Editor: Hy
Lời này của Cố Diễn vừa nói ra, không khí giữa hai người liền trở thành giương cung bạt kiếm.
Khác với Chu Vẫn tu luyện Căn Nguyên, Cố Diễn tu Túc Thanh Đạo. Trên con đường này y đã đạt được chút thành tựu, so với các tu sĩ cùng thế hệ cũng có thể xem là đệ tử xuất sắc.
Điều mà Túc Thanh Đạo theo đuổi, chính là quét sạch ma họa, thanh tịnh an bình, không giống với Sát Lục Đạo lập chí nhổ tận gốc yêu ma, diệt sạch từ gốc. Kiếm tu Túc Thanh Đạo cực kỳ mẫn cảm với khí tức của yêu ma quỷ quái, gần như trở thành một cái bệnh.
Bạch tuộc nhỏ là yêu quái chưa thành thục, linh trí chưa mở, mới bước nửa bước vào đại đạo tu hành. Chu Vẫn ngày thường cùng Vũ Văn Hoằng câu thông giao lưu, trên người nhiễm chút yêu khí rất nhỏ đến mức gần như không có - nội môn đệ tử bình thường nếu có nhiệm vụ diệt yêu trừ ma, bị dính chút khí kỳ lạ này là chuyện thường.
Chu Vẫn cũng không vội vã phủ nhận, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Diễn nói: "Lời này của Cố sư huynh là có ý gì?"
Trường kiếm chặn ngang Chu Vẫn nhẹ nhàng run lên, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình thường lại. Cố Diễn không trả lời trực diện câu hỏi của y, ánh mắt đen láy không nhìn ra được cảm xúc bên trong: "Ngươi muốn đi Dung Thành?"
Giữa nhân giới và ma giới có thiết lập ba giao lộ, lần lượt là Thôi Tung, Sơn Hải, Bách Hoa. Dung Thành là một tòa thành nhỏ ở biên cương nằm phía sau Thôi Tung Quan. Nhiệm vụ lần này của Chu Vẫn, chính là hộ tống một đoàn vật tư được vận chuyển về Dung Thành.
Ánh mắt Chu Vẫn dừng lại trên lệnh bài Cố Diễn cầm trong tay, tuy ngón tay y đã che khuất hơn nửa lệnh bài tối màu, nhưng phía bên trên vẫn có thể đọc được, là "Giáp Thập Cửu".
Cùng một số với nhiệm vụ mà Chu Vẫn nhận được, xem ra là chung nhiệm vụ.
"Sư huynh chờ ở đây đã lâu, thì ra là chờ ta sao?" Chu Vẫn ngước mắt lên, lời nói ôn hòa, thế nhưng thần sắc lại không như vậy.
"Nếu ta là ngươi, nhiệm vụ lần này không đi cũng được." Cố Diễn lạnh lùng nói, "Tu sĩ Kim Đan Kỳ, nếu gặp phải ma tu cũng chỉ có thể chờ chết."
Lời nói vô cùng khắc nghiệt này của Cố Diễn, dường như có ý là, ta chướng mắt ngươi, ngươi vốn dĩ không có tư cách tham gia nhiệm vụ này.
Mấy đệ tử đi ngang qua nhìn thấy tư thế tranh phong đối chọi giữa hai người, bước chân rời đi liền trở nên nhẹ nhàng hơn. Người có đầu óc suy nghĩ một chút, đã nhanh chóng lui ra ngoài thêm vài thước - hai người này khi luận kiếm ở đại hội sức phá hoại đã vô cùng kinh người, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu thấy đánh nhau, quần chúng ăn dưa muốn vây xem kịch hay, trước tiên cũng phải bảo vệ cái đầu mình trước.
Đệ tử áo trắng lần trước ăn dưa của Vũ Vân Hoằng, mấy hôm gần đây lại hít hà được thêm chuyện về thân thế của Cố Diễn. Hiện tại nhìn thấy tư thế sắp đánh nhau của hai người, y liền suy nghĩ, nếu hai người kia thật sự đánh, vậy làm sao để can lại bây giờ.
Vẻ mặt ngưng trọng của đệ tử áo trắng khiến để tử áo đen từ xa đi tới vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt này của y đấy, liền vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử áo trắng lắc đầu nói: "Ngươi có điều không biết..."
Kiếm tu đi cùng Vũ Văn Hoằng năm năm trước, sau đó chết khi thực hiện nhiệm vụ kia, chính là sư tôn của Cố Diễn - Mộ Dung Thu. Sau khi Mộ Dung Thu mất, Cố Diễn mới tới bái môn hạ của một vị sư thúc khác. Ân oán của thế hệ trước kéo dài đến đời sau cũng là chuyện thường xuyên, huống chi Chu Vẫn và Mộ Dung Thu đều là hai thiên tài trăm năm khó gặp.
Xét về cảnh giới, Cố Diễn đã là Nguyên Anh trung kỳ, còn Chu Vẫn mới đang là Kim Đan đỉnh cấp. Nhưng xét về trình độ kiếm thuật, không thể nghi ngờ, thực lực của Chu Vẫn đủ để bù đắp chênh lệch về cảnh giới, giúp y vượt cấp chiến thắng Cố Diễn, trở thành quán quân đại hội luận kiếm.
Ngoài dự đoán của mọi người, hai người thế nhưng không đánh nhau, ngay cả một chút ý định động thủ cũng không có. Chu Vẫn nghe Cố Diễn nói xong, cũng không nói thêm gì, chỉ vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó liền ngự kiếm rời đi.
Đệ tử áo đen thấp giọng nói: "Hắn thật sự không đem Cố sư huynh để vào mắt ấy.". Bạn đang đọc t𝘳uyện tại ~ 𝑻𝘳U 𝑚𝑻𝘳uyện.vn ~
Thế nhưng lúc nãy y không hề nghe thấy những gì Cố Diễn nói, còn đệ tử áo trắng đã chứng kiến toàn bộ, mắt thấy đồng bạn vẫn cau mày, vẻ mặt băn khoan, y liền theo bản năng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch y nói: "Tính tình Cố sư huynh luôn rất tốt, tuy rằng nhìn qua thì lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng huynh ấy không có thói quen tùy ý hạ thấp người khác."
Đệ tử áo đen nhất thời hiểu ra, thắc mắc nói tiếp: "Cố sư huynh bình thường hận yêu ma nhất, có lẽ nghe tin Vũ sư thúc có quan hệ với ma tu nên mới như vậy... Hmm, khắc nghiệt?"
"Có lẽ vậy."
- ---
Cố Diễn rửa tay hết lần này đến lần khác.
Tay y là tay cầm kiếm, trầm ổn, hữu lực, bàn tay này có thể bẻ gãy cổ một tu sĩ Luyện Khí kỳ trong nháy mắt, cũng có thể trong vòng một ngày luyện chém trường kiếm nặng nề hơn vạn lần.
Nếu người bên ngoài nhìn thấy động tác rửa tay của y, nhất định sẽ cảm thấy y có chút bệnh hoạn. Mỗi một hành động của y đều rất cẩn thận, lực xoa làm cho da ngón tay nổi lên một tầng đỏ.
Sau khi rửa sạch tay ba lần, Cố Diễn lau khô ngón tay, đeo một đôi găng tay mỏng lên. Chất liệu của găng tay này cực kỳ mềm mại, độ dẻo dai cũng rất tốt, lúc đeo lên tay, dường như có thể hòa làm một với màu da.
"Lặp lại những điều nhàm chán này có ý nghĩa không?" Một giọng nói từ phía sau truyền tới, ngữ điệu rất nhẹ cũng rất lạnh, còn lộ ra chút lười biếng.
Cố Diễn cầm kiếm lên, xoay người lại. Người mới lên tiếng đang ngồi trên cành cây cự dung trong viện, nửa người chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ thân hình.
Cố Diễn cực kỳ mẫn cảm với ma khí, ngày thường diệt yêu trừ ma cũng tuyệt đối không phải kiểu người thủ hạ lưu tình, nhưng khi tên ma tu đoạt xá thân thể nhân tộc này xuất hiện trước mặt, y lại không nói một lời.
"Sao lại không nói gì vậy, đồ đệ ngoan của ta?" Gió lớn thổi qua, bóng cây theo cành lá lay động, nhất thời xung quanh đều là tiếng xào xạc của cây cỏ.
Ma tu vừa dứt lời, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trước mặt, lướt qua má hắn, kéo theo một vệt máu rất nhỏ.
Người kia "A" một tiếng, liền bị Cố Diễn bạo khởi bóp cổ ấn lên cây, phần gáy đụng phải vỏ cây, phát ra một tiếng trầm đục.
"Đừng gọi ta như vậy." Cố Diễn nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi không xứng."