Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 70: Tình cảm




Edit +Beta : Anky

Trần Trầm đem tất cả nghe được lặp lại một lần, vẻ mặt Lạc Chiêu Dực luôn rất bình tĩnh, cho đến khi nghe thấy “Hiền vương” mới thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn một cái, “Không nghe lầm?”

“Không có ạ!” Trần Trầm vô cùng khẳng định.

Lạc Chiêu Dực đi qua lại vài bước, như có điều suy nghĩ sờ cằm, “Nếu nói nhị ca có cố gắng che giấu chuyện gì, xem ra là vì nguyên nhân căn bản này, cuối cùng trong một đống lời vô nghĩa cũng có được chút hữu dụng.”

Người lặp lại một đống lời vô nghĩa là Trần Trầm nghẹn: “…”

Lạc Chiêu Dực phân phó Đức Phúc, “Bảo người đi mời Hiền vương tiến cung một chuyến, cứ nói trẫm có chuyện quan trọng thương lượng.”

Đức Phúc cúi người hành lễ lui xuống.

“Bệ hạ, ngài hoài nghi Hiền vương điện hạ?” Trần Trầm hiếm khi lắm lời hỏi thêm một câu.
Lạc Chiêu Dực có chút kinh ngạc, sau đó giống như cười như không nhìn hắn, Trần Trầm tự biết lỡ lời, giải thích rõ ràng: “Thuộc hạ chẳng qua là cảm thấy… Người trong thiên hạ đều biết Hiền vương điện hạ và ngài huynh đệ tình thâm, nếu như ngay cả những hành động ngày thường của ngài ấy cũng là giả vờ, vậy khó tránh cũng thật đáng sợ, sẽ làm người ta cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?” Giọng Lạc Chiêu Dực nhàn nhạt.

Trần Trầm không mở miệng.

“Nói!”

Trần Trầm lùi lại mấy bước trước, cúi đầu thật sâu, trầm giọng nói: “Cũng sẽ làm người ta cảm thấy… Ngài thật đáng buồn.”

Quả nhiên Lạc Chiêu Dực nhấc chân đạp tới, “Học ai làm càn như vậy? Không sợ trẫm cho người đánh ngươi sao?”

Trần Trầm quỳ xuống, dừng một chút, chân thành nói: “Thuộc hạ xem như là nhìn bệ hạ lớn lên, không muốn thấy bệ hạ lại mất đi một người thật lòng đối đãi thân cận .”

Trong lòng Lạc Chiêu Dực hơi chững lại, lặng yên, hồi lâu mới lên tiếng: “… Đứng lên đi, nhiều năm chung đụng như vậy, trẫm cũng không dại dột đến mức không phân được thật lòng giả ý, nhị ca là hạng người gì, trẫm rõ ràng nhất.”

“Tạ bệ hạ!”

“Đánh hèo coi như bỏ đi, phạt ngươi ba tháng bổng lộc, về sau nói chuyện cẩn thận một chút cho trẫm!” Lạc Chiêu Dực liếc nhìn hắn một cái.

Trần Trầm đứng lên thân thể cứng đờ, thành khẩn nói: “Bệ hạ vẫn nên phạt thuộc hạ ăn hèo đi ạ.”

Lạc Chiêu Dực “Chậc” một tiếng, xoay người đi vào, vừa đi vừa khó chịu hừ một câu: “Trẫm hào phóng như vậy, sao người bên cạnh đều đem tiền để vào mắt vậy !”

Trần Trầm: “…” Bệ hạ, người đây không phải là hào phóng, là phá sản a!

Ngoài cung, phủ Hiền vương.

Tuyết vẫn rơi như trước, bay lả tả, trên đường rải rác vài người, vội vã lui tới, màu trắng bạc bao trùm cả vùng đất, tựa như một dãy sao xa.

Một thân ảnh xinh đẹp chạy tới, chạy quá vội, lúc đến gần cửa đột nhiên vấp chân ngã , “A” một tiếng ngã trên mặt đất, hai người hầu canh cửa vừa thấy liền sững sờ : “Công chúa điện hạ?”

Lạc Tĩnh Nghi áo não vỗ vỗ bông tuyết trên người, đang muốn đứng lên, cổ chân đau nhói lại phải ngồi xuống.

Hai người hầu kia muốn đỡ nàng lại sợ mạo phạm, một người vội vàng chạy vào trong thông báo.

Không tới một lát, Lạc Đình đi ra, thấy Lạc Tĩnh Nghi mũi bị lạnh đến đỏ bừng ngồi dưới đất, ánh mắt tránh né, mím môi không dám nhìn hắn.

“Muội, muội đến sao không mang theo người đi cùng?” Lạc Đình không nói gì, vừa bực mình vừa buồn cười, đi tới đỡ nàng dậy.

Lạc Tĩnh Nghi hai tay ôm cổ hắn, lấy một loại phương thức thân mật thuận thế dựa sát vào trong lòng hắn, “Nhị ca, muội vốn muốn cho huynh một kinh hỉ, không ngờ…”

“Không ngờ lại trở thành kinh hãi?” Vẻ mặt Lạc Đình mặc dù ôn hòa, trong mắt lại có nét không hài lòng, “Đã lớn như vậy, còn thích chơi trò của tiểu hài tử.”

Lạc Tĩnh Nghi bĩu môi, giơ chân lên, chỉ cảm thấy một trận đau tan dạ nát lòng.

“Làm sao vậy? Ngã nghiêm trọng sao?”

Lạc Đình cúi đầu nhìn nhìn, thân thể cúi xuống: “Lên đây đi, ta cõng muội đi vào.”

Lạc Tĩnh Nghi mặt mày hớn hở bò lên lưng hắn, đợi hắn cõng vào cửa, xung quanh bông tuyết bay tán loạn, lại có loại cảm giác năm tháng tốt đẹp yên bình, nàng hơi hoảng hốt, đột nhiên lẩm bẩm lên tiếng: “Muội còn nhớ, trước đây huynh thường xuyên cõng muội chạy tới chạy lui, nhưng trưởng thành rồi, huynh cũng không muốn thân cận với muội nữa…”

“Tĩnh Nghi, muội nghĩ nhiều rồi.” Lạc Đình ấm giọng nói: “Nếu thật sự xa cách với muội, hiện tại ta sẽ ném muội xuống.”

Lạc Tĩnh Nghi nghe vậy bật cười, “Trước kia muội sẽ cho rằng huynh đối xử đặc biệt với một mình muội, nhị ca, kỳ thật huynh đối với người nào cũng rất tốt… Nhất là đối với Tiểu Thất tốt nhất, muội luôn ghen tị với hắn, hắn còn nói huynh là người quá tốt đến mức không biết giận.”

” Đệ ấy à, lúc còn nhỏ ngoan ngoãn biết bao, một tiểu cô nương như muội cũng không nghe lời bằng đệ ấy, kết quả về sau càng ngày càng không đáng yêu!” Trong miệng nói lời châm chọc, sắc mặt Lạc Đình lại treo nụ cười nhu hòa, mang theo cỗ hương vị hoài niệm, lại có chút buồn bã, “Hiện tại cuối cùng đệ ấy cũng lên ngôi hoàng đế, cũng xem như xong một phần tâm sự của ta.”

Có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng ngọn lửa hừng hực bùng lên kia, từng câu từng chữ của Văn Đế tựa như khắc vào trong lòng hắn, huynh trưởng như cha… Thật sự là quá nặng nề.

Lạc Tĩnh Nghi hừ một tiếng, “Ta cũng biết mà, quả nhiên nhị ca thích Tiểu Thất nhất!”

Lạc Đình cười cười, thanh âm ôn nhuận dịu dàng, “Tĩnh Nghi, muội và đệ ấy không giống nhau.”

Lạc Tĩnh Nghi ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lời của hắn có ý tứ hàm xúc không rõ, lại không thể tinh tế nhận thức, không khỏi im lặng thất thanh.

Lạc Đình cõng nàng vào phòng, đặt nàng ngồi trên ghế, xoay người muốn đi lấy thuốc mỡ, Lạc Tĩnh Nghi kéo tay hắn lại, “Nhị ca!”

“… Ta đi lấy thuốc.”

“Nhị ca, kỳ thật muội…”

Đúng lúc này, ngoài phòng đột nhiên có người thông báo: “Hiền vương điện hạ, bệ hạ cho mời ngài vào cung gấp!”

Thần sắc Lạc Đình hơi thu lại, cất giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Nô tài không biết, nghe nói bệ hạ hôm nay nổi giận rất nghiêm trọng, kính xin Hiền vương điện hạ đi nhanh lên một chuyến!”

Lạc Đình nhíu mày, xoay người nhẹ mở tay Lạc Tĩnh Nghi ra, “Tĩnh Nghi, ta bảo nha hoàn thoa thuốc cho muội trước, nếu ta trở về muộn, muội đừng chờ ta, bảo người đưa muội hồi cung trước đi.”

Lạc Tĩnh Nghi mím môi, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi.”

Lạc Đình xoay người, nàng lại nhịn không được gọi một tiếng, kêu xong lại không biết nên nói gì, đành phải ấp úng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo… Huynh mặc thêm một bộ y phục đi.”

Lạc Đình mỉm cười với nàng, khẽ gật đầu, “Được.”

Chờ sau khi hắn đi, Lạc Tĩnh Nghi thoa thuốc trên chân, rảnh rỗi nhàm chán, chờ cảm giác đau đớn trên chân qua đi, liền vụng trộm chạy vào trong phòng Lạc Đình tham quan. Lạc Tĩnh Nghi không phải lần đầu tiên đến đây, phủ của Lạc Đình có hay không có nữ chủ nhân, trong phòng bài trí đơn giản, vừa xem sẽ hiểu ngay.

Lạc Tĩnh Nghi ngồi bên cạnh bàn nhìn, không biết nhớ ra cái gì đó, cả người đều lọt vào trong hồi ức.

Ở những năm tháng xa xôi ngày xưa, có một tiểu cô nương hoạt bát như chim non thích líu ríu đi theo sau lưng thiếu niên áo lam, thiếu niên áo lam bao dung như biển bình thường luôn dung túng nàng hết thảy, bởi vì nàng gần như vô lại yêu cầu, cơ hồ cái gì cũng không gạt nàng, thậm chí khi hắn có hảo cảm với một cô nương khác, cũng không giấu giếm nàng chút nào.

Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng trở ngại danh phận huynh muội, nàng chỉ có thể gượng cười, lúc cập kê, ra vẻ ngây thơ đưa hắn một con búp bê gỗ…

“Pằng – – ”

Đột nhiên vang lên động tĩnh khiến Lạc Tĩnh Nghi bỗng hoàn hồn, nàng nhíu mày cúi đầu nhìn, là một cái hộp gỗ rơi xuống, nàng bất đắc dĩ, đi cà nhắc tới nhặt hộp gỗ lên đang định thả lại chỗ cũ, tay ngừng lại, kìm nén không được lòng hiếu kỳ mở hộp gỗ ra.

Đúng là rất nhiều món đồ nhỏ linh tinh, Lạc Tĩnh Nghi cái gì cũng chưa chú ý tới, liếc mắt liền thấy được một búp bê bằng gỗ chạm trổ rất tệ, mặt mày, thần thái, đều cực kỳ giống nàng… Vẻ mặt Lạc Tĩnh Nghi ngây ra, cứng ngắc tại chỗ.

Đương nhiên là giống nàng, bởi vì đây chính là nàng dựa theo bộ dáng của mình từng đao khắc ra – – tràn ngập tình yêu ban đầu chớm nở của thiếu nữ chân thành tha thiết mà tốt đẹp nhất.

Chỉ là nàng không ngờ, đã cách nhiều năm, hắn thế mà còn giữ lại… Nghĩ đến đây, Lạc Tĩnh Nghi cầm búp bê gỗ, ngơ ngác nhìn, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, hơn bảy năm, nàng vậy mà đã giữ gìn tình cảm bảy năm vô vọng như vậy, giờ khắc này, Lạc Tĩnh Nghi cũng có chút hoài nghi đến tột cùng sao mình có thể kiên trì? Thế nhưng lại còn chưa hết hy vọng?

Trong hoàng cung, đuổi Mục Nhung đi, Lạc Chiêu Dực lấy tấu chương ra xem, vừa phê duyệt vừa canh chừng cho Mục Song Hàm đang ngủ say sưa, động tác nhẹ vô cùng, lặng yên không một tiếng động.

Qua một đoạn thời gian, Đức Phúc tiến đến nói nhỏ vài câu.
Lạc Chiêu Dực để tấu chương xuống, đi đến bên giường, giúp Mục Song Hàm dịch lại góc chăn, xoay người đi ra ngoài.

“Tham kiến bệ…”

“Được rồi nhị ca, ta và huynh không phải người ngoài, miễn đi.”

Lạc Chiêu Dực khoát tay, kêu hắn ngồi xuống, “Đến, uống chén trà nóng làm ấm thân thể.”

“Thành thân đã lâu quả nhiên không giống trước, cũng biết săn sóc người a.” Lạc Đình cười cợt một câu, nâng trà uống vài ngụm.

Lạc Chiêu Dực liếc hắn, “Nói tựa như ta bạc đãi huynh bao nhiêu vậy!”

Lạc Đình lại cười, đặt chén trà xuống, “Đã xảy ra chuyện gì, trời tuyết rơi lớn như vậy triệu ta vào cung gấp? Nghe người ta nói đệ lại lên cơn? Cũng là hoàng đế bệ hạ rồi, sao lại không biết kiềm chế tính tình, cứ thế mãi, làm mỗi một người đều nơm nớp lo sợ đệ, không chừng lại nói …”

“Càng ngày càng dài dòng.” Lạc Chiêu Dực nhún vai, rất là không quan tâm, sau đó đột nhiên hỏi một vấn đề, “Nhị ca, huynh còn nhớ rõ mẫu phi huynh không?”

“… Mẫu phi ta?” Lạc Đình sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao đệ lại hỏi đến chuyện này?”

“Không có gì, lúc phụ hoàng tại vị, trong hậu cung khiêm tốn nhất hình như chính là Trần phi, xem ra huynh là thừa hưởng tính tình của bà ấy, nhưng mà hiện thời huynh là Hiền vương cao quý, ta đang suy nghĩ, có cần gia phong cho mẫu phi huynh để bày tỏ vinh sủng không…”

Lạc Đình nghe vậy liền lắc đầu, trầm mặc một hồi mới nói: “Người đã chết rồi, huống chi cũng đã nhiều năm như vậy, không cần thiết.”

Lạc Chiêu Dực lại nói: “Trần phi có thân nhân còn sống không?”

“Mẫu phi ta là một cô nhi…” giọng Lạc Đình chợt ngừng lại, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ngay cả tôn xưng cũng quên, bật thốt lên nói: “Tiểu Thất, đến tột cùng đệ muốn hỏi gì?”

Lạc Chiêu Dực gõ nắp chén, nhấp một ngụm trà, không chút để ý nói: “Cuối cùng huynh đã phản ứng kịp.”

Ánh mắt Lạc Đình trầm xuống.

Lạc Chiêu Dực đem chuyện hôm nay nói lại một lần, ngay cả việc trong cuộc nói chuyện của Liêu Đằng và Liêu Nhã Lam xuất hiện “Hiền vương điện hạ” cũng không giấu giếm, có thể nói thành thật với nhau đến cực hạn.

“Tây Di, Phùng Như…” Lòng bàn tay Lạc Đình siết chặt, sắc mặt mơ hồ trắng bệch, cười khổ nói: “Khó trách, khó trách đệ hoài nghi ta …”

“Hừ, cái tật xấu lòng rối lên liền căng thẳng nói lung tung quả nhiên không thay đổi, ” Lạc Chiêu Dực ghét bỏ ngó hắn một cái, lãnh đạm nói: “Đầu óc bị cửa kẹp ?Con mắt nào nhìn thấy ta hoài nghi huynh? Nếu ta hoài nghi huynh, cũng sẽ không ngồi đàng hoàng nói với huynh những thứ này, mà là kéo huynh ra ngoài đánh đến gần chết!”

Lạc Đình: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.