Sủng Ái Quân Sư

Chương 36: Giấu




- Đang nói chuyện gì mà rôm rả vậy?
Cả hai cùng quay về phía sau nhìn thì thấy hắn đang đi chậm rãi tới.
Vừa thấy hắn thì cậu đã liền nhốn nháo lên trốn sau lưng Tiểu Ngôn.
- Làm gì mà trốn trốn tránh tránh vậy? - Hắn khó hiểu hỏi.
- Không có chuyện gì hết với lại ta không hề có ý định trốn huynh. - Cậu từ phía sau, nhoi nhoi lên phía trước nhăn mặt đáp trả.
Tiểu Ngôn đứng giữa cả hai cũng phải lắc đầu vì mệt mỏi. Cậu liền giải thích cho hắn nghe về câu chuyện mà họ đang nhắc tới:
- Bọn đệ đang nói về Cẩn Nhi ấy mà.
- Cẩn Nhi á? Muội ấy về từ sớm rồi, nhậu xong là về luôn. - Hắn vô tư trả lời khi nghĩ là Nhan Tịch vẫn chưa biết gì.
- Ta biết từ lâu rồi. Không cần huynh nhắc lại.
Nghe tới đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng khi thấy cái vẻ mặt 'không cần đến' mình của Nhan Tịch.
- Ủa? Sao ngươi hôm nay lại xưng hô đàng hoàng với huynh ấy vậy! - Tiểu Ngôn bỗng nhận ra sự việc mà giật nảy mình vì cái thay đổi quá ư đột ngột của cậu bạn.
Thiên Long nghe thấy thì liền cười cười, trong khi Nhan Tịch thì lại tiếp tục phi vụ trốn tránh sau lưng Tiểu Ngôn vì quá xấu hổ.
Đang ru rú sau lưng cậu bạn thì cậu đột nhiên nhớ ra chuyện trước đó mà liền ló mặt ra nói:
- A! Sắp tới ta phải đến chợ Bắc Sơn để lấy chút đồ. Chắc là tầm đêm trăng tròn á.
- Ngươi đặt mua cái gì hả? - Tiểu Ngôn tò mò quay ra sau hỏi cậu.
- Ờ...ừm. Ta...có đặt mua một bộ đồ, chủ tiệm bảo là chắc...đêm trăng tròn là xong. - Cậu vì không quen nói dối ai nên cứ lắp ba lắp bắp nghĩ ra một chuyện để mà nói.
- Quần áo gì mà phải hơn một tháng mới có vậy. Không phải là quá lâu rồi sao. - Hắn thấy cậu có chút kì lạ nên liền nghi hoặc hỏi.
- Thì chỗ đó có nhiều người đặt mua mà..., dù sao đó cũng là tiệm lớn. Đành phải xếp hàng mà chờ chứ. - Cậu cói tình liếc sang qua chỗ khác để không phải đụng phải mắt hắn.
- Đệ đặt hồi nào? Dạo này đệ không hề ra chợ, vậy không lẽ là lần trước đi chợ ngươi đã đặt mua từ trước? Lúc đó đệ ở bên huynh suốt, làm gì có tới tiệm may nào? Bình thường đệ cũng không có hay thích mặc đồ đắt tiền, sao lại đột nhiên thích mặc rồi?
Hắn đột nhiên hỏi một lèo, không cho cậu kịp trả lời câu nào. Ngay cả Tiểu Ngôn đứng gần đó cũng phải ngạc nhiên vì cái tính tò mò mức độ cao của ông huynh nhà mình.
Bình thường thì hắn trông như chẳng bao giờ quan tâm quá mức đến chuyện đời tư của người ta, nhưng không ngờ một khi hắn đã muốn biết một chuyện gì đó thì là không thể ngăn nổi.
- Sao vậy? Không trả lời được à? - Hắn đột nhiên khó chịu, lại gần cậu hơn.
Mặc dù đúng là cậu đang đứng ở đằng sau lưng Tiểu Ngôn thật đấy, nhưng có vậy thì cũng đâu trốn được hắn.
- Tại sao đệ lại không trả lời được chứ. - Nhan Tịch đột nhiên tức mình, vẫn cố trốn phía sau Tiểu Ngôn rồi đáp trả lại hắn.
- Vậy đệ thử trả lời huynh xem nào. - Hắn tiến tới, trưng cái mặt thách thức ra để khích tướng cậu.
- Đệ đặt mua từ lâu rồi...chắc...có khi là trước khi huynh...tới đây. - Cậu lo lắng nói.
- Trước khi ta tới đây cơ à. - Hắn vẫn không tin nên liền nói lại.
- Ờm...Lúc trước nghe bảo là người thợ bị ốm nên... phải hoãn các đơn đặt hàng lại....Bây giờ nghe nói đơn của đệ đã hoàn thành rồi...nên liền tới lấy thôi.
- Vậy ta đi chung với đệ lấy. - Hắn nửa nghi nửa tin, liền nắm lấy cổ tay cậu nói.
- Không cần. Đệ tự đi được, không phiền huynh. - Biết hắn sẽ không hề tin, cậu liền lạnh lùng rút tay ra, nói một cách nghiêm túc.
Nghe thì có vẻ giống một cuộc cãi vả bình thường nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến cho cả hai có cảm giác xa cách, như mối quan hệ giữa họ lại một lần nữa bị chia xa.
- Huynh à. Tịch đã lớn rồi, huynh tự cho cậu ấy đi lấy chút đồ riêng thì có sao chứ.
- Im!
Tiểu Ngôn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên lỡ mồm nói thì bị cả hai gắt lên, làm cậu phải run sợ mà lùi một bước về phía sau.
Thấy chẳng còn chuyện gì để nói, Nhan Tịch liền bỏ đi chỗ khác, hắn ở đằng sau một phần thì chẳng muốn níu kéo cậu ở lại, còn phần còn lại thì lại cảm thấy không nỡ để cậu bỏ đi như vậy, nên thầm nghĩ trong lòng:
- " Huynh phải làm sao với đệ đây hả Tịch? Phải làm sao khi huynh phải đứng giữa hai lựa chọn mang tên Viễn Sơn và...tên của đệ đây."
Bí mật nhiều lúc sẽ gây ra hiểu lầm nhưng con người ta nhiều khi cũng đành lấy mạng để không cho người khác biết chuyện. Vì họ sợ đối phương phải đau lòng, phải lo lắng, phải lo sợ nên họ đành im lặng mà tự gánh lấy lên vai.
Nhưng liệu cái suy nghĩ này của cậu sẽ khiến cho hắn bớt đau lòng hay khiến hắn hạnh phúc. Cậu không hề biết được, nhưng vẫn lựa chọn đúng một con đường,...đó là giấu hắn, giấu không cho một ai biết....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.