Tà Minh Chi Giới

Chương 23:




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Ta đi ra lần này không phải chỉ để thăm lại chốn cũ mà là còn có chuyện khẩn cấp muốn làm. Núi Tiêu Dao không có gì đáng giá để ngươi tìm kiếm, đi thẳng theo con đường ở phía trước, ngươi sẽ gặp phải một trận pháp, nó có thể mang ngươi đi ra ngoài núi. Ta biết ngươi là người tin Phật, cho nên mới đề cử ngươi đến Kinh Luân Tự, ngươi phải nắm chắc cơ hội này. Lần sau gặp mặt, ta hy vọng ngươi có thể có đột phá." Tử Vân Trúc nhìn xa xăm, tay áo vung nhẹ, vóc người đã nhảy tới phía chân trời, tìm được chỗ đó rất khó, nhưng tinh tú biến hóa rất nhanh, có chia lìa mới có được niềm vui khi gặp lại, tuy rằng thời khắc ở cùng Thủy Vân rất ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng thưởng thức nàng, chờ mong lần sau gặp mặt.
Nghe nói núi Tước Tê phong quang vô hạn, hồ Tước Tê cũng rất trong suốt động lòng người. Hàng năm đều sẽ có du tử ở các nơi khác đến đây ngắm cảnh làm thơ, mà lần này là đại hội thư họa mỗi năm một lần.
Khí trời sáng sủa, trời trong nắng ấm, chim tước tự do tự tại bay lượn trên bầu trời, thúy trúc vòng quanh hai bên bờ sông, còn có hương thơm từ rừng trúc quanh quẩn chóp mũi.
Văn nhân mặc khách ở khắp nơi lũ lượt kéo đến. Trên bờ có một bãi đất trống cực lớn, dựng lan can, treo bức tranh lên, giấy và bút mực tất nhiên là đầy đủ.
Mà trên mặt hồ Tước Tê có rất nhiều thuyền bè, hoa lệ nhất thuộc về một chiếc thuyền rồng to lớn ở giữa hồ, hai bên đầu thuyền đều có hai tên hộ vệ áo đen đứng thẳng, vẻ mặt của bốn người lạnh như băng, thật sự làm thiếu đi không khí khi đi du hồ.
"Ồ, các ngươi nhìn chiếc thuyền hoa lệ cực lớn kia đi, tất nhiên là một kẻ giàu du hồ ngắm cảnh."
"Không phải, người có gia cảnh bình thường sẽ không ngồi được thuyền rồng, ngươi xem các gian phòng phía trên lầu đi, phỏng chừng có hơn hai mươi gian a, thật sự là rất khí phái."
Mọi người ngôn luận dồn dập, đều dùng vẻ mặt mơ ước nhìn chiếc thuyền rồng kia.
"Ta nói, rốt cuộc các ngươi có làm thơ không? Nhìn chằm chằm thuyền rồng của người ta làm gì?"
Cách đó không xa có hai nữ tử áo trắng eo đeo bội kiếm, tóc dài rối tung, có mùi vị tiên phong đạo cốt, lời vừa nãy dĩ nhiên là từ nữ tử có vẻ rất kiều diễm trong hai người.
Các công tử trong nháy mắt đã di chuyển ánh mắt, nhưng ở giây tiếp theo, lại trợn to mắt, khí chất của hai nử tử này rất đặc biệt, một thân đạo khí tản ra, khiến bọn họ từ kinh ngạc dần dần bình tĩnh lại, phảng phất nếu nhìn các nàng, tự nhiên sẽ tĩnh tâm, thật sự khiến bọn họ ngạc nhiên.
"Hai vị cô nương đi ngang qua nơi đây à? Vẫn là cố ý tới đây du hồ ngắm cảnh?" Một thanh niên tuấn lãng mở ra chiết phiến, khá tiêu sái phẩy phẩy, ánh mắt nhìn thuyền rồng hoa lệ giữa hồ, đáy mắt xẹt qua một tia ước ao, có tiền chính là tốt a, cuộc sống có thể dễ dàng hưởng thụ, những văn nhân như bọn họ tuy rằng coi tiền tài như vật ngoài thân, nhưng ước ao xuất phát từ nội tâm thủy chung đè xuống không được.
Hai nữ tử liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nữ tử kiều tiểu hơi đổi, khẽ cười nói: "Tất nhiên là đi ngang qua, chúng ta không có hứng thú du hồ. Chỉ là thấy các ngươi làm một cái đại hộ thư họa khổng lồ, nhưng lại đang nghiên cứu thuyền rồng của người ta. Ta xem a, các ngươi không bằng lấy chiếc thuyền rồng này làm đề, sáng tác một bài thơ đi."
"Ồ? Ý kiến của cô nương rất thú vị." Một nam tử mặc áo xanh nhắm hai mắt, vỗ chiết phiến một cái, cười nói: "Gió thổi vi vu chim không hót, nước lên khinh nhu ánh ảnh thuyền."
"Mặt hồ ngỡ trong suốt vô tận, chiếu rọi thấy bên bờ giai nhân." Thanh niên trước đó lắc cây quạt kiêu căng nở nụ cười, nhưng không nhìn thấy sắc mặt của hai nữ tử đã sớm trầm xuống.
Bảo bọn họ làm thơ, cái này là thứ linh tinh gì, như vầy cũng gọi là văn nhân mặc khách? Quả thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Nữ tử kiều tiểu tức giận muốn nâng kiếm tiến lên, lại bị nữ tử lạnh lùng ngăn trở, sẵng giọng nói: "Không nên hồ nháo, ngươi đã quên là chúng ta còn phải lên đường sao, không cho trương dương!"
Hoa Tú càng thêm tức giận, trợn mắt nói: "Thất sư tỷ, vì sao tỷ vẫn luôn ẩn nhẫn, những văn nhân bụng đầy kinh luân này, bảo bọn họ làm thơ, bọn họ lại kéo lên người chúng ta, rõ ràng là trêu đùa chúng ta a!"
"Lời ấy của cô nương sai rồi, chúng ta chỉ là ứng cảnh làm thơ mà thôi. Nói gì thì cũng là cô nương muốn chúng ta làm thơ, vì sao bây giờ lại nói là đùa giỡn a?" Thanh niên khẽ mỉm cười, tròng mắt hiện ra sự cân nhắc, lại nhấc bút vẽ tranh, phác hoạ chính là chiếc thuyền rồng hoa lệ ở giữa hồ.
Hoa Tú thấy cảnh này không khỏi trào phúng: "Nguyên lai ngươi còn hâm mộ người ta có thể cưỡi thuyền rồng, thật sự là rất xấu hổ a. Văn nhân thì phải có khí tiết của văn nhân, hiện nay vừa nhìn, khí tiết này từ lâu hóa thành khí tiễn, làm thơ hay không cũng không trọng yếu nữa."
"Ngươi, ngươi xú nha đầu này!" Mọi người thấy nữ tử kia hùng hổ nói vậy, trong nháy mắt đã tụ tập lại đây.
Thanh niên không vui vẻ, nữ tử này tuổi không lớn lắm, nhưng ngữ khí châm chọc không sai, hừ, đừng tưởng rằng cầm kiếm thì ngon, nơi này có hơn trăm người, hắn cũng không tin không thể thu thập được hai xú nha đầu!
Hai mắt Hoa Ngưng híp lại, thấy mọi người nhất trí chầm chậm áp sát, Hoa Tú xem thường nở nụ cười, ầm một tiếng, bội kiếm từ lâu đã ra khỏi vỏ, lẳng lặng chỉa vào tên thanh niên dẫn đầu: "Nếu các ngươi tiến lên một bước nữa, có tin ta sẽ cho mấy bức tranh trên lan can dính đầy máu không?"
"Xú nha đầu, ngươi thật sự là đủ phách lối. Khi dễ chúng ta tay trói gà không chặt sao? Nam nhân, khí lực dù sao cũng hơn nữ nhân!" Thanh niên không nói hai lời, vén tay áo lên rồi xông tới.
Rầm một tiếng. "Ai da! Đau chết ta rồi." Thanh niên ôm cái mông, mặt tức giận nhìn chằm chằm nữ tử kiều tiểu kia, còn chưa thấy nàng xuất kiếm thì bụng đã bị trúng một cước, nha đầu này, quả thật là người tập võ a!
Mọi người thấy vậy lần lượt cùng nhau tiến lên, đều đã đem phong độ của văn nhân quăng đến tận chín tầng mây, nữ tử này không chỉ sỉ nhục tôn nghiêm của bọn họ, mà còn sỉ nhục văn học, bọn họ muốn giáo dục nàng một chút!
Cạch một tiếng, kiếm chợt lóe lên trên không trung, một hàng nam tử dẫn đầu xông lên đã hoảng sợ té ngược ra sau, vạt áo trước ngực đã sớm bị kiếm khí cắt toạc ra, nhưng chưa bị thương đến da thịt bên trong. Bên hông mát lạnh, áo vải bay múa đầy trời, khi tất cả mọi người rơi xuống đất, lại bị lực xung kích đẩy lùi về phía sau mấy chục bước mới ổn định cơ thể lại được, nhìn xuống dưới, rốt rít sợ hãi rống lên!
"Xú nha đầu đáng ghét!"
"Quần của ta, chạy nhanh lên a!"
Mọi người cuống quýt chắn phía dưới, tập thể che mông chạy đi.
Những thuyền bè khác đều sớm ngừng lại bên bờ khi hai phe giằng co, người trên thuyền đều nhìn rõ một màn hý kịch này, cười to nhìn theo những văn nhân đã mất thể diện kia, rõ ràng là bọn họ trêu ghẹo người ta trước, cũng không thể trách nhân gia nữ tử sẽ tức giận a, đáng đời bị bái quần*!
*tụt quần
"Hahaha, cười chết ta rồi! Sư tỷ, may là có tỷ!" Nhìn dáng vẻ những nam tử kia ôm cái mông chạy trối chết, Hoa Tú suýt chút nữa cười đau cả bụng.
"Được rồi, muội có thể yên tĩnh hay không? Nếu không phải muội bảo bọn hắn làm thơ, căn bản sẽ không có chuyện này." Hoa Ngưng vuốt ve bội kiếm bên hông, bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo Hoa Tú hướng về sơn đạo, lần này đi ra là có nhiệm vụ trong người, vạn vạn không thể làm lỡ.
Trên một chiếc thuyền nhỏ giản lược, cẩm bào nữ tử lười biếng dựa vào khoang thuyền, ngón tay dài nhỏ nâng chén rượu được khắc hoa lên, chạm nhẹ môi khẽ thưởng thức, thật là không dễ chịu, thuyền nhỏ lẳng lặng đi về phía trước.
Con ngươi nữ tử đặc biệt trong suốt, nàng im lặng nhìn dãy núi xa xa được che lấp bởi sương mù, ánh mắt loé lên một tia thất vọng, khe khẽ thở dài, xem ra muốn tới Kinh Luân Tự cũng không dễ dàng như vậy, đường xá xa xôi không nói, đầu tiên phải qua hồ nước lớn này, tình hình ở trên bờ lúc nãy thật oanh động, tự nhiên bị nàng nhìn thấy, bên môi nổi lên độ cong như ẩn như hiện, vẫn yên tĩnh uống rượu.
Đang suy nghĩ, đột nhiên vang lên một tiếng, một đội người mặc áo đen che mặt từ trên trời giáng xuống, thủ lĩnh là một nam tử, hắc bào loạn vũ, tóc cuồng bay tứ tung, đôi mắt tràn ngập tàn nhẫn làm Mộc Thủy Vân hơi run run, mượn động tác uống rượu, hững hờ quan sát người kia.
Người trên một số thuyền bè khác cũng giật mình không thôi, những người mặc áo đen từ trên trời giáng xuống này, quanh thân đều dồi dào tia sáng màu vàng hoa lệ, mà người thủ lĩnh mặc áo đen kia, màu sắc quanh thân có thể so với những người sau càng thêm mênh mông thâm thúy. Bọn họ bay nhanh đến, giống như những sứ giả từ cửu thiên hạ, loáng một cái, đã đáp xuống chiếc thuyền rồng hoa lệ.
Hộ vệ hai bên đầu thuyền khiếp sợ, lập tức xông tới, bị nam tử thủ lĩnh kia phất tay đánh bay, tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên một tiếng, người này căn bản không có động tác thứ hai, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, nhưng bọn họ nhìn thấy một tầng sáng vàng đem tất cả bốn tên hộ vệ đánh rơi xuống hồ!
Rầm vài tiếng, bọt nước trên mặt hồ tung bay.
"Xì xì, chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Vương gia lại rất bình tĩnh. Có phải muốn tại hạ đích thân đi vào gặp ngài, ngài mới có thể ngoan ngoãn theo chúng ta không?" Vũ Thần hững hờ đi dạo trên đầu thuyền, khoang thuyền to lớn lại không có nửa điểm âm thanh, lông mày hắn ngưng lại, bóng dáng nhanh như tia chớp tiến vào.
Chỉ nghe ầm một tiếng, cả chiếc thuyền rồng bị oanh kích trong nháy mắt miễn cưỡng rung động, rất nhiều hộ vệ áo đen từ trong khoang thuyền chạy ra, sắc mặt của nam tử thì lại khó coi từ trong khoang thuyền rút lui ra ngoài, phảng phất như bị một luồng sức mạnh cực cường đánh ra, những thuộc hạ thấy thế, liên tiếp vung kiếm lên, thế lực hai phe không phân cao thấp, kinh đấu động một cái liền bùng nổ!
Bên trong khoang thuyền yên tĩnh kia, lại truyền đến một tiếng nói rất có từ tính trầm âm: "Thanh Vũ Lâu có thành ý, nhưng vì sao lại phái tới một người không biết phân tấc như ngươi, khiến cho bổn vương thất vọng tới cực điểm."
Nghe được nam tử tự xưng, Mộc Thủy Vân giật mình, đường xá lần này cũng thú vị quá, cư nhiên đụng phải một Vương gia thân phận cao quý, nhẹ nhàng rót thêm rượu, vẫn tĩnh lặng uống, nguyên bản nàng không có uống rượu, nhưng sau lần ngoại lệ đó, liền cũng không còn cách nào dừng lại, rượu vào trong bụng, cũng có thể giảm đi nỗi nhớ quê hương của nàng.
Thuyền trên hồ đông đảo, thuyền của Mộc Thủy Vân bình thường đến không thể bình thường hơn, xen lẫn vào bên trong các thuyền khác, căn bản không có người chú ý, nhưng thuyền bè của thương cổ phú tử thì không như thế, đặc biệt gây vạ, người xem náo nhiệt cũng không ít hơn là bao, quen không nên thấy, thấy không nên nhìn, nếu không thì sẽ phải trả giá thật lớn.
Vũ Thần khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua người xem náo nhiệt từ bốn phía, ánh mắt âm trầm lại, một cái ánh mắt ra hiệu, bọn thuộc hạ phía sau tự nhiên rõ ràng ngụ ý trong đó, tức thời nhấc lên kiếm, cả người bay lên, lẻn đến những thuyền khác.
Có bản QT khác để tên Diệp Cổ là Diệp Lưu Niên, mị có nên sửa lại không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.