Soán Đường

Chương 85: Từ hồng khách




Liễu Chu Thần không phải không nghĩ tới chuyện mật báo nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
Ngôn Khánh thần không biết quỷ không hay đem hắn trói tới Động Lâm hồ, thủ đoạn này cho thấy ở trong Huỳnh Dương huyện thành có tai mắt của hắn.
Phải biết rằng hiện tại ở khắp các ngõ đường trong Hùng Đại Chuy ó tới ba trăm cỗ kiệu cho thuê.
Cho dù toàn bộ là hai người một cỗ thì Lý Ngôn Khánh ít nhất cũng có tới sáu trăm tai mặt, trong sáu trăm tai mắt này, thật bao nhiêu, giả bao nhiêu ai có thể biết được tinh tường? Nếu như bắt bớ bọn họ thì sẽ làm cho toàn bộ Huỳnh Dương bị kích động.
Còn nữa chứng cứ ở đâu?
Lý Ngôn Khánh có thể thề thốt phủ nhận, khi đó Liễu Chu Thần lại càng thêm phiền toái.
Đóa Đóa đây chính là công chúa Liêu vương, đường đường là do Tùy thất sắc phong, nếu bắt Đóa Đóa thì mọi chuyện sẽ rung chuyển, ai dám đụng chạm vào nàng ta?
Liễu Chu Thần có thể sống thoải mái như thế là vì hắn nhìn thấy rõ đại cục.
Cho nên Liễu Chu Thần cuối cùng vẫn quyết định ngậm miệng, nếu như tình hình không tốt thì ta có thể mật báo.
Liễu Chu Thần quyết định ngậm miệng không mật báo.
Cùng lúc đó Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương huyện đợi chờ hai ngày, Dương Khánh cuối cùng cũng triệu kiến hắn, đem Bán Khuyết Hổ phù giao cho Lý Ngôn Khánh.
Bởi vậy Lý Ngôn Khánh chính thức cầm quyền Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, tổng đốc bốn quận 52 huyện, chiến sự không cần tấu có thể tự mình hành động.
Đừng xem thường bốn chữ tự mình hành sự này, có bốn chữ này, quân vụ của Lý Ngôn Khánh người nào cũng không làm phiền được.
Sau khi lấy được hổ phủ, Ngôn Khánh lập tức trở về Củng huyện.
Hắn lập tức chiêu mộ binh lính quân tốt.
Hiện tại đã tới mùa thu hoạch, cho nên Lý Ngôn Khánh cũng không dám trắng trợn tổn hao nhân lực.
Vì vậy trong lệnh chiêu mộ binh lính Lý Ngôn Khánh có ghi rõ: Chưa tới hai mươi tuổi không chiêu mộ, qua bốn mươi tuổi không chiêu mộ, con trai độc nhất trong nhà không chiêu mộ, thành thân chưa tới một năm không chiêu mộ, người tàn tật không chiêu mộ, người có thể trạng yếu ớt không chiêu mộ....
Lệnh chiêu mộ đầy nhân tính, có chín không chiêu, mười không thu.
Cho nên Lý Ngôn Khánh khiến cho đám người Tiết Thu líu lưỡi, nghiêm khắc sàng chọn như thế thì chiêu mộ được bao nhiêu quân tốt binh lính?
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Ta chỉ cầu người có thể tử chiến.
- Ngõa Cương có mấy chục vạn đội ngũ thì sao? Chỉ là một đám quân ô hợp mà thôi, ta thủ Huỳnh Dương chỉ cần hai vạn là đủ, cần gì vận dụng quá nhiều sức dân, cho dân chúng khủng hoảng?
Sàng lọc lựa chọn, đến trung tuần tháng sau đã chiêu mộ được một vạn năm nghìn người.
Mà tám nghìn tù binh ở Hắc Thạch quan trải qua sáng lọc giữ lại được năm nghìn người, những người còn lại đều đi phụ trách tu sửa Hắc Thạch quan và Hổ Lao quan hai địa phương, hai vạn tinh binh, cộng với hai nghìn binh tốt trong phủ là hai vạn hai nghìn người.
Nhìn danh sách trong tay Lý Ngôn Khánh khẽ gật đầu.
Cuối tháng sáu, tả kiêu vệ phủ hạ chiếu, mệnh cho Đỗ Như Hối làm Ưng Kích Lang Tướng Hắc Thạch phủ.
Mạch Tử Trọng được điều đến Khâm Châu, Sĩ Tín được thăng chức làm Biệt tương Hắc Thạch phủ, Vương Phục Bảo đảm nhiệm chức vụ binh tào Hắc Thạch phủ, mà Diêu Ý thì được phong làm trưởng sử Hắc Thạch phủ.
Cùng tháng, Lý Ngôn Khánh lần nữa thượng tấu Đông Đô, thỉnh phong Tiêu Hoài Tĩnh làm phó sứ phủ nha.
Phía dưới là bát doanh, bát phiêu kỵ theo thứ tự là Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Trịnh Đại Bưu, La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo, Tân Sĩ Kiệt, Trịnh Thiện Bảo, Thôi Vạn Lý.
Trong đó Tân Sĩ Kiệt là cháu trai của Tân Văn Lễ, Trịnh Thiện Bảo là cháu trai của Trịnh Thiện Quả, Thôi Vạn Lý chính là tộc nhân của Quản thành Thôi thị.
Đối với sắp xếp này Dương Khánh cũng không phản đối.
Tân Sĩ Kiệt Trịnh Thiện Bảo, Thôi Vạn lý đều là do một tay Dương Khánh đề cử, Lý Ngôn Khánh không có bất kỳ ý cự tuyệt nào.
Lại nói trong bát phiêu kỵ có năm người là của Lý Ngôn Khánh, Dương Khánh mặc dù chiếm cứ tam doanh nhưng cũng mỹ mãn, cộng thêm Lý Ngôn Khánh cũng không đem phủ nha bộ sứ thiết lập ở Huỳnh Dương, cho thấy hắn vô tình hữu ý không tranh đoạt quyền lợi với Dương Khánh ở Huỳnh Dương, cho nên Dương Khánh vô cùng hài lòng.
Dương Khánh cũng không thiết lập bất kỳ chướng ngại gì cho Lý Ngôn Khánh, với lại Việt Vương Dương Đồng cũng không cho phép.
Sau đó Tân Sĩ Kiệt phụng mệnh ra trấn Hổ Lao quan khiến cho Dương Khánh càng được an ủi, địch ý với Lý Ngôn Khánh cũng giảm bớt rất nhiều.
Huỳnh Dương trưng binh, oanh oanh liệt liệt tiến hành.
Mà ở Khai Phong, Lý Mật đang do dự.
Nguyên nhân hắn do dự là từ tháng năm, Lý Mật đã nhận được một phong thư từ Lương Phụ sơn, từ một đạo nhân tên là Từ Hồng Khách.
Trong thư nói: Hiện tại thiên hạ đại loạn, chính là lúc anh hùng lập công lao sự nghiệp.
Mật Công tuân theo thiên ý, hưng binh tạo phản, chính là thiên mệnh, trong trường hợp đó, Mật công dùng binh lại vô cùng cẩn thận, Đông Đô tuy là nơi trọng yếu nhưng không dễ lấy được năm đó Mật công dân cho Dương công ba sách lược có nhớ hay không? Thượng sách là lấy Trác quận, trung sách là lấy Quan Trung, hạ sách mới là lấy Lạc Dương.
Mật Công năm đó dâng diệu kế như vậy mà hiện tại tại sao lại bỏ thượng sách lấy hạ sách?
Tại sao hiện tại Mật Công không bỏ Lạc Dương, đi Giang Hoài thẳng tới Giang Đô? Với sư hiệu lực của Mật công thì các lộ anh hùng ở Giang Hoài nhất định sẽ liên tục hưởng ứng, đầu nhập vào bên trong.
Lý Mật đọc thư khen ngợi liên tục vì vậy sau đó lập tứ phái người tiến về phía Lương phụ sơn, ý đồ mời Từ Hồng Khách tuy nhiên sau khi Lý Mật phái tới, dân bản xứ hoàn toàn không biết có người nào tên là Từ Hồng Khánh cả.
Tuy nhiên.
Lý Mật cũng biết vì sao năm đó Hùng Đại Chuy khăng khăng muốn đánh chiếm Lạc Dương.
Tất cả quân sĩ đều là đệ tử Quan Đông, khó trách khỏi có tình quê cha đất tổ, Mạnh Nhượng bọn họ dĩ nhiên đầu phục Lý Mật nhưng bắt bọn họ xuôi nam tới Giang Đô Lý Mật cảm thấy nếu nói ra sẽ khiến cho bọn họ rời khỏi.
Dù sao cũng chỉ là một đám ô hợp.
Lý Mật cảm thấy thật khó xử.
Hắn từng thăm dò mấy lần nhưng đáp án khiến hắn không thể thỏa mãn.
Rõ ràng bảy thành tướng lãnh Ngõa Cương không muốn rời Sơn Đông tới Giang Nam, đánh chiếm Giang Đô. Nếu như Lý Mật cưỡng ép hạ lệnh thì quân Ngõa Cương sẽ chia năm xẻ bảy, trước kia Dương Huyền Cảm cũng nghĩ tới chuyện này cho nên dù biết đánh chiếm Trác quận là chỗ tốt nhưng không cách nào làm chủ.
Một chiêu này có thể giọ là Trảm kế.
Chỉ cần giết Dương Quảng, Tùy thất dĩ nhiên sẽ bị diệt.
Nhưng chiêu này cũng vô cùng phong hiểm, nếu như thất bại, quân Ngõa Cương sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Dương công à, bây giờ nếu như ông sống lại thì sẽ chọn lựa thế nào?
Trong lòng Lý Mật, Dương công không phải Dương Huyền Cảm mà là Sở công Dương Tố. Nghĩ đến đây Lý Mật liền nhắm mắt lại.
- Ngụy vương vừa rồi quân tốt bắt được một người bán hàng rong, hắn luôn miệng nói là bạn cũ của đại vương, còn có chuyện quan trọng cần bẩm báo đại vương.
Ở ngoài phòng một hán tử khôi ngô cường tráng thấp giọng bẩm báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.