Lâm Tân Ngôn không thể tin vào tai của mình, như sấm sét giữa trời quang, lại như thể bị một người dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân chết lặng.
Trang Tử Khâm vội kéo cánh tay cô: “Ngôn Ngôn..”
Lâm Tân Ngôn bỗng hất tay ra, đứng lên, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, đầu môi: “Mẹ quên ông ta ép mẹ ly hôn, đưa mẹ đang có thai ra nước ngoài, không hỏi han, không để ý sống chết của mẹ à? Bây giờ mẹ lại nói với con, mẹ muốn phục hôn với ông ta?"
"Ông ta trước kia đúng thật không phải là người, thế nhưng mà, trong khoảng thời gian con rời đi, ông ta thường xuyên đến tìm mẹ, mà cũng rất hối hận chuyện lúc trước..”
“Thế mà mẹ cũng tin?” Lâm Tâm Ngôn ngắt lời bà, cô dùng sức gãi đầu, sao có thể như vậy?
“Mẹ, sao mẹ có thể tin lời ngon tiếng ngọt của ông ta? Mẹ phải biết, ông ta đã từng vứt bỏ mẹ, vứt bỏ Thẩm Tú Tình, ông ta chính là một người vô tình, làm sao mẹ còn có thể tin lời ngon tiếng ngọt của ông ta?”
Trang Tử Khâm vẫn không động tĩnh gì, cúi đầu: “Mẹ đã quyết định”
Lâm Tân Ngôn dựa vào tường, nhìn Trang Tử Khâm: “Cho nên hôm nay, mẹ thông báo với con?”
me..."
“Coi như vậy. Trang Tử Khâm nắm chặt hai tay, đáy mắt xẹt qua sắc lạnh, áy náy với con gái: “Thật xin lỗi, để con chịu khổ theo
“Mẹ biết con quan tâm không phải là những điều này, con sợ mẹ lại bị Lâm Quốc An tổn thương!” Lâm Tâm Ngôn không nghĩ tới, Trang Tử Khâm muốn nói cho cô là chuyện này.
“Mẹ biết Trang Tử Khâm đi tới, muốn động vào tay cô nhưng lại một lần bị bỏ ra.
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu, không muốn nhìn bà.
Ngón tay Trang Tử Khâm cuộn lại, từ từ thu về: “Mẹ đã quyết định”
Không thể phản bác, Lâm Tâm Ngôn không đồng ý, bà cũng đành chịu: “Hôm nay mẹ sẽ dọn đi.”
“Gấp như vậy sao?” Lâm Tân Ngôn không hiểu, tổn thương như vậy, sao có thể tha thứ dễ dàng thế.
"Mẹ quên Tân Kỳ rồi sao?” Lâm Tân Ngôn không muốn nhắc lại, thế nhưng, đối mặt với sự cố chấp của Trang Tử Khâm, muốn thuyết phục bà.
Trái tim Trang Tử Khâm, lúc nghe thấy cái tên này, chấn động kịch liệt một cái. Bà chưa, và đời này cũng sẽ không bao giờ quên, chính vì không quên được, bà mới muốn phục hôn với Lâm Quốc An.
Hai tay bà nắm chặt, con trai chết là nỗi đau mãi mãi trong trái tim bà, đối với Lâm Tận Ngôn, bà càng áy náy nhiều hơn.
“Chúng ta đã đăng ký kết hôn” Trang Tử Khâm nói tiếp.
Lâm Tân Ngôn lau mặt, thất vọng cười: “Đều đã quyết định xong rồi?” Cô hít mũi một cái: “Làm con gái của mẹ, con không có tư cách chỉ trích mẹ cái gì, thế nhưng là, chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, mẹ có phải nên hỏi ý kiến con một chút không?”
“Thật xin lỗi.” Ngoại trừ câu này, Trang Tử Khâm không biết mình còn có thể nói gì với cô.
“Mẹ không cần xin lỗi con, đây là chuyện của mẹ, con không xen vào, mẹ muốn làm thế nào thì làm” Lâm Tâm Ngôn khoát tay áo, cô không cách nào ở lại đây được, cô sợ mình sẽ điên mất, hoặc là nói gì quá đáng với Trang Tử Khâm.
“Ngôn Ngôn..”.
“Đừng nói nữa” Lâm Tâm Ngôn lảo đảo ra khỏi phòng.
Cô không thể nào chấp nhận được quyết định của Trang Tử Khâm, thế nhưng từ thái độ của bà khiến cô biết, cô không thể thay đổi được quyết định này.
Trên mặt bàn có một cốc nước, cô rót nước, không biết nước được rót từ lúc nào, đã lạnh ngắt.
Cô rùng mình một cái, trái tim cũng lạnh theo.
Cô không lý giải được quyết định này của Trang Tử Khâm.
Biết rõ Lâm Quốc An chính là một cái hố lửa, vì sao còn phải nhảy vào một lần nữa?
“Vì sao?” Hai tay Lâm Tâm Ngôn chống lên bàn.
Trên vai không biết từ lúc nào đã có bàn tay rộng nắm chặt, cô từ từ ngẩng đầu.
"Sao vậy?" Tông Cảnh Hạo lau nước mắt cho cô.
Không biết vì sao, hắn vừa lau, nước mắt của cô càng chảy mạnh mẽ.
Một giọt nối tiếp một giọt.
Cô nhào vào trong ngực hắn, bả vai không ngừng run lên.
Tông Cảnh Hạo vuốt lưng cô, im lặng an ủi, cô như thế này, hắn cũng không hỏi nguyên nhân.
Trang Tử Khâm mở cửa, nhìn thấy người trong phòng khách, bà hạ thấp đôi mắt: “Con bé phiền cậu chăm sóc”
Nói xong, bà mang túi ra ngoài cửa.
“Mẹ đi đâu vậy?” Tông Cảnh Hạo hỏi.
Mà đã trễ thế này rồi.
Trang Tử Khâm vẫn chưa trả lời, Lâm Tân Ngôn rống lên một tiếng: -z-“Để bà ấy đi!” Đôi mắt Trang Tử Khâm cũng đỏ bừng, như thể đã khóc. Bà đã quyết định thì sẽ không hối hận, càng không lui lại. "Con bé đi theo ta chịu không ít khổ, khi còn bé sống gian khổ, nếu có thể, ta muốn nhờ con, sau này chăm sóc con bé thật tốt”.
“Con không cần!” Lâm Tân Ngôn hai mắt đẫm lệ: “Mẹ còn nhớ rõ chúng ta đã khổ như thế nào thì sẽ không phục hôn với Lâm Quốc An! Nếu mẹ đã muốn nối lại tình xưa với ông ta, còn lo lắng sống chết của con làm gì, chỉ cần chính mẹ vui là được rồi!”
Lâm Tâm Ngôn rất kích động, toàn thân vẫn không ngừng run.
Tông Cảnh Hạo ôm sát cô: “Bình tĩnh một chút”
“Làm sao em tỉnh táo lại được? Trong mắt Lâm Quốc An chỉ có lợi ích, ông ta yêu ai chứ? Bây giờ đến nịnh bợ mẹ em, chẳng qua là vì thấy em lấy anh, ông ta muốn trèo lên mối quan hệ này, thế nhưng bà ấy đầu có nhìn rõ, cảm thấy Lâm Quốc An lột xác rồi, có thể sao?”
"Không có” Hắn vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai: “Nghe lời, đi tắm để bình tĩnh một chút, ngủ một giấc thật ngon. Em cảm thấy bà không nên phục hôn với Lâm Quốc An, chúng ta lại nói chuyện với bà.”
“Mẹ nhân lúc em không có ở đây đã đăng ký kết hôn với Lâm Quốc An rồi” Lâm Tận Ngôn lại đỏ mắt.
“Tin anh, nếu không phải mẹ em tự nguyện, anh có biện pháp để giấy đăng ký kết hôn hết hiệu lực” Hắn dịu dàng nói.
Trên lông mi Lâm Tâm Ngôn còn vương nước mắt, sáng lấp lánh, cô nháy mắt, ôm cổ hắn, nhìn hắn: "Thật không?
- -----------------