Say Mộng Giang Sơn

Chương 344: Theo ta đi!




Trong lòng Tiểu Man lúc này rối bời lại vô cùng hoang mang lo sợ, không thể nào nghĩ được gì. Nên vừa nghe Sở Cuồng Ca nói như vậy nàng liền vội vàng nói:
- Sở đại ca, huynh nói đi!
Sở Cuồng Ca nói:
- Ta không tin Nhị Lang tham gia mưa phản nhưng nếu bị gán với tội danh này nhất định sẽ bị triều đình giết nhầm chứ không chịu buông tha đâu. Tên Lai Tuấn Thần là người vô cùng tàn bạo, lấy chuyện hành hạ con người làm niềm vui, nhất định y sẽ không bỏ qua cho Nhị Lang. Nhiều vị trọng thần trong triều đình y còn chẳng cần để mắt đến thì sao để ý đến Nhị Lang? Cho nên chúng ta muốn cứu Nhị Lang nhất định phải tìm nhân vật có ảnh hưởng lớn để dựa vào. Một nhân vật như thế nếu là người bên ngoài thì khó tìm nhưng còn Dương Nhị Lang có quen biết đến vài nhân vật lớn!
Lúc này Tiểu Man đã hiểu sơ qua. Tuy rằng trong tâm nàng đang rối loạn nhưng nhờ Sở Cuồng Ca nói đến nàng đã hiểu được, liền nói:
- Sở đại ca, Hoài Nghĩa đại sư có được không?
Sở Cuồng Ca nói:
- Không chỉ có Hoài Nghĩa đại sư, còn có một người là Lương Vương. Muội quên rồi sao? Ngày đó khi Nhị Lang thành thân còn có Lương Vương cũng đến dự, nếu không quan hệ thân thiết thì sao đến dự được chứ. Ngoài ra còn có một vị nữa, người đó là Thái Bình Công chúa. Cả ba người này đều đến tham dự hôn lễ của muội và Nhị Lang còn mang theo nhiều lễ vật. Bọn họ đều có thể cứu người.
Tiểu Man đưa hai tay lau nước mắt, thành thật nói:
- May nhờ Sở đại ca nhắc nhở. Việc này không thể chậm trễ được, muội sẽ đi ngay bây giờ!
Sở Cuồng Ca vuốt cằm nói:
- Được! Muội là vợ của Nhị Lang, muội ra mặt là thích hợp nhất. Nhưng trước tiên muội chuẩn bị cho ta một hộp thức ăn để ta mang vào cho Nhị Lang, mỗi ngày ba bữa đều cho người nhà mang vào đấy, muội nhớ không.
Tiểu Man hỏi:
- Hai sư huynh vội vàng đến đây đã ăn gì chưa?
Mã Kiều và Sở Cuồng Ca vội vàng chạy đến đây đúng là chưa ăn gì cả, lúc này nghe Tiểu Man nhắc đến mới cảm thấy đói bụng.
Tiểu Man thấy thế vội nói:
- Hai huynh lên nhà, muội dọn điểm tâm dùng đã rồi hãy đi.
Sở Cuồng Ca nói:
- Không cần, muội mau chuẩn bị cho huynh ít thức ăn để huynh mang đi là được rồi. Ở Thẩm phán viện kia huynh cũng có vài vị bằng hữu trong quân ngũ khi xưa, huynh sẽ nhờ họ chiếu cố cho Nhị Lang một chút, để hắn bớt đau đớn. Việc này giải quyết sớm chừng nào an toàn chừng đó!
Tiểu Man liền gật đầu. Nàng vội vàng chỉ bảo dưới bếp chuẩn bị đồ ăn cho vào hộp để Sở Cuồng Ca và Mã Kiều mang đi. Hai người lên ngựa thẳng tiến đến Thẩm phán viện.
Tiểu Man tiễn hai người xong liền thay đổi kỵ trang một mình lên ngựa phi thẳng tiến đến chùa Bạch Mã.
Nàng vừa phi ngựa đi thì tên công sai được Ngự Sử đài phái mang thư đến báo Dương Phàm bị tù mới lững thững chạy đến. Tên Trần Thọ nghe nói Dương Phàm bị bắt muốn đến báo tin cho Triệu Du hay nhưng vừa ra đến cửa thì gặp hắn liền tiếp nhận "Cáo thư". Tên công sai kia đi rồi liền chạy như bay đến nơi ở của Triệu Du.
Tiểu Man vô cùng lo lắng quất ngựa phi như bay. Cái cảm giác năm đó thấy A huynh hộc máu khiến cho nàng lo lắng sợ mất đi A huynh bây giờ lại xuất hiện bao trùm con người nàng. Nàng không còn sợ bơ vơ không nơi nương tựa nhưng cảm giác sợ hãi đó lại trỗi dậy trong lòng.
Đến Dương gia lâu như vậy nàng đã đón nhận cái thân phận mới, được nhận vào gia đình này. Kỳ thật từ nhỏ đến lớn nàng có khi nào được có gia đình đâu? Đây là gia đình đầu tiên hoàn mỹ mà nàng có được, ngoại trừ chuyện chưa tìm được huynh trưởng của nàng, chưa cùng phu quân động phòng hoa chúc, còn lại cuộc sống của nàng rất viên mãn.
Đột nhiên, nước mắt Tiểu Man rơi như mưa, nàng có cảm giác vô cùng có lỗi với phu quân. Trước đây phu quân của nàng có quá nhiều nữ nhân yêu mến, nhưng chẳng phải phu quân đã chấp nhận nàng rồi đấy sao? Nàng là thê tử được phu quân cưới hỏi đàng hoàng thì còn có khúc mắc gì,còn có lo lắng gì mà không thể giải quyết được?
Nàng là cô nhi, lang quân cũng là cô nhi, hiện giờ lang quân là người thân duy nhất trên đời này của nàng. Mà nàng...thành thân lâu như vậy nhưng thân thể nàng vẫn chưa trao cho người đàn ông của mình!
Tiểu Man chợt nhớ đến khoảnh khắc khi nàng cùng Lang quân bái lạy ông bà tổ tiên trên trời linh thiêng chứng giám:
- Lang quân nói: Hắn muốn cưới ta về vì ta hiền thục, xinh đẹp, dịu dàng, là người vợ đáng yêu. Hắn sẽ làm cho dòng họ được nở mày nở mặt, rạng danh tổ tông. Lang quân còn nói sẽ làm cho Dương gia con cháu đầy đàn, gia môn thịnh vượng nhưng huynh ấy e ngại tâm tình của ta, không chịu nói ra. Nếu huynh ấy ra đi như vậy, Dương thị sẽ đoạn tuyệt không có người hương khói. Còn ta chính là tội đồ lớn nhất của Dương gia, vĩnh viễn không bao giờ chuộc tội được.
Nghĩ đến đây lòng Tiểu Man đau như dao cắt!
Trước chùa Bạch Mã có một con ngựa đang phi như bay tới. Tới nơi, ngựa còn chưa đứng vững đã có một người phi thân nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước nhanh qua cửa. Hôm nay có mưa, chùa Bạch Mã người tới dâng hương không nhiều lắm chỉ có vài người. Tất cả bọn họ đều kinh ngạc khi thấy một người đi vào vội vàng, nhìn kĩ dáng người thì ra là một cô gái.
Đứng tiếp khách là hòa thượng Tăng Dịch Tiên, thấy một cô gái có dung mạo xinh đẹp mặc kỵ trang, đã bị mưa phùn làm ướt nhẹp, lọn tóc còn vài hạt mưa rơi xuống thì vô cùng kinh ngạc tiến lên hai tay chắp lại nói:
- Kính chào thí chủ, bần tăng trông coi nơi này, không biết thí chủ đội mưa đến....
Nói chưa trọn câu, Tiểu Man liền cướp lời hắn, giọng gấp gáp:
- Hoài Nghĩa đại sư ở đâu?
Hòa thượng Dịch Tiên ngẩn ra, theo bản năng ngóng mặt lên ngạc nhiên hỏi:
- Nữ thí chủ sao lại muốn gặp....
Lại chưa nói hết câu, thiếu nữ xinh đẹp kia đã bay vọt lên mái nhà, dọc theo sườn mái hiên hành lang lao đến phía sau. Dịch Tiên hòa thượng làm tiếp khách tăng nhiều năm, ánh mắt và miệng rất nhanh nhạy nhưng hắn chỉ thấy một góc tay áo phất lên của cô gái rồi không thấy tăm hơi đâu cả.
- Hoành đình nội nhân phục cẩm y, tử hoa phi quần vân khí la, đan thanh tuyến điều thúy linh nga...
Nhất Trọc đạo nhân thay đổi tư thế cho thỏai mái lại tiếp tục dựa vào khung cửa tụng:
- Tam điền chi trung tinh khí vi, kiều nữ yểu điệu ế tiêu huy, trọng đường hoán hoán minh bát uy, thiên đình địa quan...
(đây là kinh Huỳnh Dịch: lược dịch: Huỳnh Đình nội nhân mặc cẩm y,
Phẩm phục mây tuôn, muôn sắc hoa.
Lục, thắm đua chen, vẻ đượm đà.
....
Thông thấu tam điền, tinh khí vi.
Đôi tai sáng láng, ắt tiêu huy,
Trùng lâu rạng rỡ, châu thân sáng,
Thiên đình khai thông, hiển thần uy,
Linh đài kiên cố, chẳng bao suy ...”
Hai hòa thượng chùa Bạch mã đi ngang qua cạnh, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Một tên hòa thượng nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, nghe nói lão già này là đạo sĩ hả?
Sư huynh nói:
- Đúng vậy, lão theo Tiết Hoài Nghĩa hai năm không ngờ tính tình lại biến thành thế này. Tuổi đã lớn như thế lại ăn mặn, cái gì mà quân tử rồi mỹ nhân, thật làm chùa Bạch Mã ta mất mặt quá!
- Xuỵt! Sư huynh cẩn thận một chút, đừng nói thẳng cái tên Tiết Hoài Nghĩa, cẩn thận để đệ tử lão nghe được..
Hai người đi xa dần, Nhất Trọc đạo nhân bĩu môi khinh thường nói:
- Một đám tiểu hòa thượng ngu ngốc, Đạo gia ta đang hát bài" Hoàng đế nội cảnh kinh". Đây chính là bài do Chân Công Pháp sáng tác, là "Yêu tử hoa phi quần"," Kiều nữ yểu điệu" kia đều là lời của Công Pháp đấy. Ngươi cho là bổn đạo gia người thích gái vậy sao?
Nhất Trọc đạo nhân vừa dứt lời, liền có một tiếng động vang lên, rồi có một người đột nhiên bay xuống trước mặt lão, là một cô gái. Nhất Trọc đạo nhân hồn bay phách lạc ngạc nhiên nhìn Tiểu Man, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nhưng bầu trời chỉ có mưa phùn bay bay không còn cô gái nào đáp xuống cả.
- Vị hòa thượng này! Xin cho tiểu nữ hỏi Hoài Nghĩa đại sư đang ở đâu?
Tiểu cô nương nói chuyện làm cho trong lòng Nhất Trọc đại nhân tiêu tan những ảo tưởng. Nhất Trọc đạo nhân lấy lại bình tĩnh hỏi:
- Phương Trượng bản tự đang ở trong sân, không biết nữ thí chủ đến...
Tiểu Man nhẹ nhàng thở ra nói:
- Làm phiền đại sư nhanh chóng dẫn tiểu nữ đến gặp Hoài Nghĩa phương trượng. Đệ tử là thê tử của Dương Phàm.
- À à! Bần đạo... Lão nạp nhớ ra rồi, đúng đúng đúng! Ngày trước ta cùng Phương Trượng tham gia hỗn lễ của Dương Phàm có nhìn thấy ngươi.
Nhất Trọc đạo nhân khẩn trương dẫn Tiểu Man vào bên trong. Vừa đi vừa hỏi:
- Dương gia tiểu nương tử, ngươi vội vàng đến gặp Phương Trượng, chắc là có chuyện gì xảy ra?
- Ha ha ha, là Hoằng Lục đấy à, ngươi ca một khúc mà nghe thật thú vị. Đến đến đây, hát lại từ đầu đi!
Tiết Hoài Nghĩa đặt chén rượu xuống cười một cách thỏa mái, lão là người có suy nghĩ vô cùng cởi mở, cơ thể săn chắc đẹp đẽ, xem ra đã uống say hết bảy phần rồi. Ở chùa Bạch mã này, mỗi ngày không biết làm gì nên lão chỉ lấy rượu thịt làm bạn mà thôi.
Tiết Hoài Nghĩa vừa dứt lời, Nhất Trọc đạo nhân liền bước tới khom người nói:
- Đệ tử Nhất Trọc bái kiến phương trượng!
Tiết Hoài Nghĩa liếc nhìn hắn nói:
- Thế nào? Ngươi cũng muốn bắt chước Hoằng Lục, chỉ hát một đoạn cho ta nghe sao?
Nhất Trọc cười khổ nói:
- Phương Trượng, Thập thất sư đệ đã xảy ra chuyện rồi. Vợ hắn đến đây cầu xin Phương Trượng giúp đỡ, hiện đang chờ ở bên ngoài Thiện phòng.
- Hả?
Tiết Hoài Nghĩa vỗ vỗ vào đầu trọc nói:
- Thập Thất? Ồ, ngươi nói Dương Phàm! Hắn làm sao vậy?
Nhất Trọc đạo nhân hơi nghiêng người hướng về phía Thiện phòng gọi lớn:
- Nương tử Dương gia, mau đến bái kiến Phương Trượng đại sư.
Tiểu Man lách người bước vào, hướng về phía Tiết Hoài Nghĩa quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:
- Hoài Nghĩa sư phụ! Cầu xin sư phụ cứu phu quân con!
Tiết Hoài Nghĩa đưa bàn tay to hất tất cả rượu thịt qua một bên, hai mắt mở to, thở mạnh một hơi nói:
- Ngươi là vợ Thập Thất? À, ta nhớ rồi, nhìn ngươi rất quen, ngươi nói nhanh đi, Thập Thất gặp chuyện gì?
Tiểu Man đem chuyện Dương Phàm bị bắt trình bày cặn kẽ những điều mình biết với Tiết Hoài Nghĩa, nàng tuyệt đối cho rằng phu quân của nàng không thể nào tham gia vào chuyện mưu phản này được. Chàng có thể bị bắt nhầm hoặc bị người ta ám hại thôi.
Tiểu Man còn chưa trình bày hết, Tiết Hoài Nghĩa liền đập bàn một cái. Hắn tuy là lưu manh nhưng tuyệt đối không ức hiếp người tốt, không hãm hại lường gạt ai, tuyệt nhiên không làm chuyện xấu. Mặc dù lão thành lập một đám vô lại. Nhưng đám vô lại này vô cùng nghĩa khí, thấy huynh đệ mình gặp chuyện không may sẽ phải giúp đỡ.
Dương Phàm cùng bọn họ qua lại một thời gian tuy không lâu nhưng thời gian đó là thời điểm vinh quang nhất, vui sướng nhất. Đến hiện giờ, có gặp nhau họ cũng hăng say chuyện trò không bao giờ hết. Trước đây, bọn họ hay vào cung để đá cầu, người chiến thắng sẽ giành được danh hiệu người đứng đầu, nổi tiếng khắp nơi.
Tham gia đá cầu trong đại nội thì người nổi bật nhất chính là Dương Phàm, hắn là đối thủ của huynh đệ bọn họ. Bên đội hắn người đứng đầu là Sở Cuồng Ca, lúc ấy Sở Cuồng Ca là hòa thượng chùa Bạch Mã. Đang lúc tham gia đá cầu, đúng lúc gây cấn thì bọn họ bị dân tộc Hồi tấn công, lập tức hai đội biến thành đồng minh của nhau tham gia vào cuộc chiến thật sự. Chính vì vậy họ mới có giao tình thân thiết với nhau, Dương Phàm cũng là huynh đệ của bọn họ! Mà huynh đệ thì không thể nào để người khác ức hiếp được.
Cùng hội ăn thịt uống rượu, hòa thượng lưu manh quẳng chén kêu to đứng lên:
- Sư phụ! Chuyện này chúng ta phải lo...!
- Chuyện của Thập Nhất mà, cũng chính là chuyện của huynh đệ chúng ta, chuyện này nếu khoanh tay đứng nhìn thấy huynh đệ mình bị người ta ức hiếp. Sau này ra khỏi cửa chùa Bạch Mã, chúng ta còn có thể ngẩng đầu lên nhìn người khác được sao?
Hoằng Lục nói nhỏ:
- Sư phụ, Thập Thất sao lại mưu phản được? Nếu Lai Tuấn Thần gán tội danh cho Thập Thất được thì người tiếp theo hắn tóm sẽ là sư phụ. Chắc chắc lão nhân gia sẽ gặp phiền toái?
- Hả?
Dù Tiết Hoài Nghĩa xuất thân là du côn nhưng nhiều năm qua thường xuyên qua lại trong cung cũng quen biết nhiều. Nhưng nghe tội danh mưu phản mà đụng can dự vào thì không tốt lắm nên có chút do dự, nhưng tên đệ tử vừa rồi đã làm cho hắn thông suốt, nhất là câu nói của Hoằng Lục đã khơi dậy sự tức giận trong hắn.
Tiết Hoài Nghĩa tay cầm song ngưu nhãn lớn tiếng quát:
- Các đồ nhi, mau mang vũ khí! Theo vi sư tìm bọn chuột nhắt kia tính sổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.