Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 40: Sao ngươi mắng ta!




Nàng cúi đầu lại nhìn cái tay bên hông mình, xác nhận không nhìn lầm, lập tức quay đầu nhìn cái tay kia của hắn, quả nhiên chỉ thấy hắn dùng một tay bóc vẻ!
Lợi hại như vậy?
Mắt Phượng Thiển sáng rực nhìn tay hắn linh hoạt: “Chẳng lẽ còn có nội công tâm pháp bóc hạt dẻ? Dạy ta đi, dạy ta đi!"
"Nội công tâm pháp thì có, nhưng không phải dùng để bóc hạt dẻ." Quân Mặc Ảnh buồn cười, vật nhỏ làm như võ học tông sư cũng tham ăn như nàng vậy?
"Nếu ngươi muốn học cũng có thể, chỉ sợ đến lúc đó ngươi rất lười, không chịu nổi mệt, học hai ngày lại bỏ quên."
"Nói hưu nói vượn!" Phượng Thiển trừng mắt.
Hình tượng cần cù và thật thà, sáng rọi vĩ đại của nàng, sao đến miệng nam nhân này, liền trở nên không chịu nổi như vậy?
"Ngươi liền chờ coi, sau khi trở về, kiểu gì ta cũng phải học ra trò cho ngươi xem!"
Phượng Thiển ảo tưởng rất đẹp, chờ ngày nào đó cô nãi nãi biến thành thiên hạ đệ nhất, xem người nào không muốn sống dám tùy tiện xông lên đánh nhau với nàng!
"Ừ, khẳng định đến lúc đó Thiển Thiển rất lợi hại." Quân Mặc Ảnh vỗ thắt lưng nàng, bất đắc dĩ trấn an, vật nhỏ này, luôn phải vuốt long nàng mới được.
Bốn phía ồn ào náo động, ánh đèn rực rỡ, có thể ôm nàng như vậy, trong lòng Quân Mặc Ảnh vô cùng bình thản và yên tĩnh.
Phía trước truyền đến tiếng chuông, đinh đinh đang đang, thanh thúy dễ nghe.
Đời trước Phượng Thiển cũng rất thích thứ này, từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu, mãi cho đến đại học, ở đầu giường treo một cái như vậy. Cha mẹ mất sớm, thậm chí nàng chỉ có nhìn ảnh chụp mới nhớ dáng vẻ bọn họ. May mà bà nội đối với nàng vô cùng tốt, còn nhớ rõ cái chuông đầu tiên nàng có chính là bà nội đưa vào sinh nhật, nhưng lúc nàng học trung học, bà nội cũng qua đời.
Từ đó về sau, cuộc sống của nàng liền hoàn toàn trống rỗng, chỉ có chiếc chuông ở đầu giường kia vĩnh viễn không thay đổi.
"Làm sao vậy?"
Quân Mặc Ảnh thấy nàng đột nhiên xuất thần, thu tay ở hông nàng, vỗ nhẹ sau lưng nàng.
Phượng Thiển hồi thần, chỉ thấy trong ánh mắt nam nhân mang theo một chút thân thiết, giống như từ lần gặp đầu tiên, hắn đối xử với nàng vô cùng tốt.
Nàng không biết cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào, cũng không biết còn có ai đối xử với nàng tốt như hắn bây giờ không, nhưng nàng biết, giờ này khắc này, nàng chỉ có hắn.
Ấm áp, ôn nhu, tất cả đều không đủ để hình dung.
"Chúng ta đi mua chuông gió đi!" Phượng Thiển hồi thần, trong phút chốc cười tươi như hoa.
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, vừa rồi nhìn sắc mặt vật nhỏ còn không tốt lắm, sao đột nhiên liền cười vui vẻ như vậy?
Hắn không biết, trước khi bà nội Phượng Thiển mất đã nói với nàng, mặc kệ lúc nào, đều phải cười nhớ tới bà nội, nếu không bà nội sẽ không vui. Cho nên bất luận Phượng Thiển ở nơi nào, chỉ cần nhớ tới bà nội, đều không đau khổ, mà là cười.
Lúc Phượng Thiển đi lên trước, bởi vì động tác vừa rồi của Quân Mặc Ảnh đã buông nàng ra, cho nên hắn vừa động, hai người liền kéo ra khoảng cách.
Nhưng ngoài dự kiến của Quân Mặc Ảnh, vật nhỏ không cố chạy trốn, cũng không phải quay đầu muốn hắn đuổi kịp, mà là chạy về phía hắn, cầm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn.
"Đi, chúng ta mua chuông gió đi!"
Thật sự là, giống như trẻ con, khiến hắn không biết phải làm thế nào!
Nếu không có nàng, hắn đi một mình bị lạc mất thì làm sao bây giờ?
Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy tồn tại của mình vô cùng quan trọng vầ vĩ đại, nàng bảo hộ đế vương Đông Lan, liền tương đương với bảo hộ hy vọng của quốc gia này, đó là công lao lớn!
Nếu Quân Mặc Ảnh biết hiện tại nàng suy nghĩ cái gì, thế nào cũng bị nàng chọc tức chết.
"Không phải chỉ thích ăn sao?" Hắn cầm lại tay nhỏ bé của nàng, trêu tức hỏi.
"Ai nói!" Phượng Thiển kinh hô: "Sao ngươi xem thường ta như vậy? Ăn, mặc, ở, đi lại đó là bản năng con người, nếu không ăn sẽ chết, cho nên ăn là điều cơ bản! Hiện tại ta muốn đi mua chuông gió, đó gọi là hun đúc tình cảm sâu đậm được không?"
Nàng nói hăng say, không hề ý thức được đột nhiên sắc mặt Quân Mặc Ảnh đen lại.
"Lúc trước là ai đã hứa, về sau không cho phép nói từ kia?"
Phượng Thiển bị dọa, vội vàng che miệng, ủy khuất nhìn hắn: “Ta sai rồi, ta sai rồi. Lại không phải cố ý, ngươi mắng ta làm gì!"
Quân Mặc Ảnh trừng mắt nhìn nàng một cái, lại vừa bực mình vừa buồn cười: “Khi nào thì mắng ngươi?"
Hiện tại ngay cả nói nặng cũng không thể, làm sao còn dám mắng nàng?
Cũng không biết có phải vật nhỏ ăn chắc hắn rồi, cả ngày chỉ biết đối nghịch với hắn hay không.
Phượng Thiển bĩu môi, thấy hắn không so đo, vội vàng lôi kéo hắn hỏi: “Ngươi có võ công, thính lực hẳn là tốt hơn người bình thường đúng không? Mau giúp ta nghe một chút, tiếng chuông gió truyền đến từ chỗ nào, chúng ta đi mua đi!"
"Bên này." Quân Mặc Ảnh nói, lôi kéo nàng hướng đi đến bên kia. Thầm nghĩ thật khó, trừ bỏ bạc và ăn gì đó, vật nhỏ lại tâm niệm thứ đồ này.
Đi đến nơi, Phượng Thiển mới phát hiện ông chủ không bán chuông gió, mà là trống bỏi, chuông gió do người ta treo ở đằng kia hấp dẫn khách hàng.
Phượng Thiển có chút thất vọng.
"Yêu, hai vị muốn mua cái gì?" Ông chủ như là không chú ý tới sắc mặt Phượng Thiển đột nhiên tối lại, nhiệt tình hỏi.
Bị hắn dùng giọng điệu cổ quái hỏi, ngược lại Phượng Thiển cảm thấy có chút kỳ quái.
Vừa rồi dân chúng dọc đường đi nhìn thấy nàng và Quân Mặc Ảnh cầm tay, đều lộ ra một loại biểu tình kinh thường, nàng giống như bị một đường người chú ý tới.
Sao khẩu vị của ông chủ cao như vậy, ngay cả đứng trước mặt một đôi "Đoạn tay áo" cũng không chút phật lòng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.