Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss

Chương 23:




Từ trong nhà đi ra, ngồi trên xe một lát rồi, Kiều Văn Văn vẫn không có chút phản ứng.
Đi trường học lái xe đập phá? Cuộc đời này cô chưa bao giờ làm chuyện kích thích đến thế!
“Trợ lý Kiều sao thế? Không phải là cô bị boss dọa đấy chứ?” Trịnh Thạc cầm tay lái, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu.
Thịnh Cẩn Minh vẫn chơi Tiêu Tiêu vui vẻ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi có thể dọa được cô ấy sao? Chắc là cô ấy đang trao đổi với huấn luyện viên của trường học lái xe!”
Anh vừa dứt lời, bầu không khí bên trong xe giảm xuống.
Kiều Văn Văn cũng không dám ngẩn người, cô vội nói, “Không thể nói hươu nói vượn, linh hồn của huấn luyện viên sẽ đi nhìn chằm chằm những học viên, nếu ai dám tìm vợ ông ta gây phiền toái, ông ta sẽ hiển linh, chúng ta trở về đi!”
Trong lòng cô còn sợ hãi, lập tức kéo ống tay áo người đàn ông, giọng nói tràn đầy thành khẩn.
Thịnh Cẩn Minh nhíu mày, “Kiều Văn Văn cô còn tiền đồ không? Người dạy xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải cô để cho ông ta uống rượu rồi điều khiển. Được rồi, tôi cũng không phải là người coi tiền như rác, một câu thôi có đi hay không?”
“Không đi thì bây giờ chúng ta trở về, nhưng mà sau này tôi cũng không nhận bất luận cớ gì về việc thi cử, chuyện gì cũng nhịn cho tôi!” Anh nghiêm nghị bổ sung.
Hiển nhiên là cảm thấy chán ghét tính lề mề của Kiều Văn Văn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Kiều Văn Văn lập tức buông tay, còn thuận tiện vuốt nếp gấp trên ống tay áo.
Cô chính là già mồm đứt gân não, ngày hôm qua cô gọi điện thoại cho Lý Gia Viễn, là muốn bảo anh ta ra mặt, kết quả…
“Qùy gối cảm tạ, long ân của boss tôi sẽ không quên!”
Thịnh Cẩn Minh hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhanh chóng chạm vào màn hình di động, Tiêu Tiêu vui vẻ bị tắt.
Đến nhà huấn luyện viên mới phát hiện, chiếc xe cũ rích của huấn luyện viên dừng ở trước cửa, cũng không có người lái xe đi luyện.
Cơn tức trong lòng Kiều Văn Văn lại bay lên lần nữa, cho nên lý do nói lúc trước, chỉ là không muốn cho cô luyện xe mà thôi.
Thịnh Cẩn Minh nhìn hoàn cảnh hoang vu xung quanh, giơ ngón tay cái với cô, “Kiều Văn Văn cô lợi hại thật, vậy mà có thể tìm được trường học lái xe này ở trong thành thị! Không gài cô thì gài ai! Nơi này vừa nhìn đã biết không phải là nơi chính quy!”
Kiều Văn Văn cúi đầu, “Chủ yếu là vì học phí rẻ.”
Đương nhiên cô sớm đã hối hận, rẻ không có hàng tốt, câu này rất đúng! Cô báo danh thi còn phải thêm giờ phí tổn thi, các danh mục chi phí và thời gian cộng lại, còn quý hơn ViP chính quy!
“Kiều Văn Văn, sao cô tới đây? Không phải tôi bảo cô ở nhà nghỉ ngơi sao?” Đang nói chuyện, dì Từ từ trong nhà đi ra.
Nghe thấy giọng kỳ lạ này, cô lại khó chịu.
“Còn mang người đến, cô muốn thế nào đây? Muốn bắt nạt tôi mệnh khổ, để cho ma quỷ làm cô chết sớm sao?”
Kiều Văn Văn rất xấu hổ, cô chỉ biết người phụ nữ này không dễ đối phó. Rõ ràng một câu cũng chưa kịp nói, bà ta đã mang chậu c*t đổ lên đầu người.
Thịnh Cẩn Minh nhíu mày, bao nhiêu năm rồi anh chưa thấy người như vậy.
“Nhà các người trên danh nghĩa là trường học lái xe nhà họ Tam sao?” Trịnh Bí có mắt đi lên lý luận với bà ta.
Đang chuẩn bị đại náo một trận Từ Phân lập tức ngẩn người, theo bản năng gật đầu.
Chuyện này Kiều Văn Văn cũng biết, nhưng mà cô không rõ lắm.
So với trường học lái xe, ở trong mắt cô, nhà này giống như xí nghiệp gia tộc. Tóm lái là đóng tiền tập lái xe đều do hai vợ chồng họ định đoạt. Thi bằng lái thì dốc lòng đòi tiền học viên nói là tiền thi qua, đương nhiên vài người đưa tiền trượt vẫn lại trượt, tiền bạc đã trong túi tiền bọn họ rồi.
“Phiền chị đem chứng chỉ huấn luyện viên nhà chị ra cho chúng tôi xem một lát, chúng tôi hoài nghi bà buôn bán phi pháp.” Trịnh Thạc đẩy mắt kính trên sống mũi.
Bộ dáng Từ Phân vốn là giương nanh múa vuốt biến mất không thấy gì nữa, bà ta hơi sợ hãi nhìn Trịnh Thạc, lui về sau một bước, đứng yên không có khí thế.
“Nhà bọn họ không có chứng chỉ huấn luyện viên sao ạ?” Kiều Văn Văn nghiêng đầu.
Thịnh Cẩn Minh miễn cưỡng bố thí cho cô một ánh mắt, “Đúng vậy, cô cùng một huấn luyện viên không có chứng chỉ huấn luyện viên học nửa năm. Hơn nữa các cô không thể đến sân bãi luyện xe, là bởi vì xe luyện tập của nhà họ báo hỏng xe, thực ra là không có năm thẩm tra nên không thể vào nội thành.”
Anh cười lạnh, từ đôi mắt trong trẻo của anh có thể nhìn ra Kiều Văn Văn ngây ra như phỗng, đương nhiên anh khinh bỉ không cần đoán, vừa nhìn là thấy rồi.
“Sao lòng dạ họ hiểm độc như vậy! Tôi, tôi, tôi…!” Cô nói liên tiếp vài cái tôi, đều không thể hiện được tâm tình giờ phút này.
“Tôi hiểu, cô là người ngu ngốc, chiếm được thần xui xẻo, tìm trường học lái xe báo danh không ngờ lại bị gài bẫy!” Thịnh Cẩn Minh nói thêm vào.
“Các người đúng là thích bới móc, Kiều Văn Văn, vậy mà cô tìm hai người đàn ông đến bắt nạt tôi! Ma quỷ nhà tôi, mau mở mắt ra mà xem, tôi bị một người phụ nữ bắt nạt…” Từ Phân chỉ Kiều Văn Văn, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Vài người bị bà ta làm như vậy mà khiếp sợ.
May mà cuối cùng Trịnh Bí báo cảnh sát, bà ta có khóc lóc om sòm như thế nào cũng phí công.
Kiều Văn Văn ngồi ở trong xe, cảm xúc vẫn rất mất mát, bởi vì Từ Phân thấy mình xui xẻo, miệng lại càng nói những lời khó nghe, toàn bộ đều dồn về phía cô.
Kiều Văn Văn là người vô dụng lại ngu ngốc, vô tình vô nghĩa, vô liêm sỉ…
“Boss, nhà họ đều đã mang tiếng xấu, sao còn có trường học nhà họ Tam trên danh nghĩa của bà ta?”
Thái độ của Thịnh Cẩn Minh có hơi không đếm xỉa tới, “Xe nhà bọn họ quản tất cả người, người chống lưng cũng đủ cứng.”
Kiều Văn Văn trợn to hai mắt, “Vậy anh đập phá họ, không có chuyện gì đấy chứ?”
“Không có việc gì, người chống lưng tôi cứng hơn bọn họ là được.”
Thân là người không có người chống lưng, Kiều Văn Văn càng thêm cô đơn.
“Boss, tôi thật khổ sở, anh an ủi tôi có được không? Xã hội này quá gian nan!” Hai tay cô bưng mặt, giọng nói cô đơn.
Thịnh Cẩn Minh cười nhạo một tiếng, “Kiều Văn Văn, cô chính là già mồm. Mỗi người đều sống gian nan trong xã hội, nếu như cô không cố gắng, liền chứng tỏ cô quá yếu đuối.”
Dường như anh cảm thấy công kích chưa đủ sâu, lại bổ sung: “Hơn nữa muốn ôm an ủi, đi tìm bạn trai cô, tôi không có nghĩa vụ quan tâm nhân viên!”
Kiều Văn Văn nhớ tới những lời Từ Phân vừa nói, học viên khác ở nhà bà ta đều lấy được bằng lái, vì sao Kiều Văn Văn cô không lấy được? Không phải là trường dạy lái xe vô dụng, mà là Kiều Văn Văn vô dụng!
Toàn thân cô ủ rũ, nhớ tới Lý Gia Viễn lại cau mày, tức giận nói: “Bạn trai tôi chết rồi!”
“Ghét bỏ cô nên chết à?” Cuối cùng Thịnh Cẩn Minh dời mắt nhìn cô.
Kiều Văn Văn im lặng một lát, mới nhỏ giọng nói: “Thịnh Cẩn Minh, tôi thật sự khổ sở, anh an ủi tôi có được không?”
“Cô gái à, đây là nơi nào? Cô phải tin tưởng cuộc đời này có nhiều người tốt, nói ví dụ như tôi. Cũng phải tin tưởng chính nghĩa, cô có thể đi báo án, cho dù nhà bà ta không thể sụp đổ, nhưng mà cô nắm cán chuôi của bà ta, ít nhất bà ta sẽ hầu hạ cô thật tốt lấy được bằng lái, không dám coi cô là heo mà sai khiến.” Thịnh Cẩn Minh thở dài một hơi, thỏa hiệp mở miệng.
Kiều Văn Văn gật đầu, cô biết trường học lái xe này phạm quy, nhưng mà lo lắng không đủ lực.
“Tôi không dám. Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, gió thổi thì ngã, làm sao có thể đấu được với thế lực mạnh…” Vào lúc quan trọng cô lại sợ.
Thịnh Cẩn Minh vỗ đầu cô, “Cô ăn thức ăn cho heo nhiều quá, mới dưỡng thành tính cách như vậy à. Đáng tiếc nuôi cô không hữu dụng cho chủ, đợi bị gài bẫy đi! Chậc chậc.”
“Haizz!” Kiều Văn Văn lại thở dài.
Thịnh Cẩn Minh nhìn mái tóc cô bị anh sờ loạn, đột nhiên lại ngứa tay.
“Được rồi, đừng nghĩ tiêu cực như thế nữa, hôm nay tôi và Trịnh Thạc cùng lao động, nhớ phải trả thù lao. Thấp hơn nửa tháng tiền lương của cô tôi liền trở mặt!”
Giọng nói anh không tốt, động tác xoa tóc cô càng thêm thô lỗ, thậm chí ấn trán cô.
Kiều Văn Văn ngẩng đầu tức giận nhìn anh, cũng không để ý anh, vuốt tóc mình lại cho gọn gàng.
Thịnh Cẩn Minh làm bộ nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào tóc cô nóng lên.
Anh có phát hiện ngoài ý muốn tóc Kiều Văn Văn rất mượt, trán cũng rất no đủ. Anh thường nghe người ta nói người có trán no đủ có may mắn, không biết may mắn của nha đầu ngốc này ở nơi nào.
**
Giải quyết chuyện trường học lái xe, Kiều Văn Văn không được tha, bị bóc lột mời một bữa cơm.
“Đây là chỗ nào? Tôi phải về nhà!”
“Về nhà cái gì, Kiều Văn Văn, tư tưởng cô lớn thật. Ngày mai thi lại rồi, xe còn lái chưa quen, một chút cũng không quan tâm, da mặt đủ dầy!”
Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, “Không có cách nào, tâm tình tôi tốt.”
“Ha ha, học ưu điểm của cặn bã rồi.”
Đối mặt với Thịnh Cẩn Minh trào phúng, môi cô mấp máy, thiếu chút nữa dựng thẳng ngón giữa về phía anh.
Cuối cùng xe dừng lại đoạn đường thi bằng lái, hiển nhiên là muốn làm Kiều Văn Văn quen thuộc với đường xá.
“Nhìn phía trước, cô nhìn tôi làm gì! Nhìn nữa thì trả thù lao!”
“Nhìn hai bên, đi qua nhà máy rồi.”
“Trịnh Thạc, cậu dạy thế nào vậy, nhìn hai người giống một đôi ngu xuẩn!”

Giọng nói Thịnh Cẩn Minh hưng phấn, giống như ma quỷ quấn bên tai, liên tục vang vọng ở trong xe.
Hai người bị anh chỉ điểm, hoàn toàn không còn cách nào khác. Trịnh Thạc cảm thấy mình nằm mà cũng dính đòn, từ lúc Kiều Văn Văn ngồi vào chỗ lái, anh bị đuổi ngồi phía sau, vẫn luôn là boss dạy, anh căn bản không có chen vào câu nào!
“Ngày mai kiểm tra tôi không đi cùng cô được, không cần khẩn trương, cùng lắm thì thi lần nữa.” Đưa cô đến cửa tiểu khu, trong lúc cấp bách Thịnh Cẩn Minh xua tay với cô.
Anh chơi Tiêu Tiêu vui vẻ, mãi còn chưa qua, thật sự là buồn bực.
Kiều Văn Văn nhìn bộ dáng anh không yên lòng, hai chữ ‘Cảm ơn’ vẫn nuốt xuống, sau này có cơ hội thích hợp thì nói.
Xe đi về phía trước, Thịnh Cẩn Minh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Muốn nói cảm ơn cũng chỉ có thể nói với một mình anh, nơi này còn có Trịnh Bí, không thích hợp tạo bầu không khí.
Hôm nay tâm sức (tâm tư + sức lực) Kiều Văn Văn hao tổn rất nhiều, tắm xong chuẩn bị đi ngủ, nào biết di động trên bàn đúng lúc vang lên.
Cô cầm lấy nhìn, “Người ngồi cùng bàn” gọi đến, lập tức cảm giác không thoải mái trong lòng càng sâu. Cô không hề nghĩ ngợi tắt máy, tạm thời cô không muốn nghe giọng Lý Gia Viễn, có lời gì thì thi xong nói, trước mắt cô không có tinh lực (tinh thần + thể lực) để chia tay.
Nhưng mà trên đời này người cố chấp không chỉ có mình boss, Kiều Văn Văn cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhận máy.
“Văn Văn, hôm nay em đi ầm ĩ với ai? Em còn hai lần thi, đằng nào cũng cần phải lái xe, thi lại không được sao. Hà tất phải ầm ĩ khó coi như vậy, em nên khoan dung và độ lượng, anh còn quen biết với nhà họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.