*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
- ----
Nghe tiếng thông báo Nghi phi đã đến, sắc mặt mấy người Hi tần liền đột biến. Tới khi tiếng nói mang theo ý cười của Vân Tú vang lên, các nàng ngay lập tức như bị bóp chặt cổ họng, trên mặt hết xanh lại trắng, nói không ra lời.
Hai chữ "độc sủng" này vừa vào tai, Thái Hoàng Thái Hậu liền hiểu rõ có chuyện gì xảy ra. Nàng quét mắt nhìn bốn tần đang hơi kinh hoảng, trong lòng khẽ lắc đầu, vân vê Phật châu, rồi sau đó ôn hòa nói: "Tô Ma, mang ghế cho Nghi phi đi."
"Thần thiếp tùy tiện đến đây, thật là lỗ mãng." Vân Tú cười hành lễ, đoan đoan chính chính mà ngồi xuống, "Tạ Lão Tổ Tông ân điển."
So với Thái Hoàng Thái Hậu bất động thanh sắc, thì phản ứng của Thái Hậu lớn chút. Nàng nghiên người về phía trước, giọng hơi gấp hỏi: "Hoàng Đế độc sủng là sao? Ai gia không hiểu gì cả. Còn liên lụy đến cái gì mà cáo trạng, rồi nghiêm trị...... Nghi phi, ngươi nói xem."
Tinh tế nghe qua, lời nói của Thái Hậu không thật sự là không biết gì cả, lại còn tỏ rõ lập trường của nàng.
Nàng hướng về ai, kẻ sáng suốt đều biết, Ngũ a ca người ta còn đang nuôi dưới gối Thái Hậu đây.
Mặt An tần xanh xanh trắng trắng rất khó coi, Hi tần thì vừa tức vừa gấp, ngực phập phà phập phồng. Để Nghi phi nói trước, còn không phải là cho phép nàng ta biện hộ sao?!
Thái Hoàng Thái Hậu nghe ra ý tứ, nhưng lại không nói gì, hơi hơi gật đầu, bộ dáng cũng như cam chịu không hiểu.
Chưa hết, hai chữ "độc sủng" kinh hồn đó còn được Nghi phi nhắc tới, sau đó lại bị Thái Hậu tùy tiện hỏi lại, không có ý tứ kiêng kị gì......
Thái Hoàng Thái Hậu đã trải qua 3 triều, tâm cảnh rộng rãi, chuyện gì mà chưa từng kinh qua, lại còn đã từng ăn quả đắng của Đổng Ngạc phi. Bọn họ nghĩ có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ bởi vì ví dụ của tiên đế mà giận tím mặt, từ đó oán trách Nghi phi, nhưng hiện tại bị xen vào như vậy, bầu không khí cũng không còn ngưng trọng nữa, mục đích muốn kéo Nghi phi xuống của các nàng đi tong rồi.
Bình tần ác độc mà véo khăn, hít sâu một hơi, hay cho một cái Quách Lạc La thị......
Là tiện nhân nào mật báo, làm loạn hết sắp xếp của các nàng?
Thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, nụ cười của Vân Tú cũng nhạt đi, than nhẹ một tiếng, khuôn mặt hiện ra ưu sầu, thấp giọng nói: "Bẩm Thái Hậu, thần thiếp thực sự không hiểu được tại sao lại bị nói là ' độc sủng '. Ngài cũng biết đó, thần thiếp vừa ở cữ xong, hôm trước Hoàng Thượng cũng vừa mới lấy lục đầu bài* của thần thiếp...... nhưng tính toán một hồi, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua a, giống độc sủng chỗ nào cơ chứ?"
*lục đầu bài = thiện bài = thẻ bài xanh: những tấm thẻ này có ghi rõ danh hiệu của mỗi phi tần. Hoàng đế có ý với phi tần nào sẽ lật tấm bài đó lên và đêm đó người đó sẽ thị tẩm
Bởi vì bên phía Kính Sự Phòng* đều có ghi chép lại rõ ràng, nên lời này nói có sách mách có chứng, không thể giả vờ được, Vân Tú nói đến vô cùng ủy khuất, khiến ai cũng nghe ra.
*Kính Sự Phòng: đây là một phòng rất đặc biệt trong hậu cung nhà Thanh, nhiệm vụ ở đây là sắp xếp chuyện phòng the, ghi lại thời gian thị tẩm của các phi tần
Thái Hậu hơi hơi ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nói: "Này...... này coi như bôi nhọ rồi còn gì?"
Việc gì cũng cần có chứng cứ, vu khống nói bậy ai mà tin? Có sổ ghi chép của Kính Sự Phòng làm căn cứ, các nàng có muốn vịn vào cái này mà nói cũng không xong.
Nghe vậy, Hi tần lập tức nóng nảy.
Nàng tức giận, cắn răng nói: "Cầu thái hậu minh giám, nhóm thần thiếp trăm triệu lần không dám bôi nhọ Nghi phi nương nương! Trừ thị tẩm ra, Hoàng Thượng ngày ngày đều giá lâm Dực Khôn Cung, lúc nào cũng nghỉ ngơi hai canh giờ, đợi dùng xong bữa tối mới đi. Nhìn khắp hậu cung, chỉ có nàng mới làm vướng tay vướng chân Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, làm chậm trễ triệu kiến đại thần, những thứ này chẳng lẽ còn không phải là độc sủng hay sao?"
Dứt lời, hốc mắt Hi tần liền đỏ hồng, "Thần thiếp không được sủng cũng không quan trọng, nhưng ngàn vạn đừng làm chậm trễ chính sự của Vạn Tuế Gia chính a!"
Vân Tú ra tay ở số lần thị tẩm, thì Hi tần lại ra tay tại mấy canh giờ ở chung. Ám chỉ độc sủng còn chưa đủ, còn phải chụp lên đầu nàng cái mũ gây trở ngại chính vụ, đúng là dụng tâm lương khổ.
"Ngày ngày đều giá lâm Dực Khôn Cung, lúc nào cũng nghỉ ngơi hai canh giờ", nhìn xem, câu này còn hơn cả khoa trương nữa.
Chưa nói đến Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, hành tung bất định, làm thế nào ở được lâu như vậy, đúng là gạt người, tưởng Vân Tú là hài tử chưa lớn sao?
Nữ nhân trong hậu cung, chỉ vì muốn chèn ép thánh quyến của nàng, liền đi xa đến mức đổi trắng thay đen, dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể.
Sao phải khổ vậy chứ?
Vân Tú rất muốn cười, mà sau đó nàng làm như vậy thật. Nàng "Phụt" một cái cười ra tiếng, nhìn biểu tình ngạc nhiên của Hi tần mà lắc lắc đầu.
Thật vất vả mới ngừng cười, nàng che khóe miệng lại, sóng mắt lưu chuyển nhẹ nhẹ nói: "Thì ra, từ trước đến nay đôi mắt của Hi tần đều nằm trên tấm biển của Dực Khôn Cung a, biết rõ Hoàng Thượng tới khi nào, đi khi nào, ngay cả qua đêm cũng biết được. Ngồi ở hậu cung đúng là nhân tài không được trọng dụng, không bằng chuyển đôi mắt xa một chút, chuyển ra Dực Khôn Cung, đem cắm phía trên Tử Cấm Thành, sau đó mỗi ngày báo canh giờ cho mọi người có được không?"
......
Lời kia vừa thốt ra, động tác vê Phật châu của Thái Hoàng Thái Hậu liền ngừng, Từ Ninh Cung đột nhiên yên tĩnh.
Mặt Hi tần cứng đờ, sao cũng không dám tin Nghi phi sẽ tỏ thái độ thẳng thừng trước mặt nàng!
Một đống lời nói êm tai này, tất cả đều là châm chọc, từng câu từng chữ vừa độc vừa sắc nhọn, kiến nàng tức giận đến mức cả người phát run, đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ muốn lao lên liều mạng với nàng ta.
Cái gì mà đôi mắt nằm trên tấm biển ở Dực Khôn Cung? Rồi gì mà cắm mắt lên Tử Cấm Thành để thông báo canh giờ?!
Hi tần tức đến đỏ mắt, thiếu chút nữa ngất đi.
Thần sắc An tần biến đổi, ở trong lòng thở dài; Biểu tình của Kính tần thì rất là kỳ quái, bộ dáng muốn cười lại không thể cười, cuối cùng hóa thành tia hối hận thật sâu. Nàng không nên nghe An tần, Bình tần dụ dỗ, chen chân vào vũng nước này.
Bình tần ngạc nhiên xong, tâm liền rơi xuống đáy cốc.
Công lực mồm mép của Nghi phi ngày càng tăng trưởng, không chỉ có ám chỉ Hi tần thích lo chuyện bao đồng, thích nhìn chằm chằm cuộc sống thường ngày của người khác, còn mạnh mẽ mà phản bác lại lời nói của Hi tần, khiến người ta bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, Hi tần bất quá chỉ nói nhăng nói cuội mấy tin tức tào lao nàng nghe được thôi. Nghi phi nương nương nói không sai, đôi mắt Hi tần không có cắm trên tấm biển, sao có thể biết được Hoàng Thượng đến Dực Khôn Cung cụ thể mấy canh giờ, còn biết được Hoàng Thượng ở bao lâu?
Trừ phi vài ngày liền phái người đi tìm hiểu tin tức, hoặc là cắm một cái đinh ở Dực Khôn Cung.
Cho dù có như vậy thật, nhưng lời này cũng không thể nói ra a!
Bọn cung nữ thái giám đồng thời cúi đầu, sau khi kinh ngạc thì bả vai liền nhẹ nhẹ run rẩy.
Thái Hậu nhẹ giọng khụ một khụ, cố gắng kiềm chế muốn cười. Khóe miệng Thái Hoàng Thái Hậu lộ ra một tia cười, sau đó nhanh chóng giấu đi, không nhẹ không nặng mà nói câu: "Thôi. Ngươi cũng là nương rồi, nói chuyện ổn trọng chút."
"Vâng," Vân Tú nhu hòa cười, nhẹ nhàng nói: "Cẩn tuân Lão Tổ Tông dạy bảo."
Thần sắc ngữ điệu phóng ra thu vào vô cùng tự nhiên, cái này lại quăng cho Hi tần một đợt kích thích khác, móng tay nàng liền đâm thật sâu vào thịt.
Mắt thấy vụ độc sủng này coi như đổ sông đổ bể, Bình tần rũ mắt, âm thầm mắng chửi Hi tần ngu xuẩn không có não, miễn cưỡng trưng ra ý cười dịu dàng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó.
"Bổn cung biết mấy lời đồn đãi gần đây làm mưa làm gió vô cùng," Vân Tú chặn lời nói của nàng, nhàn nhạt mà mở miệng, "Nói bổn cung chẳng những nhận lấy độc sủng của Hoàng Thượng, lại còn cậy sủng sinh kiêu, cào mấy vết lên hai bên má Hoàng Thượng, quả thật là đại bất kính."
Nói tới đây, Vân Tú hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu: "Có trời mới biết, nghe xong lời đồn đãi đó, thần thiếp thấy oan uổng cực kỳ. Chuyện tiểu Cửu làm, có liên quan gì tới thần thiếp đâu? Trên mặt Lương tổng quản cũng có vệt đỏ a, không lẽ cái này cũng là thần thiếp làm?"
Nghi phi vừa dứt lời, tới cả sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu cũng trở nên kỳ quái.
Gì mà mặt Lương Cửu công công bị Nghi phi cào? Ai dám nói vậy hả?*
*Ý là Nghi phi với Hoàng Thượng ở chung phòng, sao sao đó gây gỗ hay thân thiết giận dỗi mà cào, còn Lương Cửu công công đâu ra chung phòng mà cào đây =))
Vân Tú liếc nhìn Bình tần, miễn cưỡng cười, áy náy nói: "Bổn cung cũng đã răn dạy Dận Đường rồi, muội muội lo lắng cho Hoàng Thượng cũng không phải không có lý. Chỉ là lời đồn sai lệch, nếu bị truyền ra thì ném thể diện của hoàng gia......"
Còn chưa nói xong, Thái Hậu liền tỏ vẻ buồn bã hiếm có, "Nói cũng đúng, tiếng xấu đồn xa a."
Rốt cuộc Bình tần cũng không duy trì nổi thần sắc điềm đạm nữa, tươi cười dần tắt ngúm.
Lời này của Nghi phi, dường như là chỉ trích nàng không để ý đại cục, cũng không có lòng trìu mến, ám chỉ chính nàng đã truyền bá lời đồn, là đầu sỏ gây tội!
"Lão Tổ Tông, Thái Hậu, thần thiếp vạn lần cũng không dám phỏng đoán lung tung!" Bình tần đứng dậy quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, "Lời đồn kia là bịa đặt, giả dối......"
"Được rồi, được rồi." Thái Hoàng Thái Hậu phất tay, khuôn mặt già nua mang theo một chút mỏi mệt.
Hoàng Đế thích Nghi phi, Thái Hoàng Thái Hậu biết, chỉ là mức độ thích đến bao nhiêu thì bà cũng không quá rõ ràng.
Hắn là minh quân, trong lòng có cân nhắc, còn chưa tới mức làm ra chuyện hồ đồ!
Ngồi nghe hơn nửa ngày, chuyện không thể nói là độc sủng được, chỉ là các nàng bởi vì ghen tuông nên tính kế Nghi phi thôi.
Trong lòng lão thái thái có chút không dễ chịu.
Không đưa ra được chứng cứ liền ấp úng nói nhăng nói cuội, ý là muốn lợi dụng việc ai gia chán ghét độc sủng, sau đó hạ chỉ trách phạt Dực Khôn Cung?
Nhìn xem, Hi tần, Bình tần, hoàn toàn không so được với Nghi phi từng lời ôn hòa lưu loát, lời nói các nàng cứ mơ mơ hồ hồ, trừ việc á khẩu không trả lời được thì không nói được gì khác, nhìn mà phiền.
"Các ngươi," bà nhàn nhạt mà nhìn về phía bốn tần, ngữ điệu tràn ngập nghiêm khắc, "Ngày sau cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được tin mấy tin tức vỉa hè, bắt gió bắt bóng. Lời đồn đãi độc sủng như vậy, quả thực hoang đường! Từ Ninh Cung của ai gia cũng không phải nơi để các ngươi tranh giành tình cảm!"
Mấy người An tần vội vàng đứng dậy cáo tội, sắc mặt trắng trắng xanh xanh, "Lão Tổ Tông......"
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt lại, "Thôi, ai gia mệt mỏi, lui ra đi."
Bình tần vừa không cam lòng, vừa oán hận, nhưng cũng không thể làm gì. Nàng thấp giọng hô vâng rồi nắm chặt khăn, chậm rãi lui ra ngoài.
Hiện tại, màn kịch độc sủng đầy bão táp mưa sa cuối cùng cũng hạ màn.
Ra khỏi Từ Ninh Cung, bước chân của bốn tần lưu loát không ngừng, đặc biệt là Hi tần, đầu cúi xuống, giữa trán ẩn ẩn lấm tấm mồ hôi lạnh, giống như phía sau có quỷ rượt theo.
Sau đó các nàng lại nhớ tới thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh của Nghi phi, lửa giận đang hừng hực cũng bị vơi đi, thay vào đó là sắc mặt khẽ cứng một chút.
Kính tần xúc động nông nổi xong, cảm thấy hối tiếc cũng không kịp nữa rồi. Giỏ tre múc nước ra công dã tràng, lại vô duyên vô cớ mà đắc tội Nghi phi, ngày sau phải sống sao bây giờ hả?
Nếu Quách Lạc La thị thổi gió bên tai Hoàng Thượng......
Nàng càng nghĩ càng hối hận, đột nhiên bước chân dừng lại.
Vân Tú cười khanh khách đi theo phía sau, cao giọng nói: "Chậm đã."
Thấy mấy người đứng ở đằng kia, Vân Tú cười đến mức càng thêm ôn nhu, vòng qua phía sau các nàng rồi trực tiếp ngừng lại trước mặt Hi tần.
Cảm nhận được Hi tần đang run rẩy, Bình tần hạ mắt thấp giọng hỏi: "Nương nương có ý gì?"
"Ý gì là gì?" Vân Tú liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói, "Bổn cung có chuyện muốn nói."
Nàng bỏ qua An tần và Kính tần, đánh giá Bình tần từ trên xuống dưới, sau đó cười như không cười nói: "Đường đường là quý nữ của Hách Xá Lí thị, thế nhưng lại giống như người đàn bà đanh đá trên phố mà nhảy nhót lung tung, không có lúc nào yên yên ổn ổn mà sống cả."
Thanh âm nàng nhẹ hẳn, "Có mệt hay không? Ngươi không mệt, nhưng bổn cung xem xiếc khỉ cũng mệt đó."
Bình tần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u, cắn muốn rách môi dưới.
Vân Tú một chút cũng không để bụng, tầm mắt dừng trên người Hi tần.
"Thụy Châu, dựa theo quy củ hậu cung, dĩ hạ phạm thượng thì phải như thế nào?" Nàng thong thả phe phẩy hộ giáp*.
Ảnh: hộ giáp
Thụy Châu che lại ý cười, vô cùng nề nếp nói: "Nương nương là phi vị, lại được quyền hỗ trợ xử lý hậu cung, còn Hi tần bất quá chỉ là tần vị mà thôi. Dĩ hạ phạm thượng, không tôn bất kính, thì vả miệng ạ! Nương nương phân vị cao, đương nhiên là có quyền để dạy dỗ Hi tần."
......
Đột nhiên Hi tần trừng lớn đôi mắt, tức giận đến mức cả người run run, "Nghi phi, ngươi chớ có khinh người quá đáng!"
Vân Tú cười một chút, tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Bổn cung chính là khinh ngươi đó, ngươi có thể làm gì a?"
- ----
Đôi lời editor:
Quá sảng khoáiiiiiiiiiii