Ta Dựa Vào Thanh HP Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân

Chương 10: Đánh nhau




Edit: Gấu trúc 🐼
Ngôn Vũ còn chưa quay về, Ngôn Càn cũng không biết mình bị tộc nhân kéo đi nơi nào.
Có hàng trăm con rùa nhỏ đang phơi nắng trên giường đất, đây là thời điểm chúng lảm nhảm những lời ê ê a a không rõ ràng.
Chúng như một đám tiểu xảo* tươi mới, được đặt trên kệ siêu thị, chờ thực khách tới mua.
Tiểu xảo: Khéo vặt.
Vào thời khắc này, là người duy nhất trong khu lồng ấp có năng lực hóa hình người, Ngôn Lạc Nguyệt có cảm giác áp lực đột ngột tăng lên.
Nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, Ngôn Lạc Nguyệt cuối cùng cũng khóa chặt mục tiêu là chiếc tủ đang dựa vào tường.
Ngăn tủ vốn là dùng để chứa chăn bông, nhưng bây giờ tất cả chăn bông đều trải ở trên ngăn tủ, ngăn tủ trống không, có thể dùng để chứa người.
Ngôn Lạc Nguyệt chỉ vào ngăn tủ, thúc giục các rùa con: "Mau, qua bên kia!"
Mà chính nàng là người bò đến ngăn tủ nhanh hơn bất kỳ con rùa nhỏ nào.
Ngôn Lạc Nguyệt kéo ngăn tủ ra, một phen vớt rùa con trên giường đất bỏ vào trong.
Ngày đêm ở bên nhau lâu như vậy, rùa nhỏ mặc dù không biết nói tiếng người, nhưng cũng đã có thể nghe hiểu được những đoạn đối thoại đơn giản.
Một bên tràn ngập hơi thở uy hiếp của thiên địch đang từ ngoài cửa tiến vào, một bên là người bạn chơi rất quen thuộc của chúng. Dù có nghĩ bằng đầu bằng đuôi thì những chú rùa con cũng biết đường nào mà bò.
Những chú rùa con đều tập trung bò về phía ngăn tủ, cùng lúc đó, Ngôn Lạc Nguyệt vung vẩy đôi tay nhỏ bé của mình qua lại, giống như một công nhân đang dọn gạch một cách chăm chỉ, từng lớp từng lớp nhét những rùa con vào ngăn tủ.
Vốn dĩ, theo phương pháp xếp gạch này có thể so sánh với phương pháp xây tường, bất kể là cừu con, hổ con hay con người, xếp ba bốn lớp liên tiếp sẽ rất phiền phức.
Nhưng trong tủ chồng chất rùa con... Chắc, nó chỉ nặng một chút thôi, về cơ bản chúng sẽ không bị hoảng sợ đâu ha.
Yêu thú chồn sóc lạnh lùng nhìn chằm chằm một lúc, rồi xác định chúng là nhóm con mồi yếu đuối không nơi nương tựa.
Nó không do dự, nó vặn chiếc eo thon dài của mình và nhẹ nhàng trượt đuôi vào khu lồng ấp y như một vũng chất lỏng.
Mùi thơm của thịt rùa tươi phảng phất nơi chóp mũi, con chồn sóc thè lưỡi liếm môi.
Ý thức được yêu thú đang từng bước tới gần, thậm chí đã vượt qua ngạch cửa nhà chính, Ngôn Lạc Nguyệt nôn nóng động tác làm nhanh hơn.
Lúc này, còn có hơn hai mươi rùa con chưa kịp trốn vào ngăn tủ.
Ở tuổi nhỏ trước mặt thiên địch, trừ bỏ Ngôn Lạc Nguyệt, bọn họ không có bất luận thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình cả.
Trong lúc nguy cấp, Ngôn Lạc Nguyệt vung ra một lá bùa Tĩnh Thủy.
Nàng lớn tiếng đe dọa nói: "Đi!"
Quả cầu nước trong vắt hiện ra từ không trung, con chồn sóc khéo léo né tránh nhưng bộ lông của nó vẫn bị ướt sũng bởi những giọt nước bắn ra tung tóe. Nó ngạc nhiên liếm đầu móng vuốt, rồi dừng lại những bước muốn tiến về phía trước.
Thừa dịp nó đang do dự, tinh thần Ngôn Lạc Nguyệt như có thêm tiếng trống trở nên hăng hái thêm, nhanh chóng nhét những rùa con còn lại vào trong.
Sau khi đóng lại ngăn tủ và dùng cả hai tay để khóa lại ổ khóa, Ngôn Lạc Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc xuyên qua tới nay, Quy tộc vẫn luôn đối đãi với nàng không tệ, Ngôn Vũ Ngôn Càn họ đều coi nàng như người nhà.
Nếu các rùa con trong khu lồng ấp xảy ra chuyện, tuy rằng không ai trách cứ Ngôn Lạc Nguyệt đang còn mặc tả lót. Nhưng trong lòng nàng lại thấy có lỗi vì không giúp đỡ, Ngôn Vũ Ngôn Càn là người phụ trách canh gác cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Trên lưng con chồn sóc có một vết rạch dài đẫm máu, da thịt cuộn lại, mép vết thương bên cạnh đã khô nứt trở khô trắng.
Thương thế làm chậm tốc độ hành động của chồn sóc, đồng thời cũng giảm bớt khả năng săn mồi của nó. Nếu bỏ qua cơ hội trước mắt, nó sẽ không thể trong thời gian ngắn tìm được lựa chọn thứ hai để ăn no.
Hiện tại, các rùa con đều bị khóa trong ngăn tủ, bên ngoài chỉ còn lại Ngôn Lạc Nguyệt cùng con chồn.
Lượng thức ăn giảm đi khiến chồn sóc quyết tâm, nó nhảy lên hai ba cái và lao về Ngôn Lạc Nguyệt đánh tới.
—— Hài tử hình người này đã phá hỏng việc tốt của nó thoạt nhìn trắng trẻo và non nớt, trông có vẻ ăn rất ngon, đủ để nó lấp đầy cái bụng.
Nhìn thấy bóng chồn sóc đang đè xuống đầu mình, Ngôn Lạc Nguyệt vội vàng xé một lá bùa Quét Phong.
Cơn lốc thổi từ mặt đất làm mê hoặc đôi mắt chồn sóc, nó ngao một tiếng và Ngôn Lạc Nguyệt nhân cơ hội này leo lên vài bậc thang lên trên giường đất.
Nếu có thể, Ngôn Lạc Nguyệt cũng muốn soái khí mà vung tay lên, đánh ra một đạo công kích trí mạng. Sau đó phất chăn mà đi, chỉ để xác con chồn sóc trên giường đất.
Nhưng hãy nhớ rằng, vật phẩm trong ba lô, phần lớn đều là cấp bậc hạn chế.
Mà Ngôn Lạc Nguyệt trước mắt cấp bậc là lv0.
Điều này có nghĩa là ngoài đan dược cấp thấp Hồi Xuân Đan này, còn có bùa Tĩnh Thủy, bùa Quét Phong không hề có tính công kích ra thì Ngôn Lạc Nguyệt trước mắt không thể vận dụng Linh Khí.
Ngay cả khi nàng muốn dùng bùa Ngự Hỏa có tính công kích thấp thì nó cũng yêu cầu nàng phải có cấp bậc lv1.
Tuy nhiên, mặc dù không có cách nào để chống lại kẻ thù vào lúc này, Ngôn Lạc Nguyệt vẫn không hoảng sợ khi đối mặt với cuộc tấn công của chồn sóc.
Thừa dịp chồn sóc bị mê hoặc đôi mắt, tay nhỏ Ngôn Lạc Nguyệt sờ mó trong không trung, lấy ra một viên dược tròn vo. Nhét vào trong miệng, đem hai bên má đều ăn đến phồng to.
Viên dược đó là Hồi Xuân Đan, ăn một viên sẽ tăng thêm 50 điểm máu, đủ để Ngôn Lạc Nguyệt khôi phục giá trị sinh mệnh toàn thân.
Ngôn Lạc Nguyệt đã sẵn sàng cho việc đánh lâu dài, khi giá trị sinh mệnh giảm xuống, nàng không nói hai lời liền nuốt một viên dược, lại giảm máu lại nuốt thêm một viên.
Ba lô nàng có một đống đan dược, nốc hết viên này lại có thêm viên khác, nàng không tin là không chờ được Ngôn Càn trở về.
Yêu thú chồn sóc đơn thuần, vẫn chưa nhìn thấu chiến thuật đê tiện của nhân loại.
Đợi khi gió xoáy tan hết, chồn sóc rít lên một tiếng trầm thấp, gấp không chờ nổi mà ưỡn ẹo cái eo thon dài, nhảy lên, bổ nhào vào người Ngôn Lạc Nguyệt.
Những móng vuốt sắc nhọn của con thú xuyên qua lớp da thịt vô cùng mịn màng của hài tử, máu tươi tức khắc róc rách chảy xuống.
Ngôn Lạc Nguyệt nhanh chóng ăn dược.
Một viên Hồi Xuân Đan xuống bụng, sinh mệnh lập tức khôi phục tràn đầy, miệng vết thương trong nháy mắt liền khép lại như lúc ban đầu.
Không chỉ như vậy, toàn thân Ngôn Lạc Nguyệt mỗi cái lỗ chân lông, đều bắt đầu ra rỉ máu.
"......"
Con chồn đang định cúi đầu ăn thì giật mình nhảy ra.
Chưa bao giờ trong cuộc đời ngắn ngủi của nó, nó thấy điều gì kỳ quặc đến thế.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Làm sao con mồi có thể dính đầy máu trong chớp mắt? Nó rõ ràng vẫn chưa bắt đầu!
Thanh HP đã đầy trở lại, Ngôn Lạc Nguyệt sảng khoái mà lau mặt. Động tác này đem mặt nàng dính đầy máu, tức khắc làm nàng càng trông dọa người hơn.
Ngửi thấy mùi máu ngọt ngào trong không khí, chồn sóc do dự một lát rồi lại kiên quyết huy động móng vuốt về phía Ngôn Lạc Nguyệt.
Nhìn thấy giá trị sinh mệnh giảm sút nhanh chóng trong tầm nhìn của mình, Ngôn Lạc Nguyệt nhanh chóng nuốt dược.
—— Trên đời này không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một viên Hồi Xuân Đan, nếu có thì hai viên.
Trơ mắt nhìn vết thương mới lành lại một cách thần kỳ, con chồn sóc thậm chí còn nhìn đến nỗi tròng mắt của nó muốn thẳng.
Là một con yêu thú của thế giới, mọi thứ nó thấy hôm nay đều làm rung chuyển thế giới quan của nó.
Nó từng gặp qua những kẻ săn mồi cường hãn và ăn thịt những con mồi yếu ớt trước đây, nhưng nó thực sự chưa từng nghe thấy một sinh vật kỳ lạ nào mà giết hoài không chết.
Nếu không phải trong người có thương tích, nhu cầu cấp bách cần bổ sung lương thực. Yêu thú chồn sóc cũng không muốn dây dưa với con mồi kỳ dị như vậy. Chỉ tiếc......
Lần thứ ba tấn công, chồn sóc chỉ chần chờ nửa giây liền hạ quyết tâm. Nó xoay nửa người, giơ đuôi về Ngôn Lạc Nguyệt, sau đó ——
Cùng với một tiếng trầm "Phốc" trâm vang, thiên địa dường như trở nên tối tăm.
Một lượng lớn mùi hôi thối khó chịu, hơi vàng đáng kinh ngạc tràn ngập toàn bộ thế giới của Ngôn Lạc Nguyệt.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Ngôn Lạc Nguyệt đã bị sốc khi biết rằng nàng bị thổi bay bởi một cái rắm của con chồn sóc!
Nàng rớt 10 điểm máu vì một cái rắm!
Công kích lần này của chồn sóc, chẳng những mang đi nửa cái mạng của Ngôn Lạc Nguyệt, mà còn vì mùi hôi tồn tại trong một thời gian dài, máu của Ngôn Lạc Nguyệt không ngừng giảm xuống.
Rõ ràng lúc nãy vẫn là PK võ thuật 1vs1, hiện tại quân địch thế nhưng lại dùng vũ khí sinh hóa, quả thực gian lận về võ thuật!
Trong mùi hôi nồng nặc không thể lờ đi, một bên Ngôn Lạc Nguyệt chảy nước mắt như mưa, một bên bịt mũi và nuốt một vài viên Hồi Xuân Đan, đồng thời lấy ra một lá bùa Quét Phong từ ba lô ra và xé nó.
Sau khi làm tất cả những điều này, nàng mới dùng cả tay và chân bò ra khỏi khu vực hôi hám, và cuối cùng nàng cũng dám hít một hơi thận trọng.
Mặc dù bùa Quét Phong nhanh chóng xua tan tiếng xì hơi của chồn sóc, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Cúi đầu ngửi ngửi cánh tay của mình, Ngôn Lạc Nguyệt bi ai phát hiện thân thể có mùi thức ăn của rùa đã vĩnh viễn bị lưu lại trong mùi hương kia.
"......"
Ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt dại ra, trong miệng lẩm bẩm vài từ: "Ngươi biết không......"
Chồn: "?"
Ngôn Lạc Nguyệt: "Ngươi huỷ hoại cơ hội làm người tốt của ta."
Ngôn Lạc Nguyệt: "Cho nên, ta quyết định không làm người tốt nữa!"
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, thù này nhất định phải báo, nếu không Ngôn Lạc Nguyệt thề không làm rùa nữa!
Ánh mắt biến đổi, Ngôn Lạc Nguyệt nhanh chóng thay đổi suy nghĩ chiến đấu của mình, sử dụng công thay vì phòng thủ.
Khi chồn sóc đối đầu lần thứ ba, nó thấy trên khuôn mặt non nớt kia nở ra một nụ cười đáng sợ không hợp với tuổi của hài tử, làm người nghe thấy tiếng cười mà sợ hãi.
Giây tiếp theo, Ngôn Lạc Nguyệt vung cánh tay lên, liều mạng muốn xé một miếng thịt từ con chồn sóc này ra, nàng còn chấp nhất muốn nhét chiếc trâm gỗ trong tay vào lỗ mũi của nó.
Nhân lúc con chồn sóc kêu đau và mõm nó há ra một lúc, Ngôn Lạc Nguyệt hóa thành hình rùa, thoát khỏi hàm răng của con chồn sóc, sau đó thuận lợi hóa thành hình người, nuốt Hồi Xuân Đan đang còn trong miệng.
Tiếp đó, không chút do dự, Ngôn Lạc Nguyệt móc ra từ ba lô ra hai viên Hồi Xuân Đan.
Hồ nước Tiểu Minh đã bị nàng cắm vào lỗ mũi của con chồn sóc, trang bị mất đi lại thêm vào, giá trị sinh mệnh Ngôn Lạc Nguyệt một lần nữa khôi phục 1 điểm.
Với lượng máu này, không cần con chồn sóc này đánh rắm làm nàng gục ngã, nó chỉ cần liếm Ngôn Lạc Nguyệt một chút, Ngôn Lạc Nguyệt cũng có thể chết toi.
Chính vì nguyên nhân này, vì sự an toàn của sinh mệnh, Ngôn Lạc Nguyệt cần phải ăn Hồi Xuân Đan không ngừng, bảo đảm thanh HP của mình thời thời khắc khắc đều ở trạng thái hồi phục.
Chỉ thấy tay trái nàng cầm một nắm dược, tay phải cầm một nắm dược, trong miệng ngậm một đống dược, ăn liên tiếp, không ngừng nuốt đan dược xuống.
Cứ như vậy, không đến thời gian một chén trà nhỏ, Ngôn Lạc Nguyệt đã ăn no đến no cả bụng.
Ngôn Lạc Nguyệt: Nấc.
Trong khi thanh HP Ngôn Lạc Nguyệt cập nhật lại liên tục, nàng thì cắn dược không ngừng, thì đối diện là chồn sóc cũng đã xảy ra biến hóa lớn.
Cảm giác dị vật trong lỗ mũi đi vào, lỗ mũi chua xót khó tả nên lời.
Khoảnh khắc Ngôn Lạc Nguyệt đem cây trâm gỗ nhét vào lỗ mũi nó, có thể nói là nàng đã dùng hết sức lực của mình.
Trâm gỗ một đường thâm nhập vào dây thần kinh dày đặc trong xoang mũi, chồn gấp đến độ phải dùng móng vuốt để moi nó ra, nhưng làm thế nào nó đều không ra được.
Nếu biết chua xót như vậy, chồn sóc tức giận có thể đáng lạc hướng công kích của Ngôn Lạc Nguyệt.
Nhưng thật không may cho nó đó là một kiện trang bị đặc thù, trâm gỗ đã được Ngôn Lạc Nguyệt cùng rắn nhỏ thần bí kia mài giũa hai lần.
Đồng thời nó cũng làm gia tăng giá trị sinh mệnh của chủ nhân, nhưng nó cũng là công cụ khó có thể thuần phục, bản tính hung hăng không ngừng làm rớt máu.
Chỉ cần chưa tiến vào trạng thái thoát chiến, hồ nước Tiểu Minh mỗi 3 phút sẽ lấy đi 10% giá trị sinh mệnh, nhanh chóng kéo thấp thanh HP người mang.
Mà Ngôn Lạc Nguyệt đem trâm gỗ đâm vào lỗ mũi chồn sóc, thọc nó sâu đến nỗi chồn sóc không moi ra được.
Điều này có nghĩa là chồn sóc sẽ liên tiếp chịu thương tổn, không thể thoát ra khỏi trạng thái chiến đấu.
Chồn sóc vốn đã bị thương.
Với sự kết hợp trên dưới, cuối cùng nó không chịu nổi buff giảm máu chí mạng, đôi mắt dần mất đi tia thần thái cuối cùng, tứ chi co quắp, mềm nhũn ngã xuống trên giường đất.
Sau khi xác nhận chồn sóc hoàn toàn tử vong, Ngôn Lạc Nguyệt rốt cuộc thở dài một hơi, từ từ đi đến xác của nó.
Trâm gỗ trước đây chọc vào dễ dàng, nhưng bây giờ rút ra rất khó.
Trâm gỗ bị cắm đến chặt nít, giống như đầu của một hài tử bị mắc kẹt vào hàng rào, dù cố gắng thế nào cũng không ai có thể rút nó ra được.
Ngay khi Ngôn Lạc Nguyệt rút đến cả người đầy mồ hôi, rèm cửa khu lồng ấp bỗng nhiên bị người xốc lên.
Ngôn Lạc Nguyệt nghe thấy tiếng thì nhìn lại, chỉ thấy một đám người lấy Ngôn Càn dẫn đầu, một nhóm đại nương thẩm thẩm nhóm theo sát sau đó, bọn họ như binh hoang mã loạn mà vọt vào trong phòng, ngay cả ngưỡng cửa cũng bị các mẫu thân lo lắng đá ra giữa chừng.
Không đợi vào cửa, nhóm mẫu thân liền bắt đầu kêu gọi tên nhãi con nhà mình.
"Nhị giun tử!", "Đại thanh trùng!", "Đoản đuôi!", "Lưu Lưu Hoa!"
Ngôn Càn trượt chân lao thẳng đến giường đất, đôi tay hắn lạnh băng, run rẩy đến lợi hại, cơ hồ ôm không nổi tả lót ướt đẫm máu.
"Lạc, Lạc Nguyệt." hàm răng Ngôn Càn run lên mà nhẹ nhàng kêu, "Muội muội...... Muội muội?"
Sắc mặt hắn thất hồn lạc phách* chiếu vào đáy mắt Ngôn Lạc Nguyệt, gương mặt hắn tái mét.
Thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo âu.
Ngôn Lạc Nguyệt bất đắc dĩ, với khuôn mặt khô máu và gần như biến thành hiện trường vụ án, nàng nở một nụ cười an ủi với Ngôn Càn.
"Ca ca không sợ." Ngôn Lạc Nguyệt vươn tay nhỏ, xoa xoa gương mặt cứng đờ của Ngôn Càn, "Không có việc gì."
Nàng chỉ chỉ ngăn tủ, câu chữ rõ ràng mà nói: "Đám nhãi con, bên trong."
Lại chỉ chỉ thi thể chồn sóc trên giường đất, câu chữ càng thêm rõ ràng mà nói: "Ta, cây trâm."
Những thứ khác đều quên đi, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng lấy ra hồ nước Tiểu Minh.
Nàng vừa rồi ăn đan dược quá nhiều, cả người đều no căng đến mức rớt máu.
Con số -0,01 cứ sau nửa phút lại bị trừ đi và nó cứ lởn vởn trong đầu Ngôn Lạc Nguyệt.
Ngay từ giây phút Ngôn Càn nhìn thấy vết máu trên giường đát, hắn đã vô cùng sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy Ngôn Lạc Nguyệt tinh thần sáng láng, tung tăng nhảy nhót, hắn luôn luôn đối với Ngôn Lạc Nguyệt ngoan ngoãn phục tùng, nay chẳng những không nghe theo lời đi lấy trâm gỗ kia, liền hức hức mà khóc thậm chí còn khóc rất to.
Ngôn Càn cũng không chê tả lót dính máu đã khô, hắn một bên khóc lóc, một bên hắn áp trán vào bụng Ngôn Lạc Nguyệt:
"Thật tốt quá, thật tốt quá...... Muội muội không có việc gì...... Làm ta sợ muốn chết, ta cũng không dám rời đi nữa......"
Bên kia, nhóm mẫu thân suýt chút nữa là mất đi đàn con thân yêu cũng đang trong tình trạng sống sót sau tai nạn.
Mở ngăn tủ ra, nhìn thấy rùa con bị đá bay lên cao bên trong, có người bỗng nhiên la lên.
"Nha!"
"Tại sao các rùa con đều héo?"
"Thật tạo nghiệt, chắc tất cả đều bị dọa sợ."
"Ai u, không phải a, đám nhãi con bị cái rắm chồn sóc đánh ngất!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.