Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê

Chương 119: Công lược thiếu tá lãnh khốc (9)




Edit: Vịt
Beta: Ngọc Linh
Trong nháy mắt, Lục Minh như có đôi mắt ở phía sau, chợt né qua bên cạnh...
Suýt chút nữa thì Mộng Nhã đã đập mặt xuống đất.
May mắn Lục Minh không phải thấy chết mà không cứu.
Hắn ghét bỏ túm lấy quần áo Mộng Nhã rồi kéo cô trở về.
**
Chính việc này làm cho những người xung quanh sợ xanh mặt.
Đây... Đây là thiếu tá Lục Minh sao?!
Không phải hắn là người cực kỳ thích sạch sẽ ư?
Không phải hắn rất ghét tiếp xúc da thịt với người khác hả?
Huống chi cô gái hắn đang giữ chặt trông rất bẩn.
Nhất định là đã lâu rồi chưa tắm.
Nói không chừng còn từng lăn lộn với bọn tang thi!
Nếu Mộng Nhã biết mọi người xung quanh đang nghĩ vậy, cô nhất định sẽ vỗ tay thật to.
Bởi vì lúc trước chính cô còn nằm ở trên người tang thi đấy.
**
Không biết lý do vì sao những người xung quanh lại kinh ngạc như vậy.
Có một ví dụ đơn giản nhất.
Vào ba năm trước, Lục Minh ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn vốn muốn bắt một con tang thi về cho nhà sinh vật học nghiên cứu.
Nhưng lại không nghĩ con tang thi này lại phun hết "đờm" vàng khè lên trên quần áo Lục Minh.
Lúc ấy trên mặt Lục  Minh không hề thừa một biểu cảm nào, nhưng tối đó ngoại trừ con tang thi này ra.
Còn lại cả một đại bản doanh tang thi đều bị Lục Minh xử đẹp.
Mỗi một con tang thi đều bị cắt đứt đầu, không có ngoại lệ.
Chính là bởi vì Lục Minh không hề nổ súng nên mới làm mọi người khiếp sợ.
Mấy ngàn con tang thi?
Việc này thật sự cần một cánh tay khỏe đó nha!
Quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Thế mà ngày hôm sau Lục Minh giống như không có việc gì xảy ra, quay lại nhận lệnh.
**
Vốn đang có một vài cô gái coi trọng Lục Minh vì chuyện này mà không dám lại gần.
Dù sao thì người này quá khủng bố, lỡ như mà chọc giận hắn thì chính là đặt người nhà mình vào trong tầm ngắm.
Sau đó vì một lần lập được công trong quân đội, Lục Minh đã trực tiếp được thăng lên thiếu tá.
**
Tại sao lần... lần này.
Lần này Lục Minh lại túm một cô gái bẩn đầy người về?
Nguyên nhân là vì sợ cô ta ngã đó mà ~
Mộng Nhã lần đầu tiên được mọi người vây xem ở cửa chính của căn cứ.
Cũng nhờ Lục Minh mà lần này cô không bị kiểm tra thẻ chứng thực.
Bởi vì các binh lính ở cửa đều dại ra.
Lục Minh mà bọn họ tín ngưỡng thế mà lại ôm một cô gái.
Quả là làm người ta phải trợn mắt há mồm.
Thật không thể tin được!
Unbelievable!
**
Lục Minh cũng chỉ làm có vậy thôi.
Hắn buông Mộng Nhã xuống, xoay người bước vào căn cứ.
Không chào hỏi ai cả.
Cực kỳ lạnh nhạt.
Nhưng như vậy thì mọi người mới cảm thấy bình thường.
Đây mới chính là dáng vẻ của thiếu tá Lục Minh chứ.
Mộng Nhã lập tức đi theo tới thẳng phòng của Lục Minh.
Hắn xoay người, lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt kia giống như đang đuổi khách.
Mộng Nhã run run mở miệng: "Thiếu tá, tôi có thể ở cùng chỗ với ngài không?"
"Rầm!"
Cửa bị đóng lại.
Thiếu chút nữa là đụng vào mũi của Mộng Nhã.
Mộng Nhã: "..."
Thật lãnh khốc!
Nhưng cô thích.
Tuy người này rất lạnh lùng nhưng cô tin tưởng vào ấn tượng đầu tiên của mình.
Người này nhất định có vô số quan hệ với người đàn ông đã dạy cô kỹ năng đối kháng kia!
Nhưng tất nhiên là hiện giờ Lục Minh không hề quen biết cô....
Mộng Nhã thở dài một tiếng, đang chuẩn bị xoay người.
Đột nhiên phát hiện sau lưng có tiếng mở cửa.
Lục Minh lạnh như băng đang đứng ở cửa. 
Mắt Mộng Nhã sáng lên.
Đây có phải là cho mình vào phòng?
Cô cơ hồ lập tức tiến lên vài bước.
Lục Minh ném cho Mộng Nhã một bình dinh dưỡng rồi đóng cửa lại.
Mộng Nhã: "...."
Hệ thống Linh Nhất cũng cảm thấy dáng vẻ từ chối con gái nhà người ta này thật sự quá... Đáng giận!
"Ký chủ lại đây Linh Nhất ôm người một cái."
Mộng Nhã: "...."
29/8/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.