Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 28: Sao nàng không muốn trẫm phụ trách?




Phượng Thiển nghe rõ tiếng tim mình đập, bùm bùm, giống như tiếng trống từng trận từng trận, khiến cho đầu óc của nàng cũng ong ong lên.
A a a hỗn đản này!
Dám quang minh chính đại quyến rũ thiếu nữ ngây thơ của thế kỷ hai mươi mốt như nàng!
Tiếng thở của nam nhân phả vào chỗ mẫn cảm ở tai nàng, thật sự quá nóng, Phượng Thiển không tự chủ được rụt cổ: “Sao ta lại muốn bỏ chạy..."
Tiếng của nàng yếu ớt, thấp đến nỗi không nghe thấy, nhưng Quân Mặc Ảnh lại nghe rõ, hắn đau đầu chất vấn: “Lần trước nàng không nói một tiếng liền đi, lần này thật vất vả đến đây, không đến nửa ngày lại muốn đi, không phải nghĩ muốn chạy thì là cái gì?"
"Lần trước rõ ràng là ngươi để ta đi, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta tự chạy?" Phượng Thiển đột nhiên cất cao giọng.
Quân Mặc Ảnh ngạc nhiên.
Nửa ngày mới thở dài nói: “Trẫm nói cho nàng đi lúc nào?"
Phượng Thiển hừ một tiếng, còn muốn nói sạo?
"Không phải chính ngươi nói sao, mắt cá chân của ta bị thương, cho nên hai ngày kia ở tạm chỗ này. Nhưng hết hai ngày, chân ta cũng phục hồi tốt rồi, không thấy ngươi bảo ta ở lại, đương nhiên ta phải đi! Chẳng nhẽ còn chờ ngươi đuổi ta sao?"
Quân Mặc Ảnh sửng sốt, trong đôi mắt bỗng dưng hiện lên một tia sáng.
Hắn nhẹ nhàng chọc chóp mũi nàng, trong lòng mềm mại hẳn, dùng giọng điệu trách cứ nói: “Còn nói bậy. Trẫm giữ nàng lại còn không kịp, sao lại đuổi nàng? Rõ ràng là nàng tự hiểu lầm."
Phượng Thiển trừng mắt.
"Còn không phục?" Quân Mặc Ảnh nhếch đuôi lông mày: "Sao nàng đi nhanh như vậy, ngay cả chờ trẫm về cũng không thể sao?"
"Không phải ta sợ ngươi xấu hổ sao?" Phượng Thiển tỏ vẻ "Ta muốn tốt cho ngươi", dương cằm nói như đúng: "Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi dẫn khách về nhà làm khách, nhưng sau đó người khách kia không chịu đi, lại nói là tự ngươi mang hắn về, cho nên phải phụ trách với hắn. Lúc đó, không phải chủ nhân như ngươi cũng xấu hổ và tức giận sao?"
Quân Mặc Ảnh hừ một tiếng: “Nếu trẫm muốn đuổi người, cũng sẽ không quản xấu hổ hay không."
Lúc trước Thân phi bị hắn đuổi ra, hắn chưa từng có một phần xấu hổ?
Đương nhiên, Thân phi cũng không phải do hắn mời đến.
Quân Mặc Ảnh dán vào bên tai Phượng Thiển, nhẹ nhàng cắn một ngụm: “Vật nhỏ, vậy sao nàng không muốn trẫm phụ trách?"
Mặt Phượng Thiển đỏ, tai cũng hồng nhe răng, ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa.
Hoàng đế như ngươi, hậu cung mỹ nữ như mây, ba ngàn phi tử, làm sao ta dám phụ trách?
Nàng không ngu như vậy đâu!
Không nhận được câu trả lời, Quân Mặc Ảnh cũng không giận, cúi đầu nói: “Ở lại chỗ này đi. Hôm nay trẫm không đuổi nàng, sau này cũng sẽ không đuổi nàng, được không?"
Quân Mặc Ảnh cảm thấy đại khái mình điên rồi, vô thức đã nói lời này, hôm nay không đuổi, sau này cũng không đuổi, để nàng ở lại cung Càn Long, rõ ràng chính là tuyên cáo độc sủng nàng.
Hắn thở dài, thầm nghĩ thôi, độc sủng liền độc sủng đi. Vật nhỏ khiế người thương vậy, sủng nàng cả đời thì có làm sao?
Phượng Thiển rầm rì than thở hai tiếng, cũng không biết đang nói gì, cuối cùng cắn răng một cái: “Đây chính là ngươi nói, nếu về sau đuổi ta, vậy cho dù ngươi mời ta trở lại ta cũng sẽ không trở lại!"
A a a, đồ ăn ngon ở cung Càn Long, Phượng Thiển rất nhớ!
May mắn Quân Mặc Ảnh không biết giờ phút này nàng suy nghĩ cái gì, nếu không thế nào cũng bị nàng làm cho tức chết, hắn đường đường là một hoàng đế, thế nhưng còn kém đồ ăn!
Quân Mặc Ảnh sờ đầu nàng, khóe môi nhếch lên, trong lòng mềm mại, không nghĩ tới vật nhỏ chỉ đáp ứng ở chỗ này lại làm hắn vui vẻ như vậy.
"Lúc trước nàng đồng ý mời trẫm ăn cơm còn nhớ không?"
Phượng Thiển nhìn hắn một cái: “Nhớ rõ..." Nam nhân này có tiền như vậy, vì cái gì còn nhớ chút bạc lẻ của nàng?
Hơn nữa đột nhiên nhắc tới chuyện này là muốn làm gì, trong hoàng cung ăn cái gì đều do ngự thiện phòng làm, làm gì có cơ hội?
Trừ phi...
Ánh mắt Phượng Thiển sáng lên: “Làm sao vậy làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên nhắc tới việc này?"
"Vật nhỏ, có phải đoán được rồi hay không?" Quân Mặc Ảnh bị phản ứng của nàng làm cho sung sướng, không khỏi cười ra tiếng:"Hiện tại cơ hội tới, chuyện đã hứa cần phải giữ lời đó."
A a a!
"Thật sự muốn xuất cung sao? Đi nơi nào? Tuần tra, đốc tra, hay là đi săn? Còn có ai nữa không? Hay là chỉ có hai chúng ta?" Tâm trí Phượng Thiển bay lên, hưng trí bừng bừng hỏi một đống vấn đề.
"Nàng hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn trẫm trả lời câu nào trước?" Quân Mặc Ảnh buồn cười, chọc chóp mũi nàng: "Lần này đi Giang Nam, trẫm muốn cải trang đi ra ngoài, cho nên chỉ mang theo Hàn Tiêu và Lý Đức Thông." Đương nhiên, còn có ám vệ.
Phượng Thiển bĩu môi, tên Vương gia không hay ho kia cũng đi sao?
Nhưng vẫn rất vui vẻ, hơn nữa Giang Nam đẹp như vậy!
Cải trang ra ngoài, vậy không phải nàng có thể làm nhiều việc tùy tiện sao, sau đó đến chơi ở tất cả thanh lâu sòng bạc một lần?
A a a, tiểu mỹ nhân, bạc...
"Khi nào chúng ta đi?" Phượng Thiển hưng phấn nhìn hắn.
"Ngày mai liền xuất phát. Nhưng trẫm nói trước, đến lúc đó không cho nàng chạy loạn, chặt chẽ đi theo bên người trẫm, biết không?"
"Được, được! Đều nghe lời ngươi!" Phượng Thiển gật đầu như giã tỏi.
Chê cười, đến lúc đó thì tính chuyện lúc đó, nếu bây giờ không đáp ứng hắn, hắn không mang mình ra cung thì làm sao?
"Hoàng Thượng, người cung Phượng Minh đến truyền lời, Thái Hậu nương nương mời Hoàng Thượng đi qua, có chuyện gì nói chuyện với nhau." Tiếng Lý Đức Thông đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, đã trễ thế này, mẫu hậu tìm hắn có chuyện gì?
"Trẫm đã biết, để hắn trở về bẩm báo, trẫm sẽ qua."
Phượng Thiển đứng lên, trong lòng cũng đoán mục đích Thái Hậu tìm hắn, đối với lão thái thái kia, Phượng Thiển không thể nói rõ chán ghét hay là thích, chính là vừa tỉnh lại chỉ thấy người có thân phận như thế, khó tránh khỏi ấn tượng sâu sắc, chỉ sợ đến hiện tại, đối với Thái Hậu, nàng đều có loại cảm giác kính sợ và e ngại.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Phượng Thiển sợ Thái Hậu. Nhìn dáng vẻ Thái Hậu cười tủm tỉm thoạt nhìn hiền lành, nhưng nàng cảm thấy đằng sau nụ cười kia là âm trầm tính kế, cũng không nhất định là ác độc, chính là loại cảm giác ở trong thâm cung lâu toàn tâm cơ.
"Nghĩ cái gì vậy?" Quân Mặc Ảnh thấy nàng xuất thần, không khỏi vỗ đầu của nàng: "Mẫu hậu khó có khi mời trẫm đi qua, nghĩ đến là có chuyện gì. Trẫm đi một chút, nếu mệt mỏi thì đi ngủ trước đi, biết không?"
"À, vậy ngươi đi đi, trên đường nhớ cẩn thận."
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên đường nhớ cẩn thận? Nói gì vậy? Chẳng lẽ ở trong hoàng cung hắn đi đường còn có thể xảy ra chuyện gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.