Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 401: Không cần giảng đạo lý với nàng




Quân Mặc Ảnh dung túng gật đầu, hoàn toàn không tức giận như trong dự liệu của Phượng Thiển.
"Ừ, trẫm thua."
Hắn bình tĩnh như vậy ngược lại khiến Phượng Thiển lập tức không kịp phản ứng, không phải mới vừa rồi người này đã quyết định nhất định thắng nàng à, sao đột nhiên lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Lưu manh lại biến thành ông ba phải, chỉ có hai loại khả năng, hoặc là cần giả bộ vào lúc này, hoặc là hắn lại muốn ra chiêu độc ác hơn đối phó ngươi.
Phượng Thiển cảm thấy, bây giờ Quân Mặc Ảnh, không thể nghi ngờ chính là loại thứ hai.
"Cho nên hiện tại ta không cần nghe ngươi, đúng không?"
"Ừm, không cần."
"Vậy hiện tại ta phải về, hơn nữa tạm thời ta không muốn nhìn thấy ngươi... ngươi cảm thấy thế nào?"
"Có thể trở về, nhưng ý sau, trẫm không làm được." Quân Mặc Ảnh nghiêm trang nhìn nàng, nói: "Vừa bắt đầu chúng ta đã nói rồi, nếu như nàng thua, liền nghe trẫm. Cũng không nói trẫm nếu thua, thì phải nghe lời nàng."
"Quân Mặc Ảnh, ngươi bỉ ổi!"
Nàng cũng biết nam nhân này không tốt bụng như vậy, sảng khoái liền nhận thua như thế!
Phượng Thiển chợt bò dậy từ dưới đất, ấn đường Quân Mặc Ảnh nhất thời liền nhíu lại, suýt nữa khôn nhịn được kéo nàng lên vai vác về. Vật nhỏ không biết nặng nhẹ, không thể từ từ đi sao!
"Tại sao ta thua thì phải nghe theo ngươi, ngươi thua thì không cần làm cái gì?"
"Vừa bắt đầu đã không nói rõ ràng." Quân Mặc Ảnh lạnh nhạt nói: "Cho nên hiện tại dĩ nhiên không cần làm."
Phượng Thiển suýt nữa bị hắn làm cho tức hộc máu: "Ngươi....."
Không đợi nàng mở miệng, Quân Mặc Ảnh liền nhíu mày, sải bước đi tới nàng, một tay nâng vai nàng lên, làm bộ muốn ôm ngang nàng.
Phượng Thiển sợ hết hồn: "Ngươi làm gì đấy?"
Vừa dứt lời, cả người đột nhiên chợt nhẹ, nàng đã bị nam nhân bế lên.
"Nhìn sắc trời, bên ngoài cũng sắp trời mưa. Nhìn tốc độ nàng đi, đoán chừng lúc trở lại cung Phượng Ương đã ướt sạch, vẫn là trở về như vậy nhanh hơn."
Mẹ nó!
Phượng Thiển giận: "Ta tình nguyện ướt sạch, tình nguyện biến thành chuột lột, cũng không cần ngươi ôm ta như vậy!" Phượng Thiển hung hăng đập ngực hắn hai cái, cau mày nhìn chằm chằm, trong nét mặt tràn đầy bài xích: "Tự ngươi trở về thì được, thả ta xuống! Ta muốn nằm yên đó, hoặc là một lát từ từ đi về, ướt sạch thì ướt sạch, không cần....."
Âm thanh cuối cùng trong sơn động bị nam nhân hôn chặn lại.
Quân Mặc Ảnh cảm thấy, phương thức đơn giản nhất khiến vật nhỏ này không lên tiếng chính là như vậy.
Không cần giảng đạo lý với nàng, bởi vì nói không thông!
Phượng Thiển đã không phải lần đầu tiên bị hắn thô bạo đối đãi như thế, cả người nàng đầy lưa giận.
Lưu manh này, hiện tại chỉ cần nói là nàng cứ bị như vậy!
"Nàng không sợ ướt sạch trở về, nhưng nữ nhi của trẫm vẫn còn ở trong bụng nàng!"
Ném xuống một câu nói như vậy, Quân Mặc Ảnh liền không để ý đến nàng, trực tiếp trầm mặt bế nàng đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Phượng Thiển oán trách không một tiếng dừng lại.
"Mặt trời chói như vậy, mưa đâu mà mưa....."
"Ngươi ôm chặt như vậy, muốn siết chết ta thì nói thẳng....."
"Đi nhanh như vậy, ngươi sẽ không sợ nữ nhi ngươi bị hoảng sợ à....."
Câu nói sau cùng kia nói xong, mặt Quân Mặc Ảnh vẫn trầm như nước, mím môi không nói lời nào, bước chân thả chậm một chút.
Phượng Thiển ha ha cười mấy tiếng, giọng nói chứa mấy phần đùa cợt rõ ràng là lựa xương trong trứng gà: "Đi chậm như vậy, còn nói cái gì ướt trở về, không phải ngươi sợ trời mưa sao?"
Đôi tay Quân Mặc Ảnh thu lại, trực tiếp ôm chặt nàng vào ngực, bước chân vững vàng trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.