Tà Thiếu Dược Vương

Chương 522: Văn Mặc, lão Đan Vương chiến Cổ Tiểu Bảo




Cổ Tiểu Bảo là Nhậm Kiệt dạy dỗ, mang ra ngoài, tình huống cùng tâm tính của hắn tự nhiên là Nhậm Kiệt hiểu rõ nhất.
Trong các điều mình dạy cho hắn, gặp tình huống như vậy tuyệt đối sẽ không nương tay.
Mà Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không tuy rằng đã sớm tạo thành tính cách của mình, nhưng gần đây đi theo Nhậm Kiệt học tập các thứ, Nhậm Kiệt cũng biết ý nghĩ cùng lối suy nghĩ của họ, thời khắc này với bộ dáng của họ, Nhậm Kiệt biết ngay là họ đã hiểu lầm.
Bất quá điều này cũng bình thường thôi, trừ mình cùng Văn Thi Ngữ ra, người khác không ai tin một đứa nhỏ năm tuổi lại có thể đạt tới Thái Cực Cảnh, hơn nữa còn là loại trình độ này, còn có thể khống chế lực lượng chính xác không để xảy ra vấn đề, vung quyền đánh ra lực lượng nổ tung ngay trước mặt đối phương mà lại không đả thương đến đối phương.
Khống chế lực lượng đến mức này, cho dù là Thái Cực Cảnh bình thường đều không làm được. Hai người Văn Mặc đều không hẳn là có thể dễ dàng làm được, cho nên càng thêm không tin một đứa nhỏ năm tuổi có thể có lực lượng như thế, có thể khống chế được trình độ này.
Trên thực tế, cho dù là ở thời đại thượng cổ, dù là người mười mấy tuổi thiên tư hơn người, đạt tới Thái Cực Cảnh thật ra cũng có, giống như các nhân vật trong truyền thuyết. Nhưng dù là ở thời đại thượng cổ, cũng chưa từng nghe nói có người mới năm tuổi đã đạt tới Thái Cực Cảnh.
Vì thế cho nên, hai người họ liền nghĩ tới lão yêu quái, lão quái vật nào đó giả dạng.
- Các ngươi cùng lên đi! Phá! Cổ Tiểu Bảo đột nhiên gặp phải lão Đan Vương Ngọc Trường Không chèn ép, ngay lập tức không chút do dự giơ tay lên, trong cơ thể phát ra một lực lượng tạo thành màn lực lượng bảo vệ chung quanh thân thể Văn Thi Ngữ, trong nháy mắt đã đẩy Văn Thi Ngữ ra ngoài cái sân này, đồng thời ngay lúc đó vung tay tung ra quả đấm nho nhỏ, lần này là chân chính xuất thủ, trực tiếp đánh ra một quyền.
Đừng xem quả đấm của đứa nhỏ năm tuổi kia, nhưng lực lượng của Cổ Tiểu Bảo vô cùng kinh khủng, vượt quá tưởng tượng.
"Chết tiệt!" Nhậm Kiệt vừa thấy biết ngay sẽ như thế, cho nên trước tiên khoát tay, mang Văn Dũng lui qua một bên.
"Ầm..." Quả đấm nho nhỏ của Cổ Tiểu Bảo kia, trong nháy mắt giống như một mặt trời nhỏ, trực tiếp đánh xuyên qua chèn ép của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, đồng thời mang theo lực lượng mãnh liệt đánh về phía lão Đan Vương.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không tuy rằng gần đây tăng lên rất nhiều, nhưng với Cổ Tiểu Bảo nhận được truyền thừa Cổ Thần, trải qua Nhậm Kiệt dạy dỗ tôi luyện tỉ mỉ mà nói, còn kém rất nhiều.
- Lão Đan Vương, cẩn thận! "Ầm..." Lúc này, Văn Mặc cũng ra tay, vung tay tung ra một cái nghiên mực, mang theo mùi thơm mực trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt lão Đan Vương Ngọc Trường Không, ầm ầm ngăn chặn một kích của Cổ Tiểu Bảo.
Lập tức chấn cho Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm nghiên mực của Văn Mặc lão tổ đều lay động kịch liệt. Văn Mặc không khỏi biến sắc, lực lượng kinh khủng như vậy, chính lão cũng chưa từng gặp.
Thời khắc này lão càng thêm tin chắc, người này tuyệt đối không có khả năng là một đứa nhỏ.
- Người nào lớn mật như thế, đường đường là nhân vật Thái Cực Cảnh đến gần cấp bậc lão tổ, lại chạy đến Văn gia ta giả thần giả quỷ? Văn Mặc vừa nói, hai tay vừa động, trong tay đã xuất hiện một cây bút. Cây bút này biểu hiện ra uy lực đã đến gần Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, nhưng còn không phải Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, nhưng theo cây bút này vừa xuất hiện, trên nghiên mực kia lập tức hiển lộ ra tia sáng.
Cây bút trong tay Văn Mặc nhẹ nhàng nhích động, trong nghiên mực liền hiện ra một mảng mực màu đen, hòa tan vào ngòi bút này, tiếp đó biến thành một màn hào quang màu đen.
Văn Mặc nhẹ nhàng vung tay lên, liền xuất hiện một chữ "Tù" to lớn.
"Ầm..." Nghiên mực kia hoàn toàn là pháp bảo phòng ngự, nhưng hôm nay kết hợp với cây bút trong tay Văn Mặc, trong nháy mắt tạo thành lợi khí công kích. Dưới uy lực của mực, một chữ "Tù" kia còn mang theo trận pháp vô cùng ảo diệu. Từ sau khi Văn Mặc thỉnh giáo cùng Nhậm Kiệt, lực lượng, cảnh giới tăng lên, trình độ trận pháp của lão cũng tăng lên trên diện rộng, với trạng thái như thế chiêu thức càng thêm uy lực.
Trong nháy mắt màn sáng màu đen kia viết thành chữ "Tù", liền trói buộc chung quanh, chèn ép về phía Cổ Tiểu Bảo.
- A... Cổ Tiểu Bảo là thừa kế lực lượng Cổ Thần, thân thể đã từng trực tiếp nhận được truyền thừa tổ phù, tuy rằng tổ phù đã bị Nhậm Kiệt phong ấn bên trong thân thể nó, nhưng thân thể nó đã trải qua lực lượng truyền thừa biến đổi, trải qua Nhậm Kiệt trợ giúp dẫn đường, hiện nay thân thể của nó cường đại vượt quá tưởng tượng.
Cổ Tiểu Bảo chấn hai tay một cái, trong tiếng nổ ầm ầm trực tiếp xé rách chấn ra trói buộc của Văn Mặc, đồng thời dưới chân phát lực, tức thì bóng người nhoáng lên một cái giống như sao băng phóng vọt về phía Văn Mặc, làm cho Văn Mặc không có thời gian lần nữa tạo thành trói buộc kia.
Cổ Tiểu Bảo đã đi cùng Nhậm Kiệt lâu như vậy, tuy rằng không có nhiều cơ hội chiến đấu cùng Thái Cực Cảnh đủ cường đại, nhưng Nhậm Kiệt dẫn hắn chiến đấu cùng rất nhiều yêu thú. Mà yêu thú đạt tới đại yêu hóa hình đều vô cùng giảo hoạt, tuyệt đối không thua kém gì loài người. Nhất là Thiên Yêu Thú còn mang theo rất nhiều thủ hạ, kinh khủng dị thường,.
Cho nên thời điểm này Cổ Tiểu Bảo rất thông minh, biết nếu để đối phương sử dụng pháp bảo mình sẽ không thích hợp, nên nó không để cho đối phương kịp phát huy uy thế của pháp bảo, đã xông tới.
Lúc này lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng kịp phản ứng, vừa kinh ngạc vừa kinh sợ người này lợi hại, nhưng trong lòng họ chỉ nghĩ đây là một lão yêu quái, lão quái vật, cho nên lập tức ngưng thần phối hợp với Văn Mặc chiến đấu.
"Bùng... Bùng... Ầm... Ầm..." Ba người này giao thủ một cái, tuy rằng giữa nhau còn khống chế lực lượng, không có hoàn toàn buông tay buông chân; Cổ Tiểu Bảo cũng được Văn Thi Ngữ liên tục quát bảo ngưng lại, nhưng thời khắc này căn bản không dừng lại được, chỉ là không bạo phát ra lực lượng mạnh nhất; mà Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng có kiêng kỵ, dù sao đây là bên trong Văn gia.
Nếu như thật sự không tiếc hết thảy động thủ, thì Văn gia có thể sẽ gặp tai ương, chỉ trong chốc lát bị hủy hoại.
May mắn là bên trong Văn gia cũng có đại trận, đại trận khởi động, Văn gia nối tiếp đi ra thêm nhiều người Âm Dương Cảnh thúc giục trận pháp. Trận pháp của Văn gia tuy rằng không bằng Nhậm gia, nhưng cũng không yếu, đáng tiếc không có Thái Cực Cảnh chủ trì trận pháp, bọn họ chỉ có thể tận lực khống chế chống lại dư uy, không có biện pháp sử dụng trận pháp làm chuyện gì khác.
Nếu không, loại trận pháp bên trong năm đại gia tộc này, cho dù Thái Cực Cảnh bình thường không nói trấn áp, cũng có thể tạo thành thương tổn lớn lao cùng ảnh hưởng đối với họ.
Nếu như toàn bộ trận pháp ở Ngọc Kinh Thành cùng khởi động, thì dù là Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ cũng không dám tùy tiện xông vào.
Tuy rằng chỉ là khống chế chống lại dư uy, nhưng cũng làm cho cả Văn gia chấn động không dứt, dù sao chiến đấu giữa Thái Cực Cảnh quá kinh khủng.
Cổ Tiểu Bảo thân thể gầy nhỏ, một người đối phó hai người, lực lượng của Văn Mặc còn không kém chút nào so với nó, nên rơi xuống hạ phong nhưng nó hoàn toàn không sợ, đánh cho vô cùng kịch liệt.
- Tiểu Bảo, đừng đánh nữa... Lúc này Văn Thi Ngữ bị đẩy ra ngoài, sau đó muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Mà một bên khác, Văn Dũng được Nhậm Kiệt mang theo tránh lui ra xa, thoát khỏi trường chiến này cũng trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn vào bên trong sân.
Hắn không sao nghĩ tới lại như thế... chuyện này... là chuyện gì đây?
Nhìn đứa nhỏ xấu xí đen kịt kia chiến đấu với hai vị Thái Cực Cảnh Văn Mặc lão tổ, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, không... nhất định đây là một nhân vật cấp bậc lão quái vật! Hắn cũng không biết nên nói cái gì nữa. Tại sao có thể như vậy? Người này không phải người của Cửu Âm Tông, mình biết dấu hiệu độc hữu của Cửu Âm Tông. Hơn nữa bởi vì mỗi khi con gái trở về thường nhắc tới, cũng biết bên trong Cửu Âm Tông có một số người nào so ra lợi hại.
Mà quan trọng là... Văn Dũng quay đầu cực kỳ lúng túng, cực kỳ áy náy nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt lúc này còn rất bình thản, tươi cười nhìn trường chiến...
- Nhậm... Nhậm gia chủ! Văn mỗ thật không nghĩ tới lại như thế! Chuyện này là lỗi của Văn gia ta, sau này khẳng định ta sẽ trả lời cho ngươi... Ôi... Mặc dù biết Nhậm Kiệt chưa chắc thật sự quan tâm tới đoạn hôn ước này, nhưng nếu như con gái mình đừng tới chỗ hắn, hoặc là chính hắn nói không được, tự giải trừ gì đó đều dễ nói, đàng này chính mình trước đã trao đổi cùng con gái, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì trở ngại nên công khai nói ra, cũng là muốn tìm một nơi chốn tốt cho con gái.
Kết quả hiện tại xảy ra chuyện như vậy, đây không phải là mất mặt sao? Bất kỳ nam nhân nào đều không nhịn được chuyện như vậy đâu!
Huống chi Nhậm Kiệt, đừng nhìn hắn giống như quần áo lụa là, nhưng hiện nay người nào còn cho rằng Nhậm Kiệt dễ khi dễ là hoàn toàn sai lầm! Nghĩ lại trước đây hắn đại náo Kim Loan Điện, hai vị Thái Cực Cảnh kia bao gồm lão tổ nhà mình lại rất cung kính đối với hắn, còn có lời nói của hắn ứng đối với chiến đấu quốc gia kia, đều biểu hiện ra chỗ hơn người của hắn.
Nhưng cố tình vào thời điểm này lại phát sinh chuyện như vậy, Văn Dũng thật không biết nên làm thế nào đối mặt với Nhậm Kiệt.
- Đừng.. Đừng... Nhậm Kiệt cũng bất đắt dĩ cười khoát tay áo nói: - Văn gia chủ không nên quá để ý, có lẽ bên trong có ẩn tình khác, có một số việc chỉ là đúng dịp mà thôi!
Thấy Văn Dũng nhận lỗi, lúng túng khó chịu như thế, ngược lại Nhậm Kiệt cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì đây là chuyện của mình, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chẳng qua là một thân phận khác mình không tiện để người biết, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ trong thời gian nói chuyện này, ba nhân vật cường hãn trong chiến đấu, đã càng đánh càng uy mãnh.
Dần dần, cả trận thế Văn gia đều có chút không khống chế nổi, mà giờ khắc này Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ đang định chuyển dời chiến trường lên bầu trời, bởi vì nếu cứ tiếp tục chiến ở dưới này, chỉ sợ Văn gia phải bị tổn hao nặng, thậm chí sẽ bị thương vong thảm trọng.
Mà lúc này bởi vì không thể hoàn toàn khống chế được dư uy của trận chiến, cộng thêm ba người chiến đấu sinh ra chấn động quá lớn, một số nhân vật cường đại trong Ngọc Kinh Thành cũng đều chú ý tới nơi này.
- Văn gia đã xảy ra chuyện gì, dường như... ba cổ khí tức cường đại, có một rất kỳ quái, lại thêm một Thái Cực Cảnh chẳng lẽ là đang thị uy bọn họ? Chẳng lẽ là Kiếm Vương Long Ngạo đã trở lại... Lúc này, Tam Bảo thái giám nhìn về phía Văn gia rất lấy làm lạ, thần hồn lực cũng đang dò xét, nhưng bởi vì bên trong Văn gia có trận pháp ngăn cách, cho nên hắn cũng không dò xét tra ra tình huống cụ thể.
- Không phải, là đánh nhau thật sự! Nhị Bảo lão thái giám áo xám vẫn rất ít nói chuyện, đứng ở nơi đó lên tiếng nói mấy chữ rất ít, sau đó không lên tiếng nữa chỉ lẳng lặng lưu ý tình huống.
- A! Nhậm gia cùng Văn gia đúng là không biết tự lượng sức mình... Tam Bảo thái giám khẽ lắc đầu, bĩu môi nói khinh thường, tay nhẹ nhàng vuốt lông mày.
Lam Phủ Thiên Tông, sau một thời gian dài bị trận pháp bao phủ, gần như không có tiếp xúc cùng ngoại giới. Từ ngày khai phủ lập tông bị người đánh lún xuống dưới đất, trở thành địa phương chê cười. Lúc này, Lam Thiên đang đứng ở nơi đó, cũng đang nhìn về hướng Văn gia.
Lại nhiều thêm một khí tức Thái Cực Cảnh, Nhậm Kiệt kia vừa náo loạn Kim Loan Điện, mình nắm quyền gia chủ một thế gia thế tục như vậy lại không có biện pháp, nghĩ đến đây hắn không khỏi tức giận sôi sục.
"Khụ... Khụ..." Đúng lúc này, Hạ Cửu Hạc nhẹ giọng ho khan, từ bên trong đi ra, bộ dáng càng trở nên già nua.
- Sư phụ! Ngài vừa mới phá giải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ bị thương, đi ra ngoài làm gì, ngài phải tĩnh dưỡng cho tốt! Nhìn thấy được sư phụ Hạ Cửu Hạc đi ra, Lam Thiên vội vàng đi qua nâng đỡ Hạ Cửu Hạc, lo lắng nói.
Vị sư phụ này vì hắn, có thể nói là không tiếc hết thảy, thậm chí không tiếc cưỡng ép nhanh chóng đột phá, tăng lên lực lượng, như vậy gần như đoạn tuyệt con đường tu luyện của lão. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn lực lượng sẽ nhanh chóng tăng vọt, nhưng tuổi thọ sẽ rút ngắn, hôm nay tình trạng đã sắp không xong rồi.
- Không sao! Hạ Cửu Hạc phất tay áo, cười khổ nói: - Phá giải, chẳng qua là xác định đại khái một chút phương vị ở phía tây mà thôi, chân chính muốn phá giải, vi sư đúng là không làm được, ngươi phải mau chóng tìm ra Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia. Hiện tại không thuộc về mấy thế lực lớn khác, còn có thể có năng lực trận pháp như vậy, chỉ sợ cũng chính là người này! Lúc đó cũng là vi sư nhìn lầm, nếu như sớm biết hắn có thủ đoạn như vậy, sớm bảo hắn hỗ trợ, có lẽ bây giờ đã... Khụ...
Hạ Cửu Hạc liên tiếp ho khan vài tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn theo hướng Lam Thiên nhìn, nói: - Nếu ngươi tin tưởng vững chắc chính mình, như vậy cũng sẽ không đi lo lắng người khác ra sao! Nếu ngươi muốn giống như người kia, thì phải có tự tin của hắn, ngươi chính là thiếu sót sự tự tin này, cho nên một khi gặp suy sụp mới phải như thế!
Lại lần nữa nghe sư phụ nhắc tới người kia, sắc mặt Lam Thiên không khỏi biến đổi, nhưng cũng không chú ý tới chuyện Văn gia bên kia nữa, gật đầu đáp ứng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mà lúc này, bên trong Ngọc Kinh Thành, cũng có một số người khác, đều cảm nhận được khí tức bên Văn gia không thích hợp.
- Ai sợ ai, nếu không bị sư nương ngăn cản, ta đánh chết các ngươi rồi! Thời khắc này, thấy hai người kia không ngừng muốn dẫn mình lên không trung chân chính chém giết, buông tay chiến một trận, Cổ Tiểu Bảo cũng có phần phẫn nộ. Thật ra nó cũng không chút e ngại hai người kia, nhưng sư nương không ngừng liên lạc bảo nó dừng tay, vốn nó định dừng tay, nhưng bọn họ... bọn họ khi dễ người ta...
Cho nên Cổ Tiểu Bảo vô cùng tức giận gào thét.
- Hả... Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không đang đánh với Cổ Tiểu Bảo vô cùng kịch liệt, khó phân thắng bại, đột nhiên nghe nó nói như thế, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bởi vì đã đánh đến hiện tại, người này cũng đã bại lộ lực lượng, hiển nhiên không cần thiết ẩn giấu nữa.
Nên biết, một số lão quái vật giữ dáng người ở trạng thái đứa nhỏ, tuy rằng thanh âm cũng sẽ như thế, nhưng nói chuyện đều là già dặn lão luyện, không giống như người này, hắn vì sao nói chuyện ý nghĩ cùng trạng thái, có đôi lúc lại đúng thật giống như một đứa nhỏ, đây là chuyện gì xảy ra?
Mà Nhậm Kiệt nghe Cổ Tiểu Bảo nói vậy, cũng cố nén cười, thấy cứ đánh nữa nói không chừng sẽ rối loạn, Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ liền dùng thần hồn lực: - Tiểu Bảo, đừng đánh nữa! Những người này không phải người ngoài; còn có, có một số việc ngươi còn phải tôi luyện, trong khoảng thời gian này ngươi đi theo bên cạnh Nhậm gia chủ đi! Trong khoảng thời gian này lời của hắn chính là lời của sư phụ, hắn sắp đi chiến trường Tây Bắc, ngươi mong muốn chiến đấu, đến lúc đó có khi là cơ hội cho ngươi chiến đấu! Nhìn thấy tình huống chiến đấu tới giờ này, Nhậm Kiệt chỉ có thể thông qua thần hồn lực dùng thanh âm dặc biệt của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cùng với phương thức liên lạc độc hữu nói với Cổ Tiểu Bảo, âm thầm thông báo cho nó biết.
- Hai lão ngài hãy bắt đầu thu lại lực lượng, người này là người mình! Đồng thời Nhậm Kiệt cũng thông báo với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn gia lão tổ Văn Mặc.
Hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, loại hiểu lầm này làm cho Nhậm Kiệt muốn cười lại không làm gì được, nhưng thật đánh nhau đến bây giờ, cũng không thể để người mình đánh người mình, nều mình còn không ra tay chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, mà mình ra tay thì càng phiền toái hơn, vì chuyện này mà bại lộ thân phận, tự giết lẫn nhau để người khác nhặt tiện nghi... đương nhiên Nhậm Kiệt không thể để xảy ra loại chuyện như vậy.
Hết thảy thật ra cũng không lâu lắm, Nhậm Kiệt vừa động thần hồn lực, cùng một lúc với hai loại thân phận, phân biệt xử lý hai bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.