Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 82:




Edit: Đào Sindy
"Cũng may Tĩnh Đình Công vận khí tốt, may mắn tránh thoát. " Trên mặt Vân Khánh Đế còn tức giận: "Những kẻ xấu này thực sự quá càn rỡ!"
Thái Tử Phi không biết mình thất vọng hay không, nàng ta quay đầu mắt nhìn Tạ Uyển Dụ, vậy mà đối phương duy trì bình thản, trên mặt không lộ ra gì. Nàng ta thấy hai người Đế Hậu hết sức quan tâm Ban gia, nhân tiện nói: "Nhất định là ông trời biết phụ hoàng mẫu hậu hết sức quan tâm Ban gia, không đành lòng để các người thương tâm vì Ban gia, phù hộ bọn họ chu toàn."
"Thái Tử Phi nói đúng. " Tạ Uyển Dụ tiếp lời:"Tĩnh Đình Công đúng là người may mắn."
Lời này Vân Khánh Đế không phản bác, bởi vì trong trí nhớ của ông, vận khí của Ban Hoài xác thực tương đối tốt. Mỗi lần ông ấy quấy rối, đúng lúc gặp tâm tình phụ hoàng không tệ. Còn khi Huệ Vương cố ý sử dụng tiểu thủ đoạn dọa bọn họ, mỗi lần chỉ cần dẫn theo Ban Hoài, tiểu thủ đoạn của Huệ Vương sẽ rất khó thành công.
Nghĩ như vậy, Vân Khánh Đế cười: "Ông ấy là nhi tử, ngoại tôn hoàng tổ phụ cô mẫu, tất nhiên được ông trời phù hộ."
Hoàng Hậu thở dài một hơi, Tĩnh Đình Công không có chuyện gì thì tốt: "Cái này gọi là người lười có lười phúc."
Thái Tử Phi nghĩ thầm, còn có câu nói tai hoạ truyền từ đời này sang đời khác đấy.
"Bệ hạ, nương nương." Ban Họa rất mau ra tới, đổi một bộ y phục trên người, búi tóc cũng chải lại, xác thực như Hoàng Hậu nói, bộ y phục màu trắng này rất vừa người, giống như vì Ban Họa đo thân mà làm.
"Ngồi xuống nói chuyện. " Hoàng Hậu gọi Ban Họa ngồi xuống, dịu dàng nói: " Chuyện đã xảy ra ta đã nghe bệ hạ nói, hài tử ngươi bị sợ hãi rồi."
Ban Họa nhận trà sữa cung nữ bưng tới uống một hớp lớn, nhỏ giọng nói: "Thần nữ tức giận, dẫn hộ vệ đánh thích khách một hồi."
"Nếu thích khách làm tổn thương tính mạng người khác, dù giết cũng không quá đáng, chỉ cần giữ lại người sống có thể nói chuyện là được. " Hoàng Hậu nói xong câu đó, để ý tới hai tức phụ vẫn còn ở đây, liền nói: " Phụ thân ngươi bị dọa sợ, mấy ngày nay đừng ra gió kẻo ảnh hưởng thân thể."
Hoàng Hậu vẫn cảm niệm của chỗ tốt Trưởng Công Chúa, bà mười lăm tuổi gả cho bệ hạ, lúc ấy bệ hạ không được tiên đế coi trọng, dù là Thái Tử, qua thời gian cũng không như một Hoàng Tử, tất cả mọi người cảm thấy chức Thái Tử của bệ hạ ngồi không vững, thường hay lạnh nhạt với họ.
Chỉ có Trưởng Công Chúa thực tình đợi bọn họ, cuối cùng bảo vệ tước vị Thái Tử của bệ hạ. Mà Tĩnh Đình Công mặc dù hoàn khố, nhưng những năm bệ hạ đăng cơ chưa lâu, cũng thường hay che chở cho bệ hạ, không để ông bị Nhị Hoàng Tử khi dễ.
Nếu không có Trưởng Công Chúa, thì không có bọn họ hôm nay. Người trên thế gian luôn thích dệt hoa trên gấm, nhưng có mấy người nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Hoàng Hậu vẫn chưa quên Ban gia tốt, mặc dù người Ban gia hoàn khố, nhưng dưới cái nhìn của bà, người Ban gia tốt hơn rất nhiều người.
"Ừm, đệ đệ thần nữ vẫn đang hầu hạ bên người phụ thân. " Ban Họa ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Hậu thấy tiểu cô nương từ trước đến nay nhảy nhót tưng bừng bây giờ lại ủ rũ cúi đầu, nắm chặt tay nàng nhẹ vỗ: "Đừng lo lắng, mọi chuyện còn có bổn cung và bệ hạ ở đây, nhất định sẽ không để các ngươi bị ấm ức."
" Dùng cơm trưa trước, ta bảo người phòng bếp làm đồ ăn ngươi thích ăn rồi. " Hoàng Hậu thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn như vậy, đưa tay chỉ trán trơn bóng của Ban Hoạ: "Đi, ăn cơm mới có sức đi tìm thích khách tính sổ chứ."
"Vâng!" Ban Họa trịnh trọng gật đầu, ngồi xuống sát bên Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu chỉ vào hai chỗ trống, nói với Thái Tử Phi và Tạ Uyển Dụ: "Không cần hầu hạ ta, ngồi xuống dùng cơm."
"Tạ mẫu hậu." Thái Tử Phi ngồi dưới Ban Hoạ, Tạ Uyển Dụ ngồi dưới Thái Tử Phi, vị trí này giống như Ban Họa còn tôn quý hơn Thái Tử Phi.
Tạ Uyển Dụ thấy mình không quan trọng, khi thấy tâm tình Thái Tử Phi không tốt, nàng ta lại vui vẻ. Nàng ta ghét người Ban gia, hiện tại nàng ta phát hiện, người Thạch gia còn đáng ghét hơn người Ban gia, lợi hại hai bên, so sánh với người Thạch gia, người Ban gia lại có chút đáng yêu.
Từng món từng món thức ăn tinh xảo lên bàn, Thái Tử Phi phát hiện trên bàn xác thực nhiều hơn mấy món ngày thường mẫu hậu không ăn, mà mấy món ăn này đều bày trước mặt Ban Họa. Nàng ta lập tức không có khẩu vị, ăn vài miếng liền cảm giác bữa cơm hôm nay bực bội vô cùng.
Nàng ta từng nghĩ, nếu không phải Ban Họa nhỏ hơn Thái Tử bảy tám tuổi, không chừng Hoàng Hậu sẽ làm chủ để Ban Họa gả cho Thái Tử. Thấy Hoàng Hậu nhiệt tình với Ban Hoạ, so sánh cùng An Nhạc Công Chúa lại chẳng khác gì.
Ăn xong một bữa cơm, Hoàng Hậu thấy bộ dáng Ban Họa đứng ngồi bất an, biết nàng không yên lòng về Ban Hoài, nhân tiện nói: "Ngươi về với cha nương đi, chỗ ta có chút thuốc an thần, ngươi đem một ít về."
Ban Họa muốn từ chối, lại bị Hoàng Hậu ngăn cản: "Ngươi đừng chối từ, ta không để  ngươi đơi lâu ở đây, nhanh trở về đi."
"Tạ nương nương." Ban Họa thi lễ với hai người Đế Hậu, liền vội vàng rời đi.
Hoàng Hậu nói với Vân Khánh Đế: "Thật là một hài tử hiếu thuận."
Vân Khánh Đế gật đầu: "Đứa nhỏ này thuần thiện, cá tính mạnh. May mà Dung khanh tính nết tốt, hai người ở chung coi như bổ sung."
Hoàng Hậu nghe vậy cười: "Như thế, ngắm cả Kinh Thành xem ra Thành An Bá là thích hợp nhất với Họa Họa. Người làm mai tốt, thiếp cảm thấy, Thành An Bá còn tốt hơn hai người trước." Hoàng Hậu không nhắc đứa bé chết yểu của Triệu gia, người không đứng thẳng, có thể không nói sẽ không nói.
Thái Tử Phi và Tạ Uyển Dụ nghe nói như thế, trong lòng có chút đụng chạm, nhưng hiển nhiên Hoàng Hậu không cân nhắc tâm tình của các nàng.
Trước đó Thái Tử Phi nghe người trong nhà đề cập qua, muội muội ngưỡng mộ Thành An Bá trong lòng, nàng ta nghĩ đến bệ hạ coi trọng Thành An Bá, ngay cả Thái Tử cũng có phần thưởng thức, cảm giác đây là một cửa hôn nhân tốt, thế là gật đầu đáp ứng người nhà sắp xếp người đi dò ý Thành An Bá. Không nghĩ tới Thành An Bá trực tiếp nói từ chối, một chút do dự cũng không có.
Dưới cái nhìn của nàng ta, Ban Họa so sánh với muội muội mình, thì không bì kịp.
Nhưng gần đây muội muội cũng thật hồ đồ, sao có thể cùng Nhị Hoàng Tử, Tạ Khải Lâm truyền ra những lời đồn đại nhảm nhí kia, chẳng lẽ bởi vì Thành An Bá từ chối phần tâm tư này, liền vò mẻ không sợ rơi sao?
So với phiền muộn của Thái Tử Phi, Tạ Uyển Dụ càng khó xử hơn. Hoàng Hậu nói Thành An Bá tốt hơn hai vị hôn phu cũ của Ban Hoạ, hai người kia tất nhiên là Nhị ca nàng ta và Trầm Ngọc, thân là muội muội người trong cuộc, Tạ Uyển Dụ sao có thể không xấu hổ?
Hoàng Hậu có thể nói trước mặt nàng ta, có phải muốn thể hiện Hoàng Hậu nương nương bất mãn với Nhị ca hay Tạ gia?
Mặc kệ hai tức phụ này đau lòng thế nào, Ban Họa mang theo một đống lớn dược liệu Hoàng Hậu tặng về đến nhà, chỉ thấy phụ thân đang vùi đầu ăn mì, trên bàn bày biện mười loại thức ăn, bộ dáng ăn như hổ đói, không biết là bị kinh sợ hay quá đói rồi.
Nàng nhẹ nhàng quét ánh mắt về Ban Hằng, đây là thế nào?
Ban Hằng nắm tay lén chỉ Âm thị, bị mẫu thân dạy dỗ, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Ban Họa lập tức hiểu, đi đến bên người Âm thị làm nũng nói: "Mẫu thân, người ăn cơm đi nhé."
"Tức đủ no rồi, còn ăn cái gì."
Tay Ban Hoài cầm đũa dừng lại, phải buông đũa xuống.
"Ông ăn đi.” Âm thị nhìn Ban Hoài, vừa đau lòng vừa tức giận, nghĩ đến hôm nay ông ra ngoài, kém một chút liền không về được, con mắt chua chua, nói không ra lời.
Ban Hoài thấy Âm thị như thế, đâu còn ăn được, ông móc khăn ra lau miệng, đi đến bên cạnh Âm thị nói: "Phu nhân, ta không tốt, bà đừng buồn, mấy ngày nay ta sẽ không ra khỏi cửa, không để bà lo lắng."
"Ta thật không rõ, nhà chúng ta đã đủ khiêm tốn rồi, không nhúng tay vào chính sự, không độc quyền, tại sao những người này còn không muốn buông tha chúng ta?!" Âm thị khó thở: "Khó nói những năm này chúng ta, làm còn chưa đủ à?"
Quyền thế quá lớn, khiến hoàng gia nghi kỵ. Hiện tại toàn gia hoàn khố, nhưng từ lâu vẫn có người mưu hại bọn họ, muốn bọn họ làm thế nào đây?
"Mẫu thân. " Ban Hằng bưng trà đến trước mặt Âm thị: "Người đừng chọc tức thân thể, đầu óc chúng ta mặc dù không tốt lắm, nhưng nhà chúng ta không phải có một con rể tương lai đầu óc tốt sao?"
Âm thị muốn nói điều gì, nhưng nhìn Ban Họa một chút, lắc đầu nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Ban Họa trừng Ban Hằng một cái: "Đệ ngốc à, con rể còn có thể bán Nhạc gia đổi vinh hoa phú quý đấy."
Ban Hằng nghe nói như thế, da đầu có chút tê dại: "Tỷ, lời này tỷ không thể nói trước mặt Dung Bá gia."
"Ta không nói hắn. " Ban Họa vội ho một tiếng: "Dù sao chuyện trong nhà chúng ta bây giờ, không thích hợp nói cho hắn biết."
"Thật ra đệ cảm thấy Dung Quân Phách không tệ. " Ban Hằng nhỏ giọng nói: " Nếu là người đọc sách khác thấy tỷ đánh thích khách thành dáng vẻ cha nương cũng không nhận ra, đã sớm dọa đổi sắc mặt, miệng đầy nữ tử nên như thế nào rồi. Ta thấy Dung Quân Phách so với người đọc sách khác, còn có thể giúp chúng ta vẽ chủ mưu rất giống, chỉ riêng điểm này liền có thể vứt một đống lớn người đọc sách chín mươi chín con phố rồi."
" Mười bảy tuổi hắn đã đổ Trạng Nguyên, có thể không vứt người khác nhiều con phố như vậy à?" Ban Hoài nói đến đây, lại ghét bỏ nhìn nhi tử nhà mình một chút: "Mà con ngay cả tú tài cũng thi không đậu."
"Phụ thân, lời này của người..." Như người thi đậu vậy.
Nhưng mà Ban Hằng không dám nói câu này, lời kia vừa thốt ra, hắn liền bị phạt quỳ trước bài vị tổ tiên ngay.
Bị phu quân nhi nữ nháo trò, cảm giác khủng hoảng trong lòng Âm thị biến mất hơn phân nửa, bà nghĩ: "Gần đây bốn người nhà chúng ta ít ra ngoài thôi, đừng để người xấu chui vào chỗ trống, nếu như mọi người xảy ra chuyện, trong lòng ta đây làm sao chịu được."
"Không đi, không đi. "Ban Hoài suy nghĩ: " Ngày mai chúng ta sẽ dẫn hộ vệ đi suối nước nóng tại biệt trang ở mấy ngày."
"Đi biệt trang cũng tốt, nhưng dẫn nhiều hộ vệ mới được. " Âm thị gật đầu: "Vậy ta sắp xếp người đi chuẩn bị."
"Quốc Công gia, phu nhân, Thành An Bá cầu kiến."
"Mau mau cho mời." Ban Hoài để hạ nhân dẹp bát đũa trên bàn, sau đó sửa sang lại y phục, ngồi trên vị trí chính.
Dung Hà đi vào nội viện Ban gia, chỉ thấy mấy hạ nhân cầm hộp cơm vội vàng tránh y.
"Bá gia, mời đi bên này."
Dung Hà thấy quản gia dẫn mình vào nhị môn, có chút do dự nói: "Cái này... Là nhị môn sao?"
"Bá gia không cần để ý, lão gia và phu nhân nhà chúng ta đều ở đó, trong phủ cũng không có nữ quyến khác, Bá gia đã là người một nhà, không cần chú trọng những tục lễ kia. " Quản gia nghe nói Dung Hà giúp đỡ Quận Chúa vẽ kẻ xấu, cho nên cười với Dung Hà, nhiều hơn mấy phần chân ý.
Từ khi Trầm Ngọc từ hôn, hạ nhân Ban gia có thành kiến với người đọc sách, may mắn hành vi của Dung Hà khiến hạ nhân Ban gia một lần nữa có hảo cảm với người đọc sách.
Bên trong nhị môn Ban gia trang trí ấm áp hơn Dung Hà tưởng tượng,  không giống những gia đình khác để ý nhã nhặn hay xa hoa, nội viện Ban gia càng được người khác yêu mến. Nhìn một chút,  liền biết người một nhà này rất hưởng thụ trong sinh hoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.