Say Tình: Yêu Em Đến Cuồng Dại

Chương 20: Coi như đây là phí tôi trả cho sự phục vụ kém cỏi của anh!




Ngạn Hi đứng ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên phát hiện mình hơi dư thừa, tay duỗi lên gãi gãi tóc nhìn Bạch Linh cười ngây ngô một cái rồi bước ra ngoài.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhìn hai người nam nhân đều đã rời đi, bấy giờ cô mới thả lỏng bàn tay nắm chặt áo ngủ. Bởi vừa quá dùng sức nên khớp tay có chút trắng bệch.
Lại qua vài phút tay Bạch Linh mới hết run rẩy. Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại.
Cô cũng không có ý định báo cảnh sát, bởi vì nếu như báo cảnh sát thì bên phía dì Bạch chắc chắn sẽ biết chuyện này. Hiện giờ cô không muốn để nhà dì Bạch phải lo lắng cho mình nữa.
Cô xuống giường thay quần áo, mở ra túi kiểm tra một chút, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên không thiếu cái nào, nhưng lại có thêm một phong bì.
Cô tạm dừng tay, vài giây sau mới mở ra phong bì, lập tức liền thấy một xấp tiền xuất hiện ngay trước mắt mình...
Một ngày làm thêm của cô mới được có 120 tệ, mà hiện tại xấp tiền trong tay này ít nhất phải một vạn.
Có thể nói, đây là lần đầu Bạch Linh nhìn thấy số tiền lớn như này.
Nhìn xấp tiền dày trong tay, hốc mắt cô chợt đỏ hoe lên.
Hiện giờ trừ bỏ nhục nhã ra, cô không còn cảm giác nào khác.
Nhìn xấp tiền kia trong chốc lát, Bạch Linh không thèm động vào một tờ, ở trong phòng tìm một chiếc bút, sau đó để lại một câu trên phong bì: "Coi như đây là phí tôi trả cho sự phục vụ kém cỏi của anh!"
Sau đó cô ném phong thư ở trên giường, xách balo đi ra ngoài, không thèm liếc mâm cơm trên bàn lấy một cái, cứ thế rời đi nơi này.
Lúc xuống đến cửa lớn club, cô lại gặp phải chị Mỹ. Bởi vì chiều nay không thể làm tiếp được, nên chị Mỹ đã tìm một người khác thay thế.
Nhìn thấy Bạch Linh, hai mắt chị Mỹ liền sáng lên, sau đó dường như nghĩ tới gì đó nên chỉ đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Bạch Linh nhìn về phía đối phương gật gật đầu, cũng không tiến lên dò hỏi tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại cô chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh ngồi trong chốc lát, sau đó mới về nhà.
Từ nơi này bắt xe bus đến vườn mộ cần phải đi ba chuyến xe, tốn gần 2 tiếng mới tới được nơi.
Bạch Linh ở siêu thị ven đường mua một cái khăn lụa, làm lơ ánh mắt tò mò của chủ tiệm mà quấn lên cổ, che đi dấu hôn đỏ chót do ai đó gây ra.
Sau đó cô liền bắt bus đi tới vườn mộ, suốt quãng đường chỉ ôm chặt bao nhìn ngoài cửa sổ một cách thẫn thờ.
Hiện tại đang là giữa trưa, thời tiết cực kỳ nắng nóng, dường như có thể thấy được con đường cũng đang bốc hơi vì quá oi bức... Nhưng Bạch Linh lại giống như khônh cảm nhận được cái nóng gắt này.
Gần 2 giờ chiều cô mới tới nơi. Mộ của mẹ cô nằm ở trong một góc khá khuất, chỉ khi chính ngọ mới có thể phơi nắng.
Trên mộ bia có một ảnh chụp người phụ nữ vẻ mặt hiền hậu đang cười tươi, nhìn qua cũng chỉ tầm 29-30 tuổi.
Bạch Linh quỳ gối trước mộ, rũ mắt cúi đầu không nói một lời.
Khoảng nửa tiếng sau cô mới mấp máy đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn vang lên.
- Mẹ, con nhớ mẹ lắm.
Thanh âm dần trở nên uỷ khuất, đến khi nước mắt chịu kiềm chế mà rơi lã chã xuống đất.
Từng giọt nước mắt rơi xuống đất liền lập tức bốc hơi, cô khẽ cắn cắn cánh môi, quật cường dùng tay lau nước mắt.
Nhưng nước mắt nhiều đến mức lau không xong, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, ngay cả ảnh chụp của mẹ cô cũng nhìn không rõ.
Bạch Linh ngồi ở vườn mộ đợi tới khi trời tối mới chạy vào wc sửa soạng lại một chút rồi mới bắt xe về nhà.
Trên đường về nhà, dì Bạch có gửi tin nhắn hỏi cô có về ăn cơm hay không. Bạch Linh nói dối rằng mình ăn cơm ở bên ngoài, mọi người cứ ăn cơm trước đi.
Khi Bạch Linh về đến nhà cũng gần 10 giờ tối rồi, nhà dì Bạch cũng đã sớm lên giường ngủ, chỉ để lại đèn chỗ cửa cho cô.
Bạch Linh cố gắng di chuyển nhỏ nhẹ nhất có thể, nhưng khi vừa mới dùng chìa khoá mở cửa thì dì Bạch đã biết là cô trở lại rồi.
Nghe thấy tiếng chốt cửa, dì Bạch từ trong phòng đi ra.
- Cháu về rồi hả? Tủ lạnh có sủi cảo đó, hâm nóng lại một chút ăn cho no bụng.
Động tác cởi giày của cô chợt cứng đờ lại, phát hiện dì Bạch cũng không dò hỏi chuyện tối qua, cô mới thở nhẹ một hơi.
Một ngày không ăn cơm rồi nên cô thực sự sắp đói mốc meo luôn, cho nên không mạnh miệng, cười nói:
- Cháu biết rồi, để cháu tự hâm nóng, dì cứ ngủ trước đi.
Dì Bạch nghe vậy chỉ "ừm" một câu rồi đi vào bếp bưng sủi cảo ra cho Bạch Linh.
Sau khi dì Bạch về phòng, cô liền làm nóng lại sủi cảo rồi ăn từng miếng một, nước mắt cũng chợt theo đó mà rơi xuống...
Mà ở bên kia, sau khi Yến Lạc trở về phòng, nhìn thấy phong bì đựng tiền cùng lời nhắn để lại thì hắn không nói không rằng, lập tức xem Ngạn Hi như bao cát, tấu hắn ta một trận nhớ đời.
- ---------------
- Mạn Châu Sa -
Mọi người thấy hay thì like+ theo dõi truyện để ủng hộ Sa nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.