Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 201: Cũng‌ ‌không‌ ‌mu‌ố‌n‌ ‌chúc‌ ‌ phúc‌ ‌anh‌ ‌




Lúc‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌mở‌ ‌mắt‌ ‌ra,‌ ‌trời‌ ‌sáng‌ ‌đã‌ ‌sáng‌ ‌choang.
‌Anh‌ ‌mơ‌ ‌mơ‌ ‌màng‌ ‌màng‌ ‌nửa‌ ‌ngồi‌ ‌dậy,‌ ‌chỉ‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌bên‌ ‌cạnh‌ ‌có‌ ‌một‌ ‌thứ‌ ‌mềm‌ ‌ nhũn,‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌híp‌ ‌mắt‌ ‌nhìn,‌ ‌là‌ ‌một‌ ‌người.
‌Lý‌ ‌Kha.
‌Cả‌ ‌người‌ ‌anh‌ ‌nhất‌ ‌thời‌ ‌chấn‌ ‌động,‌ ‌ký‌ ‌ức‌ ‌mơ‌ ‌hồ‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌đầu‌ ‌sôi‌ ‌trào.
‌Hôm‌ ‌qua‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌hình‌ ‌ảnh‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌và‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ở‌ ‌bên‌ ‌nhau,‌ ‌anh‌ ‌sắp‌ ‌ tuyệt‌ ‌vọng‌ ‌về‌ ‌chuyện‌ ‌theo‌ ‌đuổi‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌khó‌ ‌chịu‌ ‌cực‌ ‌kỳ,‌ ‌vì‌ ‌vậy‌ ‌ mới‌ ‌sẽ‌ ‌liều‌ ‌mạng‌ ‌đi.
‌Trong‌ ‌ký‌ ‌tức,‌ ‌tên‌ ‌ngốc‌ ‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌này‌ ‌hình‌ ‌như‌ ‌cứ‌ ‌bị‌ ‌mình‌ ‌túm‌ ‌lại‌ ‌bồi‌ ‌......Vậy‌ ‌......sau‌ ‌đó‌ ‌mình‌ ‌cũng‌ ‌là‌ ‌nó‌ ‌đưa‌ ‌về‌ ‌khách‌ ‌sạn?‌ ‌ Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌thở‌ ‌ra‌ ‌một‌ ‌hơi,‌ ‌nhuận‌ ‌cổ‌ ‌họng‌ ‌khô‌ ‌khốc,‌ ‌đưa‌ ‌tay‌ ‌vén‌ ‌chăn.
‌Không‌ ‌vén‌ ‌còn‌ ‌tốt,‌ ‌vừa‌ ‌vén‌ ‌ra,‌ ‌sợ‌ ‌đến‌ ‌mắt‌ ‌trợn‌ ‌tròn.
‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌cứ‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌mặc‌ ‌một‌ ‌cái‌ ‌quần‌ ‌lót‌ ‌nhỏ‌ ‌màu‌ ‌trắng‌ ‌nằm‌ ‌sấp‌ ‌ngủ?‌ ‌Từng‌ ‌mảng‌ ‌ đỏ‌ ‌đỏ‌ ‌trên‌ ‌cổ,‌ ‌là‌ ‌......Lý‌ ‌Kha‌ ‌trong‌ ‌động‌ ‌tác‌ ‌của‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌thong‌ ‌thả‌ ‌tỉnh‌ ‌lại,‌ ‌dụi‌ ‌dụi‌ ‌mắt:‌ ‌"Mày‌ ‌tỉnh‌ ‌rồi?"‌ ‌ "Bọn‌ ‌mình,"‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌nói‌ ‌không‌ ‌ra‌ ‌lời,‌ ‌"Tối‌ ‌qua?"‌ ‌ "Tối‌ ‌qua‌ ‌gì‌ ‌mà‌ ‌tối‌ ‌qua,"‌ ‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌đứng‌ ‌dậy‌ ‌từ‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌nhảy‌ ‌dựng‌ ‌lên,‌ ‌"Tưởng‌ ‌ Hạo‌ ‌tao‌ ‌cho‌ ‌mày‌ ‌biết,‌ ‌mày‌ ‌quá‌ ‌kỳ‌ ‌cục!"‌ ‌ Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌xoa‌ ‌tóc‌ ‌đau‌ ‌đầu‌ ‌ngồi‌ ‌dậy,‌ ‌do‌ ‌dự‌ ‌một‌ ‌chút:‌ ‌"Hai‌ ‌bọn‌ ‌mình‌ ‌......tối‌ ‌qua,‌ ‌ đã‌ ‌làm‌ ‌gì?"‌ ‌ "Mày‌ ‌nói‌ ‌xem‌ ‌làm‌ ‌gì,"‌ ‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌kèn‌ ‌kẹt‌ ‌nghiến‌ ‌răng,‌ ‌dùng‌ ‌ngón‌ ‌tay‌ ‌chạm‌ ‌vào‌ ‌vết‌ ‌trên‌ ‌ cổ‌ ‌mình,‌ ‌"Tối‌ ‌qua‌ ‌là‌ ‌con‌ ‌chó‌ ‌nào,‌ ‌mồm‌ ‌lợi‌ ‌hại‌ ‌như‌ ‌siphon‌ ‌hút‌ ‌cổ‌ ‌tao‌ ‌chụt‌ ‌chụt‌ ‌thành‌ ‌ thảm‌ ‌trạng‌ ‌này?"‌ ‌ Mặt‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌hơi‌ ‌đen.
‌Anh‌ ‌không‌ ‌nghĩ‌ ‌đến‌ ‌mình‌ ‌sau‌ ‌khi‌ ‌say‌ ‌sẽ‌ ‌điên‌ ‌như‌ ‌vậy.
‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌là‌ ‌anh‌ ‌em‌ ‌của‌ ‌anh,‌ ‌anh‌ ‌cho‌ ‌tới‌ ‌giờ‌ ‌chưa‌ ‌từng‌ ‌nghĩ‌ ‌sẽ‌ ‌thân‌ ‌mật‌ ‌với‌ ‌hắn.
‌Anh‌ ‌bình‌ ‌tĩnh,‌ ‌hồi‌ ‌lâu,‌ ‌thở‌ ‌dài,‌ ‌duỗi‌ ‌tay‌ ‌bóp‌ ‌bóp‌ ‌mông‌ ‌nhỏ‌ ‌rất‌ ‌vểnh‌ ‌của‌ ‌Lý‌ ‌Kha:‌ ‌ "Chỗ‌ ‌này‌ ‌không‌ ‌sao‌ ‌chứ?‌ ‌Tao‌ ‌không‌ ‌biết‌ ‌có‌ ‌làm‌ ‌phương‌ ‌pháp‌ ‌......"
‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌mặc‌ ‌quần‌ ‌hẳn‌ ‌hỏi,‌ ‌đột‌ ‌nhiên‌ ‌bị‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌bóp‌ ‌mông,‌ ‌cả‌ ‌người‌ ‌nhảy‌ ‌dựng‌ ‌ lên‌ ‌như‌ ‌bốc‌ ‌cháy:‌ ‌"Mẹ‌ ‌sư‌ ‌mày,‌ ‌mày‌ ‌làm‌ ‌gì‌ ‌thế?"‌ ‌ "Nếu‌ ‌chỗ‌ ‌đó‌ ‌của‌ ‌mày‌ ‌đau,‌ ‌tao‌ ‌bôi‌ ‌thuốc‌ ‌trị‌ ‌thương‌ ‌cho‌ ‌mày."
‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌chân‌ ‌ thành‌ ‌nói.
‌"Mày‌ ‌......"
‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌bình‌ ‌tĩnh‌ ‌chút,‌ ‌nói,‌ ‌"Mày‌ ‌sẽ‌ ‌không‌ ‌cho‌ ‌là‌ ‌mày‌ ‌tối‌ ‌qua‌ ‌thượng‌ ‌ tao‌ ‌chứ?"‌ ‌ Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌ngẩng‌ ‌đầu,‌ ‌"Hai‌ ‌bọn‌ ‌mình‌ ‌không‌ ‌xảy‌ ‌ra‌ ‌quan‌ ‌hệ?"‌ ‌ "Nói‌ ‌nhảm,‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌không‌ ‌có!"‌ ‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌kinh‌ ‌hãi,‌ ‌"Ông‌ ‌đây‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌cong!‌ ‌Tối‌ ‌ qua‌ ‌bị‌ ‌mày‌ ‌tóm‌ ‌chơi‌ ‌hôn‌ ‌hôn‌ ‌đã‌ ‌là‌ ‌cực‌ ‌hạn‌ ‌của‌ ‌huynh‌ ‌đệ,‌ ‌tao‌ ‌sao‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌để‌ ‌mày‌ ‌ thượng‌ ‌tao!"‌ ‌ Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌vốn‌ ‌tưởng‌ ‌rằng‌ ‌tối‌ ‌qua‌ ‌mình‌ ‌điên‌ ‌cuồng‌ ‌vô‌ ‌độ,‌ ‌không‌ ‌nghĩ‌ ‌tới‌ ‌cũng‌ ‌ không‌ ‌có‌ ‌phát‌ ‌sinh‌ ‌quan‌ ‌hệ‌ ‌thực‌ ‌chất‌ ‌với‌ ‌Lý‌ ‌Kha,‌ ‌anh‌ ‌nhất‌ ‌thời‌ ‌thở‌ ‌phào.
‌Vẫn‌ ‌may,‌ ‌vẫn‌ ‌may.
‌Nếu‌ ‌như‌ ‌làm‌ ‌với‌ ‌Lý‌ ‌Kha,‌ ‌vậy‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌lại‌ ‌dùng‌ ‌huynh‌ ‌đệ‌ ‌để‌ ‌ở‌ ‌chung,‌ ‌liền‌ ‌sẽ‌ ‌vô‌ ‌cùng‌ ‌ lúng‌ ‌túng.
‌Anh‌ ‌ở‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌bình‌ ‌tĩnh‌ ‌một‌ ‌lát,‌ ‌lấy‌ ‌điện‌ ‌thoại‌ ‌ra‌ ‌nhìn‌ ‌đồng‌ ‌hồ:‌ ‌"Lý‌ ‌Kha."
‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌mặc‌ ‌quần‌ ‌áo‌ ‌xong,‌ ‌ngẩng‌ ‌đầu:‌ ‌"Làm‌ ‌gì?"‌ ‌ "Bọn‌ ‌mình‌ ‌mặc‌ ‌quần‌ ‌áo‌ ‌nhanh‌ ‌lên,‌ ‌ăn‌ ‌cơm‌ ‌xong,‌ ‌tao‌ ‌muốn‌ ‌lập‌ ‌tức‌ ‌đến‌ ‌bệnh‌ ‌viện."
‌"Không‌ ‌phải,"‌ ‌Con‌ ‌ngươi‌ ‌đen‌ ‌nhánh‌ ‌của‌ ‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌viết‌ ‌sợ‌ ‌hãi,‌ ‌"Mày‌ ‌lại‌ ‌đến‌ ‌bệnh‌ ‌viện‌ ‌ làm‌ ‌gì?‌ ‌Mày‌ ‌lại‌ ‌muốn‌ ‌rình‌ ‌người‌ ‌ta?‌ ‌Đừng‌ ‌mà,‌ ‌đừng‌ ‌làm‌ ‌chuyện‌ ‌này‌ ‌nữa‌ ‌van‌ ‌mày‌ ‌ đó‌ ‌bố‌ ‌Hạo‌ ‌Hạo‌ ‌......"
‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌ném‌ ‌một‌ ‌cái‌ ‌gối‌ ‌lên‌ ‌người‌ ‌Lý‌ ‌Kha:‌ ‌"Ít‌ ‌nói‌ ‌nhảm,‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌đi‌ ‌rình,‌ ‌Bảo‌ ‌ Nguyên‌ ‌hôm‌ ‌nay‌ ‌làm‌ ‌giải‌ ‌phẫu,‌ ‌tao‌ ‌muốn‌ ‌đến‌ ‌bệnh‌ ‌viện‌ ‌chờ."
‌Lý‌ ‌Kha‌ ‌ồ‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌đôi‌ ‌mắt‌ ‌oán‌ ‌hận,‌ ‌vào‌ ‌phòng‌ ‌tắm‌ ‌rửa‌ ‌mặt.
‌Đợi‌ ‌đến‌ ‌lúc‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌rửa‌ ‌mặt‌ ‌xong‌ ‌trả‌ ‌phòng,‌ ‌ở‌ ‌gần‌ ‌đó‌ ‌tùy‌ ‌tiện‌ ‌tìm‌ ‌nơi‌ ‌ăn‌ ‌cơm‌ ‌ chạy‌ ‌đến‌ ‌bệnh‌ ‌viện,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌sắp‌ ‌được‌ ‌đẩy‌ ‌vào‌ ‌phòng‌ ‌mổ.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌bồi‌ ‌bên‌ ‌cạnh‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌từ‌ ‌vẻ‌ ‌mặt‌ ‌căng‌ ‌thẳng‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ nhìn‌ ‌ra‌ ‌khẩn‌ ‌trương‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌hắn.
‌Hắn‌ ‌kéo‌ ‌chặt‌ ‌tay‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌hết‌ ‌sức‌ ‌tự‌ ‌nhiên‌ ‌nói:‌ ‌"Rất‌ ‌nhanh‌ ‌là‌ ‌xong,‌ ‌giải‌ ‌ phẫu‌ ‌rất‌ ‌nhanh‌ ‌là‌ ‌làm‌ ‌xong,‌ ‌rất‌ ‌nhanh‌ ‌em‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌nhìn‌ ‌thấy,‌ ‌đừng‌ ‌sợ."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhìn‌ ‌qua‌ ‌thì‌ ‌tự‌ ‌nhiên‌ ‌thả‌ ‌lỏng‌ ‌hơn‌ ‌nhiều:‌ ‌"Tôi‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌gì‌ ‌phải‌ ‌sợ,‌ ‌ tôi‌ ‌tin‌ ‌các‌ ‌bác‌ ‌sĩ,‌ ‌được‌ ‌rồi,‌ ‌anh‌ ‌bỏ‌ ‌tay‌ ‌ra‌ ‌đi."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌trầm‌ ‌mặc‌ ‌chút,‌ ‌mới‌ ‌từ‌ ‌từ‌ ‌thả‌ ‌lỏng‌ ‌tay‌ ‌nắm‌ ‌chặt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên.
‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌bước‌ ‌nhẹ‌ ‌đi‌ ‌tới‌ ‌bên‌ ‌người‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌trong‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌rất‌ ‌không‌ ‌vui‌ ‌ của‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌nói:‌ ‌"Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌đã‌ ‌lâu‌ ‌không‌ ‌gặp."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ nghe‌ ‌thấy‌ ‌âm‌ ‌thanh‌ ‌này‌ ‌còn‌ ‌sửng‌ ‌sốt‌ ‌một‌ ‌chút,‌ ‌một‌ ‌lát‌ ‌sau‌ ‌mới‌ ‌kịp‌ ‌phản‌ ‌ứng,‌ ‌cười‌ ‌ nói:‌ ‌"Là‌ ‌Tưởng‌ ‌nhị‌ ‌sao?"‌ ‌ "Là‌ ‌tôi,"‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌không‌ ‌nhìn‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌mãnh‌ ‌liệt‌ ‌muốn‌ ‌giết‌ ‌người‌ ‌của‌ ‌ Cố‌ ‌Phong,‌ ‌phủ‌ ‌tay‌ ‌lên‌ ‌mu‌ ‌bàn‌ ‌tay‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌"Đã‌ ‌lâu‌ ‌không‌ ‌gặp,‌ ‌biết‌ ‌em‌ ‌hôm‌ ‌ nay‌ ‌giải‌ ‌phẫu,‌ ‌đặc‌ ‌biệt‌ ‌đến‌ ‌thăm‌ ‌em."
‌"Cám‌ ‌ơn,‌ ‌đợi‌ ‌đến‌ ‌lúc‌ ‌khôi‌ ‌phục‌ ‌thị‌ ‌lực,‌ ‌mời‌ ‌anh‌ ‌ăn‌ ‌cơm."
‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌nghe‌ ‌ra‌ ‌xa‌ ‌cách‌ ‌nhàn‌ ‌nhạt‌ ‌trong‌ ‌giọng‌ ‌nói‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌trong‌ ‌ lòng‌ ‌đau‌ ‌xót,‌ ‌anh‌ ‌cười‌ ‌khổ‌ ‌nói:‌ ‌"Ăn‌ ‌cơm‌ ‌gì‌ ‌đó,‌ ‌vẫn‌ ‌là‌ ‌tôi‌ ‌mời.
‌Em‌ ‌trước‌ ‌yên‌ ‌tâm‌ ‌ phẫu‌ ‌thuật,‌ ‌dưỡng‌ ‌khỏi‌ ‌bệnh."
‌"Được‌ ‌rồi,"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌chờ‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌nói‌ ‌xong‌ ‌câu‌ ‌này,‌ ‌chợt‌ ‌cắt‌ ‌đứt,‌ ‌lại‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌ nói‌ ‌với‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌"Bác‌ ‌sĩ‌ ‌đến‌ ‌rồi,‌ ‌nên‌ ‌làm‌ ‌giải‌ ‌phẫu.
‌Đừng‌ ‌sợ,‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌ở‌ ‌bên‌ ‌ ngoài‌ ‌bồi‌ ‌em."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌không‌ ‌nói‌ ‌chuyện,‌ ‌hít‌ ‌sâu‌ ‌một‌ ‌hơi.
‌Đám‌ ‌người‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌và‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo,‌ ‌cứ‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌trầm‌ ‌mặc‌ ‌nhìn‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ được‌ ‌đẩy‌ ‌vào‌ ‌phòng‌ ‌giải‌ ‌phẫu,‌ ‌bảng‌ ‌đèn‌ ‌"Đang‌ ‌giải‌ ‌phẫu"‌ ‌màu‌ ‌đỏ‌ ‌ở‌ ‌cửa‌ ‌phòng‌ ‌giải‌ ‌ phẫu,‌ ‌chợt‌ ‌sáng‌ ‌lên.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌và‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌ngồi‌ ‌song‌ ‌song‌ ‌trên‌ ‌ghế‌ ‌dài,‌ ‌lâm‌ ‌vào‌ ‌chờ‌ ‌đợi‌ ‌dài‌ ‌đằng‌ ‌ đẵng.
‌Cũng‌ ‌không‌ ‌biết‌ ‌qua‌ ‌bao‌ ‌lâu,‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌mới‌ ‌đánh‌ ‌gãy‌ ‌trầm‌ ‌mặc‌ ‌như‌ ‌chết‌ ‌này,‌ ‌tự‌ ‌tại‌ ‌ nói:‌ ‌"Tôi‌ ‌và‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ở‌ ‌chung‌ ‌rồi,‌ ‌anh‌ ‌biết‌ ‌chứ."
‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌nghe‌ ‌ra‌ ‌ý‌ ‌tứ‌ ‌trong‌ ‌lời‌ ‌nói‌ ‌Cố‌ ‌Phong:‌ ‌"Mấy‌ ‌hôm‌ ‌trước‌ ‌nghe‌ ‌nói."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌còn‌ ‌chưa‌ ‌nói,‌ ‌Tưởng‌ ‌Hạo‌ ‌liền‌ ‌nói‌ ‌tiếp:‌ ‌"Tôi‌ ‌hi‌ ‌vọng‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hạnh‌ ‌ phúc‌ ‌vui‌ ‌vẻ,‌ ‌nhưng‌ ‌tôi‌ ‌......cũng‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌quá‌ ‌muốn‌ ‌chúc‌ ‌phúc‌ ‌Cố‌ ‌tổng‌ ‌anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.