Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 28: Nhà mẹ đẻ




Lâm Vị Hi không từ chối được, đành mang theo một xấp danh mục quà tặng thật dày trở về phòng mình.
Lễ vật chia làm hai phần, một phần là của Yến vương đưa sính lễ tới, một phần là trưởng công chúa Thọ Khang chuẩn bị của hồi môn. Có lẽ nói đúng ra là ba phần, cònmột phần khác là phong thưởng lúc triều đình sắc phong Lâm Dũng. Lâm Dũng qua đời, tài sản do độc nữ Lâm Vị Hi thừa kế. Những thứ này vốn chính là của nàng. Bất kể là Yến vương hay trưởng công chúa Thọ Khang cũng không muốn để nàng sử dụng những thứ này.
Ba tờ danh mục quà tặng để ở cùng một chỗ, độ dày có thể nhìn rõ. Lâm Vị Hi tiện tay cầm lấy một bản, lật xem.
Nàng rút ra chính là danh mục mà trưởng công chúa Thọ Khang chuẩn bị đồ cưới. Trong danh sách của bà ghi vô cùng kỹ càng, cẩn thận: rương hòm đồ dùng trong nhà, gấm vóc bốn mùa, từ màu sắc đến chất liệu hoa văn đều ghi chép rõ ràng, thậm chí đến đồ dùng vàng bạc nặng bao nhiêu đều được đánh dấu ở bên cạnh. Rất rõ ràng trưởng công chúa Thọ Khang sợ Lâm Vị Hi mơ mơ màng màng mà bị người khác lừa bịp đồ cưới, lúc này mới chú thích tỉ mỉ cho nàng nắm rõ.
Lâm Vị Hi xem cẩn thận từng hàng, từng nhóm rồi lại chậm rãi nhìn tiếp. Ở trên danh mục này nàng nhìn thấy không ít đồ vật quen thuộc, trong đó có của hồi môn của mẫu thân Vệ thị, cũng có của nàng năm đó.
Phải rồi, đại trưởng công chúa Thọ Khang đã từ phủ anh quốc công lấy của hồi môn trở về. trên dưới phủ công chúa quả thật sảng khoái thở dài một ngụm. Thế nhưng ngoại trừ mang di vật trở về, thực ra cũng không có tác dụng gì cả. Chỉ là không muốn tiện nghi cho cả nhà Hàn thị mà thôi. Những đồ dùng này, rương hòm này ngay từ đầu chế tạo là vì cho nữ nhi cùng ngoại tôn nữ làm của hồi môn. Vậy mà hai người lại lần lượt qua đời. Những đồ vật đã từng nhiễm hỉ khí tràn ngập vui mừng giờ chồng chất để ở trong khố phòng không bao giờ còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, trông vật lại nhớ người. Mà đại trưởng công chúa thì mỗi ngày một già đi, bà lại không có hậu bối khác. Giữ lại còn có thể cho ai? Cũng chỉ là trăm năm sau lại được hời cho Tông Nhân phủ mà thôi.
( Thương Đại trưởng công chúa quá …)
Cũng là trong cõi u minh tự có chú định, không lâu sau đó Lâm Vị Hi xuất hiện. Đại trưởng công chúa Thọ Khang gặp Lâm Vị Hi một lần liền sinh ra cảm ứng. không sai, chính là như vậy. Đại trưởng công chúa Thọ Khang lập tức tìm cho mình trụ cột tinh thần, rất nhanh coi Lâm Vị Hi là cháu gái ruột của chính mình mà yêu thương.
Bây giờ Lâm Vị Hi muốn xuất giá, gả cho Yến vương làm chính phi, thuận tiện làm mẹ chồng của Cao Nhiên. Đại trưởng công chúa Thọ Khang vui tới nỗi nhiều lần trong giấc mộng còn cười mà tỉnh lại. Còn gì hoàn hảo hơn như vậy nữa đâu. Đương nhiên trưởng công chúa Thọ Khang vô cùng hưng phấn. Bà phải làm cho Lâm Vị Hi nở mày nở mặt mà xuất giá, số của hồi môn đó sẽ làm cho những người trong kinh thành có thể bàn tán đến mười năm cũng không hết chuyện.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang lo lắng Lâm Vị Hi kiêng kị, dù sao bên trong đó cũng có đồ cưới của người xưa. Nữ quan bên người trưởng công chúa Thọ Khang cẩn thậnnói với Lâm Vị Hi, đồ trang sức của Vệ thị và Cao Hi đều làm mới, rương hòm, cặp lồng đều được làm từ những loại gỗ cao cấp nhất. Gỗ tốt càng dùng càng thấy mới chứkhông bị phai mờ đi, tất cả màu sơn hồng phía trên đều được làm lại. Còn lại những đồ trang trí như đồ sứ, lư hương, bình hoa…. Nếu như Lâm Vị Hi không thích, cũng có thể thay mới.
Đương nhiên Lâm Vị Hi cảm thấy không quan trọng. Của hồi môn cũng không phải quan tài, vốn chính là nhiều đời truyền lại. Có gì phải kiêng kỵ đâu. Huống chi, có mộtcâu mà Lâm Vị Hi vẫn chưa nói, nàng rất vui khi gặp lại di vật của mẫu thân.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang thấy Lâm Vị Hi không bận tâm gì thì an lòng. Bây giờ Lâm Vị Hi đang ngồi trong khuê phòng, bỏ tờ đồ cưới mà trưởng công chúa Thọ Khang chuẩn bị, cầm một quyển khác lên. 
Đây vốn là phong thưởng của Lâm Dũng, Lâm Vị Hi đã nhìn rất nhiều lần, đã ghi nhớ kỹ ở trong lòng. Kỳ thật những đồ của Lâm Dũng thì không có nhiều. Triều đình chỉ là ra vẻ ban thưởng cho mấy thỏi bạc, phía trên còn đóng dấu của Thượng cung, căn bảnkhông thể tiêu xài được. Còn lại những cái đại biểu hầu tước lễ khí, Lâm Vị Hi cũngkhông dám mang ra dùng. Về phần thánh chỉ cùng kim sách thiết khoán, những cái này ngoại trừ để khoe khoang ra thì cũng chẳng có tác dụng gì.
nói cho cùng thì trong số di sản Trung Dũng, quan trọng nhất vẫn là khế đất. Đất đai cùng điền trang mới là nền móng của một gia tộc. Đương nhiên Lâm Vị Hi không có gia tộc, Yến vương lại không biết làm gì, đem một phần đất ở quê cũ của nàng đổi được đất ở xung quanh kinh thành, còn lại đổi thành ruộng tốt, chỉ còn một phần đất để lại tại Thuận Đức phủ - quê hương của nàng.
Lâm Vị Hi lặng lẽ khen Yến vương chu đáo, cẩn thận. Bình thường nàng sẽ dùng ruộng tốt xung quanh kinh thành để kiếm tiền, chẳng may có xảy ra chuyện gì, vẫn còn có thể về lại nguyên quán Thuận Đức. Nguồn thu nhập cùng đường lui Cố Huy Ngạn đều chuẩn bị cẩn thận cho nàng rồi. 
Lâm Vị Hi vừa nghĩ tới Yến vương, lập tức lại nhớ đến vài ngày trước chính mình đãlàm ra loại chuyện ngu xuẩn. Nàng bỏ tờ danh sách xuống, gương mặt lại có chút nóng bừng.
Lâm Vị Hi nghĩ miên man, sính lễ cũng đã đưa tới rồi. Hôn sự của nàng với Yến vương là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Qua mấy tháng nữa thôi, là nàng sẽ trở thành thê tử của vị luôn tồn tại ở trong truyền thuyết, anh hùng từ thời thơ ấu của mình?
Nghĩ đến đây mà đầu Lâm Vị Hi tê dại, mơ mơ màng màng giống như là đi trên mây,không có cảm giác chân thực chút nào. Nàng lại làm thê tử của một người khác. Nhưng lần này hoàn toàn khác. Lâm Vị Hi có chút lo lắng. Nếu như nàng vẫn khônghòa hợp với trượng phu của mình thì nên làm gì bây giờ? Càng đáng chết hơn là lúc trước nàng còn chạy tới thư phòng của Yến vương, chủ động nhắc tới chuyện này. 
Có lẽ lúc ấy là đầu bị ngập nước, mơ mơ màng màng. Cuối cùng nàng đã làm những gì rồi?
Lâm Vị Hi ở trong phòng nhìn danh sách đồ cưới, còn trưởng công chúa Thọ Khang cũng đang nói tới chuyện này.
"Lâm tiểu thư nhìn rất cẩn thận, nhìn một lúc, sau đó còn ngẩn người ra."
Sau khi đại trưởng công chúa Thọ Khang nghe xong thì cười: " Có khi là đang nhớ tới khế đất điền trang của cha mình. thật ra mà nói thì bằng vào những tài sản mà Trung Dũng hầu lưu lại, cả đời này Hi nhi cơm áo không lo, ta cũng chỉ là cho thêm mấy đồ dùng hàng ngày mà thôi."
Nữ quan cười đáp phải, trong lòng lại nghĩ đến sự đời đen tối cùng với những minh tranh ám đấu. Nếu như Trung Dũng hầu còn sống đương nhiên không có vấn đề gì, dù cho Lâm gia có thúc bá hay huynh trưởng cũng sẽ tốt hơn một chút. Nhưng đáng tiếc là Lâm gia chỉ còn lại duy nhất một nữ tử là Lâm Vị Hi. Nếu như lúc trước không phải Yến vương mang theo Lâm Vị Hi về kinh thành, chưa chắc những khế đất này có thể tới tay Lâm Vị Hi. Mà dù cho có lấy được, với nàng cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Nữ quan lập tức nghĩ đến dung mạo của Lâm Vị Hi, trong lòng cũng bình thường trở lại. Khẳng định thêm vài tuổi nữa Lâm Vị Hi sẽ là một mỹ nhân diễm lệ, cho dù khôngcó gia tài bạc triệu, sống ở trong dân gian cũng rất nguy hiểm. một tiểu cô nương có được dung mạo đẹp đẽ mà không có sức tự bảo vệ mình đều là tai nạn chứ khôngphải may mắn gì. thật may bây giờ có chỗ dựa là Yến vương, sau này Lâm Vị Hi còn trở thành Yến vương phi, việc này nói rõ dung mạo lẫn thân thế, tài sản của Lâm Vị Hi đều là ông trời chú định. Đó chính là tạo hóa của nàng.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang vẫn rất hào hứng cân nhắc thời gian, nữ quan nhìn thấy tinh thần phấn chấn của bà thì cũng vui mừng. Bà ta cười nói: "Công chúa thật sựlà thật hăng hái, chỉ sợ hôn lễ của công chúa năm đó, cũng không để tâm như thế nàyđi."
Nữ quan vừa nói ra liền biết mình nói sai, quả nhiên thấy sắc mặt của trưởng công chúa Thọ Khang trầm lại, hỏi: "Phò mã vẫn ở Vệ phủ?"
"Công chúa..."
"không có gì." Thọ Khang cười lạnh: "Ta cũng không phải nàng dâu mới gả, đều đãqua đã nhiều năm như vậy, ai sẽ quan tâm hắn ta làm gì? Chỉ sợ là hắn ta nhìn thấy ta chuẩn bị đồ cưới cho Hi nhi, trong lòng ghen ghét, lúc này mới về Vệ phủ ngậm kẹo đùa cháu, ra oai với ta đi."
Nữ quan thấy trưởng công chúa Thọ Khang không có cảm giác đau buồn, lúc này mới thở nhẹ ra, nói: "Phò mã dù sao là anh em với Vệ phủ, nghe nói hai ngày trước Vệ gia lại thêm con cháu, phò mã trở về thăm cháu trai cũng là chuyện thường tình. Nhà bọn họ còn có mấy tiểu thư muốn xuất giá, trước đó Vệ gia thái thái cố ý dẫn mấy tiểu thư tới thỉnh an công chúa, chỉ sợ khi đó đã có ý định này rồi."
"Ồ!." Thọ Khang cảm thấy rất buồn cười, bà cười ra tiếng:"hắn oán hận ta hủy con đường thăng quan của hắn, nhiều năm không trở về phủ công chúa, vợ chồng chúng ta mỗi người một ngả. Hại hắn không thể tham chính là ta không đúng, ta cũng có thể hiểu được nỗi oán hận này. Thế nhưng đã không nguyện ý thừa nhận người thê tử là ta, vậy thì cũng đừng nhìn chằm chằm vào tài sản của phủ công chúa. một đằng về nhà tố khổ, lại còn vừa nhìn vào tài sản của ta, muốn giết ta rồi đem tài sản để lại cho Vệ gia, thật sự là buồn cười. Ai cho bọn hắn lá gan này?"
Liên quan đến việc nhà của trưởng công chúa Thọ Khang, nữ quan không đáp lời, chỉ khẽ khuyên nhủ: "Công chúa ngài chớ có tức giận, bây giờ ngài còn có Hi tiểu thư a."
Thọ Khang nghe đến tên của Lâm Vị Hi lập tức từ giận thành vui: "Đúng vậy, ta còn có Hi nhi. Đồ đạc ta muốn cho ai, đến phủ nội vụ cũng không dám xen vào. Vệ gia càng nhòm ngó như vậy, ta càng phải đem vốn riêng đưa hết cho Hi nhi."
Cuộc sống nhàm chán chờ gả ngày ngày trôi qua, phủ trưởng công chúa Thọ Khang khua chiêng gõ trống, trắng trợn chuẩn bị mọi thứ. Tin tức Yến vương cưới phi làm cả kinh thành chấn động, bùng nổ một trận. Bây giờ gần như chết lặng, đều bình tĩnh nhìn phủ Yến vương cùng phủ trưởng công chúa giăng đèn kết hoa, chuẩn bị nghênh đón người mới.
Mọi việc liên quan đến Lâm Vị Hi - tân nhiệm Yến vương phi thảo luận cho tới bây giờ vẫn chưa hết chuyện. Nhưng bản thân Lâm Vị Hi lại hoàn toàn không biết gì cả với náo nhiệt ở bên ngoài. Mỗi ngày nàng đều an tĩnh ở sân viện của mình trong phủ công chúa. Đại môn không ra nhị môn không bước, an tâm chuẩn bị gả. Có một ngày nàng còn nghe được động tĩnh, hình như là Vệ gia thái thái cùng với Vệ tiểu thư tới. Lâm Vị Hi biết Vệ gia là đức hạnh gì. Lúc đầu nàng định ra ngoài nhìn người Vệ gia một chút,không muốn ngoại tổ mẫu phải khó xử. Tuy nhiên mới đi được hai bước thì bị người của phủ công chúa ngăn lại. Nữ quan bên người trưởng công chúa Thọ Khang cườinhẹ nhàng nói: Lâm Vị Hi là Yến vương phi, không cần vì ngoại nhân mà quấy rầy thanh tịnh. Tiểu thư cứ an tâm chuẩn bị đồ cưới là được rồi.
Nếu trưởng công chúa Thọ Khang không cần nàng, Lâm Vị Hi cũng không phật ý tốt của ngoại tổ mẫu, nàng an tĩnh đợi ở trong phòng. Vệ gia đối với Lâm Vị Hi - người chiếm tài sản của bọn hắn căm thù vô cùng. Nhưng thậm chí đến mặt Lâm Vị Hi cũngkhông thấy. Những lời cay nghiệt đã chuẩn bị để nói, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, tiếp tục làm ê răng chính mình.
Thế giới của Lâm Vị Hi vô cùng an tĩnh, thảnh thơi. 
Còn sau khi Cao Nhiên biết được phủ trưởng công chúa Thọ Khang dường như muốn đem toàn bộ cả tòa phủ đệ chuyển tới vương phủ thì nóng ruột không yên. Nàng ta chọn thời gian thích hợp, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, mang theo nghi trượng thế tử phi về phủ anh quốc công.
Phu nhân phủ anh quốc công nằm nghiêng trên giường La Hán có khắc hoa lê hoa cúc, sau lưng là gối dựa màu đỏ rực, một tiểu nha hoàn cầm chùy mỹ nhân, nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân cho phu nhân phủ anh quốc công. Lư hương đang nhả khói lờ mờ. Cao Nhiên bỏ cái đôn thêu sang một bên, ngồi trước giường La Hán, bực bội nhăn mày, nóichuyện cùng phu nhân anh quốc công.
"Hôm nay ngươi đi ra ngoài, đã xin phép trưởng bối trong nhà chưa?"
Con gái đã lấy chồng, cho dù muốn về nhà ngoại cũng phải được nhà chồng đồng ý. Phu nhân phủ anh quốc công cũng không khắt khe gì với người cháu gái này, bà ta chỉ lo lắng Cao Nhiên về nhà ngoại quá nhiều, sẽ bị nhà chồng nói ra nói vào.
Cao Nhiên nói: "Tổ mẫu ngài yên tâm, phụ thân cả ngày bận rộn, không thế nào quản lý được mọi chuyện trong hậu trạch. Thế tử cũng rất yêu thương con. Con muốn điđâu chỉ cần cho người chuẩn bị xe ngựa là được. Cũng sẽ không có ai dám dị nghị điều gì."
Lúc này phu nhân anh quốc công mới nhớ tới, phía trên Cao Nhiên không có mẹ chồng lẫn tổ mẫu, muốn làm gì cũng thoải mái tự do hơn nhiều. Bà ta cảm thán: "Ngươi gả đicoi như làm chủ, không cần chịu đựng hầu hạ mẹ chồng. Chỉ dựa vào điều này, trênđời này có không biết bao nhiêu thiếu nữ hâm mộ ngươi đâu."
Trước đó Cao Nhiên cũng vô cùng hài lòng đối với việc mẫu thân của Cố Trình Diệu sớm qua đời. Ở kiếp trước của nàng ta có câu nói như này: Có nhà có xe, cha mẹ đều mất. Mặc dù mẫu thân Cố Trình Diệu đã mất, nhưng cha chồng là Yến vương thường xuyên không có ở nhà. Tình huống cũng không có gì khác so với câu châm ngôn kia.thật đáng tiếc, cuộc sống hôn nhân thoải mái của Cao Nhiên sắp không còn nữa.
Phu nhân anh quốc công cũng đang nghĩ đến vị Yến vương phi sắp vào cửa kia. Cuộc sống rõ ràng đang thoải mái thuận lợi, đột nhiên lại nhảy ra một người mẹ chồng. Đương nhiên cả Cao Nhiên lẫn phủ anh quốc công đều không vui. Thế nhưng việc Yến vương đã quyết, ai dám nhiều lời đây?
Phu nhân anh quốc công chỉ có thể an ủi: "không có việc gì, tuổi tác của vị mẹ chồng mới kia cũng không kém ngươi bao nhiêu, trước đó vẫn sống nhờ nhà cô cô ở nông thôn, chắc cũng không có kiến thức đầu óc gì. Trước tiên ngươi cứ mặc nàng, để cho mọi người thấy rõ trong hai người các ngươi ai hơn ai kém, cuộc sống sau này sẽ tốt thôi."
Phu nhân anh quốc công với Cao Nhiên không mưu mà hợp. Cao Nhiên cũng nghĩ như vậy. Trước hết nàng ta cứ mặc cho Lâm Vị Hi muốn làm gì thì làm, chờ cho Yến vương cùng những người khác thấy rõ khả năng của Lâm Vị Hi, lúc đó Cao Nhiên đứng ra xoay chuyển tình thế, thu dọn tàn cuộc, chẳng phải là vừa đẹp hay sao? Lúc cần thiết, có lẽ còn có thể thổi lửa thêm một hai.
Phu nhân anh quốc công nhìn ánh mắt Cao Nhiên thì biết nàng ta đã hiểu rõ. Bà ta cũng không nói thêm gì nữa. Bên người bà ta có nhiều cháu gái như vậy, Cao Hi nhìnthì có vẻ bất cận nhân tình, thân sơ rõ ràng, nhưng thật ra lại rất nhân nghĩa. Cũng chỉ có cô cháu gái thứ ba này, có nụ cười hiền hòa, tiếng nói nhẹ nhàng, nhìn thì có vẻ ôn nhu lương thiện nhưng ra tay lại không phân nặng nhẹ. sự thật chứng minh, quả nhiên tính cách như Cao Nhiên mới có thể thành đại sự, không những nở mày nở mặt gả cao, lại còn được nhà chồng coi trọng. Có lẽ sau này còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa. 
Trong lòng phu nhân anh quốc công rất hài lòng. Thậm chí bà ta còn cảm thấy nội tâm ác độc, đã ra tay là một kích tất trúng cũng không phải chuyện to tát gì, được việc chính là ưu điểm. Bà thản nhiên cho rằng, mặc dù Cao Nhiên ngoan độc xuống tay với người khác, nhưng phủ anh quốc công chính là nhà mẹ đẻ, khẳng định không phải là "người khác" nào đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó mọi người rất quan tâm vấn đề đồ cưới, chương này liền nói rõ nha. Chương sau là đại hôn.
thật nhiều tiểu đáng yêu quan tâm Cố Trình Diệu có phải hay không là con ruột...hắn ta là con ruột. Nếu như là bị người khác mạo danh, cho dù có thể sinh ra, cũng sẽkhông được lập thành thế tử. Sau này Lâm Vị Hi sẽ giày vò con trai con dâu, nhưng sẽkhông giống mẹ kế trong truyện cổ tích, vì tước vị mà chèn ép, cố ý làm tàn phế con trai trưởng của nguyên phối. Lâm Vị Hi không phải là người như thế. Hậu bối cũngkhông thể chỉ trông cậy vào tước vị của phủ thân. Lại nói, lúc đầu con của nàng cũng có vương vị a...
Bối cảnh truyện này không có thật, dựa theo tước vị triều nhà Minh. Sau khi con trai của Lâm Vị Hi lớn lên trực tiếp phong quận vương, mà con gái đều là quận chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.