Editor: icedcoffee0011
Tề Thịnh hai tháng tuổi, mẹ của Thục phi, cũng chính là bà ngoại ruột của hắn đời này tân thành hầu phu nhân Lương thị vào cung thăm con gái và cháu trai, cũng biết cái tin tức động trời rằng,
Dư thượng thư cáo lão hồi hương.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, Thục phi nói chuyện với Lương phu nhân hay là nói chuyện với các cung nữ tâm phúc, cũng không tránh mặt hắn.
Vì thế, cho dù Tề Thịnh vô tình, cũng hoặc nhiều hoặc ít biết được một số chuyện triều chính.
Việc Dư thượng thư huy động người dàn xếp lập trữ, hắn cũng biết.
Lúc ấy hắn cảm thấy thật đúng là cạn lời.
Tuy rằng chuyên ngành chính của hắn thời đại học là quản trị kinh doanh, ngày thường cũng không thích lịch sử.
Nhưng làm một người yêu thích truyện ngôn tình cuồng nhiệt, văn thanh xuyên phổ biến một thời năm đó, hắn cũng đã đọc.
Hắn nhớ rõ, cơ hồ mỗi cuốn tiểu thuyết Thanh xuyên năm đó đều có một cái trường hợp thế này.
Đó chính là toàn bộ quần thần đề cử Bát hoàng tử làm Thái Tử.
Sau đó, một hồi plot twist chờ đợi họ.
Được cơ hồ toàn bộ các trọng thần ủng hộ, Bát hoàng tử không những không thể lên được ngôi vị Thái Tử như mong đợi, ngược lại bị hoàng đế vừa hóa giải vừa công kích, mất đi tước vị, mất đi tất cả.
Tuy rằng không có ai nói rõ, nhưng bọn họ rõ ràng là phụ tử tình tuyệt.
Bát hoàng tử cho dù là con trai hoàng đế, còn rơi vào kết cục như thế.
Vị Dư thượng thư này đến tột cùng là lấy tự tin từ đâu ra, dám làm ra việc như vậy?
Nhưng nhanh như vậy đã cáo lão hồi hương?
Chẳng sợ đó là thiên tử ám chỉ, Dư thượng thư túng cũng quá nhanh?
Thực ra suy nghĩ này của Tề Thịnh vẫn là vì cậu còn quá nhỏ, chưa hiểu biết đầy đủ với những thứ loanh quanh lòng vòng trên triều đình.
Dư thượng thư sau khi tỉnh táo, ông ta hiểu rõ một chuyện: Lúc trước sở dĩ có nhiều người nhảy ra ủng hộ ông ta như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì nhân cách ông ta có bao nhiêu mị lực, hoặc điều kiện ông ta đưa ra có bao nhiêu mê người.
Chỉ có thể nói, ông ta là bị người hố.
Những kẻ tỏ vẻ sẽ trung thành ủng hộ ông ta, chủ tử sau lưng còn chưa biết là ai
Bằng không, chẳng gây nên sóng gió lớn như vậy.
Nhưng vô luận những người đó sau lưng có mấy chủ tử, bọn họ mục đích chỉ có một, đó chính là "Phủng sát Dư thượng thư".
Thánh nhân không lập trữ, ngo ngoe rục rịch lại là nhà ngoại Tứ hoàng tử.
Mẫu tộc vài vị hoàng tử khác không phải không có tâm tư.
Đặc biệt là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, một người là con trai nguyên hậu, một người là con trai kế hậu.
Tuy rằng xét về quyền kế thừa, Ngũ hoàng tử kém hơn Tam hoàng tử một chút, nhưng so với các hoàng tử khác, vẫn có một khoảng cách lớn.
Cho nên, có rất nhiều người bất mãn với tâm tư và hành động của Dư thượng thư.
Rất nhiều người ôm tâm tư suy nghĩ: Con vợ cả còn chưa đâu vào đâu, một hoàng tử con vợ lẽ như mấy người, cũng dám mơ ước trữ vị?
Bởi vậy, kết cục suy tàn của dư thượng thư là tất yếu.
Ông ta bị một câu của Tề Đàm doạ tỉnh, rất nhanh liền hiểu rõ tình cảnh của bản thân.
Lúc này với ông ta mà nói, lui bước trước dòng lũ xiết mới là lựa chọn tốt nhất.
Ít nhất hiện tại lui, còn có thể lưu một con đường cho con cháu.
Nếu ông ta còn bá chiếm vị trí không bỏ, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến cả ba đời gia tộc.
Lúc này ở Chung Túy Cung, Lương phu nhân nghe xong sợ hãi mà cảm khái: "May mắn nhà chúng ta nghe lời nương nương nói, không có đi theo lăn lộn mù quáng. Bằng không, không chỉ có phụ thân ngài bị liên lụy."
Đám người bị liên lụy lần này, không chỉ có nhà ngoại Tứ hoàng tử, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, còn có mẫu tộc Tề Thịnh hoặc nhiều hoặc ít cũng bị ảnh hưởng.
Về phần Nhị hoàng tử, mẹ ruột Dung tần vốn là một cung nhân, nhà nàng căn bản là không có viên chức, cũng coi như là tránh được một kiếp.
Thục phi nhân cơ hội khuyên nhủ: "Nhân chuyện lần này, phụ thân và huynh trưởng hẳn là càng minh bạch một đạo lý, quân tâm khó dò."
Lương phu nhân gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vẫn có một ít khó chịu," Trong triều nhiều người bị hành cho một trận, lần này tại tiện cho Lâm gia."
Quốc công Lâm gia, chính là mẫu tộc của nguyên hậu.
Cũng là bởi vì nguyên hậu xuất thân huân quý thế gia, Thục phi xuất thân huân tân thành hầu mới chú định vô duyên với hậu vị.
Lúc trước khi Thái Hậu tuyển kế hậu cho Tề Đàm, đã bài trừ các tiểu thư nhà huân quý đầu tiên, dụng tâm chọn từ những nhà thanh lưu.
Hoàng Hậu Bành điệp hiện tại có cha là Tả Đô Ngự Sử, một ngôn quan thanh lưu chân chính.
*Ngôn quan thường có nhiệm vụ giúp vua sửa điều lỗi, chữa điều lầm, từ bỏ điều ác, biểu dương điều thiện. Đô Ngự Sử là chức quan chuyên trách và cao nhất trong Ngự Sử Đài, cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc, can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại.
Thục phi xoa xoa đầu tròn của con trai trong lòng, không khỏi thở dài trong lòng, khuyên nhủ: "Loại lời nói như thế này, mẫu thân đi ra ngoài đừng để ai nghe được."
Từ sau khi nàng sinh hoàng tử, phụ huynh trong nhà và những người trong tộc liền nảy sinh tâm tư.
Thục phi tuy rằng không muốn con trai bị cuốn vào đoạt đích, nhưng phụ thân và huynh trưởng sẽ không nghe một phụ nhân trong hậu cung như nàng.
Hiện giờ, Tam hoàng tử được phong làm Thái Tử, với Thục phi mà nói, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Ít nhất, có thể chặt đứt tâm tư của mẫu tộc, của cha, huynh trong nhà.
Lương phu nhân tự biết nói lỡ, cũng có chút ngượng ngùng, "Nương nương yên tâm, ta chỉ là lỡ nói chút lời ở chỗ nương nương. Ra bên ngoài, ta tuyệt đối sẽ không nói bậy."
"Không chỉ có ở chỗ con, cho dù ở trong nhà, mẫu thân cũng phải nhắc nhở phụ thân chú ý mới phải."
Lương phu nhân có chút không cho là đúng, "Chuyện trong nhà chúng ta, lại truyền không ra bên ngoài, nương nương quá mức cẩn thận."
Lời này nói ra, đừng nói là Thục phi không biết nên làm ra cái biểu cảm gì, mà ngay cả Tề Thịnh cũng cảm thấy một lời khó nói hết.
Hắn có một loại dự cảm, cho dù hắn muốn làm cá mặn hay muốn lập nghiệp, tân thành hầu một nhà, đều sẽ trở thành đồng đội kéo chân sau.
Thực ra Lương phu nhân mỗi lần vào cung đều mang cho hắn cái này cái kia, hắn vẫn là rất thích bà ngoại.
Nhưng hiện giờ, phần yêu thích này bắt đầu suy giảm mạnh.
—— mặc cho ai biết được, người vẫn luôn đối tốt với mình thì ra không phải đơn thuần thích mình, mà là thích việc mình có thể mang lại lợi ích cho họ, trong lòng đều sẽ không dễ chịu.
Thục phi rốt cuộc nhịn không được mà than.
"Mẫu thân, tai vách mạch rừng, đạo lý này ngài cũng không hiểu sao?"
Lương phu nhân cười gượng nói: "Nương nương nói phải."
Nàng không muốn tiếp tục xung đột với con gái, bèn nhanh chóng kết thúc cái đề tài này, ngược lại bắt đầu khen nhóc con Tề Thịnh đang nằm yên trong lòng Thục Phi.
"Lục hoàng tử đúng là càng dài càng tuấn tú."
Làm một người mẹ, nghe người ta khen con trai mình, Thục phi lập tức vui vẻ.
Nàng duỗi tay nhéo nhéo mặt Tề Thịnh, rất đồng tình mà nói: "Tướng mạo Thịnh nhi giống bệ hạ, đương nhiên là càng lớn càng đẹp."
"Oa, mẫu phi hư!"
Tề Thịnh "Bang" mà một tiếng chụp bay tay Thục phi, lên án mà nhìn nàng.
Thục phi ha ha cười, lấy lòng mà hôn hôn ở trên mặt hắn.
Tề Thịnh lập tức cong mắt cười, hôn lại lên mặt mẹ Thục phi.
Chờ Thục phi quay đầu nói chuyện với Lương phu nhân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
—— trâu già giả nai tơ, thật là quá khó khăn!
Nhìn khuôn mặt như tiểu tiên đồng của Tề Thịnh, Lương phu nhân trong lòng động đậy, đột nhiên hỏi: "Ta nghe cha con nói nói, năm vị hoàng tử trước, lớn lên đều giống mẹ, là thật sao?"
Thục phi không nghĩ nhiều như vậy, liền gật gật đầu, "Còn không phải sao, làm gì có ai hội tụ tinh hoa như Tiểu Lục nhà ta?"
Lương phu nhân có ý vị khác mà nói: "Nương nương nói phải, Lục hoàng tử đích xác là nhất. Cha mẹ trong thiên hạ giống nhau, đều thích đứa con giống mình."
Cái này, Thục phi cho dù trì độn, cũng nghe ra chỗ không hợp.
Nàng cũng biết, giảng đạo lý cho mẫu thân thế nào cũng không thông, đơn giản cười không nổi nữa, thở dài: "Mẫu thân lại nói sai rồi."
Lương phu nhân khó hiểu, "Nương nương sao lại nói vậy?"
Thục phi thương tiếc mà sờ sờ đầu con trai, vẻ mặt u sầu: "Mẫu thân không biết tâm tư bệ hạ. Bệ hạ ngài ấy...Cũng không thích người có tướng mạo có thể bắt kịp so với ngài ấy."
"A?"
Lương phu nhân ngây dại.
Nếu nói như vậy...... Lục hoàng tử lớn lên giống bệ hạ, ngược lại không phải ưu thế.
"Này...... Này nhưng như thế nào cho phải?"
Thục phi cười nói: "Mẫu thân gấp cái gì? Hiện giờ bệ hạ đã lập Thái Tử, bổn cung chỉ hy vọng Thịnh nhi bình an vui khoẻ là được.
Lương phu nhân vội la lên: "Tuy là nói như vậy, nhưng hoàng tử không được bệ hạ yêu thích, ở trong cung sẽ gian nan. Cái khác không nói, xem Nhị hoàng tử, ngài ấy sống có ngày nào là ngày lành?"
"Mẫu thân lo lắng nhiều rồi." Thục phi không cho là đúng, "Nữ nhi trong cung địa vị cao, Dung tần há có thể so? Ai dám bắt nạt con trai bổn cung."
Lương phu môi ngập ngừng vài cái, tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng nhìn thần sắc Thục phi, rốt cuộc không nói thêm nữa.
Còn ai hiểu con bằng mẹ.
Nữ nhi này của bà, cái gì cũng tốt, lại có may mắn. Nhưng nó căn bản là không có chí lớn.
Thôi, thôi, vẫn là đi về, hỏi lại ý kiến lão gia đi.
Mắt thấy thăm canh giờ cũng tới rồi, Lương phu nhân đứng dậy cáo lui, "Nương nương dừng bước đi, ta tự mình trở về."
Thục phi vội vàng phân phó Họa Bình, mang đồ vật nàng đã chuẩn bị cho cha mẹ, huynh tẩu và cháu trai.
Lương phu nhân chối từ nói: "Nương nương ở trong cung cũng không dễ dàng, chúng ta ở bên ngoài không giúp được cái gì, những thứ này nương nương vẫn là giữ lại dùng đi."
"Thôi thôi, mẫu thân cầm đi. Nữ nhi quản cung vụ, mấy thứ này không thiếu."
Thấy nữ nhi nói thành khẩn, Lương phu nhân cũng liền nhận lấy.
Tiễn mẫu thân đi, Thục phi nhịn không được than một tiếng.
Nàng có chút hối hận vì đã tiến cung.
Tề Thịnh còn chưa nghĩ ra nên an ủi mẫu thân như thế nào, đãnghe thấy Cát Tường ở ngoài cửa thông báo: "Bệ hạ giá lâm."
Được rồi, không cần hắn nghĩ, hạt dẻ cười, thuốc bổ phổi của mẫu thân đã tới rồi.
Quả nhiên liền thấy ánh mắt Thục phi sáng lên, vội vội vàng vàng đến đón người.
"Bệ hạ."
Chỉ cần vừa nhìn thấy mặt Tề Đàm, cái phiền não gì nàng cũng không có.
"Ái phi mau mau miễn lễ."
Tề Đàm một phen đỡ Thục phi, thuận thế liền lôi kéo tay nàng bước vào.
Cung nhân ven đường đều không tiếng động mà hành lễ, thẳng đến khi các chủ tử đi qua, mới tự giác mà đứng dậy.
Tề Thịnh ném cửu đồ chơi trong tay, lắc lư mà đi qua, mở đôi tay hô một tiếng: "Phụ hoàng, ôm."
Ôm, ôm cái gì?
Với Tề Đàm mà nói, là ôm nhi tử.
Còn với Tề Thịnh mà nói, là ôm đùi.
Muốn làm một cá mặn không ai dám chọc, tự nhiên phải biết dỗ dành hoàng đế vui vẻ.
Như vậy, chờ đến khi có người đến gây phiền toái, hoặc là cùng lúc đánh nhau với người khác, hoàng đế mới có thể thiên vị mình chứ.
Tề Đàm một phen bế con trai, nâng nâng ở trong tay, vừa lòng cười nói: "Tiểu Lục nhi lại nặng rồi."
Tề Thịnh khanh khách cười: "Tiểu Lục ngoan, ăn cơm cơm."
"Ăn cơm cơm, là lớn cao cao." Tề Đàm học theo nhi tử nói chuyện.
"Ha ha, lớn cao cao, lớn cao cao!"
Ngày xưa, Thục phi rất vui khi thấy nhi tử được sủng ái.
Nhưng hôm nay trong lòng nàng không thoải mái, nhu cầu cấp bách cần được thịnh thế mỹ nhan của bệ hạ an ủi.
Dưới tình huống như vậy, nhi tử càng có vẻ có chút chướng mắt.
............
Cho đến khi bị Lưu ma ma ôm ra ngoài, Tề Thịnh vẫn là ngốc.
—— hắn đây là...... Bị ghét bỏ?
Phi, cha mẹ vô lương, ân ái quên nhãi con!
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Thịnh: Cha mẹ là chân ái, ta chỉ là ngoài ý muốn.