Soán Đường

Chương 66: Cao đại nhân




Từ Lạc Dương tới Giang Đô cần phải tới năm ngày, cũng may là Trịnh Ngôn Khánh không thiếu ngựa tốt, lần trước Tiết Cử mang tới mười bảy con bảo mã tây vực, cược lực cực kỳ cường kiện, sau khi hắn phân phó cho Mã Tam Bảo xong, Mao Thẩm đã chuẩn bị bữa ăn sáng xong.
Lúc này bọn Thẩm Quang, Từ Thế Tích cũng đã trở về, bọn họ ở trước hiên cửa dùng cơm.
Đây cũng là một đặc sắc của Trúc viên.
Nếu là gia đình bình thường, nô bộc đừng nói là dùng cơm với chủ nhân, cho dù ăn no cũng không được.
Mà ở trúc viên, một ngày ba bữa, Ngôn Khánh cũng không tị hiềm, cho nên ba người Đảng gia huynh đệ càng thêm tận lực.
- Thẩm đại ca, ta có một việc muốn giao phó cho huynh.
- Chuyện gì?
- Mời huynh tiến đến Huỳnh Dương bí mật, nhớ kỹ, là bí mật tới đó.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong lấy ra một phong thư.
- Đem phong thư này giao cho Tiểu Niệm, nói nàng ngay lập tức chuyển cho tổ phụ của ta.
Bí mật tức là không cho người khác biết.
Thẩm Quang chưa từng gặp Trịnh Thế An nhưng đã gặp Mao Tiểu Niệm.
Hắn lập tức nhận thư:
- Thiếu gia yên tâm, Thẩm Quang nhất định sẽ tận lực làm chuyện này.
Vương Chính bọn họ nghi hoặc không thôi.
Bọn họ không rõ lắm, Trịnh Ngôn Khánh trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì đây, mà Từ Thế Tích thì đoán ra được một chút bí mật ở trong đó, trong lòng hắn vô cùng kích động, bởi vì đơn giản hôm qua Ngôn Khánh đã cho hắn biết, muốn mưu cầu cho hắn một cái tiền đồ, hôm nay hành động chắc chắn là vì việc đó.
Hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó yên lặng uống một bụng sữa đậu nành.
- Ngôn Khánh, có cần ta làm gì không?
- Từ đại ca, nhiệm vụ của huynh là nặng nhất.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Sắp tới kỳ thi rồi, cần phải đọc sách cho thật tốt, về mặt khác ta sẽ xử lý giúp ngươi.
Từ Thế Tích trong lòng ấm áp liền lập tức nhận lời.
- Ngôn Khánh oa nhi, có phải con tính làm chuyện gì không?
Vương Chính nhịn không được sự hiếu kỳ mà hỏi Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh cắn một cái bánh bao nhân thịt mà cười hắc hắc nói:
- Nếu con đoán không sai thì ít ngày nữa đại công tử sẽ phái người tới đây, muốn con quay về Huỳnh Dương. Bốn năm con tới Lạc Dương rồi, cũng đã lâu không quay về giỗ tổ.
Tế điện tổ tiên, đây chính là một đại sự.
Trịnh Ngôn Khánh hiện nay đã nằm trong gia phả của Trịnh gia, quay trở lại tế tổ cũng không có gì là không ổn .
Từ Thế Tích mỉm cười, đồng thời thầm cảm thán:
- Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ hơn cả ta nhưng lại có thể trù tính sâu xa như vậy, nếu ta không phải cùng hắn ở lâu như vậy, thì làm sao có thể nhận nổi một tiếng Từ đại ca?
Ở ngoài hiên mưa lúc này đang tí tách rơi.
Trịnh Ngôn Khánh phủ thêm một lớp áo choàng mà rời khỏi trúc viên.
Ngoài đường sương mịt mờ.
Lúc này liễu rủ chập chờn trong gió, hiện ra cảnh sắc thướt tha, hai bên bờ Lạc thủy tràn ngập mùi hương thơm.
Đây là tiết nông canh, cảnh trí tráng lệ như là reo hò mùa xuân tới vậy.
Trịnh Ngôn Khánh thưởng thức phong cảnh trên đường, bất tri bất giác đã tới trước cửa Huy An môn.
Thủ vệ Huy An môn cũng nhận ra đây là đại danh đỉnh đỉnh Bán Duyến Quân, tuy nhiên cũng cần phải kiểm tra số bài.
Số bài chính là thứ mà Phòng Ngạn Khiêm bày ra để quản lý.
Phàm là người ra vào thành Lạc Dương đều cần phải khảo nghiệm cái này.
Mỗi ngày người ra kẻ vào thành Lạc Dương rất nhiều, bất cứ ai ra vào cũng đều phải nhận và trả số bài.
Phòng Ngạn Khiêm dùng số bài này, đúng là đã khiến cho tình hình trị an ở Lạc Dương trở nên tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh trả số bài xong từ từ thúc mã mà đi.
Ở trong thành Lạc Dương, không được phóng ngựa như bay, đây là pháp quy hạng nhất.
Mặc dù Phòng Ngạn Khiêm có ưu ái Trịnh Ngôn Khánh thì Trịnh Ngôn Khánh cũng không dám vi phạm, có trời mới biết tên thiết diện vô tư kia có xử phạt hắn không. Phòng Ngạn Khiêm ngay cả Tề vương thế tử cũng dám động tới thì chắc gì đã bỏ qua cho Trịnh Ngôn Khánh.
Trong thành Lạc Dương, mưa có vẻ thùy mị.
Trịnh Ngôn Khánh dừng ngựa trước Phích Lịch đường.
Lúc này đã có người canh cửa sớm tới, vẻ mặt tươi cười nói:
- Mưa lớn như vậy tiểu nhân còn tưởng Trịnh thiếu gia sẽ tới chậm.
Trịnh Ngôn Khánh mỉm cười đưa dây cương cho người canh cửa.
- Sư phụ ở trong nhà?
- Đại tướng quân hôm nay cảm thấy không thoải mái nên không đi ra ngoài.
- Không thoải mái.
- Đúng thế, đại tướng quân dạo này tối tăm phiền muộn, thời tiết thất thường khiến tướng quân không thoải mái, bệnh cũ tái phát, thái y nói cần phải điều dưỡng cho thật tốt.
Thân thể Trưởng Tôn Thịnh không được tốt đây cũng không phải là bí mật gì ở trong thành Lạc Dương.
Chỉ là người canh cửa ở Phích Lịch đường cũng không tùy tiện đàm luận việc này nếu Trịnh Ngôn Khánh không phải là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh chỉ sợ hắn cũng không nói ra.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu hắn cất bước vào Trưởng Tôn phủ đã hơn sáu mươi ngày rồi, cũng đã quen thuộc.
Hắn đi vào trong hành lang thì nhìn thấy ở trong hành lang gấp khúc đó, có một thanh niên nam tử đang nổi giận đùng đùng.
Xem niên kỷ thì ước chừng khoảng ba mươi tuổi, mặt mày thanh tú, nhàn nhã phong độ, chỉ là trong đó có vẻ hung ác và nham hiểm.
- Cao đại nhân đã đến.
Ngôn Khánh nhận ra người này chính là em vợ của Trưởng Tôn Thịnh, tên là Cao Cấp.
Cái tên này có vẻ lạ lẫm nhưng nếu như nhắc tới một cái tên khác là Ẩn Sĩ Liêm thì sẽ quen thuộc hơn rất nhiều, người này vào ngày bái sư, Trịnh Ngôn Khánh đã gặp mặt.
Trong sử sách đánh giá khá cao năng lực của người này.
Nói cách khác hắn vừa có tài văn chương, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng không hề tệ.
Trịnh Ngôn Khánh không dám lãnh đạm vội vàng nghiêng người nhường đường, đồng thời hành lễ, Ẩn Sĩ Liêm không nhìn hắn cái nào, chỉ phất tay áo rồi bỏ ra đi, Ngôn Khánh cảm thấy kỳ quái, vị Ẩn Sĩ Liêm này bị làm sao vậy.
Hắn đi vào trong thư phòng thì nhìn thấy Trưởng Tôn Thịnh đang thu thập án thư.
- Sư phụ, để đệ tử thu thập cho.
Trịnh Ngôn Khánh bước tới phía trước, cũng không khách khí mà ngồi xuống bên cạnh.
Sắc mặt của Trưởng Tôn Thịnh không được tốt lắm, có vẻ trắng bệch.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không dám hỏi nhiều, hắn liền đem án thư thu thập sạch sẽ xong, lúc này Trưởng Tôn Thịnh mới cất tiếng hỏi:
- Ngôn Khánh, hôm nay chúng ta học luận ngữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.