cũng đủ làm cho ta phế bỏ thân phận của ngươi,” Thái tử phẫn nộ gầm rú lên.
Hoa Kinh Vũ làm một bộ dáng sợ sệt: “Điện hạ ta rất sợ hãi a.”
Nàng làm xong nghĩ mà sợ, lại khôi phục như thường, lạnh lùng nói: “Điện hạ nghĩ mình tốt bao nhiêu?”
Thần sắc Hoa Kinh Vũ trào phúng, một vẻ mặt ai đê tiện thì người đó biết, không quan tâm phất tay: “Phế đi, phế đi, lời này ngươi nói rất nhiều lần rồi, đúng rồi, Thái tử tương lai là Hoàng thượng của một quốc gia, tuy rằng bây giờ còn không phải miệng vàng lời ngọc, nhưng là cũng gần như vậy, nói chuyện ngươi tốt xấu cũng phải ra dáng một chút, về sau làm không được thì đừng mất mặt nha.”
Hoa Kinh Vũ còn nói thêm: “Ta đánh công chúa, là bởi vì nàng tìm ta gây phiền toái, đả thương tỷ tỷ của ta Hoa Thanh Phong, mặc dù nàng là công chúa cao quý, cũng không thể tùy ý ra tay đánh người, ta tự nhiên muốn thay Thanh Phong tỷ tỷ lấy lại công đạo. Về phần ngươi nói ta cùng Hách Liên Hiên kẻ xướng người họa, lại không có làm gì mờ ám, ta cùng hắn là bằng hữu, cùng nhau đi tới nơi này mua thuốc, cái gì kêu kẻ xướng người họa a, ngươi còn mặt mũi mà nói, lại còn nói ta không có mặt mũi? Điện hạ chỉ cần đem mình quản tốt là được rồi.”
Hoa Kinh Vũ nói xong, xoay người nhìn Hách Liên Hiên, chậm rãi mở miệng: “Hách Liên Hiên, chúng ta đi thôi.”
“Ừm, đi,” Hách Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong, cuối cùng không có phát tác, vung tay lên vài tên thủ hạ phía sau lui xuống.
Nơi này không ít người xem náo nhiệt, bởi vì Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên xuất hiện, mà sợ hãi, rất nhiều người cúi đầu tự mình kiềm chế, không dám nhìn loạn, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên không giống với Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, hắn mất hứng một cái liền có thể diệt cả nhà của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không có chỗ để nói lí lẽ, Hoàng đế Yến Vân quốc cực sủng vị Bắc U vương điện hạ này.
Tại nơi giao dịch, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy hai người Hách Liên Hiên cùng Hoa Kinh Vũ rời đi, không khỏi phẫn nộ, còn muốn theo giữ chặt bọn họ, liền bị Nam Cung Lăng Thiên ngăn cản đường đi.
“Hoàng huynh còn muốn nháo lớn nữa sao?”
“Ngươi không thấy hai người bọn họ đi với nhau sao? Bây giờ Hoa Kinh Vũ còn là Thái tử phi của ta đấy? Thế nhưng lại dám công khai đi cùng với nam nhân khác như vậy, Bản cung như thế nào bỏ qua cho nàng.”
“Không nghe lời Hoa tiểu thư nói sao? Hách Liên Hiên chính là bằng hữu của nàng. Chẳng lẽ thân là Đông cung Thái tử phi không có bằng hữu sao? Lại nói Hách Liên Hiên là hoàng tử Tây Lăng quốc, nếu hắn ở Yến Vân quốc chúng ta gặp chuyện gì, hai quốc gia chúng ta có thể xảy ra chiến tranh, chẳng lẽ hoàng huynh muốn cho phụ hoàng chúng ta tức giận sao?”
Vừa nghe Nam Cung Lăng Thiên nhắc tới Hoàng thượng Yến Vân quốc, cuối cùng Nam Cung Nguyên Huy không nói, nhìn về phía người đi xa xa, không khỏi oán hận nắm chặt tay, một bộ dáng phẫn nộ không thôi, chỉ có ở một ngóc ngách không ai chú ý, chỗ sâu trong đôi mắt xuất hiện quang mang tuôn động.
Nam Cung Nguyên Huy nắm chặt tay tức giận rời đi, Nam Cung Lăng Thiên phía sau, lại hơi hơi nheo mắt lại nhìn hai người cách đó không xa, khóe môi hắn nở ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, sát khí nói không nên lời.
Hách Liên Hiên, hoàng tử thiên tài của Tây Lăng quốc, chẳng những dung mạo đệ nhất, ngay cả trí tuệ cũng đệ nhất, một người như vậy như thế nào lại thích Hoa Kinh Vũ? Nhưng nếu nói Hoa Kinh Vũ là mật thám của Tây Lăng quốc chẳng hạn cũng không thể nào nói nổi, bởi vì nếu là mật thám, không ai ngu đến nỗi đi bộc lộ quan hệ với người ngoài, cho nên hai người bọn họ thật sự là quan hệ bằng hữu như Hoa Kinh Vũ đã nói, nhưng thấy Hách Liên Hiên một mực bảo vệ nàng, thật sự làm kẻ khác khó chịu a, Hoa Kinh Vũ còn là người của hoàng thất Yến Vân quốc a.
Nam Cung Lăng Thiên bước đi tao nhã, chậm rãi hướng về phía hai thân ảnh đã đi rồi, dùng khinh công ngay cả một chút tiếng động điều không có.'
Chỉ thấy Hoa Kinh Vũ ngồi xổm xuống trước mặt một người bán dược liệu, đùa nghịch vài cộng dược liệu có độc trước mặt, đây là thay Hách Liên Hiên giải độc, dược liệu hắn cần thật ra đã tìm được rồi, chính là vẫn không có Ngũ Sắc Độc Liên.
Hoa Kinh Vũ nghĩ, ngẩng đầu nhìn phía người bán dược, là một thiếu niên hơn mười tuổi, bộ dạng thực tinh tế, có chút cảm giác yếu đuối, vừa thấy là biết cuộc sống của người đó có chút quẫn bách.
Hoa Kinh Vũ mở miệng nói: “Thứ này của ngươi bán như thế nào?”
Thiếu niên khuôn mặt ngây ngô, có chút quẫn bách, cúi đầu nói: “Tiểu thư, ngươi nghĩ muốn mua sao? Dược này chính là có độc.”
Thiếu niên tuy rằng muốn bán, chính là không có lừa gạt Hoa Kinh Vũ, hắn nghĩ Hoa Kinh Vũ không biết thuốc này có độc, cho nên đặc biệt nhắc nhở.
Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Ta biết là dược liệu có độc, ta đang muốn, chủ yếu là tìm mấy thứ này, ngươi tính bán như thế nào?”
Thiếu niên vừa nghe, vui sướng nở nụ cười, xoa xoa tay cười nói: “Nếu không, ngươi xem rồi cho giá đi?”
Hắn sợ ra giá cao, đem người ta dọa chạy, bán nhiều ít đều được a, Hoa Kinh Vũ suy nghĩ, liền lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thiếu niên: “Như vậy có được không?”
Tuy rằng nàng nghĩ muốn đưa nhiều một chút, bất quá đưa nhiều hơn cũng không tốt, bằng này thì thiếu niên có thể vượt qua được một năm.
Thiếu niên vừa nghe có ngân phiếu một trăm lượng, mắt không khỏi sáng rực lên, liên tục gật đầu: “Cám ơn, có thể, có thể.”
Vốn hắn còn tưởng rằng tiểu thư này chỉ trả mười lượng, không nghĩ tới là một trăm lượng, một trăm lượng có thể giúp nhà hắn sống được một trăm, điều này làm cho hắn thật vui mừng, ít nhất một năm không cần lo.
Hoa Kinh Vũ đem dược liệu đưa vào trong tay thị vệ của Hách Liên Hiên, sau đó đứng dậy, thị vệ Hách Liên Hiên lập tức tiến lên đưa ngân phiếu một trăm lượng, Hoa Kinh Vũ suy nghĩ rồi lấy hai viên thuốc chữa thương đưa cho thiếu niên: “Đây là hai viên thuốc chữa thương, tặng cho ngươi đó.”
Hái loại dược liệu này, thực dễ dàng bị thương, cho nên tặng cho hắn hai viên thuốc, thật là cho hắn có thể chịu ít thương tích, thiếu niên lập tức kích động nhận lấy, liền nói lời cảm ơn, trong lòng yên lặng đem tiểu thư này nhớ kĩ.
“Tiểu thư, ta gọi là Nạp Lan Vân, nếu là ngày sau gặp lại, sẽ báo ân tình hôm nay.”
Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, nhưng thật ra không nghĩ tới người này còn muốn báo đáp. Kì thật nàng cũng không muốn người khác báo đáp, nàng đây chỉ là giao dịch.
“Đúng rồi, Nạp Lan Vân ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có biết nơi này có dược liệu gọi là Ngũ Sắc Độc Liên không?”
Nàng xem hơn phân nửa, còn lại hơn một nửa nơi nàng chưa xem, bất quá đã đủ rồi, Nạp Lan Vân suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
“Ta không có nghe nói qua, ta ở trong này đã muốn nửa tháng, đều không có nghe qua có cái gì là Ngũ Sắc Độc Liên. Nếu là có ta khẳng định biết.”
Cái này có độc, người bình thường rất ít biết, cho nên nếu có nói, hắn không biết, Hoa Kinh Vũ không khỏi thất vọng, sau đó hướng Nạp Lan Vân nói lời cảm ơn: “Cám ơn ngươi Nạp Lan Vân, ngươi có thể đi về.”
Nạp Lan Vân thu thập tốt đồ vật này nọ, cùng đám người Hoa Kinh Vũ nói lời từ biệt, xoay người vội vã rời đi, hôm nay thu hoạch không tồi, hắn nhất định phải trở về nói cho mẫu thân.
Nếu nơi giao dịch dược liệu không có Ngũ Sắc Độc Liên, nàng còn tìm cái gì, không bằng về Ngọc Hoàng thư viện trước thay Hách Liên Hiên giải độc. Hoa Kinh Vũ đang định đi, phía sau đột nhiên vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng: “Bổn vương thật ra có một cây Ngũ Sắc Độc Liên.”
Lời vừa nói ra, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng nhìn lại, liền nhìn thấy một áo bào màu đen phía sau, nam nhân tà mị đang hung hăng nhìn nàng, vẻ mặt bí hiểm, đôi mắt thâm thúy tràn đầy u ám quang mang, hắn như vậy làm cho da đầu nàng run lên, nghĩ không muốn để ý tới, chính là nghĩ Ngũ Sắc Độc Liên này, quả thật rất khó tìm.
Nếu tìm không ra cái này, liền không thể chế ra thuốc để áp chế Tiên Thiên độc cho sư tỷ, đây là chính nàng đã đáp ứng sư tỷ rồi, cho nên bất luận như thế nào cũng phải chế ra thuốc, nghĩ vậy, khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra một nụ cười, nhìn phía Nam Cung Lăng Thiên: “Bắc U vương sẽ không nói giỡn đi?”
Hắn lại như thế nào trùng hợp lại có một cây Ngũ Sắc Độc Liên, sẽ không phải là lừa nàng chứ.
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên hẹp dài, thần sắc thản nhiên mở miệng: “Ngươi cho rằng Bổn vương là người như vậy sao?”
Nam Cung Lăng Thiên thân là Vương gia hết sức quan trọng của Yến Vân quốc, nghe nói hắn là một người khát máu, nghe nói hắn giết người như ma, nghe nói hắn lòng dạ ác độc, nhưng lại chưa từng nghe qua hắn cũng hay nói giỡn, Hoa Kinh Vũ không khỏi cắn răng, trầm giọng mở miệng: “Bắc U vương nguyện bỏ những thứ yêu thích sao? Ta có thể dùng tiền mua Ngũ Sắc Độc Liên.”
“Ngươi cho là Bổn vương thiếu tiền sao?” Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên phát ra vẻ khinh thường thâm thúy, sóng ngầm bắt đầu khởi động, Hoa Kinh Vũ ngẩn ra, Bắc U vương uống trà là một trăm lượng một ly Tuyết Sơn Ngân Hào, hắn còn cần tiền sao? Hoa Kinh Vũ không nói chuyện, đôi mắt của Hách Liên Hiên nheo lại, một vẻ thâm thúy hiện lên trong đáy mắt, nhanh chóng mở miệng: “Vũ Nhi, ngươi đừng khó xử Bắc U vương gia, ngươi tìm Ngũ Sắc Độc Liên, ta cho người đi tìm, tất nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất để tìm, sau đó dưa cho ngươi.”
Ngũ Sắc Độc Liên tuy rằng quý giá cùng hiếm thấy, nhưng là không phải không có, chỉ cần hắn hạ lệnh, khẳng định có thể tìm được, nếu Nam Cung Lăng Thiên không muốn lấy ra, hắn phái người đi tìm là được, tóm lại hắn không hy vọng Vũ Nhi cùng vị Bắc U vương điện hạ này có nhiều quan hệ.
Đôi mắt của Nam Cung Lăng Thiên trong nháy mắt lạnh lẽo, giống như ma vương vô tình, tầm mắt lạnh lùng nhìn Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên không chút nào yếu thế nghênh đón hắn, bên trong đôi mắt có khói thuốc súng nồng nặc, tầm mắt nhiễm khói lửa nhân gian của Nam Cung Lăng Thiên giao nhau cùng một chỗ, hung hăng chém giết, hai nam nhân thông qua ánh mắt dễ dàng nhìn ra trong mắt đối phương có dụng ý khác, nguyên lai như vậy, đúng là như vậy a, trong lòng hai người đồng thời vang lên một tiếng trống đồng thời chìm nghỉm đi xuống, xem ánh mắt của đối phương càng phát ra tàn nhẫn.
Hoa Kinh Vũ đứng bên cạnh bọn họ, sao lại không thấy trong lúc đó bọn họ có mùi thuốc súng nồng nặc, nàng nghĩ muốn hiện tại cách xa hai nam nhân này vạn dặm.
Hai nam nhân này làm sao vậy? Vì cái gì đôi mắt giao nhau cùng một chỗ giống như là đã nghìn năm, phân chia cũng không ra, chẳng lẽ là? Trong đầu của nàng lại hiện lên ánh sáng, trong lòng nhanh chóng hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói Bắc U vương điện hạ này cùng Hách Liên Hiên có quan hệ gì đó mờ ám, sở dĩ hai người như vậy, là bởi vì yêu thương thù hận nhau, cho nên lúc trước Nam Cung Lăng Thiên mới nhằm vào Hách Liên Hiên, nguyên lai là yêu thương thù hận nhau a, như vậy Hách Liên Hiên đây? Hắn đến tột cùng là thích nam nhân hay nữ nhân a?
Hoa Kinh Vũ nhìn xem bên này, lại nhìn sang bên kia, nơi giao dịch dược liệu này, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, mặc dù là người buôn bán dược liệu, cũng đều cẩn thận giao dịch, Hoa Kinh Vũ mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai nam nhân còn không có tự giác thu hồi tầm mắt, chỉ phải ho khan một tiếng, nhắc nhở một chút.
Nàng ho khan một tiếng, hai nam nhân kia cuối cùng cũng dời tầm mắt, nhanh chóng nhìn chằm chằm đối phương liếc mắt một cái, sau đó nhìn phía Hoa Kinh Vũ, Hách Liên Hiên trực tiếp lôi kéo Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, đi thôi, ta sẽ cho người mau chóng tìm Ngũ Sắc Độc Liên cho ngươi.”
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm tay của Hách Liên Hiên, nếu ánh mắt có thể giết người, Hách Liên Hiên sớm đã bị hắn giết, bất quá hắn cũng không có lôi kéo Hoa Kinh Vũ, bởi vì nơi này là nơi giao dịch dược liệu, hiện tại Hoa Kinh Vũ còn mang thân phận Thái tử phi của Yến Vân quốc, bản thân mình nếu kéo nàng, chỉ sợ thời gian không bao lâu, chuyện này liền truyền khắp cả Kiêu Thành.
Hách Liên Hiên hiểu được, ngạo nghễ nhìn Nam Cung Lăng Thiên, lôi kéo Hoa Kinh Vũ rời đi.
Phía sau thanh âm thâm trầm của Nam Cung Lăng Thiên từ từ vang lên: “Ai nói Bổn vương khó xử, nếu là Hoa tiểu thư cần, Bổn vương tự nhiên sẽ bỏ thứ mình yêu thích, nàng cũng không phải là người bình thường, nàng là Thái tử phi của Yến Vân quốc chúng ta.”
Nam Cung Lăng Thiên cắn răng nói ra ba chữ Thái tử phi, ánh mắt cảnh cáo Hách Liên Hiên, tốt nhất rời xa Hoa Kinh Vũ một chút, nàng là Thái tử phi Yến Vân quốc của bọn hắn, không phải người hắn có thể trêu chọc.
Hách Liên Hiên lơ đểnh, khóe môi lạnh bạc như nước có ý cười: “Thái tử phi. Ha hả, khó được Bắc U vương điện hạ còn nhớ rõ, đúng vậy, Bắc U vương điện hạ đối với Thái tử phi thật kính trọng a.”
Hách Liên Hiên đôi mắt lạnh lùng, nhìn phía Nam Cung Lăng Thiên, tràn đầy trào phúng, ngươi là xem Vũ Nhi là Thái tử phi sao? Hừ.
Đôi mắt của hai nam nhân lại chém giết đến cùng, Hoa Kinh Vũ sợ bọn họ lại đánh nhau, liền phân tán sự chú ý của bọn họ, nhanh hóng nhìn Nam Cung Lăng Thiên: “Bắc U vương, ngươi thật sự nguyện ý nhường Ngũ Sắc Độc Liên sao?”
“Nếu Hoa tiểu thư cần, Bổn vương làm sao lại làm cho Hoa tiểu thư khó xử,” Nam Cung Lăng Thiên nâng đôi mi hẹp dài mày rậm, đôi mắt thâm thúy có ba phần ánh sáng, tầm mắt vui sướng tà tà nhìn đến Hách Liên Hiên bên cạnh, vẻ tự mãn phong tễ tuyết nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.