Anh sao lại ở đây?
Nếu nói Lục Tranh xuất hiện làm Thích Giai giật mình thì lời kế tiếp của anh làm cô phải mở tròn mắt.
“Tôi đứa hai người bác của em đến, em xem thời điểm có thể sắp xếp để họ đi xét nghiệm.” Thần sắc Lục Tranh lạnh nhạt nhìn cô, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
“Bác tôi?” Thích Giai kinh ngạc trợn to mắt, nói năng lộn xộn, “Anh sao có thể… còn có các bà ấy như thế nào lại đồng ý?”
Lục Tranh tiến lên hai bước, bình tĩnh đứng thẳng trước mặt cô, tầm mắt tỉ mỉ dừng trên mặt cô, lát sau nói, “Em gầy đi.”
Lời nói không đâu vào đâu khiến Thích Giai trố mắt, một lát mới lấy lại tinh thàn, lại nghĩ tới vừa rồi anh mang đến một tin tức quan trọng.
“Ý của anh là họ đồng ý tới cứu ba tôi?” Cô không dám tin hỏi.
Lục Tranh hơi kéo khoé miệng, “Ừ, họ đồng ý.”
“Sao có thể, trước đây tôi cầu xin họ như vậy, họ cũng không chịu…” Thích Giai phản bác, bỗng nhiên dừng lại câu chuyện. Cô giương mắt nhìn chằm chằm Lục Tranh, do dự hỏi, “Anh không phải đưa cho họ tiền chứ?”
“Quá trình thế nào không quan trọng, mấu chốt là kết quả.” Lục Tranh cười nhạt, không đợi cô phản kháng lập tức chuyển đề tài, “Đúng rồi, tiện thể để tôi lên thăm ba em được không?”
Anh tận tình tránh nặng tìm nhẹ ngược lại làm cho tim Thích Giai siết chặt hơn. Như thế nào lại không quan trọng? Lúc trước cô không phải chưa nghĩ tới đưa tiền cho hai bác, thậm chí đưa ra mức giá một trăm vạn tiền phí dinh dưỡng cho ai có thể quyên tặng gan cho ba cô, nhưng hai người bác lại trả lời, “Một trăm vạn, cô thấy có nhiều tiền là giỏi sao? Một ngàn vạn tôi cũng không đáp ứng, việc quyên tặng gan này làm không tốt có thể chết người đó, chúng tôi cũng không muốn có tiền mà mất mạng.”
Nếu đúng như lời bác, một ngàn vạn cũng không đáp ứng, vậy Lục Tranh đưa ra giá nhất định vượt xa con số này, mới có thể làm cho hai người luyến tiếc sinh mạng mà đồng ý mạo hiểm một phen. Hậu lễ nặng như vậy, cô lấy gì để trả?
Thấy cô vẫn còn cúi đầu trầm mặc không nói, Lục Trang giả vờ cười thoải mái, “Ha ha, không sao, tôi nghĩ cũng không tiện, vẫn nên chờ em và bác sĩ bàn bạc xong lại liên lạc đi.” Anh nói xong lại lẳng lặng nhìn cô, trầm ngâm thật lâu sau mới khó khăn lên tiếng, “Vậy… tôi đi trước.”
Anh ẩn nhẫn chịu đựng khiến tim Thích Giai siết càng chặt, động tác trên tay nhanh hơn miệng, cô một phen kéo tay áo sơmi anh, sợ hãi đón nhận ánh mắt mang theo chút hi vọng kia.
“Không phải không tiện.” Thích Giai buông tay áo anh ra, kéo theo khoé miệng, lộ ra một chút cười, “Chỉ là ba tôi vừa làm hoá trị xong, tinh thần không tốt lắm.”
“Vậy hôm khác đi.” Anh cười, trên mặt là bộ dáng nho nhã lịch lãm.
Thích Giai bỗng nhiên bị hình ảnh Lục Tranh như vậy làm có chút tâm hoảng ý loạn. Cô vẫn đối với Lục Tranh là duy trì ngăn chặn cảm xúc, ngay từ đầu là phiền chán anh vô duyên vô cớ theo đuổi, sau khi biết được chân tướng vừa đau vừa hận anh tò mò và hiểu rõ đoạn quá khứ không muốn nhớ lại kia, thậm chí đem những chuyện không hay ho liên tiếp mấy ngày nay đều đổ lên người anh. Đêm ba cô nôn ra máu đó, cô ở trong lòng từng nguyền rủa, dồn sức mắng Lục Tranh, càng cố chấp cho rằng nếu không phải anh xuất hiện, mình sẽ không mở ra chuyện cũ năm xưa, Lâm mẹ sẽ không tìm cô, cô và Lâm Tiêu Mặc sẽ không rơi vào hoàn cảnh tiền đồ xa vời, mà ba có lẽ cũng sẽ không bị tái phát ung thư. Cô hận anh, vào đêm mong manh không nơi tựa vào, dường như nhất định phải tìm một người để hận mới có thể khiến mình kiên cường hơn. Nhưng bây giờ người cô căm thù tận xương tuỷ vẫn đứng ở trước mặt, dùng phương thức và tình cảm của anh thay cô lo liệu những vấn đề nan giải, còn hạ mình xem sắc mặt của cô mới quyết định đi hay ở.
Thích Giai ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt mỉm cười của Lục Tranh. Đây là lần đầu tiên cô đánh giá anh cẩn trọng, khác với vẻ lạnh lùng tuấn nhã của Lâm Tiêu Mặc, trên người Lục Tranh có nét trưởng thành và ý vị, là một loại lịch lãm nho nhã do rèn luyện trong khổ cực mà có được, khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc đại khái có thể mô tả con người anh.
Nhìn một hồi, Thích Giai đột nhiên bật cười. Cô có tài đức gì mà có thể được người đàn ông vĩ đại như thế thích chứ? Chẳng lẽ đúng như lời Giang Thừa Vũ nói, cô có lực hấp dẫn mà bản thân không nhận ra ư?
“Cười gì vậy?” Lục Tranh không hiểu chuyện gì nhìn Thích Giai, sau đó nâng khoé miệng, tự giễu, “Bộ dạng tôi làm em cười sao?”
“Không, không.” Thích Giai vội khoát tay, lúng túng giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy mình rất buồn cười.”
“Sao?” Lục Tranh khẽ nâng cao giọng, “Nói ra nghe một chút, để tôi xem có đáng để cười không.”
Anh cố ý xây dựng bầu không khí thoải mái, ngược lại đã dỡ xuống phòng tuyến của Thích Giai. Nhún vai, nói ra nghi hoặc trong lòng, “Anh vì sao thích tôi? Ngoại trừ muốn cảm ơn?”
Khoé miệng Lục Tranh dần dần nâng thành một đường thẳng tắp, mày cũng hơi nhướng lên, giống như thật sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề của cô. Bất quá tự hỏi cũng quá lâu làm cho Thích Giai có chút lúng túng, “Uy, nghĩ gì mà lâu vậy? Hay là chính anh cũng không rõ?”
“Năng lực biểu đạt của tôi không tốt.” Lục Tranh không đầu không đuôi ném ra một câu.
“Ân?” Thích Giai nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
“Cho nên, tôi nghĩ lâu như vậy là đang sắp xếp lại ngôn từ, hy vọng có thể cố gắng hết sức biểu đạt suy nghĩ trong lòng tôi.” Lục Tranh giải thích.
“Vậy bây giờ anh sắp xếp xong chưa?”
Lục Tranh lắc đầu cười, “Chưa, bởi vì thích một người là cảm giác chợt đến, nói không nên lời là vì sao.” Anh dừng một chút, đắn đo nói, “Nếu thật sự phải nói là vì sao, vậy có thể là em thích hợp với sở thích của tôi, để cho tôi bảo vệ em, dốc sức vì cuộc sống của em, làm cho em hạnh phúc.”
“Về phần em thích hợp với tôi?” Lục Tranh bất đắc dĩ nâng tay, chỉ chỉ vị trí trái tim, “Vậy phải hỏi nó, vì sao cố tình sinh ra rung động khác thường đối với em.”
Thổ lộ không tính là lãng mạn làm cho tâm Thích Giai đập sót nửa nhịp, cô hơi đỏ mặt, gật đầu đồng cảm, “Có lý, sức hút giữa người và người thật kỳ diệu, đây có thể gọi là duyên phận.”
“Đáng tiếc, tôi với em có duyên không phận.” Lục Tranh cô đơn nói.
Thích Giai cúi đầu xuống, trong lòng dâng lên suy nghĩ áy náy, “Xin lỗi, anh là người tốt, nhưng…”
“Nhưng không thể là chồng em.” Lục Tranh nói tiếp, nâng mày nhìn về phía Thích Giai, qua một lát lại chậm rãi nói, “Thích Giai, em không cần phải áy náy, như anh đã nói, thích là một loại cảm giác, em đối với tôi không có cảm giác thì cưỡng cầu cũng không đến, đúng không?”
“Ngày đó nói điện thoại với em xong, tôi sắp xếp tốt mọi chuyện của công ty, ngày thứ ba tới quê em, ở trong bệnh viện anh nhìn thấy em và người đàn ông kia.” Lục Tranh ngừng lại, ánh mắt lướt qua bả vai Thích Giai, nhìn về đại thụ trong sân.
Lục Tranh nghĩ mình đến sớm nhất rồi, nhưng khi thấy Lâm Tiêu Mặc anh bỗng nhiên có cảm giác thất bại hơn, mặt khác không nói, chính là đàn ông thường hiếu thắng và tự trọng cao. Anh không đi vào, bởi vì thời khắc này Thích Giai không hề cần anh, hay có thẻ nói cô ấy chưa từng cần qua mình.
Lục Tranh quyết định lui về thế giới của mình, nhưng lúc gần đi vẫn không kiềm được hỏi thăm y tá về tình huống của Thích ba. Thật gay go, so với anh tưởng tưởng còn khó khăn hơn, uung thư giai đoạn cuối, sống cũng không còn được bao lâu.
Người y tá thứ hai có chút cảm khái nói tiếp, “Ai, nghe nói 8 năm trước đã từng ung thư gan, khống chế được, lần này chỉ sợ không may mắn như vậy.”
“Đúng vậy, ung thư tái phái, cơ bản là vô vọng. Con gái ông ta nói muốn chuyển đến Hoa Tây, nhưng tới nơi nào cũng như nhau a!” Người y tá kia nói thêm vào.
8 năm? Lục Tranh bị con số này làm chấn động khẽ giật mình. Nếu anh nhớ không lầm, chính là 8 năm trước anh gặp được Thích Giai ở câu lạc bộ đêm, như thế tính ra năm đó cô là vì ba bệnh nặng mới chịu khuất nhục đi làm ở câu lạc bộ đêm chăng? Khó trách anh cảm thấy vẻ mặt cô trong lúc đó lộ vẻ ưu sầu, khó trách cô nói với mình, thời khắc trước bình minh là màn đêm tối tăm, kiên trì tiếp tục mới có hy vọng…
Thì ra cô càng khát vọng nhìn đến ánh rạng đông hơn mình. Phút chốc, trái tim anh tựa như bị một kim châm vô hình đâm sâu vào, đau lòng đến thở không nổi, mỗi lần hô hấp đều có cảm giác đau khắp toàn thân.
Suy nghĩ bảo vệ cô trong đầu lại đột nhiên nảy sinh. Đúng vậy, lòng cô đã có người sở hữu, cho dù anh dùng tất cả cũng không thể đổi lấy tình cảm của cô, nhưng có quan hệ gì? Yêu một người không phải là nếu yêu nhau sẽ dắt tay nhau đến bạc đầu, nếu như vô duyên thì che chở cho cô ấy hạnh phúc ư?
Anh không có cơ hội trở thành “bạn trai tốt vô cùng” theo lời y tá, không có cơ hội như Lâm Tiêu Mặc giúp cô canh giữ đêm, giúp ba cô đổ phân, càng không có cơ hội ôm cô, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, có anh ở đây.” Nhưng anh có thể dùng cách của mình để che chở cho cô, đi chứng minh điều mất chính là duyên phận, không phải tình yêu.
Sau khi biết được cô muốn ba cô chuyển đến Hoa Tây, Lục Tranh lập tức vận dụng hết thảy mối quan hệ giúp cô tìm biện pháp. Bất quá Lâm Tiêu Mặc có bản lĩnh hơn so với anh dự đoán, lại nhanh hơn anh lo liệu làm thủ tục chuyển viện, còn để cho Thích ba được điều kiện chữa trị tốt nhất.
Sau đó, anh nghe ông tổng gọi điện trêu chọc anh, “Chú em, cậu thật đúng là làm khó anh đây a? Sau khi anh đến Hoa Tây nghe ngóng, người ta nói ba của bạn cậu sớm đã có người lo liệu xong, lại là nhân vật số một ở thành phố C.”
“Làm phiền anh, em không biết cô ấy còn nhờ người khác.” Lục Tranh tỏ vẻ thất lễ, “Hôm nào em mời anh ăn cơm.”
“Không sao không sao, người bạn này của cậu cũng thật cứng, ngay cả lão đại của thành phố C cũng có thể ra mặt.”
Lục Tranh cười theo, nhưng không phải sao? Ở xã hội này, quyền lực trước sau vẫn lớn hơn hết thảy, anh ngay cả cơ hội bảo hộ cho cô cũng không có. Có lẽ, đây chính là thời điểm rời đi…
Nhưng anh trở lại thành phố S chưa đến hai ngày liền nhận được điện thoại, biết được gan của Thích Giai và ba cô không thích hợp, mà hai người bác của cô không chịu quyên gan.
Rõ ràng đã quyết định buông tay, anh lại ở trước cuộc họp thường kỳ đột ngột đứng lên, lưu lại một đám người mờ mịt ở phía sau, sau đó mang theo trợ lý bay đến thành phố C, lại đặt chân đến huyện Y, sau một phen “cố gắng”, hai bác của Thích Giai đã vui vẻ đồng ý quyên gan.
Nghe anh qua loa nói xong mọi chuyện từ đầu đến cuối, Thích Giai mím môi, hỏi, “Anh cho họ rất nhiều tiền sao?”
“Tàm tạm.” Anh nói không quan trọng, “Ở trong phạm vi năng lực của tôi.”
“Rốt cuộc là nhiều hay ít, tôi còn…”
“Thích Giai.” Lục Tranh ngắt lời cô, trên mặt đã giận tái đi, “Tôi đã nói không có em sẽ không có tôi ngày hôm nay, nếu em thật sự phải so đo…” Anh dừng một chút, dường như dùng hết khí lực nói ra lời còn lại, “Vậy cứ cho là tôi trả lại cho em, cám ơn cổ vũ của em năm đó đã ủng hộ và giúp đỡ.”
Thích Giai nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, yên lặng cúi đầu. Đừng nói số tiền này cô cả đời không trả được, riêng tình cảm của Lục Tranh cô sợ sẽ phải đeo trên lưng cả đời. Đáng tiếc, như lời anh nói, tình cảm bất đồng, họ chỉ có thể hữu duyên vô phận. Cô không nghĩ được trả lời thế nào, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể ẩn chứa trong hai chữ, “Cám ơn.”