"Tôi...... nên quen biết anh sao?" Thẩm Thanh có chút hoài nghi bản thân. Cô chưa bao giờ gặp người trước mắt.
"Lục Thiếu Minh. Thiếu trong niên thiếu, Minh trong Khắc Minh!"
"Thế mà lại là anh!!"
Thẩm Thanh kinh ngạc, bưng kín miệng.
Không nghĩ tới người đàn ông đẹp trai trước mắt này lại là Lục Thiếu Minh, người buôn bán với mình.
"Sao anh lại biết là tôi? Tôi lại không đội mũ." Thẩm Thanh cảm thấy có chút kỳ quái.
Lục Thiếu Minh nhẹ giọng cười, "Tôi nhỡ rõ giọng nói của cô. Cho nên, vừa rồi cô vừa mở miệng thì tôi đã nhận ra cô."
"Thần kỳ như vậy sao?" Thẩm Thanh có chút kinh ngạc. Giọng nói của cô cũng không có chỗ nào đặc biệt. Vậy mà cũng có thể nhận ra được.
Hơn nữa, bản thân cô chính là đi vào chợ đen...... Bị nhận ra sẽ có nguy hiểm nhất định.
"Năng lực của thương nhân thôi."
Thẩm Thanh cười gượng hai tiếng, "Dù sao chuyện hôm nay cũng rất cảm ơn anh. Hiện tại, tôi phải đi rồi. Chúng ta có duyên......"
"Cô đã phải đi rồi sao?" Lục Thiếu Minh hoảng loạn cắt ngang, sau đó còn nói thêm: "Tôi giúp cô giữ chặt túi tiền. Cô có phải nên tỏ vẻ vẻ một chút hay không?"
"Cảm ơn!" Thẩm Thanh cúi mình vái chào.
"Không...... Không phải cái này." Khóe miệng Lục Thiếu Minh co rút, "Tôi đói bụng. Cô mời tôi ăn cơm đi."
Việc này nếu đổi thành những người khác, Thẩm Thanh khẳng định không chút do dự đồng ý.
Nhưng đối phương là người làm ăn buôn bán với mình, trong lòng Thẩm Thanh trước sau luôn có chút lo lắng.
"Như thế nào? Sợ hãi tôi ăn của cô thành nghèo sao? Một chén mì là được, thế nào?"
Lời nói đã nói đến mức này. Thẩm Thanh đành phải đồng ý.
Hai người đi tới quán mì. Trong lúc chờ cơm, Thẩm Thanh nhỏ giọng phàn nàn, nói: "Mì nhà này làm ăn không ngon. Vì sao sinh ý lại đông như vậy......"
Lục Thiếu Minh ngẩng đầu, rất có hứng thú, "Vậy cô cảm thấy ăn ở chỗ nào mới ngon?"
Thẩm Thanh không nghĩ nhiều, bật thốt lên nói, "Không bằng tôi tự làm."
Lục Thiếu Minh cười ngốc nghếch, "Nếu đã vậy thì không bằng ngày khác, cô tự mình nấu cơm, tôi ăn thử xem."
Thẩm Thanh liếc mắt xem thường, "Nằm mơ."
Mì được bưng lên. Hai người rất nhanh đã ăn xong.
"Được rồi. Đã mới anh ăn xong rồi. Tôi cũng nên đi trở về."
"Tôi đưa cô về nhé?"
"Không cần. Tôi tự mình trở về."
Giao dịch chợ đen vốn phải cẩn thận một chút. Mặc dù, cô có tín nhiệm nhất định với Lục Thiếu Minh, nhưng còn chưa tới loại trình độ này.
Lục Thiếu Minh nhìn ra Thẩm Thanh có phòng bị với mình, cười chua xót, "Cô yên tâm đi. Tôi tuyệt đối không làm chuyện bất lợi với cô. Tôi chỉ lo lắng, cô sẽ gặp lại loại chuyện như vừa rồi ở trên đường. Hơn nữa, bán đứng cô, tôi không có bất cứ chỗ tốt nào. Tôi còn trông cậy vào cô làm buôn bán nữa đó."
"Đúng rồi. Tôi đạp xe đạp đưa cô về, cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian."
Thẩm Thanh nhìn anh ta nói rất chân thành. Trong lòng cũng có chút dao động.
Tiền cô có thể cất vào trong không gian, cũng không sợ bị cướp tiền.
Chỉ sợ gặp người có lòng gây rối......
"Được. Vậy phiền toái anh."
Lục Thiếu Minh mỉm cười, sau đó chạy đi dắt xe đạp tới đây.
Trên đường trở về, hai người ngẫu nhiên nói mấy câu.
Chưa nói được bao nhiêu thì đã tới đại đội Đông Bá rồi.
"Anh để tôi ở cửa thôn đi. Đến chỗ này là được rồi. Cảm ơn."
Lục Thiếu Minh ngừng lại, hiểu ý gật đầu,
"Vậy, lần này tôi không đến nhà cô ăn mì. Chờ lần sau cô nguyện ý mời tôi ăn cơm, tôi lại ăn cũng không muộn. Tôi đi đây! Gặp lại."
Lục Thiếu Minh vẫy tay, trèo lên xe đạp, đạp đi, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
"Thẩm Thanh? Sao cô lại ở cửa thôn vậy?"
Thân thể Thẩm Thanh cứng đờ.
Không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Dư vào lúc này.
"Đội trưởng, sao anh lại ở chỗ này vậy?" trên mặt Thẩm Thanh nở nụ cười cười, muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
"Tôi thức dậy sớm nên đi bộ một vòng." Lâm Dư nhìn Thẩm Thanh đeo túi, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Kỳ thật, chuyện người trong thôn đi chợ đen mua bán cũng không hiếm thấy. Cuộc sống của mọi người đều rất khổ sở. Lâm Dư cũng coi như không nhìn thấy.
"Tôi cũng đi bộ một vòng, ha ha."
Lâm Dư không truy hỏi, hỏi sang chuyện khác: "Người vừa rồi là ai vậy?"
Đầu óc Thẩm Thanh khẩn trương, nhất thời cũng không biết nói dối như thế nào, ấp úng hồi lâu.
Ánh mắt Lâm Dư tối sầm lại, nhàn nhạt nói, "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Lát nữa, trong đội sản xuất còn có việc. Tôi đi trước đây."
"Được...... Tôi cũng về đây."
Thẩm Thanh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Lâm Dư đứng ở tại chỗ, trong lòng cảm xúc phức tạp.
Kỳ thật khi hai người vừa đến cửa thôn, anh đã nhìn thấy.
Nhìn thấy Thẩm Thanh cười nói, đùa giỡn với người đàn ông khác, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Giống như có một luồng nhiệt đấu đá lung tung trong ngực. Nhưng lại không thể Như là có một cổ khí ở lồng ngực đấu đá lung tung, nhưng lại tìm không thấy xuất khẩu giống nhau, nói không rõ cũng nói không rõ.
......
Về đến nhà.
Thẩm Thanh bước nhanh chạy về buồng trong.
Sau khi khóa kĩ cửa thì nhanh chóng tiến vào không gian.
Sau khi tiến vào không gian, cô không vội vàng tiến vào nhà gỗ nhỏ. Mà trước tiên, cô cầm cái sọt, thu hoạch hết toàn cô trái cây và cây trồng.
Cô đã lâu không hái quả mơ. Thẩm Thanh nhìn cây sai trĩu quả mà trong lòng vui sướng. Sau đó, hái toàn bộ quả mơ trên cây xuống.
Cây hạnh trồng ban đầu đã có dấu hiệu khô héo. Thẩm Thanh phỏng đoán ngoại trừ cây táo có sẵn trong không gian thì các loại cây trồng khác hẳn là có số lần thu hoạch cố định. Nếu quá số lần thu hoạch thì cây sẽ khô héo.
Cô ôm cái sọt, bán toàn bộ đồ vật trong đó. Sau đó, cô lại cất toàn bộ tiền hôm nay kiếm được vào bên trong nhà gỗ nhỏ.
Màn hình nhà gỗ nhỏ chợt lóe, phát hiện cũng không thăng lên cấp bốn.
Trong lòng Thẩm Thanh có chút mất mát. Cô vốn tưởng rằng kiếm tiền trong hiện thực cũng được tính tăng tiến độ. Không nghĩ tới, nhà gỗ nhỏ chỉ thống kê các giao dịch trong không gian, tiền cất giữ cũng không có lãi suất.
Trong lòng Thẩm Thanh dường như có một tảng đá lớn đè nặng.
Cả đời người, như thế nào cũng không thiếu được sinh lão bệnh tử......
Hiện tại, hệ thống chữa bệnh chưa phát triển. Bệnh nhỏ, đau nhỏ cũng rất khó chữa.
Nếu hệ thống nhà gỗ nhỏ mở đến cấp bốn thì có thể mua một chút thuốc cơ bản cũng tốt.
Mất mát chỉ là một cái chớp mắt. Cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Thăng cấp chỉ là vấn đề sớm muộn. Chỉ cần cô cố gắng một chút, nhất định có thể nhanh chóng thăng lên cấp bốn.
......
Qua trung thu, việc nhà nông trong ruộng đã làm được bảy tám phần.
Chuyện phải làm ít đi, mọi người ở nhà nhàn rỗi, nhầm chán thì thường xuyên xảy ra xô xát, tranh cãi nhau.
Mà gần nhất làm cho đại đội Đông Bá kh·iếp sợ nhất có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là Thẩm Thanh mua rất nhiều ngói lợp mái nhà, chuẩn bị sửa lại nhà.
Chuyện thứ hai là Vương Nam Hải ở đại đội Hạnh Mơ tái hôn, cưới một tức phụ thời thượng, xinh đẹp.
......
Thẩm Thanh ngồi ở trong sân, lau mồ hôi.
Ngói lợp mái nhà không dễ mua, phải đăng ký trong đội, còn phải chờ trong huyện phê duyệt. Sau đó, phải chạy đi chạy lại đến lò gạch mấy ngày làm cho tinh thần và thể xác cô đều mệt mỏi.
Có ngói lợp nhà rồi, về sau còn cần người làm công nữa.
Lần này, cô mua không ít gạch và ngói, dự định sửa toàn bộ những chỗ có thể sửa mới. Sau đó, lại dọn một chỗ trong phòng chứa đồ để làm một phòng tắm.
Nhiều việc như vậy, một mình cô khẳng định cũng không làm xong.
Cho nên, cô cũng đang suy xét đến việc mời người nhanh nhẹn trong đội đến hỗ trợ.
Cô rất ít nói chuyện với người trong đội nên cũng không hiểu biết những chuyện này lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn đi tìm Lâm Dư để thương lượng.