Say Mộng Giang Sơn

Chương 132: Tọa độ của Thần Tạo tháp




Ngay từ đầu trận đấu, Dương Phàm đã cảm nhận thấy sự sắc bén của đối phương.
Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi gia nhập đọi đại nội, dường như thực lực toàn đội được nâng cao lên một tầng, kỹ thuật dẫn bóng của các nàng được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Thái Bình công chúa nắm toàn cục tốt hơn Tạ Tiểu Man, toàn bộ đội đá cầu dưới sự chỉ huy của nàng tiết tấu nắm rất chắc, trận đánh càng thêm xuất sắc.
Mà Thượng Quan Uyển Nhi càng làm người khác bất ngờ, kỹ xảo đoạt bóng, tiến công của nàng vô cùng cao minh, hợp lực với Tạ Tiểu Man, hai người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, bóng chỉ cần tới chân các nàng, hai người tựa như hai con rồng bình thường bay lên, rồi đột nhiên bay nhanh hơn, phía sau là những tên hòa thượng bị các nàng bỏ lại phía sau.
Nhìn không ra một nữ nhân yêu kiều nhút nhát như vậy, trên sân bóng lại vô cùng nhanh nhẹn, sinh long hoạt hổ, Đại Đường đúng là ít có cô gái nào yếu đuối, đặc biệt là ngực nàng, vô cùng đầy đặn khi chạy vẫn luôn phập phồng đầy cảm xúc.
Một người mảnh khảnh như vậy, theo lí thuyết thì ngực không được như vậy, vấn đề khó lường này ảnh hướng mạnh mẽ tới kỹ thuật phát bóng của Dương Phàm, làm người khác thấy phức tạp a!
Trận đấu gần như không có trì hoãn, không có Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi thì thực lực đội đá cầu đại nội tổng thể đã mạnh hơn đội chùa Bạch Mã, giờ lại tăng thêm hai cao thủ đá cầu này, quả thực là sức lực không cân.
Nhưng, từ lúc vừa bắt đầu, các hòa thượng chùa Bạch Mã liền đưa ra một chính sách đối đầu, không so đo thắng thua toàn cục, chỉ cần tạo cơ hội cho Dương Phàm, bọn họ muốn tạo nên một thần thoại về Dương Phàm, dùng chiến công huy hoàng của một người, giành lấy chiến tích huy hoàng của cả đội.
Hôm nay, toàn đội chùa Bạch Mã có mười người, chín người họ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, chỉ cần nâng đỡ một người, tạo nên một vị thần trên sân cầu.
Tất cả bóng đoạt cho hắn, tất cả bóng truyền cho hắn, Hoằng Nhất cùng Sở Cuồng Ca mở đường trái phải, thay hắn phân chia chặn đánh các đường bao vây trái phải, nói thẳng Dương Phàm với kỹ thuật dẫn bóng cao siêu và thân thủ của hắn, trình diễn một trận cầu cá nhân quả nhiên hấp dẫn ánh mắt toàn sân cầu.
Giả truyền cài bóng, kẹp bóng hơn người, tung bóng siêu sao, móc sau càng đỉnh, đủ loại động tác hoa lệ, làm người xem không chớp mắt, kỹ thuật bóng của đối phương càng cao hơn, động tác nhanh nhẹn, cắt bóng hung mãnh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trong động tác của Dương Phàm, đó là một vẻ đẹp thể thao mà khiến người khác vui mắt.
Dương Phàm đã thành công đoạt được ánh mắt của mọi người. Ngay cả người không hứng thú gì với những chuyện như đá cầu như Võ hậu cũng chú ý nhìn không chớp mắt. Tuy rằng nàng không hiểu thuật đá cầu, cũng không hiểu được kỹ xảo dẫn bóng cao siêu của Dương Phàm, nhưng sự kết hợp giữa lực và vẻ đẹp lại rất hoàn mĩ, nàng tự nhiên thích thưởng thức.
- Tên tiểu lang quân này, thực lực thật tuyệt.
Võ Tắc Thiên chỉ vào Dương Phàm, không kìm nổi sự tán dương. Vừa thấy điểm số bắt đầu được rớt ra, gương mặt to của Tiết Hoài Nghĩa dài ra, vì các quan khách xem bóng đều không ngừng ngạc nhiên than phục và ca ngợi Dương Phàm nên y dần đần khôi phục cảm thấy đắc ý, lúc này lại thấy Thái hậu khen ngợi, nên y càng vui mừng nhướn mày.
- Ngăn hắn lại!
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận, mày liễu nhướn lên, vạt áo tung bay, rất muốn chặn ngay chân bóng của Dương Phàm, chạm vào mu bàn chân của Dương Phàm làm động tác chuyền bóng giả. Thân hình Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới xuất hiện, chân Dương Phàm câu vào bên trong, quả bóng kia lại ngoan ngoãn trở về dưới chân hắn, thừa dịp Thượng Quan Uyển Nhi thân hình dừng lại liền bay vút qua người nàng.
- Tên khốn!
Thượng Quan Uyển Nhi nhã nhặn là thế mà tức giận tới bốc hỏa, không kìm nổi lời nói thô tục.
Tạ Tiểu Man, Cao Oánh, Lan Ích Thanh, ba cao thủ đồng loạt vòng vây đi lên, Hoằng Lục không phải không cố gắng, mà thực sự gã không theo kịp Tạ Tiểu Man, ngay từ đầu nhìn gã dường như cũng nhanh nhẹn, nhưng hiện tại chạy như bay trên sân chạy khiến gã mệt mỏi thè đầu lưỡi, không thể kịp đuổi Tạ Tiểu Man.
Dương Phàm mắt thấy ba người hợp vây đến, thừa dịp chưa kịp hợp lại, một mình dẫn bóng qua, chạy vọt qua bên người Lan Ích Thanh, cười ha hả nói:
- Lại bị lừa!
- Đúng là tên khốn!
Lan Ích Thanh gần như giận điên lên, thân thể mềm mại vừa chuyển, chỉ thấy Dương Phàm đã đem bóng tới thẳng cầu môn bên mình, cầu thủ nhào tới, Dương Phàm lại liên tiếp dùng động tác thoát khỏi bao vây chặn đánh của kẻ thù hơn người, thấy Sở Cuồng Ca từ đường biên áp lên, lập tức truyền bóng tới.
Sở Cuồng Ca dẫn bóng chạy vội, mắt thấy đối phương lao đến vài tên đội viên, bản thân đang trên đường biên, đường sống có thể tạo ra giờ rất ít, vừa đánh bóng đã chuẩn xác truyền tới dưới chân Dương Phàm, lúc này vì thế công tả hữu của bọn họ, khiến đối phương dồn sức dẫn hướng sang hai bên, ở giữa tất nhiên trống, Dương Phàm quyết đoán đẩy bóng vào trung tâm.
- Tiểu tử thối, có thể không, ngươi coi ta như vô hình sao?
Phía trước chợt lóe lên một bóng người, Thái Bình công chúa trợn mắt đứng ở trước mặt hắn, hơi thấp người, làm bộ ngăn đón bóng.
Trang phục gọn ghẽ mặc trên người nàng, càng khiến nàng có phong thái hiên ngang.
Dương Phàm nhìn đôi môi xinh đẹp quyến rũ của nàng, rồi bỗng nhiên cười cười, nụ cười này như ánh mặt trời rạng rỡ, làm tinh thần Thái Bình công chúa rung động, theo sau, bóng người phía trước vừa hiện, Dương Phàm lại không thấy đâu, Thái Bình công chúa chỉ cảm thấy giữa bắp đùi có chút tê dại, tựa như bị cái gì đó vừa cọ xát.
Quay ngược trở lại nhìn lên, chỉ thấy Dương Phàm với kĩ thuật xuyên qua đũng quần, dẫn bóng qua hai chân nàng tiến thẳng tới cầu môn các nàng, cung nga đang tập trung con mắt kia lo sợ nhào lên, Dương Phàm đá một cước, bóng liền bay lên không trung.
- Tiểu tử thối, dám dùng mỹ nam kế với ta?
Thái Bình công chúa nóng mắt, nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên nàng hiểu được, động tác vừa rồi của Dương Phàm làm rất liền mạch, vô cùng tuyệt diệu, hắn dù không cười thì trái bóng kia bản thân nàng cũng không ngăn được.
Điểm số giữa hai bên đang có khoảng cách lớn, đội đại nội đương nhiên chiếm thượng phong, nhưng cá nhân Dương Phàm thì sự nổi bật đã vô cùng nhuần nhuyễn.
Đồng hồ cát vẫn còn đang chảy, thời gian chấm dứt trận đấu đang tới gần, lúc này đội đại nội hồng kì cắm chín cây, còn đội chùa Bạch Mã chỉ có bốn hồng kì, chín bóng này của các nàng, có ba bóng do Tạ Tiểu Man đánh vào, hai cái là Thượng Quan Uyển Nhi, bốn bóng còn lại chia đều cho Thái Bình công chúa, Lan Ích Thanh, Cao Oánh và một đội viên khác, mà bốn bóng của đối phương, đều do Dương Phàm bắn vào cả.
Đồng thời, đội viên phòng thủ hai bên ai mạnh ai yếu, cho dù mọi người xem đá cầu không hiểu nhưng tất biết, đến phút cuối chỉ có Sở Cuồng Ca chia sẻ áp lực với Dương Phàm, Dương Phàm chẳng khác gì một mình chiến đấu, trong tình huống đó lại còn có thể tiến đạt bốn bóng, trên sân bóng hắn quả nhiên sáng rọi.
Đây là trong cung, sân nhà của đội đại nội, hiện tại lại nghiêng về biểu diễn kỹ thuật dẫn bóng một bên của Dương Phàm, tất cả mọi người như si mê như say sưa hoan hô hắn.
Tạ Tiểu Man nâng ống tay áo, xoa xoa cái trán đang tuôn mồ hôi ròng ròng, oán hận nhìn chằm chằm cái hình dáng càng đá càng hăng của Dương Phàm:
- Này tiểu tặc gian trá, không ngờ ngươi nghĩ ra được cách này!
Mắt thấy đồng hồ cát sắp hết, trọng tài cao giọng báo thời gian với bọn họ, lúc này bóng đang ở dưới chân Hoằng Nhất, Hoằng Nhất chuyền cho Sở Cuồng Ca, Sở Cuồng Ca dẫn bóng vọt mạnh, nguy hiểm bị Tạ Tiểu Man cắt đứt đúng lúc truyền cho Dương Phàm. Thượng Quan Uyển Nhi vừa thấy, hàm răng khé cắn, đánh tiếp!
Dương Phàm theo hướng ngược kim đồng hồ, xoay tròn ba lần 180 độ, khiến Thượng Quan Uyển Nhi bị dập tắt toàn lực trong chốc mắt, Dương Phàm lại nhanh chóng xoay về sau, đối mặt với Thượng Quan Uyển Nhi, lưng đối diện với cầu môn đối phương, chân hắn khẽ tâng, bóng bay lên. Ưỡn ngực dừng lại, một cú lê ngược, tiếng bóng chui vào lưới.
Dương Phàm sau khi lê ngược mà không té ngã, bắp chân ở giữa không trung rạch một cái, thân mình xoay tròn, tay trái khẽ chống trên mặt đất, chẳng ai ngờ hắn lại đưa chân đá vào cầu môn đối phương, toàn bộ người bên đội đại nội không ai kíp cắt đường bóng.
Trong khắc cuối cùng, trận đấu kết thúc với tỉ số 9:5, Dương Phàm đã ghi tỉ số cuối cùng, tăng thêm hào quang cho bản thân.
- Đáng ghét!
Đại tài nữ Thượng Quan Uyển Nhi chỉ nói một câu như vậy, với dáng vẻ khó coi, lảo đảo sắp ngã xuống mặt đất.
Động tác chặn Dương Phàm của nàng quả là nhanh, một mạch đi theo động tác xoay chuyển cấp tốc không ngừng của Dương Phàm, khiến nàng không giữ được trọng tâm, khi Dương Phàm thực hiện cú lê bóng, nàng cũng không đứng vững, liền ngã về phía trước.
Lúc này Dương Phàm mới định lại thân hình, nhìn thấy cảnh tượng này, không cần suy nghĩ, thân hình phía trước vọt thoát, đùi cong lại, rồi ôm vào lòng Thượng Quan Uyển Nhi, một tay nâng vai nàng một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, vững vàng bế nàng trên tay.
Thanh âm trầm trồ khen ngợi truyền ra, lại không biết là hoan hô ai, người thắng đương nhiên là đội đại nội, nhưng ai cũng thấy rõ đội thể hiện tốt hơn là chùa Bạch Mã, là tên hòa thượng tuấn tú chùa Bạch Mã này.
Thượng Quan Uyển Nhi đang cho rằng mình sẽ ngã sấp xuống đất, bị người khác chê cười, không ngờ lại việc ngã sấp trong dự đoán không xảy ra, nàng ý thức rất nhanh, chính mình đang nằm trên đôi tay rắn chắc, trước mặt là gương mặt nam nhân tuấn tú kỳ cục, hắn mỉm cười nói với nàng:
- Thượng Quan Đãi Chiếu không sao chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi lớn như vậy chưa từng được nam nhân ôm qua, trong trí nhớ của nàng, cả bố nàng là Thượng Quan Đình Chi còn chưa ôm nàng, nàng vừa sinh ra không lâu, tổ phụ của nàng là Thượng Quan Nghi Tựu vì hoạch tội Võ Hậu mà bị xử trảm, phụ thân Thượng Quan Đình Chi cũng đã bị giết.
Khi đó, mẫu thân bị đày tới Tiệp Dư, từ phi tần trở thành nô tì, nàng ở đó mà lớn lên, mười bốn tuổi vì thông minh, giỏi văn mà được Võ Hậu trọng dụng, chưởng quản chế cáo, từ đó về sau một bước lên trời.
Qua nhiều năm như vậy, nàng sống trong thâm cung, ở trong thâm cung, cho dù là chủ trì văn nhã, tiếp xúc với các thi từ danh gia, học sĩ đương triều, đều là một đám lão nhân, nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân, chứ nói gì đến việc được nam nhân ôm như vậy.
Uyển Nhi năm nay đã hai mươi lăm tuổi, nhưng trong chuyện tình cảm, còn ngây thơ hơn cả đứa trẻ mười hai mười ba tuổi trong dân gian, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, nhất thời phát hiện mình được một nam nhân ôm trong lòng, Thượng Quan Đãi Chiếu xấu hổ tới mức toàn thân mềm nhũn.
Dương Phàm lại hỏi một câu:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, không sao chứ?
- A! A! Ta không sao!
Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới tỉnh lại, hai má đỏ bừng.
Thái Bình công chúa đi tới, khuôn mặt xinh đẹp nói:
- Làm càn, tên hòa thượng như ngươi rất vô lễ, mau buông Thượng Quan Đãi Chiếu ra!
Dương Phàm lúc này mới phát giác mình đang ôm Thượng Quan Uyển Nhi, nàng đứng lên thoát khỏi lòng ngực hắn, vẻ mặt đỏ ửng, lắp bắp nói:
- Hắn là do cứu ta, không nên trách cứ!
- Ha ha ha ha!
Một trận cười lớn vang bên tai, khiến ba người giật, nảy mình, Dương Phàm quay đầu nhìn lại, Tiết Hoài Nghĩa chạy tới trước mặt, cười càn rỡ:
- Thập Thất, ngươi giỏi lắm, Ta phải mở tiệc mừng vì ngươi! Ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.