Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 74: Ám ảnh




Edit: Thanh Thạch
Sự thật chứng minh, lo lắng và sợ hãi của Vương Đại Hổ hoàn toàn không có giá trị.
Đến “ngày đó”, hắn đang cùng Lý Thanh Nhiên đi du lịch tại một khu resort ở Maldives.
Sáng sớm, hắn mở mắt, hôn hôn người trong lòng còn chưa tỉnh, sau đó cởi trần chỉ mặc một chiếc quần bãi biển màu đỏ xuống lầu làm bữa sáng.
Sandwich đơn giản với chân giò hun khói và trứng ốp lết nhưng lại rất ngon miệng.
Cả buổi sáng hôm đó trải qua trên chiếc ca nô thuê.
Không thể không nói, chạy như bay giữa đại dương mênh mông, cảm giác thật m* nó đã.
Hai người giống như quay lại thành trẻ con năm sáu tuổi, không kiêng nể gì mà cười lớn, hướng về hải dương xanh thẳm hét to mấy câu linh tinh.
Bọn họ còn đi lặn, khi Vương Đại Hổ sợ hãi than: Oa ~~ có nhiều cá quá, cá lớn, cá nhỏ, cá hồng, cá vàng, cá hình tam giác, hình bầu dục; Lý Thanh Nhiên ở bên cạnh sẽ sửa đúng: Đó là cá bướm, cá bảy màu, cá hố, cá hoàng hậu và cá thanh ngọc. Cuối cùng còn tặng kèm ánh mắt anh nên đọc thêm sách.
Vương Đại Hổ cười to, một giây sau chặn lên cái miệng nhỏ tức chết người không đền mạng kia.
Thời tiết nhiệt đới thay đổi nhanh chóng, đến buổi chiều tự dưng lại mưa to.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên nằm trên võng, mặc những giọt mưa ngẫu nhiên từ lá chuối tây rơi xuống người họ.
Mà buổi tối chính là một bữa ăn bên ánh nến được chuẩn bị chu đáo, rượu vang đỏ năm mươi năm kết hợp với bít tết bảy phần chín, cộng với nền nhạc Chopin trữ tình, đương nhiên cuối cùng không thể thiếu được món quà mà Vương Đại Hổ đã chuẩn bị kỹ càng.
“Trên đời này có người dùng dao giải phẫu để làm quà sinh nhật sao?” Lý Thanh Nhiên hơi mím môi trêu ghẹo cười nói.
Vương Đại Hổ ngược lại đầy mặt đắc ý nói: “Thế nào? Rất đặc biệt đúng không?”
Đó đương nhiên không phải là dao giải phẫu thật sự, chỉ là một món đồ thuỷ tinh mỹ nghệ, những viên kim cương nhỏ xíu khảm đầy lưỡi dao, khiến nó thoạt nhìn vừa sắc bén lại vừa hoa lệ.
Hiển nhiên, Lý Thanh Nhiên thực thích món quà này, chứng cớ chính là ánh mắt cơ hồ sắp tan chảy.
Bữa tối lãng mạn qua đi, hai người nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển.
Vầng trăng sáng tỏ chiếu rọi trên người bọn họ, bên tai truyền đến tiếng sóng biển rì rào.
Khi Vương Đại Hổ cười gian trải một chiếc khăn tắm to trên bãi cát, Lý Thanh Nhiên nâng tay thản nhiên ném cà vạt mình xuống.
Một loại tình cảm kịch liệt đột nhiên phát ra.
Đôi môi dùng tần suất cực cao mà ma sát lẫn nhau, hô hấp cực nóng phun tại cánh mũi, Vương Đại Hổ giống như dã thú cơ khát đã lâu, trong giây phút đã đẩy ngã Lý Thanh Nhiên xuống đất.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…..” Hắn một lần lại một lần gọi tên cậu.
Mà mỗi lần hắn gọi, Lý Thanh Nhiên đều sẽ không kìm được mà rung động một chút, sẽ không tự chủ được mà rên một tiếng.
Thở dốc, cắn mút, lộn xộn.
Mang theo một loại gấp gáp, mang theo một loại tuyệt vọng, Vương Đại Hổ một lần lại một lần xỏ xuyên qua thân thể mảnh khảnh dưới thân.
Lý Thanh Nhiên thuộc về Vương Đại Hổ.
Vương Đại Hổ thuộc về Lý Thanh Nhiên.
Đây chính là điều đương nhiên, không có gì có thể tách bọn họ ra.
Cho dù là cái chết cũng không thể.
Giây phút này, Vương Đại Hổ bỗng nhiên hiểu ra!
Nếu ngay cả cái chết cũng không thể, thì còn cái gì đáng sợ nữa đâu?
“Đại Hổ.” Ngón tay thon dài của Lý Thanh Nhiên gắt gao bám chặt tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, ngón chân đáng yêu cuộn lại, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng ửng hồng, tựa như một gốc hoa mạn đà la bên bờ Vong Xuyên, yêu diễm động nhân như vậy.
“Anh ở đây, anh ở đây.” Vương Đại Hổ vừa hôn vừa đáp.
“Em yêu anh.” Lý Thanh Nhiên động tình nói.
“Anh cũng yêu em.” Vĩnh viễn yêu em.
Mà sáng sớm ngày hôm sau, khi Vương Đại Hổ mở mắt ra, câu đầu tiên chính là: “Cảm tạ ông trời.”
Hắn không chết, vẫn sống nhăn.
Ác mộng kiếp trước không phát sinh, không có đêm mưa, không có mụ điên, trái tim vẫn đập ở trong ngực, hắn còn sống!!
Vương Đại Hổ mừng rỡ như điên.
Nhào lên người Lý Thanh Nhiên bắt đầu cuồng hôn một trận.
Tuy rằng cuối cùng bị người yêu tức giận đạp xuống giường nhưng người nào đó vẫn cứ ha ha cười ngu cả buổi sáng.
.
Chuyến đi Maldives mỹ lệ kết thúc, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên trở lại Bắc Kinh.
Giống như cởi được tầng gông xiềng cuối cùng trên người, Vương Đại Hổ cảm giác cả người đều nhẹ đi năm cân, ngay cả đi đường cũng nhẹ bẫng, đầu óc ngập tràn tưởng tượng về sau hắn cùng Nhiên Nhiên nhà hắn thân thân ái ái, ngọt ngào mật mật, bạch đầu giai lão.
Nhưng mà, sự tình thật sự sẽ giống như Vương Đại Hổ tưởng tượng sao?
Không! Đương nhiên là không, bởi vì ở chỗ mà hắn không biết, có một người đã bị đa số mọi người bỏ quên, lặng lẽ theo dõi bọn họ, cừu hận loé lên trong ánh mắt, biểu tình điên cuồng hiện ra trên khuôn mặt bẩn thỉu, cô cầm chặt hung khí trong tay, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là “báo thù”!
Cô, muốn, báo, thù.
“Cái gì, có người theo dõi em?” Vương Đại Hổ trừng to mắt, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thế nào, có bị thương không?”
Lý Thanh Nhiên đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhíu mày, dùng biểu tình anh đừng ngạc nhiên nói: “Em không sao, anh đừng lo.”
“Có biết là ai không?”
Vương Đại Hổ biết Lý Thanh Nhiên có rất nhiều người theo đuổi, cũng từng có một cô bé vụng trộm theo dõi cậu như thế.
“Trời tối quá, lúc em đuổi theo thì người kia vắt chân lên cổ chạy, không bắt được!” Hiển nhiên, đối với chuyện mình bị theo dõi, Lý Thanh Nhiên cũng rất khó chịu.
“Thế à!” Vương Đại Hổ nghiến răng, đầy mặt sát khí nói: “Không sao, từ ngay mai, anh sẽ đón em, để xem rốt cuộc là người nào muốn sắc không muốn mạng, dám để ý đến em.”
“Nói cái gì vậy!” Không chút khách khí lườm hắn một cái, Lý Thanh Nhiên hơi tức giận nói: “Có khi là hiểu lầm thì sao!”
Cậu là đàn ông, cũng có lòng tự trọng cực cao của đàn ông, đương nhiên không cho phép Vương Đại Hổ coi mình như con gái mảnh mai yếu đuối.
“Chuyện này em sẽ tự xử lý, không cho anh nhúng tay vào!”
Nếu không phải bị hắn phát hiện ngón tay bị xước lúc đuổi theo kẻ kia, Lý Thanh Nhiên tuyệt đối không nói cho hắn chuyện này.
Vương Đại Hổ ngoan ngoãn nhún vai, ý tưởng trong lòng lại không hể dao động.
Nhưng ngoài dự liệu, cái gọi là người theo dõi không còn xuất hiện nữa.
Vương Đại Hổ lặng lẽ theo đuôi Lý Thanh Nhiên bảy tám ngày cũng không thấy ai.
Hay có khi là hiểu lầm thật! Hai người nghĩ như vậy.
Dần dần chuyện này bị ném ra sau đầu, ngày lại khôi phục như bình thường.
.
Nháy mắt liền đến cuối năm.
Vương Đại Hổ từ sớm đã đặt hai vé máy bay về thành phố H.
Tết âm lịch năm nay, mọi người quyết định trải qua ở nhà Sói đuôi xù và Chihuahua.
29 Tết, khi Vương Đại Hổ kéo tay vợ mình ra khỏi sân bay liền thấy “mấy người hắn không muốn nhìn thấy nhất”.
“Anh Thanh Nhiên ~~~~” Một thanh âm buồn nôn vang lên.
Người đi ngang qua theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một mỹ thiếu niên tóc vàng, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang dùng tốc độ gió xoáy xông vào lòng thanh niên thanh tú cách đó không xa.
Hình ảnh này thật sự là đẹp mắt a ~~~~~ Đây là tiếng lòng nhóm hủ nữ đi ngang qua.
Trên mặt Lý Thanh Nhiên chợt loé lên bất đắc dĩ, xoa xoa đầu thiếu niên, yêu thương nói: “Lâu lắm mới lại gặp Táp Nhi!”
“Thằng ranh con!” Bị biến thành cảnh nền, Vương Đại Hổ rất không vui, tiến lên vài bước tách hai người ra, trừng mắt nói với Long Táp: “Không nhìn thấy anh sao? Thế nào mà ngay cả chào cũng không có!”
Long Táp bĩu môi, nhìn hắn coi Lý Thanh Nhiên như gà con mà che chở ở phía sau, trong lòng hung hăng giơ ngón giữa, thật sự là keo kiệt, ôm một tý thì sao chứ!
“Anh Thanh Nhiên.” Không để ý tới cái đồ đáng ghét đó, Long Táp đảo mắt ác ý nói: “Sao anh vẫn ở cùng cái người thô lỗ này, mau đá anh ấy đi!”
“Thằng ranh con, mày nói cái gì!”
“Nói anh là lão hổ ngốc không xứng với anh Thanh Nhiên mỹ lệ thông minh, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của em…..” (bla bla tỉnh lược tám trăm chữ)
“Mày cái thằng mất dạy ~~~~” Hắn biết ngay cái thằng này chính là khắc tinh của mình! Vương Đại Hổ xắn tay áo, quyết định phải dạy dỗ thằng mất dạy này một trận, cho nó biết cái gì gọi là “tôn trọng anh trai”.
“Mấy người thôi đi!” Nhìn hai người nhao nhao, sắc mặt Lý Thanh Nhiên khó coi gầm nhẹ: “Không nhìn đây là chỗ nào à.”
Thấy nhà mình bị coi như xiếc mà vây xem, Vương Đại Hổ đỏ mặt, mỗi tay kéo một người lôi ra ngoài.
“Ha ha, xứng đáng! Bị mắng rồi!” Long Táp sung sướng khi người gặp hoạ.
Tức đến nỗi Vương Đại Hổ hận không thể bóp chết nó.
“Được rồi, đừng nháo nữa!” Đau đầu thở dài, Lý Thanh Nhiên quay đầu hỏi: “Táp Nhi, em em đâu?”
Nghe vấn đề này, mặt Long Táp đột nhiên tối sầm xuống, đôi mắt xếch dễ nhìn thoáng nhướn lên, âm dương quái khí nói: “Nó à, đang bận dỗ dành bạn gái, không quan tâm chúng ta đâu.”
“Việt Nhi có bạn gái?” Vương Đại Hổ tặc lưỡi, thì thào: “Thằng này được! Tốt!… Rất có phong thái của anh năm đó.”
Nghe Vương Đại Hổ không có trách nhiệm nói như vậy, mặt Long Táp càng nhăn đến sắp vắt ra nước luôn.
Hai tay nó vô thức xoắn vào nhau, không ngừng kéo kéo móng tay mình.
Vương Đại Hổ thấy thế trong lòng hơi trầm xuống, một ý tưởng chợt loé lên.
Sẽ… Sẽ không giống như hắn nghĩ đâu…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.