Edit: Đào Sindy
Bị người khác nâng đầu, lúc đầu Ban Họa lại choáng đầu, dứt khoát đặt đầu dựa vào người đối phương, lười nhác giống xà mỹ nhân không xương.
Ở đây có người nhịn không được lén nhìn nhiều thêm mấy lần.
Dung Hà quay người ngăn Ban Họa ở phía sau: "Cẩn thận dạ dày khó chịu."
Dáng dấp Ban Họa mặc dù kiều kiều non nớt, nhưng từ nhỏ rất ít sinh bệnh, lúc này trời đất quay cuồng mắt mờ, nàng cảm thấy cả người mình đều mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, Dung Hà nói gì nàng đều chẳng muốn động đậy.
Thiếu Khanh Đại Lý Tự Lưu Bán Sơn vội ho một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Thống lĩnh: "Trần Thống lĩnh, thân thể Quận Chúa khó chịu, chúng ta quấy rầy nữa sợ có chút không thích hợp."
"Cái này..." Trần Thống lĩnh biết vị Phúc Nhạc Quận Chúa này trong lòng bệ hạ vẫn còn có chút phân lượng, cho nên hắn cũng không dám thật sự để Quận Chúa mang bệnh trả lời vấn đề của hắn. Tối hôm qua mưa to gió lớn, trên tay vị Quận Chúa này lại dính máu, bị dọa phát sợ quá độ nên bệnh, ngược lại là... Đối với Thành An Hầu si tâm một mảnh: "Lưu Thiếu Khanh nói rất có lý."
Hắn đứng người lên, nói với Ban Họa: "Xin Quận Chúa nghỉ ngơi thật tốt, hạ quan chắc chắn sớm ngày bắt sát thủ."
Dung Hà vỗ lưng Ban Họa nhè nhẹ, nói với Trần Thống lĩnh: "Làm phiền Trần Thống lĩnh rồi."
"Hầu Gia nói quá lời, đây là trách nhiệm hạ quan phải tận lực mà làm. " Trần Thống lĩnh thấy bộ dáng Dung Hà che chở Ban Họa, ngược lại có cảm giác mới với Dung Hà. Hắn mặc dù là võ tướng, nhưng bởi vì vấn đề chức trách, từng quen biết với rất nhiều quan văn, những quan văn này phần lớn thích các cô nươngkhéo hiểu lòng người, dịu dàng như nước, giống Phúc Nhạc Quận Chúa lên ngựa có thể bắn tên, xuống ngựa có thể đánh quyền, nhìn thấy thích khách còn có thể rút kiếm anh dũng, các quan văn từ trước đến nay tránh không kịp.
Ví như chuyện đêm qua xảy ra, nếu truyền đi, nói không chừng có không ít người người nói miệng, mà chưa chắc tất cả đều là lời hữu ích. Một nữ nhân tuy đẹp, nhưng không nhất định tất cả mọi người có thể tiếp nhận nàng giết người, cứ việc nàng không thể làm gì, chuyện tòng quyền.d.đ,l,q,đ
Đáng thương cho Kinh Triệu Doãn, từ đầu tới đuôi không dám mở miệng nói chuyện, người khác nói cái gì hắn đều gật đầu theo, dù sao nơi này tùy tiện một ai cũng quyền lực lớn hơn hắn, hắn đắc tội không nổi.
Nghe Trần Thống lĩnh nói không hỏi Phúc Nhạc Quận Chúa nữa, trong lòng hắn âm thầm thở dài một hơi, hận không thể lập tức từ trên ghế đứng lên, chào từ giã cáo lui với Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa. Nhưng mà hắn còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo tơ màu trắng sa bước nhanh đến.
Ôi, đây không phải Thế Tử phủ Tĩnh Đình Công nổi danh là lang quân hoàn khố trong Kinh Thành sao?
"Tỷ!" Ban Hằng nghe được phủ Thành An Hầu bị sát thủ xâm nhập, lập tức ngựa không dừng vó chạy tới, thậm chí ngay cả thông báo đều chờ không nổi, trực tiếp xông vào đại môn Dung gia. Hạ nhân Dung gia cũng không dám thật sự cản hắn, làm sao cũng là tiểu cữu tử tương lai của Hầu Gia, huynh đệ Hầu phu nhân tương lai, ai dám đắc tội?
Thấy tỷ tỷ nhà mình yếu ớt tựa trên người Dung Hà, Ban Hằng gấp đến độ kém chút nhảy lên cao ba thước: "Tỷ, tỷ sao thế, có bị thương không? Làm bị thương chỗ nào rồi? Có mời thái y chưa?"
Ban Họa cảm thấy trong lỗ tai vang lên ông ông, quay đầu thấy bộ dáng Ban Hằng gấp đến độ xoay quanh, không nhịn được cười, thế nhưng đầu nhoáng một cái, lại là một trận trời đất quay cuồng.
"Ban đệ, hôm qua Quận Chúa bị lạnh, không có bị thương, ta đã phái người đi mời thái y rồi. " Dung Hà biết tình cảm hai tỷ đệ Ban gia rất tốt, cũng không vì hành vi Ban Hằng vội vàng xao động cảm thấy mạo phạm: "Trước hết mời đệ ngồi."
"Tỷ ta như thế, sao ta ngồi xuống được. " Ban Hằng vây quanh Ban Họa đi tới đi lui: "Từ nhỏ tỷ ấy đã khoẻ mạnh như trâu, rất ít bị bệnh. Nhưng chỉ cần vừa bị bệnh, thì sẽ rất nặng."
"Đệ mới là trâu..."
Mặc dù đã bệnh đến trời đất tối mù, nhưng đối với hình tượng mỹ lệ của mình, vẫn muốn kiên trì giữ lấy. Trán Ban Họa cọ lên eo Dung Hà, hừ hừ nói: " Đệ đừng lắc lư nữa, đầu ta choáng."
Ban Hằng lập tức dừng lại, đưa thay sờ sờ trán Ban Họa, xác thực nóng hổi. Hắn trừng Dung Hà một chút, muốn trách y không chăm sóc tốt Ban Họa, nhưng nghĩ đến còn có người ngoài ở đây, lại nuốt lời trở vào.
Chuyện nhà mình, nhà mình giải quyết, tuyệt không để người ngoài xem náo nhiệt, đây cũng là một trong những nguyên tắc của người Ban gia.
Thấy bộ dáng lo lắng của Ban Thế Tử, mấy vị đại nhân đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đi thôi, lỡ như bị người khác hiểu lầm bọn họ không quan tâm thân thể Quận Chúa liền không đẹp. Nhưng nếu lưu lại, Quận Chúa chính là nữ tử, bọn họ lưu lại nơi này cũng không thích hợp.
Cũng may Dung Hầu Gia là một người khéo hiểu lòng, thấy bọn họ khó xử, liền mở miệng nói: "Ta suýt nữa quên mất, nếu chư vị đại nhân muốn hiểu rõ hơn một số chuyện liên quan tới sát thủ, có thể đến hỏi mấy tên hộ vệ của ta. Bọn họ bị thương, đang ở trong phòng dưỡng thương, nếu mấy vị đại nhân không để ý, có thể đi hỏi bọn họ một chút."
"Vậy làm phiền hạ nhân quý phủ dẫn đường rồi." Lúc này Trần Thống lĩnh liền đáp ứng.
Ra chủ viện, Kinh Triệu Y nhịn không được cảm khái nói: "Phúc Nhạc Quận Chúa, thật sự là nữ trung hào kiệt."
Lưu Bán Sơn cười nói: "Đúng thế."
Trần Thống lĩnh và hai quan văn này không có bao nhiêu quan hệ, chỉ gật đầu cứng ngắc, không nhiều lời.
Mắt Lưu Bán Sơn nhìn Trần Thống lĩnh trầm mặc ít nói, biểu hiện trên mặt không thay đổi, ánh mắt di chuyển, rơi xuống trên tường viện. Trên tường gạch dính một chuỗi vết máu, mấy canh giờ qua đi, lại qua nước mưa cọ rửa, màu máu không quá chói lọi, nhìn giống như là một chuỗi vết bẩn nước bùn bên trên.
Không bao lâu, thái y liền chạy tới, ông bắt mạch cho Ban Họa: "Mong Hầu Gia và Thế Tử yên tâm, Quận Chúa chỉ bị phong hàn, cần uống thuốc, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, thì có thể khỏi. Nhưng mà..." Ông ta cẩn thận nhìn sắc mặt Ban Hằng: "Quận Chúa bị lạnh, còn gặp phải một số kinh hãi, trước khi khỏi hẳn, không nên xê dịch cũng không nên hóng gió."
Mặc dù Ban Hằng không đồng ý để Ban Họa ở Dung gia, nhưng hắn phân rõ chuyện nặng nhẹ, nghiêm mặt nhẹ gật đầu, chưa hề nói phản đối.
"Thức ăn cần kiêng kị gì không?" Dung Hà biết Ban Họa có tật kén ăn, mắt nhìn nàng nằm trên giường ngủ mê man, đưa tay dò xét trán nàng, vẫn bỏng đến dọa người như cũ.
"Đồ có mỡ heo tạm thời không thể dùng. " Thái y sờ lên râu hoa râm sợi: "Còn có đồ cay độc lạnh, cũng không có cửa vào."
"Đa tạ thái y, ta sẽ nhớ kỹ." Dung Hà tiếp nhận khăn tỳ nữ đã vắt kĩ, nhẹ nhàng đặt trên trán Ban Họa. Ban Họa ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy trên đầu có thêm thứ gì, liền muốn hất văng nó ra.
Dung Hà bận bịu một tay đặt nhẹ trên khăn, một tay vỗ chăn mền, giống như dỗ đứa trẻ, dỗ Ban Họa đến ngủ yên ổn hơn.
Ban Hằng chú ý tới động tác này của y, quay đầu nói: "Ta trở về trông nom việc hạ nhân bên người gia tỷ thường mang tới, mấy ngày nay ta muốn ở phủ Hầu Gia quấy rầy mấy ngày, Hầu Gia không ngại chứ?"
"Hoan nghênh đã đến."
Y nhìn Ban Họa đang ngủ mê, cũng không dám không chào đón.
Sau khi Ban Hằng rời đi, rất nhanh thuốc nấu xong rồi, Dung Hà đánh thức Ban Họa, tiếp nhận chén thuốc tỳ nữ bưng tới, dùng thìa múc đưa tới bên môi Ban Họa.
Ban Họa còn chưa có lấy lại tinh thần nhìn nước thuốc đen thùi lùi, trong dạ dày bốc lên một trận, kém chút đã phun ra. Dung Hà thấy thần sắc nàng không đúng, bận bịu lấy chén thuốc ra, vỗ lưng của nàng nói: "Có phải dạ dày không thoải mái?"
"Ừm. " Ban Họa mệt mỏi nhìn Dung Hà, có chút tội nghiệp uất ức nói: " Khó ngửi."
Dung Hà nếm nếm thuốc, vừa đắng vừa chát, hương vị cũng không dễ uống, y nhíu nhíu mày, thuốc này quả thực vừa khó ngửi vừa khó uống. Y nhìn quản gia sau lưng: "Thuốc này sao đắng như thế?"
Quản gia:...
"Hầu Gia, thuốc đắng dã tật."
"Không có thuốc viên à?" Dung Hà thấy sắc mặt Ban Họa trắng bệch như tờ giấy, dịu dàng khuyên nói: " Họa Họa, nếu không nàng uống một chút thôi?"
Bị mỹ nhân dùng ánh mắt khẩn cầu và quan tâm nhìn mình, Ban Họa gật đầu không ngừng.
Thế là một thìa thuốc lại đút tới trước mặt nàng.
"Đưa chén đây." Ban Họa từ chối phương pháp dùng thìa cho ăn này. Nửa chén thuốc, từng muỗng từng muỗng cho ăn, đơn giản chính là tra tấn, còn không bằng buồn bực một phát. Mỹ nhân chủ động mớm thuốc mặc dù là chuyện tốt, nhưng phương thức này làm sao cũng thực sự quá nặng nề, nàng không chịu đựng nổi.
Dung Hà sửng sốt một chút, đưa chén thuốc cho Ban Họa.
Ban Họa bưng chén, ực ực mấy ngụm lớn uống xong, ngay cả ăn xong mấy miếng mứt hoa quả mới đè xuống xúc động buồn nôn trong cổ họng.
Tỳ nữ bưng chén trà cho nàng súc miệng, nàng uống một ngụm phun ra nhân tiện nói: "Không thể lại súc miệng, nếu súc nữa thì sẽ phun thuốc ra."
"Uống thuốc xong thì ngủ một giấc, đổ mồ hôi là tốt." Dung Hà vịn Ban Họa nằm xuống, thay nàng đắp kín mền, móc khăn ra xoa miệng của nàng, nhịn không được hôn lên thái dương nóng hổi của nàng một cái: "An tâm ngủ đi."
Ban Họa mở mắt ra, hai mắt nhuận nước cong cong, nhắm lại ngủ thiếp đi.
Tỳ nữ cên cạnh cảm thấy một màn này khiến nàng có chút đỏ mặt, bận bịu quay đầu đi.
" Hầu hạ Quận Chúa cho tốt. " Dung Hà từ trên ghế đứng lên: "Ta lập tức tới."
"Được."
Dung Hà đi ra chính viện, quản gia theo sau lưng: "Trần Thống lĩnh đi rồi sao?"
"Hầu Gia, mấy vị đại nhân đã xuất phủ rồi."
Dung Hà nhẹ gật đầu, thần sắc y rất lạnh, lạnh đến như lưỡi dao rút ra khỏi vỏ ngày đông, làm người ta không dám sờ mũi nhọn của nó.
"Bảo Vương Khúc đến thư phòng gặp ta."
Vương Khúc nhìn thấy Hầu Gia lần đầu tiên, liền không nhịn được cúi người.
"Nội gián bắt được chưa?" dieeeennnnn/ddaaan/leee/quyyyy/donnnnn
"Là hai người canh cửa, có người bắt người nhà họ..."
"Ta không muốn nghe nỗi khổ tâm riêng của bọn họ." Dung Hà không ngẩng đầu lên cắt ngang Vương Khúc: " Xử trí theo quy củ.
Vương Khúc chôn lưng thấp hơn: "Thuộc hạ đã hiểu."
"Đêm qua nếu không có Phúc Nhạc Quận Chúa, hôm nay Hầu phủ sẽ phủ lên cờ trắng mời người khóc tang rồi." Dung Hà ngẩng đầu nhìn về phía Vương Khúc: "Ta đánh giá cao đầu óc Tưởng Lạc."
"Hầu Gia, thuộc hạ nghĩ, Trữ Vương ngồi không yên rồi."
Tính cách Trữ Vương vội vàng xao động, lại không hợp nhau với Hầu Gia. Hiện nay Hầu Gia lần nữa được bệ hạ coi trọng, Trữ Vương sẽ dùng phương pháp giải quyết ngu xuẩn nhất, tổn hại địch tám trăm tự bị thương một ngàn.
"Khi nào hắn chẳng ngồi không yên?" Dung Hà cười lạnh: "Hình như Tạ Trọng Cẩm không lành được?"
Vương Khúc sửng sốt một chút, không rõ vì sao Hầu Gia lại đột nhiên nhắc đến Tạ Trọng Cẩm: "Tạ gia đại lang xác thực không lành được, chỉ là chuyện này có quan hệ gì đến Trữ vương?"
"Trước kia không, hiện tại có thể có."
Y không tin Vân Khánh Đế sẽ vì mình mà xử Nhị Hoàng Tử, Vân Khánh Đế này y hiểu. Ích kỉ đa nghi, chỉ có người trong thiên hạ có lỗi với ông, không có chuyện ông làm sai. Trữ Vương dù làm sai, thì đó cũng là con ông, chuyện lần này điều tra rõ về sau, có lẽ Vân Khánh Đế sẽ đền bù tổn thất cho y, sẽ còn chém đứt mấy nanh vuốt của Trữ Vương làm y bớt giận, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến Nhị Hoàng Tử.
Tạ gia hiện tại bất kể như thế nào, đều giống như trói lại đầu thuyền lớn như Trữ vương, y muốn để Tạ Trọng Cẩm biến thành cây gai trong Tạ gia.
"Hầu Gia, Ban Thế Tử tới." Giọng của quản gia vang lên bên ngoài thư phòng.
Dung Hà đi ra xem xét, liền thấy một đoàn người rinh mấy cái rương lớn đến, còn có hai ba mươi nam nam nữ nữ, có người ăn mặc tỳ nữ, có người ăn mặc hộ vệ, Ban Hằng bị những người này vây vào giữa, rất giống tiểu đệ lưu manh thu phí bảo hộ đường phố.
"Ban đệ." Mắt Dung Hà nhìn mấy rương lớn để dưới đất kia: "Không biết những thứ này là..."
"Đều là y phục đồ trang sức và một số đồ vật tỷ ta thường dùng. " Ban Hằng thở dài: "Nàng tạm thời ở tạm quý phủ, ta cũng không dễ đem quá nhiều đồ, tạm thời cứ như vậy đi."
"Ban đệ không cần phải khách sáo, nếu có cần cái khác, cứ việc nói ra, chúng ta là người một nhà không nói hai nhà. " Dung Hà dẫn Ban Hằng vào nội viện: "Viện của đệ và Hoạ Hoạ gần nhau, ta dẫn đệ đi xem viện, phàm là có chỗ nào không thích, ta sẽ để hạ nhân đi sửa lại."
"Huynh yên tâm, ta không kén chọn chỗ ở." Đồ của Ban Hằng, tổng cộng chỉ có một rương, bên người ngoại trừ mấy gã sai vặt và hộ vệ ra, nha hoàn một người cũng không có. Cho nên trong những người này hắn mang tới, đại bộ phận đều là hầu hạ Ban Họa.
Hạ nhân Dung gia phát hiện, vị Thế Tử Ban gia này xác thực rất dễ hầu hạ, ngoại trừ đối với thức ăn chú trọng một số chỗ, những thứ khác không có một chút ý kiến. Nhìn thấy mỹ tỳ Dung phủ, cũng không nhìn nhiều, cũng không ức hiếp hạ nhân, càng không rảnh rỗi mà đi gây sự.
Một vị công tử như vậy, vậy mà được người khác xưng là hoàn khố?
Tiêu chuẩn hoàn khố Kinh Thành thật sự là quá thấp.
Ban Họa uống thuốc, ngủ an ổn một giấc, dùng nửa bát cháo xong, lại ngủ mê man. Nửa đêm, nàng tỉnh một lần, trong phòng không có ánh nến, nhưng bên trên một giá nến lại tản ra ánh sáng yếu ớt.
Đây là Dạ Minh Châu chế thành đèn ư?
"Họa họa, nàng đã tỉnh?" Dung Hà thấy nàng tỉnh lại, vội vàng nói: “Đừng ngủ nữa, ta cho người hâm nóng thuốc rồi bưng tới."
"Sao chàng còn chưa ngủ?" Toàn thân Ban Họa mềm nhũn, vừa ngồi dậy lại nằm trở về.
"Lúc chiều ta đã ngủ. " Giọng Dung Hà hơi khô chát, y đứng dậy đi tới cửa, nói với người canh ngoài cửa, lại vội vàng đi trở về bên giường: "Hiện tại đỡ hơn chút nào chưa?"
" Hiện tại toàn thân ta đều là mồ hôi, khó chịu. " Ban Họa lấy tay ra khỏi chăn, kết quả quay đầu liền bị Dung Hà đắp về: "Thái y nói, bây giờ nàng không thể lại bị lạnh. Ngoan, đừng quậy."
"Ai quậy " Ban Họa vội ho một tiếng: "Ta muốn thay y phục."
"Ta để nha hoàn đến hầu hạ." Dung Hà không được tự nhiên sờ lên mũi, lần nữa đứng dậy đi tới cửa. Rất nhanh, hai tỳ nữ đi đến.
"Như Ý, Ngọc Trúc?" Ban Họa trừng mắt nhìn: "Sao các ngươi lại ở đây?"
"Quận Chúa, nô tỳ là Thế Tử mang tới đấy, hắn lo lắng người khác không biết thứ ngài yêu thích, hầu hạ ngài không tốt. " Như Ý thay Ban Họa sửa y phục tử tế, thấy Thành An Hầu đã ra khỏi gian phòng, cùng Ngọc Trúc vịn Ban Họa đi ra sau tấm bình phong.
Ban Họa nằm lại trong chăn, giọng khàn khàn nói: "Thế Tử cũng ở cạnh đây à?"
Với hiểu biết của nàng với đệ đệ, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng đơn độc ở phủ Thành An Hầu lâu như vậy.
"Đúng vậy. " Như Ý dùng khăn nóng thay Ban Họa lau đi mồ hôi trên trán: "Thế Tử ở trong viện sát vách."
Ban Họa cười: "Tiểu tử thúi này..."
Đến cùng không nỡ mắng câu khác.