Buổi tối Lâm Thục Ý làm sườn xào chua ngọt, bởi vì khẩu vị Thẩm Phục không thích đồ ngọt, cho nên hơi sửa lại một chút phương pháp phối chế, chỉ dùng một chút đường dẫn vị, không phải rất ngọt, lại càng thêm kích phát hương vị tươi mới của xương sườn.
Tất cả mọi người rất yêu thích, Thẩm Phục lại càng đặc biệt yêu thích, lúc ăn cơm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lâm Thục Ý phía đối diện, dáng dấp kia tựa hồ giống như là đang ăn cậu thay cơm, Lâm Thục Ý thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt của mọi người, mọi người lại nhất trí vùi đầu ăn cơm, một mặt chính trực "tôi đều hiểu lại không nói ra"
Lâm Thục Ý
“….”
Cơm nước xong Đào Đào cũng có chút buồn ngủ, vuốt mắt muốn Lâm Thục Ý ôm, kết quả tay mới vừa duỗi ra, liền bị mẹ Thẩm cản lại.
"Đào Đào đến, bà nội ôm cháu đi tắm rồi đi ngủ nha.”
Đào Đào quay đầu lại nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, Tiểu Ngộ vội vã cũng đi theo.
"Anh trai cùng đi với em nhé!”
Đào Đào lúc này mới không nói hai lời cùng mọi người lên lầu.
Alan ôm lấy bụng đã bắt đầu chậm rãi hiện ra của Thẩm cô cô cũng đi lên, Thẩm cô cô hết sức tâm lý dùng ánh mắt đầy thấu hiểu nhìn Thẩm Phục, sau đó bị Alan mang đi.
Thẩm lão gia tử nói có việc muốn đi thư phòng, ba Thẩm nói ông cũng đi theo, Thẩm ca ca một bên nghe điện thoại một bên cũng rời khỏi.
Trong phòng khách trong nháy mắt cũng chỉ còn sót lại hai người Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý
“….”
Thế này cũng quá rõ ràng rồi.
Thẩm Phục cười nhẹ đi tới bên cạnh Lâm Thục Ý, cúi đầu hôn môi cậu một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Ừ, đều rất thức thời."
Lâm Thục Ý quay mặt đi, thế này là quá thức thời.
Thẩm Phục cũng không sốt ruột tiến vào phòng ngủ, hắn muốn nghe Lâm Thục Ý nói chuyện, tùy tiện nói cái gì cũng được, hắn cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng đợi đến Lâm Thục Ý thật sự mở miệng muốn nói chuyện, đầy đầu hắn đều nghĩ tới làm thế nào niêm phong lại cái miệng của cậu ấy, không nên mở miệng nói chuyện, chỉ cần rên rỉ thôi là tốt rồi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, rốt cuộc cũng không cho Lâm Thục Ý thời gian tắm rửa, mãi cho đến Lâm Thục Ý mệt ngay cả đầu ngón tay cũng không giơ lên nổi, mới được Thẩm Phục ôm vào buồng tắm thu thập, Lâm Thục Ý vẫn luôn đỏ mặt, nhưng căn bản không có khí lực nói chuyện.
Con sói đói bụng mấy ngày, làm sao có thể bảo hắn dừng lại được.
Ngày thứ hai đương nhiên ngủ một giấc đến trưa.
Vừa mở mắt liền thấy Thẩm Phục ngồi ở trước mặt cậu, híp mắt đánh giá cậu, thấy cậu tỉnh rồi, nhếch miệng cười nói.
"Tỉnh rồi, đói bụng không?"
Trong bụng đã sớm rỗng tuếch.
"Uống trước sữa bò lót dạ, anh đi lấy đồ ăn cho em.”
Lâm Thục Ý giơ cánh tay lên chỉ cảm thấy giống như là bị xe đè ép, đau đớn mệt mỏi, eo cũng mỏi giống như không phải eo của mình.
Thẩm Phục lúc này mới cảm thấy đau lòng, khom lưng đem người ôm lấy, cũng đưa cốc sữa tới bên mép.
"Nhịn không được làm quá mạnh, rất đau sao?"
Lâm Thục Ý liền giữ cái tư thế này uống hết một chén sữa bò, cũng không ngại trả lời Thẩm Phục, bởi vì những thứ này đều là cậu cho phép đồng thời dung túng hắn, không chỉ là Thẩm Phục rất nhớ cậu, cậu cũng rất nhớ Thẩm Phục, bất quá ham vui, hậu quả hiển nhiên là có chút không chịu nổi.
Uống cạn sạch một chén sữa bò, mới thấy dạ dày hơi hơi thư thái một chút, Lâm Thục Ý lúc này mới mở miệng nói rằng.
"Em đói!"
Miệng vừa phát ra âm thanh liền khàn khàn không thôi, cái này gián tiếp khiến Lâm Thục Ý hồi tưởng lại chính mình đêm qua đến tột cùng
uyển chuyển rên rỉ ra làm sao, bên tai lập tức lại bắt đầu đỏ.
Thẩm Phục đến gần hôn một cái lên môi cậu, cười nói.
"Chờ, lập tức lấy đồ ăn cho em.”
"Ba ba, đã thức chưa?"
Thẩm Phục chân trước mới vừa đi, Tiểu Ngộ chân sau liền ở bên ngoài gõ cửa, Lâm Thục Ý liền vội vàng đem chăn đắp lên trên, không cho vết tích bại lộ ra trước mặt Tiểu Ngộ, lúc này mới ách âm thanh nói rằng.
"Ừ, Tiểu Ngộ vào đi."
Tiểu Ngộ rón rén đi vào, trên người còn đeo một cái ba lô màu xanh.
Lâm Thục Ý hỏi.
"Tiểu Ngộ muốn ra ngoài chơi à?”
Tiểu Ngộ gật gật đầu, cong cong ánh mắt.
"Bà nội nói muốn mang con và Đào Đào đi vườn thú chơi,ba ba đi không ạ?”
Lâm Thục Ý lúng túng cười cười,
"Ba thì không đi được, Tiểu Ngộ cùng bà nội đi chơi đi.”
Tiểu Ngộ gật gật đầu, sau đó lại đi bên người Lâm Thục Ý
một bên đưa tay sờ sờ cái trán của Lâm Thục Ý một bên nghi ngờ nói.
"Ba ba là ngã bệnh sao ạ? Âm thanh cũng thay đổi rồi"
Lâm Thục Ý vừa lúng túng vừa buồn cười, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào, cũng may Thẩm Phục đã đẩy cửa ra đi vào, trên tay bưng một cái khay vuông vức.
"Tiểu Ngộ con đi chơi à?"
Tiểu Ngộ nặng nề gật gật đầu,
"Thẩm ba ba cũng không đi ạ?"
Thẩm Phục đem khay đặt lên bàn, quay người sờ sờ đầu Tiểu Ngộ.
"Ba cũng không đi được, con mang theo em trai được chứ?"
Tiểu Ngộ liền gật gật đầu,
"Vâng ạ, vậy... tạm biệt Lâm ba ba, tạm biệt Thẩm ba ba!"
Đợi đến khi Tiểu Ngộ đi, Lâm Thục Ý mới một lần nữa đem chăn buông ra, cậu mặc trên người áo ngủ làm bằng bông
bất quá cổ áo có chút rộng, cho nên hoàn toàn không che được vết tích này đó trên cổ sau trận vận động kịch liệt đêm qua, xem ra không chỉ là không thể cùng Tiểu Ngộ đi ra ngoài, đại khái hai ngày nay cậu cũng không tiện đi ra ngoài.
"Đến, đánh răng rồi ăn sáng đi."
Thẩm Phục đem nước súc miệng đưa tới, thuận tiện đem thùng rác cũng đặt ở bên người, làm thiếu gia hơn hai mươi năm phải hầu hạ người khác cũng không có nửa điểm áp lực trong lòng.
Lâm Thục Ý nghe lời đánh răng, sau đó rốt cuộc cũng không tiện bảo Thẩm Phục đút cho cậu ăn, liền chống đỡ đau nhức cánh tay nói tự mình làm.
Thẩm Phục buồn cười,
"Sự tình thân mật đều đã làm, hiện tại lại bắt đầu xấu hổ sao?"
Rõ ràng Thẩm Phục không có nói rõ, nhưng Lâm Thục Ý biết Thẩm Phục nói chính là chuyện hắn thay cậu thanh tẩy, mặt không khỏi thẹn thùng đỏ bừng đồng thời, ngẩng đầu lên nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thẩm Phục khẽ cười nhẹ,
"Đừng cậy mạnh, để ăn giúp em.”
Lần này Lâm Thục Ý đơn giản không cự tuyệt, dựa vào gối mềm mại, tùy ý Thẩm Phục đem từng miếng cơm thơm ngát đút cho cậu ăn.
Cả ngày Lâm Thục Ý đều không có ra ngoài, buổi tối Thẩm Phục cũng không dám làm thêm, chỉ làm một lần liền nhẫn nhịn để Lâm Thục Ý ngủ, vươn mình đi buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó đem người ôm vào trong lòng hài lòng ngủ.
Từ trước hắn vẫn cảm thấy yêu thích một người chính là cảm giác được nằm ngủ bên cạnh người đó, hiện tại hắn minh bạch, yêu thích một người rõ ràng đang buồn ngủ muốn chết, nhưng vẫn cảm thấy đột ngột nghẹn ngào.
Hắn đối Lâm Thục Ý chính là chân ái như thế.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai liền không có gì đáng ngại, buổi trưa Thẩm Phục nói muốn mang cậu ra ngoài chơi, Lâm Thục Ý đứng ở trước gương trong phòng tắm, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, mang theo một thân dấu hôn ra ngoài chơi á? Đùa à!!
Nghe Lâm Thục Ý từ chối, Thẩm Phục đứng dậy đẩy cửa phòng tắm ra, đứng sau lưng Lâm Thục Ý từ trong gương đánh giá xương quai xanh tinh xảo bị lộ ra, mặt trên xanh xanh tím tím đều là vết tích chính mình chế tạo, vì vậy không khỏi câu lên khóe môi.
"Anh còn cười?!!"
Lâm Thục Ý nén giận vô cùng, kỳ thực không chỉ là xương quai xanh, từ cổ đi xuống, cho đến tận giữa hai chân đều là dấu hôn xanh xanh tím tím đan xen, cố tình Thẩm Phục còn một bộ dạng vô cùng đắc ý kiệt tác chính mình.
Thẩm Phục cười đến híp cả mắt, nói.
“Ừ, đúng là không thể để cho người khác nhìn thấy."
Lúc thường cũng rất dụ người, như bây giờ tự dưng có nhiều hơn một loại gợi cảm, mê hoặc, chà chà, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy được.
Thẩm Phục ma sát một chút đôi môi, cười nói.
"Anh tìm cho em bộ quần áo, có thể che lên."
Lâm Thục Ý mắt sáng rực lên một chút, thật vất vả gặp nhau, cậu cũng không muốn nằm ổ ở trong phòng, huống chi ánh mắt Thẩm Phục trần trụi như vậy, cậu cũng thật sự là có chút sợ sệt chính mình không chịu nổi.
Đi ra buồng tắm, Thẩm Phục đã đem quần áo đặt lên giường, thản nhiên bảo cậu thay xong, sau đó liền đi ra bên ngoài chờ cậu..
Lâm Thục Ý cầm quần áo lên nhìn một chút, cũng không có chỗ nào không khéo léo, thật đơn giản áo cao cổ, đem vết tích trên cổ đều che lên, chỉ cần cậu chú ý một chút, hẳn là sẽ không nhìn ra.
Thay xong quần áo, hai người cùng nhau đi ra ngoài, đại khái là cố ý lưu cho hai người bọn họ thời gian và không gian, Đào Đào cùng Tiểu Ngộ thật sớm đã được mang ra ngoài chơi.
Lên xe Lâm Thục Ý mới nhớ tới hỏi.
"Đi chỗ nào?"
Thẩm Phục một bên lái xe ra gara vừa nói,
"Trần Phóng tổ chức, bảo anh dẫn em tới chơi.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, yên tâm dựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý để Thẩm Phục lái xe.
Chờ sau khi đến, Lâm Thục Ý mới phát hiện, Thẩm Phục nói tổ chức là cái ý gì.
Bên trong phòng lớn ngồi mười mấy người, đều là người rất lâu từ trước, thời điểm Lâm Thục Ý lần đầu tiên đến H thị, Thẩm Phục dẫn cậu đi gặp qua, nhìn thấy Thẩm Phục đẩy cửa ra, tất cả đều đứng lên.
Lần này Lâm Thục Ý lại có chút ngượng ngùng.
Bởi vì này những người này nhìn thấy Thẩm Phục đều rất cung kính gọi một tiếng anh Thẩm, sau đó đến phiên cậu miệng đều đồng thanh gọi, "Chị dâu."
Lâm Thục Ý
“…..”
Thẩm Phục cười híp mắt một bộ dạng đối với danh xưng này rất hài lòng, bất quá xem Lâm Thục Ý một mặt biệt nữu, liền cười nói.
"Gọi anh Lâm, đừng gọi chi dâu.”
Một đám người tùy tiện xách ra một người cũng so với Lâm Thục Ý lớn hơn, nếu thật sự gọi anh trai... Còn không bằng chị dâu đâu.
Trần Phóng cười lớn lại gần,
"Mau mau đến đây, còn thiếu hai người các cậu thôi."
Nói rồi đem hai người kéo vào phòng.
Lâm Thục Ý lần thứ nhất thắm thiết cảm nhận nguyên lai nhóm công tử bạn của Thẩm Phục này… Được gọi là hội những người thừa kế gọi tắt là hội chơi.
Các loại lý do chúc rượu không nói, các loại trò chơi trên bàn rượu xúc xắc quân bài, mỗi dạng một lần, chỉ là cách chơi thôi cũng đủ Lâm Thục Ý nhớ tới hoa mắt váng đầu.
Cố tình bọn họ còn luân phiên ra trận, vai chính đều thay đổi mấy vòng, duy nhất không đổi chính là Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý lúc này mới phản ứng được, đám người này là đang thành tâm "rót rượu".
Chơi này đó Thẩm Phục hết thảy đều biết, Lâm Thục Ý vừa mới bắt đầu không rõ cách chơi bị chỉnh uống không ít, đợi đến khi cậu hiểu rõ cách chơi, tình cảnh liền bắt đầu nghiêng về một phía mất khống chế...
Trần Phóng trơ mắt nhìn một nhóm người đi lên bị phạt rượu trở về, một nhóm khác đi lên lại bị phạt rượu trở về.
Ngọa tào, hắn quên vợ của Thẩm Phục ngàn chén không say ngàn chén không nói, đầu óc còn thông minh muốn chết!! Tính sai rồi tính sai rồi!!
Thời điểm chờ hắn phản ứng lại, bên trong phòng lớn trừ hắn ra, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, ba người, những người còn lại đều không đứng dậy nổi.
Trần Phóng.
“...”
Thẩm Phục xoa xoa huyệt thái dương đứng dậy, Lâm Thục Ý cũng cùng đứng lên.
Thẩm Phục nhếch miệng, cười vô cùng làm người ta sợ hãi nhìn Trần Phóng.
"Cám ơn bữa tiệc hôm nay của cậu, chờ cậu kết hôn tớ sẽ trả lại cho cậu."
Trần Phóng đều muốn khóc, hắn chỉ là nói một chút, không tính là có ý đồ xấu chứ?!! Không phải hắn không tham dự sao? Làm sao liền ghi nhớ hết trên đầu hắn, hắn đi chỗ nào tìm vợ vừa biết uống rượu vừa thông minh như thế hả?
Cầu buông tha!!
Hai người thoạt nhìn không hề say đi mất, Trần Phóng một người ở phía sau lệ rơi đầy mặt.
Đi ra ngoài đã lâu, Thẩm Phục mới đưa tay xoa xoa trán của mình, nói rằng,
"Có chút choáng váng đầu."
Lâm Thục Ý quay đầu, Thẩm Phục thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là say rượu, nhưng cặp mắt lại không có tiêu điểm, Thẩm Phục rõ ràng đã có chút say, biết rõ cậu ngàn chén không say nhưng cũng không nỡ để cho cậu uống nhiều, kết cục mới thành như vậy, Lâm Thục Ý vừa buồn cười vừa đau lòng, mới vừa đưa tay ra đem Thẩm Phục đỡ lấy, Thẩm Phục đã thuận thế ngả vào bả vai cậu, hô hấp nóng rực phun ở hõm cổ Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý cả người không khỏi cứng ngắc.
Đem người đỡ vào trong xe, Lâm Thục Ý xoa huyệt thái dương, đến cùng làm sao về nhà.
Cậu tuy rằng không có say, uống cũng không coi là nhiều, nhưng cậu căn bản, không biết lái xe, cũng không có bằng lái.
Cậu bên này đang khốn khổ, lại đột nhiên bị người nào đó lôi kéo ngã xuống ghế ngồi.
Thẩm Phục đôi mắt xanh đen đè lên.
Lâm Thục Ý đầu đầy mồ hôi, đây chính là bãi đậu xe đó!! Bên ngoài có nhiều xe lắm!! Thẩm Phục có phải say đến mức không còn lý trí không?!!
Nụ hôn của Thẩm Phục đã rơi xuống.
Tại thời điểm Lâm Thục Ý cho là hắn sẽ không dừng lại, Thẩm Phục lại dừng, nằm nhoài tựa đầu vào vai cậu, thô suyễn, sau đó mở miệng nói rằng.
"Anh thật muốn ở đây làm."
Lâm Thục Ý cả người đều bạo, đây là mượn rượu giả điên sao?
"Nhưng là anh không nỡ, sợ em sẽ bị đau..."
Mặt sau của Lâm Thục Ý bây giờ còn có chút không khỏe, nếu mà làm như thế không có bất kỳ chuẩn bị gì, đau là nhất định.
"Cũng không nỡ để người khác nhìn thấy..."
Thẩm Phục đôi mắt rất đen, thật giống như muốn đem Lâm Thục Ý hút vào, Lâm Thục Ý ngay cả phản kháng cũng không nhớ rõ, liền như vậy cùng Thẩm Phục mặt đối mặt.
Nửa ngày Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng, cúi đầu đem mặt của mình chôn ở hõm cổ Lâm Thục Ý.
"Đừng nhìn anh như vậy, sắp không nhịn nổi.
Lâm Thục Ý:...
"Em ngày mai sẽ phải về S thị, anh cũng không nỡ."
Vừa nói như vậy, Lâm Thục Ý cũng bắt đầu cảm thấy được cảm giác khó chịu khi phải chia lìa
Thẩm Phục tiếp tục nói thật nhỏ.
"Anh nghĩ mỗi ngày nhìn thấy em, trước khi đi ngủ nhìn thấy em, đến khi tỉnh lại cũng nhìn thấy em, tốt nhất, mỗi giờ mỗi khắc em đều ở bên trong tầm mắt của anh."
"Ừ, em cũng vậy..."
Thẩm Phục đôi mắt phút chốc càng thêm đen bóng, nhìn biểu tình Lâm Thục Ý có chút ngượng ngùng, hắn tiếp tục nói.
"Chúng ta kết hôn đi, tùy tiện tìm quốc gia nào đó, làm một lễ cưới thật to nhận lời chúc phúc của mọi người, có được hay không?"
Lời cầu hôn đột nhiên xuất hiện, Lâm Thục Ý cả người đều ngây ngẩn.
Việc kết hôn đã nói qua rất nhiều lần, lại chưa từng có lần nào Lâm Thục Ý cảm động như lần này, tâm mềm mại thật giống như có thể vắt ra nước
Sau đó Lâm Thục Ý gật gật đầu.
Thẩm Phục mạnh mẽ đem người ôm chặt hơn, coi như biết rõ con đường này hai người bọn họ nhất định sẽ đi, nhưng cũng khiến hắn kích động nói không ra lời.
"Em nhất định không biết, anh yêu em nhiều thế nào!!"
Hết chương 101.