Song Tuyệt Hệ Liệt - Nhập Môn

Chương 7:




Gió lạnh mang theo đông ý tập qua gò đất không được che chắn, dẫn tới thân mình nhỏ gầy dưới lớp quần áo đơn bạc run lên từng trận. Liền cách hơn mười trượng khoảng cách, dưới gò đất, sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về hướng đông, thỉnh thoảng cũng có mấy đoàn khách thuyền đi qua, theo dòng chảy nhắm hướng đông mà tiến.
Này đó thuyền, có bao nhiêu chuyến là sẽ đi qua Kinh Châu, lại có nhiều ít thuyền là đi đến cái sơn trang gì đó?
Ngồi ở chỗ gò đất, Lăng Hộ Vũ kéo chặt áo ngắn đơn bạc trên người, mâu quang hỗn loạn lại dừng ở phía trên dòng nước cùng một chút tươi đẹp phía xa xa.
Cho dù trong thành không có yên tĩnh như trấn nhỏ, không có đại thẩm hàng xóm nhiệt tâm, hắn vẫn nghĩ muốn vào thành xông pha một lần. Hắn muốn đi xem Kinh Châu đến tột cùng là một cái đại thành như thế nào, muốn đi xem mọi người muôn hình muôn vẻ.
Hắn sớm đã không còn tin vào thứ gọi là an thuận. Dù sao, như thế nào an thuận, đều có thể dễ dàng bị phá hư ── lại có ai ngờ đến, nhưng trong một hồi ôn dịch như thế, liền cứ vậy mà đoạt đi song thân của hắn?
An thuận của bình dân rất yếu ớt. Cùng với ở chỗ này an thuận một cách dễ vỡ, thì hắn tình nguyện đi vào thành. Tuy rằng hắn không biết chữ, cũng chỉ hội làm một ít việc nhỏ...... Khả chỉ cần vào thành, nói không chừng còn có cơ hội thay đổi hết thảy.
Hắn sớm có thể nói là cô độc  ── trừ bỏ Vân Cảnh.
Từ sau khi thúc thẩm qua đời, bọn họ cũng sống nương tựa lẫn nhau vượt qua hơn một năm nay. Bình thường đã là cực thân, ở lúc mất đi thì lại càng dựa vào nhau để cho nhau giúp đỡ, cảm tình so với lúc trước tăng lên không ít. Nguyên nhân chính là vì mất đi nên càng phải dựa vào, cũng làm cho Lăng Hộ Vũ hiểu được chính mình cùng Vân Cảnh có bao nhiêu bất đồng
Nếu nói hắn là quật cường bất khuất, kia Vân Cảnh chính là mềm mại nhận mệnh.
Trước không nói chuyện đến Kinh Châu hay bán nhập cho Tiết phủ. Tuy nói bình thường ở trong nhà chuẩn bị gia sự nhiều là Vân Cảnh, chỉ khi nào chống lại ngoại nhân hay làm chuyện gì cần đưa ra quyết định, thì người đứng đầu luôn là Lăng Hộ Vũ. Vân Cảnh tính tình quá mức thuận theo, quá mức nhận mệnh. Đối với hết thảy những chuyện phát sinh quanh mình, hắn tựa hồ luôn yên lặng thừa nhận, mà chưa bao giờ thử đi phản kháng hay thay đổi.
Cho nên Lăng Hộ Vũ không bỏ hắn xuống được. Dù sao, trong lúc đó bọn họ đã thiết lập nên mối ràng buộc so với huyết thống còn muốn sâu hơn.
Không phải không thể lý giải hy vọng của Vân Cảnh là có thể cùng nhau an an thuận thuận sống qua cả đời. Hắn làm sao không hy vọng hai người có thể cùng nhau ở chung một chỗ? Nhưng, hắn không muốn thử cũng không dám thử, cứ như vậy mà làm nô tài cả đời.
Có lẽ hắn chính là mang đại mộng không thực tế, nhưng hắn vẫn là muốn thử xem, thử xem chính mình có thể có cái dạng gì thành tựu.
Nghe người ta nói: xuôi theo dòng sông, là có thể đến Kinh Châu......
Lăng Hộ Vũ một tiếng thở dài, nhỏ gầy thân mình đứng lên, cũng vỗ vỗ xiêm y cho rớt một chút bụi đất.
Nếu không trở về, Cảnh ca hội lo lắng..... Ý niệm như thế trong đầu hiện lên, làm cho hắn không tha lại từ trên gò nhìn xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy về phía đông, sau đó liền xoay người rời đi ── khả, khi vừa chạy xuống khỏi gò đất, hắn liền trông thấy cảnh tượng gì.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, nhưng ở trên đường tới trấn nhỏ phía tây cũng trông thấy từng trận bụi đất nổi lên, thậm chí mơ hồ còn có thể nghe được một chút thanh âm cưởi ngựa trên đường. Lăng Hộ Vũ cảm thấy chột dạ, cho nên nhanh chóng chạy khỏi gò đất nghĩ muốn đến gần một chút để xem cho rõ ràng.
Không xem thì hoàn hảo, vừa thấy đã là một trận kinh hãi.
Vì cái gì cuộc sống an thuận của người bình dân, luôn bị hủy hoại một cách dễ dàng đến vậy?
Xác định chính mình đoán không sai, Lăng Hộ Vũ dường như lập tức liều mạng hướng trấn nhỏ chạy đến, liền hy vọng có thể đến sớm hơn một khắc, làm cho mọi người miễn đi một hồi hạo kiếp.
Hô hấp càng lúc dồn dập, lại ngay cả thở dốc cũng không dám chỉ sợ tốn đi nhiều thời gian. Hắn liều mạng mà chạy, mà khi trấn nhỏ ánh vào mi mắt, hết thảy cũng đã là không kịp.
Hừng hực ngọn lửa thiêu đốt, chiếu sáng không trung vốn đã ngầm hạ.
Không còn kịp rồi.
Thật sự là giặc cỏ......
Cùng với  tiếng góc kêu gào khiến kẻ khác tan nát cõi lòng, vó ngựa đạp nát sự yên lặng nhất quán của trấn nhỏ.
Lăng Hộ Vũ run rẩy  nhìn trấn nhỏ trước mắt giờ đã thành chốn luyện ngục. Hai chân của một cái hài tử, như thế nào có thể so với khoái mã đang rào rạt chạy về đây? Hắn vẫn là không thể sớm từng bước chạy về trấn để thông tri cho mọi người: giặc cỏ đến rồi.
Nhỏ gầy thân mình không thể khắc chế run rẩy, khả cước bộ cũng đã lần thứ hai chựng lại.
Hắn không thể sợ hãi!
Cảnh ca còn tại trong nhà. Y hắn tính tình, chỉ có so với chính mình càng thêm sợ hãi, hết thảy trước mắt sự tình đã phát sinh. Hắn có lẽ không kịp cứu mọi người, nhưng hắn ít nhất phải tìm được Cảnh ca! Bọn họ cùng nhau sống nương tựa lẫn nhau, ít một cái cũng không thành. Hắn phải bảo hộ Cảnh ca, hắn nhất định phải......
Thân mình bởi vì hai chân nhũn ra mà ngã xuống, nhưng Lăng Hộ Vũ vẫn là ra sức bò lên, cẩn thận né qua giặc cỏ đang ở trên trấn cố tình làm bậy mà hướng trong nhà chạy đi.
Thân mình của hắn nhỏ gầy, nếu muốn trốn tất nhiên là dễ dàng hơn nhiều. Thật vất vả để thuận lợi tránh đi tầm mắt của bọn đạo tặc mà trốn vào trong nhà, đập vào mắt cũng là một mảnh lửa đỏ.
“Cảnh ca!”
Không khỏi một tiếng kinh gọi, không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào bên trong nhà tranh. Khung cảnh quen thuộc đã bị phá hủy gần hết, hừng hực ngọn lửa dẫn tới trong phòng thập phần nóng cháy, khói đặc làm cho Lăng Hộ Vũ cơ hồ phân không ra phương hướng.
“Khụ khụ...... Cảnh ca! Cảnh ca! Ngươi ở chỗ nào!”
Hắn khụ lên mấy tiếng, ánh mắt bị khói huân đến khó chịu, giọng nói cũng đã có chút đau đớn, nhưng vẫn là khàn cả giọng hô tên Vân Cảnh. Chính là, dù kêu gọi như thế nào cũng không có người đến hưởng ứng, mà ở trong phòng hừng hực lửa cháy đã lan khắp nơi.
Đau đớn khuynh đảo sát qua vai trái Lăng Hộ Vũ,  đơn bạc xiêm y cũng đã cháy đi một góc. Hắn kích động bỏ đi cái áo vốn đã cực kỳ rách nát, không để ý đến một mảnh khói đặc đảo quanh, còn hy vọng có thể có được đến một chút hưởng ứng: “Cảnh ca!”
Tuy rằng người được xử lý mau nên chỉ có một khối da thịt nhỏ bị tổn thương, nhưng vai trái vẫn là truyền đến từng trận đau đớn. Nhưng mà, trước mắt Lăng Hộ Vũ thân mình cũng đã không hề run rẩy ── bất quá hắn sớm không rảnh chú ý đến mấy thứ này, chỉ có thể ở một bên ho một bên ý đồ có thể thấy rõ bóng dáng Vân Cảnh. Cảnh ca rốt cuộc là ở đâu? Y theo tính tình của Cảnh ca, tất nhiên sẽ ở lại trong nhà trốn chờ hắn trở về.
“Cảnh ca......”
Giọng nói đã dần dần ở nên tmỏng manh, ánh mắt khó chịu cơ hồ không thể mở. Ở trong phòng đảo mắt liền muốn nhắm lại, hắn dù là hiểu được, nhưng như thế nào cũng không nguyện cứ như vậy mà buông tha.
Bọn họ so với huynh đệ ruột thịt còn muốn thân hơn rất nhiều. Sống nương tựa lẫn nhau, cho nhau giúp đỡ. Bảo hắn bỏ lại Vân Cảnh một người trốn, hắn nói cái gì cũng ── đột nhiên lại nghe giọng nói quen thuộc lọt vào tai: “Không cần! Dừng tay! Tiểu Hộ, Tiểu Hộ! Cứu ta! Tiểu Hộ!”
“Cảnh ca! Cảnh ca, ngươi ở đàng kia? Cảnh ca!”
Thanh âm lọt vào tai làm cho tinh thần hắn đột nhiên rung lên, vội tìm kiếm  nơi phát ra thanh âm. Chỉ nghe thanh âm Vân Cảnh cầu cứu mang theo tiếng khóc lúc cường lúc nhược. Lại tựa hồ là từ bên ngoài truyền đến...... Hắn cảm thấy căng thẳng, thuận tay lấy một cái cây, theo  trí nhớ ở trong một mảnh khói đặc chạy ra ngoài phòng.
Nhà tranh vừa rời đi nháy mắt đã sập. Trước khi nhà tranh sụp một khắc, hắn rõ ràng nghe được tiếng cầu cứu của Vân Cảnh. Đó là theo tiểu viện phía sau nhà tranh truyền tới.
Lập tức vội hướng tới nơi thanh âm phát ra chạy đến, mà rõ ràng là thân ảnh xa lạ của nam nhân ánh vào mi mắt.
Nam nhân đem thân mình tiêm gầy mềm mại của Vân Cảnh cưỡng chế trên mặt đất, mà Vân Cảnh một thân xiêm y đã là hỗn độn, trắng nõn da thịt lỏa lồ ở bên trong ánh lửa.
Kia phía trên khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn đã tràn đầy nước mắt, nhìn đến hết sức thống khổ đáng thương.
Cho dù Lăng Hộ Vũ không rõ nam nhân này muốn làm gì, cũng rõ ràng hắn tất nhiên là muốn đối Vân Cảnh bất lợi. Lúc này hắn sớm đã quên cái gì là sợ hãi, cầm cái cây kia, hướng trên đầu nam nhân đang mất đi phòng bị hung hăng nện xuống.
Máu tươi từ cái gáy của nam nhân chảy ra, thân mình cũng tùy theo đó mà ngã xuống. Ngay cả xác định nam nhân sinh tử đều đã quên, Lăng Hộ Vũ vội vàng dùng sức đẩy thân mình nam nhân qua một bên, đem Vân Cảnh cứu đứng lên.
Nhìn thấy Lăng Hộ Vũ quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên dơ bẩn, Vân Cảnh đầu tiên là sửng sốt, sau là lập tức “Oa” lên một tiếng rồi nhào vào trên người hắn khóc lên...... “Tiểu Hộ, Tiểu Hộ...... Ta sợ...... Tiểu Hộ......”
Thân mình mềm mại rõ ràng so với Lăng Hộ Vũ cao hơn không ít, giờ phút này lại bất lực như trẻ mới sinh, gắt gao ôm hắn không ngừng khóc. Lăng Hộ Vũ cảm thấy cũng là kinh hồn chưa định, lại biết chính mình lúc này vô luận như thế nào cũng không thể yếu thế. Hắn gắt gao quay về ôm lấy Vân Cảnh, cũng cố gắng tự ổn định giọng nói, nói: “Cảnh ca, chúng ta trước trốn đi! Trấn này tạm thời không thể tiếp tục ở lại. Chúng ta vẫn là trước khi giặc cỏ phát hiện mau mau rời đi!”
Dùng khí lực chống lại thân mình bán nhuyễn của Vân Cảnh, thanh âm của hắn như cũ tràn đầy hy vọng ổn định mà trầm tĩnh.
Có lẽ là do thái độ như vậy, Lăng Hộ Vũ cảm giác được Vân Cảnh gật gật đầu, khóc thút thít thanh âm gian nan đáp lại: “Đều hảo...... Chỉ cần cùng ngươi cùng một chỗ, hết thảy đều hảo......”
“Kia chúng ta đi nhanh đi! Để muộn sẽ không kịp...... Đến.”
Gặp Vân Cảnh đồng ý, Lăng Hộ Vũ buông lỏng tay đang ôm hắn ra sau đó lại nắm chặt tay hắn, dùng sức lôi kéo hắn hướng đường nhỏ rời trấn chạy đi.
Vân Cảnh mặc dù cả người vẫn sợ hãi mà không kiềm được run rẩy, nhưng cũng rõ ràng nếu là trì hoãn, chỉ sợ ngay cả Tiểu Hộ đều có thể gặp chuyện không may. Hắn lôi kéo vạt áo cố chết đi theo Lăng Hộ Vũ ra bên ngoài bỏ chạy, rồi sau đó cũng đã nghe tiếng rít gào của bọn nam nhân cùng tiếng vó ngựa truyền đến.
Truy binh sắp tới, hai cái tiểu hài tử ngay cả hít sâu cũng không dám suyễn một ngụm, chỉ lo mau chóng thoát đi. May mắn Lăng Hộ Vũ bình thường đối với chung quanh rất hay tìm hiểu, địa hình bốn phía rõ như lòng bàn tay. Hắn một cái lắc mình lôi kéo Vân Cảnh hướng đường mòn trong rừng rất ít người biết mà chạy đến. Đường mòn kia thập phần nhỏ hẹp, một cái người lớn muốn qua thì nhất định phải nghiêng người mới qua được. Hai cái tiểu hài tử thân mình vốn nhỏ, muốn đi qua cũng không cố quá nhiều sức, lại khổ bọn giặc cỏ. Nhờ con đường mòn này, mà hai cái nam hài rốt cuộc cũng thuận lợi trốn được truy binh.
Rốt cuộc cho đến lúc hai người có thể nhẹ nhàng thở ra dừng lại cước bộ, bốn phía đã là một mảnh u ám, để soi sáng chỉ có một chút ánh trăng nhợt nhạt lưu tiết, căn bản phân không rõ phương hướng ── ánh lửa nơi trấn nhỏ đã sớm ly khai tầm mắt. Đêm nay, bọn họ đừng nghĩ có thể rời đi cánh rừng này..
Nhìn bốn phía một mảnh tối đen, Lăng Hộ Vũ cảm thấy khó tránh khỏi có chút bất an, lại nghĩ sang hướng khác mới thả lỏng  rất nhiều. Hắn nương nhờ ánh trăng bạc nhược tìm khỏa đại thụ, cũng lôi kéo Vân Cảnh dưới tàng cây ngồi xuống.
Bị hắn nắm tay vẫn không ngừng run rẩy. Lăng Hộ Vũ cho nên lo lắng nhìn đến Vân Cảnh phía bên cạnh: “Cảnh ca, chúng ta đã muốn không có việc gì...... Đừng sợ, ta vẫn còn ở chỗ này!”
Kỳ thật chính hắn làm sao không sợ? Nhưng ở trước mặt Vân Cảnh, hắn đã quyết định không thể lưu tiết mảy may yếu ớt.
Chỉ thấy Vân Cảnh khiếp sợ ngẩng đầu lên, hai tay một phen ôm chặt thân mình Lăng Hộ Vũ, ôm hắn thật chặt.
“Hoàn hảo ngươi đã đến, Tiểu Hộ...... Ta thật sự rất sợ......”
Ngay cả giọng nói, vẫn hỗn loạn  run rẩy.
“Đã không có việc gì, Cảnh ca.”
Đối mặt hắn bất lực, Lăng Hộ Vũ chỉ có thể tùy ý hắn gắt gao ôm chính mình, cũng vỗ vỗ lưng hắn làm cho hắn an tâm một chút.
Khả Vân Cảnh ôm hắn động tác lại càng thêm tăng lực.
“Ta vốn ở nhà chờ ngươi trở về ăn cơm...... Ai hiểu được trong trấn đột nhiên lửa nổi lên, tiếp theo thì cường đạo liền tới...... Ta sợ, cho nên trốn ở dưới sàng, khả cái kia nam nhân vẫn là tìm được ta......”
“Ta nghĩ trốn, chính là tay hắn bắt ta rất nhanh. Khi đó trong phòng...... Phòng đã muốn bị lửa thiêu, cho nên hắn đem ta kéo đến trong viện, đối ta......”
Tự thuật  điều vừa trải qua, cuối cùng lại khó có thể nói thành tiếng mà rơi lệ. Hắn tựa đầu mai nhập vào một bên vai Lăng Hộ Vũ, ấm áp nước mắt dính vào miệng vết thương bị lửa thiêu lúc trước, làm cho không báo động trước Lăng Hộ Vũ ăn đau một trận kinh hô: “Ôi!”
“Tiểu Hộ? Ngươi như thế nào......như thể nào lại bị lửa thiêu?”
Vừa nghe đến hắn đau đến hô lên, Vân Cảnh mặc dù vẫn không ngừng khóc, lại vẫn là lo lắng ngẩng đầu lên nghẹn ngào hỏi, cũng bắt đầu dựa vào ánh trăng mỏng manh kiểm tra thân trên trần trụi của hắn. Chỉ thấy trên đầu vai bản thân vừa mới dựa vào xuất hiện mấy bọt nước, tránh không được hắn hội……. “Thực xin lỗi, Tiểu Hộ…….”
“Không có sao, Cảnh ca đừng để ý. Ta cũng không phải cái gì mảnh mai thiếu gia, không có gì đáng ngại.”
Không nghĩ làm cho hắn tự trách, Lăng Hộ Vũ đầu vai mặc dù vẫn ẩn ẩn đau đớn, vẫn là lộ ra cái trấn an tươi cười.
Càng là tại cái loại thời điểm, hắn càng không thể lưu tiết ra mảy may yếu ớt.
Dường như là cố ý cùng quyết tâm của hắn đối nghịch, gió lạnh trong rừng gào thét mà qua dẫn tới Lăng Hộ Vũ không thể khắc chế một trận run rẩy, làm cho hắn nhịn không được liền hướng tới Vân Cảnh ở một bên nhích lại gần.
Xem hắn bộ dáng như thế này, Vân Cảnh lập tức hiểu ý cởi xuống áo ngoài phủ lên đầu vai của hắn, cũng thân thủ ôm Lăng Hộ Vũ, làm cho hai người gần thêm chút nữa phương tiện việc sưởi ấm.
Hai cái tiểu hài tử liền như vậy cho nhau dựa sát vào dưới tàng cây. Hồi tưởng  đến khởi điểm tìm được đường sống trong chỗ chết cùng với đủ loại tình huống trên trấn, trong lòng lẫn nhau cất chứa sợ hãi.
Nhìn một bên sườn mặt của tộc đệ, Vân Cảnh nhẹ nhàng cầm tay hắn.
“Tiểu Hộ......”
“Ân?”
Người kia nghe một tiếng gọi mà khó hiểu ngẩng đầu, trong trẻo con ngươi chống lại Vân Cảnh mâu quang như ba, vẻ mặt lộ ra  một chút lo lắng, “Làm sao vậy, Cảnh ca?”
“Chúng ta...... Hội một mực ở cùng nhau đi?”
Đáp lại, là một câu hỏi tràn đầy bất an.
Vân Cảnh cho tới bây giờ không nghĩ tới...... cuộc sống của bình thường, nhưng lại dễ dàng liền bị phá huỷ như vậy. Từng tưởng đương nhiên gì đó tại như vậy ngắn ngủn nửa ngày liền trở nên xa cách không thể thành. Hắn cũng không cầu cái gì xa xôi, chỉ là mong muốn có thể cùng Lăng Hộ Vũ cùng nhau ở trên trấn, an thuận mà sống qua ngày. Rõ ràng là một nguyện vọng nhỏ bé như thế, vì sao lại dễ dàng như vậy mà bị  phá hủy?
Trấn nhỏ bị hủy, sau này bọn họ nên đi nơi nào? Hắn nghĩ sợ...... sợ vì như vậy mà cùng Tiểu Hộ phải tách ra, sợ từ nay về sau rốt cuộc không thể gặp đến hắn...... Hắn trong lòng luôn luôn có một loại dự cảm, biệt ly, tựa hồ sắp đến......
“Đương nhiên!”
Gián đoạn  suy nghĩ, là giọng nói vững vàng khẳng định của Lăng Hộ Vũ.
Hắn quay về nắm tay Vân Cảnh, trên mặt lộ ra một cái sáng lạn tươi cười: “Chúng ta vẫn đều là cùng nhau không phải sao? Hai ta sống nương tựa lẫn nhau, ít một cái cũng không thành”
“...... Tiểu Hộ, ngươi thích ta sao?”
Đôi mắt như vậy kiên định sáng ngời làm cho Vân Cảnh xem đến ngây ngốc, kìm lòng không đậu đã là như vậy một câu bật thốt lên.
Hắn gắt gao cùng Lăng Hộ Vũ dựa vào, nửa thân trần da thịt cùng Lăng Hộ Vũ trần trụi thân trên cùng thiếp, hơi ấm kia truyền lại làm hắn mê huyễn thần trí.
Hắn nhẹ nhàng đem mặt để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói hun đến đen nhẻm của Lăng Hộ Vũ, đôi môi khẽ mỡ, ghé vào lỗ tai hắn hạ thấp âm giọng...... “Ta thích nhất ngươi, Tiểu Hộ......”
‘Ta cũng thích nhất Cảnh ca...... Ôi! Hảo ngứa a!”
Không thể hiểu rõ trong lời nói Vân Cảnh tầng tầng giấu trụ tâm tư, Lăng Hộ Vũ như nhau bình thường trả lời lại, lại vì hơi thở của Vân Cảnh trên cổ mà một trận ngứa ngáy, không khỏi cười thành tiếng.
Nhìn hắn vẻ mặt đơn độc tinh khiết, Vân Cảnh một tiếng thở dài, ở trên má hắn hôn một cái.
“Chúng ta phải một mực ở cùng nhau, được chứ?”
“Đương nhiên tốt lắm!”
Không chút do dự lên tiếng, khả Lăng Hộ Vũ trước mắt đã là một phiên tâm tư khác.
Hắn lẳng lặng dựa vào đại thụ, nhẫn hạ đuổi dần cảm giác đói khát dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nửa nâng, mơ hồ nhàn rỗi nhìn đến bầu trời đêm phía trên....  “Cảnh ca...... Chúng ta đi Kinh Châu được không?”
“Kinh Châu?”
“Ân...... Dù sao nhà cũng đã bị đốt, trên trấn hơn phân nửa cũng đã bị hủy, chúng ta liền vào thành thử xem?”
“...... Chỉ cần có thể cùng ngươi ở cùng nhau, đi chỗ nào đều hảo.”
Trước mắt hắn sở cầu, bất quá chính là có thể cùng Tiểu Hộ cùng nhau mà thôi. Cho dù hắn vẫn mong đợi cuộc sống an thuận, nhưng hắn cũng đã không dám hy vọng xa vời. Hắn thầm nghĩ từ trước đến nay luôn cùng Lăng Hộ Vũ một chỗ, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Mặc kệ là muốn vào thành hay là làm cái gì, hắn đều không sao cả.
Mơ hồ nhận ra tâm tư của hắn, Lăng Hộ Vũ nắm tay hắn thoáng xiết chặt.
“Kia, sáng mai chúng ta tìm đường đi ra đường lớn đi! Đêm nay trước hảo hảo nghỉ ngơi...... Vừa rồi một chuyến nhưng làm ta mệt muốn chết rồi.”
“Ân...... Hảo hảo ngủ đi, Tiểu Hộ.”
Giọng nói kết thúc là lúc, cùng Lăng Hộ Vũ bên cạnh cùng nhau khép lại đôi mắt.
Bên trong một mảnh u ám, hai cái tiểu hài tử liền như vậy cho nhau rúc vào dưới tàng cây ngủ. Ngay cả là kinh hồn chưa định, khả lúc trước mệt mỏi vẫn là làm cho hai cái nam hài dễ dàng như vậy liền lâm vào ngủ say.
Thời tiết, dĩ nhiên cũng dần dần nhiễm thượng một chút tiêu điều tịch lãnh khi vào đông.
* * *
Hôm sau.
Hảo hảo ngủ vừa, tâm tình hai người cũng vững vàng  lên nhiều. Bởi vì hôm qua ngay cả bữa tối cũng chưa dùng đã bỏ chạy, nên sáng sớm tất nhiên là phi thường đói khát. May mắn trong rừng còn có chút trái cây có thể ăn vào bụng, hương vị mặc dù không quá hảo, nhưng cũng cũng đủ để no. Hai cái tiểu hài tử sau khi ăn no lại bắt đầu hái đi mấy khỏa trái cây trọng một chút tùy thân mang theo, chuẩn bị làm lương thực trên đường.
Tối hôm qua như vậy loạn trốn, quả thật làm cho hai người nhất thời có chút phân không rõ phương hướng, ước chừng có cả ngày đều ở trong rừng đảo quanh, thật vất vả mới tìm được một cái dòng suối nhỏ. Vân Cảnh trước lôi kéo Lăng Hộ Vũ thay hắn tẩy trừ miệng vết thương, sau mới cho hắn theo dòng suối lưu động tìm phương hướng đi trước.
Ngày hôm đó thời tiết không tồi, ấm áp dương quang xuyên qua các kẽ lá, từng trận gió nhẹ phủ đến, mặc dù đã là cuối thu gần đông, khả trước mắt cũng không làm cho người ta có cảm giác rét lạnh, ngược lại là thập phần thoải mái. Hai người liền như vậy mà dọc theo dòng suối nhỏ ở trong rừng đi lên, vì thời tiết như thế nên bước chân không tự chủ được mà nhàn nhã hẳn lên.
Khả nắm tay Vân Cảnh, Lăng Hộ Vũ bước chân tuy rằng thập phần thong dong tự tại, cảm thấy cũng đã âm thầm lo lắng.
Tối hôm qua liền như vậy chạy thoát, trên người ngay cả một quan tiền đều không có, nên như thế nào lên thuyền đến Kinh Châu đây? Nếu là đi bộ, gần nhất không rõ ràng phương hướng, thứ hai lộ lại xa, hắn hai tiểu tử có thể cố được bao lâu cũng không biết...... Hai người bọn họ bình thường tiền đều giấu ở nơi bí ẩn trong nhà, cũng không biết giặc cỏ có thật sự cướp đi. Nói như vậy, có phải hay không nên trở về trên trấn xem qua một chút?
Nhưng, hôm qua hắn cũng không biết là có hay không đem tên giặc cỏ khi dễ Cảnh ca...... Lăng Hộ Vũ nghĩ, lưng đã là một trận rét run. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy được chính mình giống như là giết cái kia nam nhân. Tuy nói lúc ấy là tình thế bắt buộc, người nọ cũng chính là trừng phạt đúng tội. Nhưng nếu hắn thực sự giết người kia, kia hắn chẳng phải đã trở thành tội phạm giết người?
“Tiểu Hộ! Ngươi xem, đã ra được rồi!”
Lại nghe bên cạnh Vân Cảnh thanh âm truyền đến. Lăng Hộ Vũ theo lời nhìn phía trước, đã thấy phía trước đã là một mảnh sáng ngời bất đồng với trong rừng, cảm thấy đang mừng rỡ, lập tức liền đem phiền não lúc trước quâng lên chín tầng mây, lôi kéo Vân Cảnh theo hướng vừa thấy chạy đi.
Cước bộ, lại trước một khắc khi chạy đến đường lớn liền ngừng trụ ── bên ngoài cánh rừng, hơn mười cái nam nhân cười lạnh nhìn về phía hai người, trong đó một người trên đầu còn bọc băng vải, người đó chính là kẻ hôm qua đối với Vân Cảnh gây rối!
Chỉ nghe một người bên tay trái đến gần nam nhân trên đầu bọc băng vải, cười nói: “Ta nói là đúng vậy đi, đại ca? Hai tiểu tử này quả thực rất ngoan ngoãn chạy đến đây!”
Lăng Hộ Vũ vốn đã bắt đầu khẩn trương, nghe thế một câu lại thầm kêu không tốt: theo lời hắn nói, hôm qua người nọ đối Vân Cảnh gây rối chính là lão đại của lũ giặc cỏ này! Chẳng trách bọn chúng đối với hai cái nam hài không thể dùng được đuổi theo không bỏ...... Lăng Hộ Vũ cảm thấy thật sự không tốt rồi, dùng sức một cái kéo theo thân mình dĩ nhiên đã nhũn ra của Vân Cảnh xoay người chạy vào trong rừng.
“Hừ! Hai cái Xú tiểu tử dám động thủ trên đầu thái tuế...... Nếu không có hôm qua đem ngươi lầm trở thành tiểu cô nương, lão tử như thế nào lại…., hai cái tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc rồi. Người đâu! Bắt lại!”
Thấy hắn hai người chuyển thân bỏ chạy, nam nhân hừ lạnh một tiếng, một cái hét lớn lập tức dẫn người dưới trướng đuổi theo.
Đêm qua truy đuổi lại trình diễn, nhưng tình huống của hai người lại càng thêm bất lợi. Lúc này Vân Cảnh sợ tới mức cả người lạnh như băng, trí nhớ hôm qua nổi lên trong lòng, chân thoáng đã nhuyễn e rằng vô pháp nhúc nhích, toàn bộ lại là do Lăng Hộ Vũ không biết từ đâu mà sinh ra mạnh mẽ dám kéo hắn chạy trở về. Chính là trước mắt lại không phải đêm tối, hai cái tiểu hài tử lại đã đi cả ngày, so với đêm qua càng khó thoát khỏi truy binh. Phía sau các nam nhân dĩ nhiên cũng truy vào cánh rừng, tức giận mắng mỏ hô quát không ngừng, lại làm cho hai cái tiểu hài tử kinh hoàng không thôi, ngay cả phương hướng đều mất đi, chỉ lo  mất mạng chạy về phía trước......
“Tiểu Hộ...... Ta, ta không được, ngươi bản thân trốn đi! Ngươi luôn luôn độc lập, không có ta đi theo, chính là bỏ đi trói buộc...... Đừng để cho ta liên lụy  ngươi. Tiểu Hộ, ngươi buông tay đi......”
Gặp bản thân chậm chạp không thể thoát khỏi truy binh, hai chân cơ hồ không thể nhúc nhích, Vân Cảnh có chút nản lòng thoái chí thở gấp gáp nói như vậy, cánh tay ban đầu nắm tay Lăng Hộ Vũ đương trường liền buông ra.
Nhưng Lăng Hộ Vũ vẫn là gắt gao nắm tay hắn, ánh mắt kiên định trầm ổn nhìn lại một cái, chống lại cặp mắt kia dĩ nhiên đã là phiếm lệ: “Hai ta ít một cái cũng không được. Cố gắng, Cảnh ca! Ngươi xem, phía trước lại có ánh sáng! Chúng ta chỉ cần chạy trốn tới trên đường lớn, sẽ không còn sợ mấy tên giặc cỏ này!”
“Tiểu Hộ......”
Nghe hắn như thế ngôn ngữ, lại thấy hắn như thế ánh mắt, làm Vân Cảnh rốt cục nhịn không được mà rơi lệ. Đúng vậy! Hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, ít một cái cũng không được...... Đôi chân ban đầu cơ hồ không thể nhúc nhích nghe hắn khích lệ mà lại nâng lên, ra sức hướng ánh sáng phía trước không ngừng chạy tới.
Nhưng khi thoát khỏi cánh rừng, hai người lập tức kinh ngạc dừng lại cước bộ.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới hội gặp phải tình huống không lối thoát như vậy, sau thì có truy binh── bên ngoài cánh rừng cư nhiên là cái đoạn nhai!
Cảm thấy nháy mắt đã là kinh hãi không thôi, đang định tìm một đường khác bỏ chạy, thanh âm cảu nam nhân cũng đã từ sau thân truyền đến:
“Hai cái Xú tiểu tử không cần tốn nhiều công phu! Cả cánh rừng này cùng trấn trên của các ngươi, ngoại trừ cái đường ra kia, còn lại chính là đoạn nhai với lại vách đá đựng dứng. Vóc người hơi nhỏ, ta coi động tác của các ngươi cũng coi như lưu loát, không bằng liền bán làm nô lệ đi. Về phần tiểu tử kia so với cô nương còn xinh đẹp hơn…..... Hắc! Trực tiếp đem ngươi bán cho mấy cái lão luyến nam có tiền liền rất tốt. Xem ngươi hời hợt như vậy, nếu không bán đến giá tốt, sao có thể bồi được lão tử chữa thương?”
Hai người kinh hoàng xem, chỉ thấy các nam nhân dĩ nhiên đã chặn đi đường lui, đưa bọn họ vây quanh.
Nhìn như thế này, Vân Cảnh sợ hãi không thôi ôm lấy Lăng Hộ Vũ ở một bên, rồi nghĩ đến những lời nam nhân vừa nói khi nãy đã vô pháp khống chế run rẩy...... Lúc này đã là tiến thối không được, chỉ còn phải nghĩ biện pháp ổn định tâm tư đang hỗn loạn, cố quát: “Các ngươi...... Các ngươi dám làm như vậy! Ban ngày ban mặt như vậy mà dám cưỡng bức lương dân, chẳng lẽ không nhìn đến vương pháp?”
Cố gắng học ngữ khí nói thư bình thường nghe người ta nói hô lên một tiếng, mà đổi lấy chính là cả đám giặc cỏ một trận cười vang......”Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp! Các ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng còn có thể ít điểm da thịt đau......”
“Đáng giận......”
Thấy hắn “Đe dọa” một chút hiệu quả cũng không có, Lăng Hộ Vũ hai hàng lông mày không khỏi túc nhanh. Ngoái đầu nhìn lại đoạn nhai phía sau, phía dưới là sông, nhưng nhai xem đến cao ít nhất là trên mười trượng, phía dưới thủy thế lại chảy thực xiết, như vậy mà nhảy xuống, ít nhất cũng sẽ mất đi hơn nữa cái mạng. Nhưng nếu không nhảy, hai cái tiểu hài tử lại như thế nào có biện pháp thoát được lòng bàn tay của lũ giặc cỏ này? Nếu là ngoan ngoãn để cho lũ giặc cỏ bắt đi, nói cái gì cũng không phải tác phong của hắn………….
Chính cái gọi là thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành. Hắn nhanh chóng cầm lấy tay Vân Cảnh, mâu quang vừa nhấc đã cùng hắn thẳng tắp cùng tiếp.
“Cảnh ca...... Chúng ta nhảy đi? Ta tuyệt đối sẽ không buông tay! Ta nhất định sẽ bắt được ca, hai ta hội vĩnh viễn sống nương tựa lẫn nhau, một cái cũng sẽ không thiếu!”
“Ân. Ta cũng sẽ nắm chặt. Chỉ cần có thể cùng ngươi cùng nhau, muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý.”
Biết trước mắt đã không còn phương pháp, Vân Cảnh nhẹ nhàng ứng với.
Cho dù đối với việc nhảy xuống đoạn nhai có sâu đậm sợ hãi, dù là như vậy thì mâu quang trong trẻo kiên định cùng với bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy tay hắn, đã làm cho Vân cảnh có thể vượt qua sự sợ hãi.
Hắn thầm nghĩ cùng Tiểu Hộ cùng nhau...... Cho dù là liền như vậy chết đi, cũng tổng là khá giả hơn so với việc bị giặc cỏ bắt lấy, rồi sau đó từ nay về sau chia lìa đi?
Hai cái nam hài thật ăn ý cùng nhau cười, mà đồng thời nhắm lại mắt, nhảy xuống đoạn nhai ── bọn họ cứ như vậy gắt gao nắm lẫn nhau, từ trên nhai thẳng tắp rơi vào bên trong dòng nước chảy xiết.
Thủy thế hung cấp mạnh mẽ, không bao lâu liền đem hai người xa xa hướng kết thúc nhai đi đến ………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.