Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 55: Duyên phận lừa người này (3)
Diêu Thiên Thiên cứ ngồi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào điện thoại cả nửa ngày, cuối cùng cô đưa ra quyết định.
Mặc dù bọn họ không thân không thích, nhưng dù sao cũng là người quen cũ. Mộ Dung Cần còn có giao tình với anh ta, thế nên mở miệng nhờ người ta giúp đỡ cũng không tính là đột ngột vô cớ. Hơn nữa, trong tay Diêu Thiên Thiên vẫn còn một con át chủ bài chưa lật có thể dùng, chỉ là con át này rất dễ khiến người khác nghi ngờ cô, bởi vậy có thể cố gắng không dùng đến là tốt nhất.
Cô đã gọi đến số điện thoại mà ba năm trước Nam Cung Tiêu Minh để lại vào một hôm anh ta đột nhiên nổi hứng đến trường tìm cô nói chuyện phiếm. Cũng không biết số điện thoại này còn dùng được hay không, dù sao hiện giờ anh ta đang trong thân phận gián điệp Hà Phi, khả năng đã đổi sang một số điện thoại khác là rất lớn.
Nào ngờ vừa mới gọi đi, chẳng bao lâu đã có người nhận điện thoại. Giọng điệu của đối phương cực kỳ thô bỉ: “Xin chào, đây là đường dây nóng tư vấn tình cảm, muốn nghe lời tỏ tình mời nói số 1, muốn tỏ tình mời nói số 2, có chuyện cần giúp đỡ mời nói số 3, chat sex qua điện thoại xin vui lòng báo trước số đo ba vòng. Muốn hẹn anh Phi thì xin gửi ảnh khỏa thân để được kiểm tra trước!”
Diêu Thiên Thiên: …
“Xin chào, xin hỏi có phải là Hà Phi không?” Cô chỉ có thể cố gắng giữ phép lịch sự hỏi một câu đầy tính khuôn mẫu như vậy.
“Anh Phi, hình như là một bé gái thì phải, giọng nói nghe ngọt cực kỳ!” Giọng nói thô bỉ vừa rồi cười phá lên một tiếng.
Nam Cung Tiêu Minh tức giận nói: “Biến đi, mau mang điện thoại cho tao rồi cút sang một bên! Chúng mày chơi trước đi, đừng ở đây cản trở anh mày tán gái.”
Phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng hò hét, tiếng bình rượu rơi xuống choang một tiếng, vô cùng tạp nham. Cô nghe thấy tiếng bước chân lớn dần, cùng lúc đó những âm thanh hỗn loạn kia cũng ngày càng nhỏ dần đi. Mãi đến khi ở đầu dây bên kia yên tĩnh trở lại thì mới nghe thấy giọng của Nam Cung Tiêu Minh vang lên bên tai: “Bé mập, bây giờ ở thành phố B là 2 giờ 19 phút, trước khi em gọi điện thoại không thèm nhìn đồng hồ hả?”
Diêu Thiên Thiên: …
“Sao anh biết là tôi?” Cô tò mò hỏi.
“Đoán, thần giao cách cảm.” Nam Cung Tiêu Minh kiên trì đi theo hình tượng cool ngầu bad boy nói ít làm nhiều của Hà Phi.
Diêu Thiên Thiên biết rõ anh ta hiện giờ đang là gián điệp nằm vùng, không tiện nói chuyện rõ ràng nên cố ý đổi thành giọng điệu nũng nịu: “Ai da, anh Phi thật xấu nha~~~”
Giọng nói mềm nhũn như bọt nước truyền đến tai của Nam Cung Tiêu Minh, khiến toàn thân anh ta rùng mình, có một loại cảm giác ghê tởm đến mức sảng khoái dâng trào trong lòng. Vậy nên mặc dù bị ghê tởm đến sắp không chịu nổi nhưng anh ta vẫn cười rất vui vẻ. Lúc nhỏ tính cách của đứa bé này vẫn luôn biến đổi không ngừng khiến người ta không cách nào nắm bắt. Cho đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể hiểu nổi tính cách của bé mập này rốt cuộc là như thế nào. Khoảng thời gian trước đó còn bị con bé này tính kế bỏ tù, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn, Quách Tử Càn suýt chút nữa cũng vì chuyện này mà tức chết.
Thế nhưng Nam Cung Tiêu Minh lại không hề tức giận một chút nào. Ngay cả khi đã được ra ngoài đi chăng nữa, trong đầu anh ta vẫn chỉ nghĩ đến cô bé 14 tuổi dậy thì càng ngày càng trở nên xinh đẹp kia, đổ dồn suy tư vào việc rốt cuộc cô là người như thế nào, lại tò mò không biết cô nghĩ gì về mình, sau đó nhớ đến những lần gặp mặt ít ỏi giữa hai người, càng nghĩ lại càng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Cuối cùng không kìm được lòng mình bắt Quách Tử Càn trộm lấy số điện thoại mới mà cô dùng khi ở nước ngoài, đến khi có được rồi lại không chịu gọi lấy một lần.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào cực kỳ, nhưng ngoài miệng lại phun ra mấy lời khó nghe: “Mau uốn thẳng lưỡi lại đi, không thì để anh Phi cắt cho cũng được.”
Diêu Thiên Thiên cười trộm một cái, lè lưỡi khinh bỉ nhưng giọng nói vẫn không giảm đi sự nũng nịu ngọt như đường phèn: “Người ta đang vui mà, không ngờ số điện thoại khi trước anh Phi để lại cho người ta vẫn còn gọi được đó nha.”
Đây là chuyện khiến Diêu Thiên Thiên cực kỳ tò mò. Không thể nào có chuyện Nam Cung Tiêu Minh bỏ công cải trang làm gián điệp mà vẫn giữ số điện thoại cũ được đúng không?
“Đổi số mới rồi, số cũ chuyển cuộc gọi*, nhưng chỉ có vài người mới biết được số đó.”
*Chuyển tiếp cuộc gọi hay còn có tên gọi khác là Call Forward là tính năng thông minh tự động chuyển tiếp các cuộc gọi đến số máy của bạn sang một số máy khác như: Số di động, số cố định hoặc số của hộp thư thoại.
Anh ta nói chuyện vô cùng sâu xa ẩn ý, nhưng Diêu Thiên Thiên vừa nghe vậy thì ngay lập tức hiểu rõ. Cô cũng ẩn ý đáp lại: “Anh Phi, lần này người ta gọi đến là có chuyện muốn nhờ vả đó, chúng ta có thể gặp mặt riêng được không?”
Nghe được giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào của Diêu Thiên Thiên vang lên bên tai, trong lòng Nam Cung Tiêu Minh tựa như đang bị một chiếc bàn chải mềm mại cọ xát làm cho ngứa ngáy không thôi, kìm nén không nổi đành phải mở lời kết thúc cuộc nói chuyện: “Bây giờ anh đang bận, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ gọi em ra gặp mặt sau.”
“Vậy… Người ta đợi anh Phi đó nha~~~”
Nam Cung Tiêu Minh cười thầm nói: “Tắm rửa sạch sẽ đợi đi.”
Diêu Thiên Thiên: …
Mẹ nó tên này còn dám nhân cơ hội để trêu chọc cô!
Sau khi thả điện thoại trong tay xuống, cô thở dài một hơi. Xem ra bắt buộc phải dùng đến con bài tẩy trong cốt truyện rồi. Nếu không cho dù Nam Cung Tiêu Minh thực sự có lòng muốn giúp đỡ cô đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể dùng thuật phân thân mới làm được. Nhưng mà một người đang sống ở nước ngoài sao có thể biết được loại bí mật đó chứ. Có lẽ cô phải tìm được một cái cớ thật hoàn mỹ để qua mắt bọn họ mới được.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có người gõ cửa. Diêu Thiên Thiên không muốn người khác nghe được cuộc nói chuyện giữa mình và Nam Cung Tiêu Minh nên đã khóa cửa phòng lại. Đối phương không mở được cửa, cô chỉ đành phải đứng dậy tự mình ra mở.
Diêu Doanh Tâm đang đứng trước cửa phòng, mặt mày chứa đầy vẻ u sầu, lo lắng, sợ sệt hỏi: “Chị ơi, em có thể vào không?”
Diêu Thiên Thiên gật đầu đồng ý, Diêu Doanh Tâm bèn bước tới ngồi trên giường của cô, trên mặt chứa đầy tâm sự, dùng ánh mắt khổ não vô cùng nhìn cô.
“Sao vậy?” Diêu Thiên Thiên bước đến ngồi cạnh cô ta, dịu dàng xoa đầu cô ta vài cái. Diêu Doanh Tâm nhu thuận cúi đầu cho cô xoa, khiến cô có cảm giác như đang nuôi một bé thỏ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
“Mấy ngày nay em thấy chị không vui, dường như có tâm sự.” Diêu Doanh Tâm thẳng thừng nói ra: “Có phải vì kẻ xấu kia không? Có phải mấy ngày trước có người chặn chúng ta lại cũng là vì kẻ đó không?”
Diêu Thiên Thiên đang định nói trẻ nhỏ suy nghĩ linh tinh cái gì, nhưng lại thấy Diêu Doanh Tâm ngẩng đầu dùng đôi mắt long lanh ướt át ngước lên nhìn cô: “Chị không cần gạt em, chị từng dạy em không được nói dối, chị nên làm gương cho em mới phải, nếu không Tâm Tâm cũng học theo chị nói dối đó!”
Diêu Thiên Thiên: ….
Trời má lời uy hiếp này thật đáng sợ (⊙_⊙)!
Nếu Diêu Doanh Tâm đã tự mình đoán ra được, cô cũng không giấu giếm làm gì. Vừa hay có thể xây dựng nên hình tượng xã hội đen xấu xa của Nam Cung Tiêu Phong trong lòng cô ta, khiến nhân vật nam chính số 2 này triệt để bị sụp đổ. Nghĩ vậy, cô gật đầu nói: “Không sai, chính là cái tên đáng ghét không có chuyện gì tự nhiên lái xe thể thao như máy bay chiến đấu rồi phóng như tên lửa kia. Cậu ta là kẻ xấu, muốn làm chuyện cực kỳ xấu xa với chúng ta!”
“Chuyện cực kỳ xấu xa là làm chị có thai ư?” Diêu Doanh Tâm ngây thơ hỏi.
Diêu Thiên Thiên: …
Má ơi, dạo gần đây đứa trẻ này toàn học mấy thứ quái quỷ gì vậy? Ai dạy nó thế này? Nước M thật là lợi hại!