Say Mộng Giang Sơn

Chương 1206: Thái tử, lang quân




Tể tướng, Thượng phụ quân vương, Hạ An Lê Thứ, quần thần tị đạo, lễ tuyệt bách liêu...đều là các chức trọng yếu. cho dù là khi Võ Tắc Thiên càn cương độc đoán, đừng nhìn bà chỉ hành pháp tùy, nhất ngôn đỉnh định, kỳ thực trước đó đó đều là cân nhắc hết lần này đến lần khác.
Hậu tuyển Tể tướng tài cán, phẩm đức, danh vọng, lý lịch, lý lịch của quan đến nhậm chức, trung thành đối với quân chủ, quan hệ với đồng liêu, đều phải cân nhắc, đối lập hay bỏ, tới chỗ Thái Bình công chúa, càng phải xét những vấn đề này.
Đặc biệt là mặc dù Lý Đán vô cùng tín nhiệm nàng, ủy đại quyền, nhưng rốt cuộc nàng không phải là hoàng đế, cũng không có sự uy phong như Võ Tắc Thiên năm đó, nàng cũng phải xem xét đưa ra lựa chọn có được phục chúng hay không, một khi mọi người phản đối, đối với nhân vọng ngày càng cao của nàng là một đả kích nặng nề.
Bởi vậy, Thái Bình công chúa kiên nhẫn nghe hai vị đại thần nói hồi lâu, cẩn trọng viết tên sáu người đề cử lên giấy, lúc này mới nói:
- Tốt, bổn cung trong lòng đã rõ, lý lịch của tế tướng hậu tuyển để ở đây, buổi tối bổn cung sẽ xem xét cẩn thận lại một lần nữa. Ngày mai hai người sớm lại đây, chúng ta mau quyết định người được chọn làm tể tướng.
Lúc này trời đã xế chiều, hai người Quách Nguyên Chấn lập tức rời đi để không phải vì gặp lệnh cấm đi lại ban dêm. Tân triều vừa lập, cấm đi lại ban đêm còn nghiêm ngặt hơn cả so với trước kia, ngay cả họ là trọng thần đương triều đến lúc đó cũng hết sức phiền toái.
Hai người chắp tay cáo từ Thái Bình công chúa. Thái Bình đưa bọn họ đến cửa Ngân An điện, đi vòng vào trong điện, sai người thắp nến, nhìn sáu tên người trong danh sách mà suy tính lại, cuối cùng chọn Thái sử Diêu Sùng ở Hứa Châu và trưởng sử Lạc Châu Tống Cảnh.
Hai người này luận kinh nghiệm, luận tiềm năng, luận tài cán, luận phẩm đức đều có thể tuyển chọn, chỉ có điều hai người này xưa nay ít lui tới chỗ Thái Bình công chúa, không tính thuộc phái của nàng, điều này khiến Thái Bình có chút do dự.
Hiện giờ nàng chẳng những có sự tín nhiệm và ủng hộ của Hoàng đế, hơn nữa sự ủng hộ trong Chính sự đường cũng chiếm tuyệt đại đa số, cho nên chính kiến của nàng có thể thông suốt.
Nàng lo lắng sau khi hai người này phong tướng sẽ cải biến cục diện Chính sự đường. Một khi mấy vị tể tướng này và nàng chính không hợp chính kiến, thì có thể ảnh hưởng đến việc khống chế chính quyền của nàng.
Những ngày này, tuy rằng nàng phải thức khuya dậy sớm lo quốc sự, thật là vất vả, lại cảm thấy rất đầy đủ, thiên hạ đại sự một lời mà quyết, đó là cảm giác khiến người ta mê muội, nàng không muốn mất đi tất cả những gì hiện có.
Diêu Sùng, Tống Cảnh..
Cân nhắc hồi lâu, Thái Bình ám chỉ:
- Ta không đồng ý thì bọn họ cuối cùng không thể trở thành tể tướng, hai người họ đối với ta có thể không có chút lòng hàm ơn sao? Đến lúc đó đối với họ nhiều hơn nữa thêm chút lung lạc chút, chưa chắc không thể lôi kéo môn hạ của ta.
Thái Bình công chúa vẫn rất tự tin, không còn anh tài có thể để cho lựa chọn, mục tiêu chỉ có thể đặt ở hai người kia, nàng liền tìm được một lý do thuyết phục cho mình.
Chủ ý của Thái Bình đã định, nàng ngẩng đầu lên, thấy Mạc tiên sinh ở một góc điện cầm đèn thẩm duyệt tài liệu hậu tuyển Tể tướng, không khỏi khẽ mỉm cười, nói:
- Trời đã tối, tiên sinh nghỉ một lúc đi.
Mạc Vũ Hàm ngẩng đầu lên, đấm đấm sống lưng mới nói:
- Ngày mai Quách tướng cũng đến chọn người, đêm nay cũng phải xác định mới tốt.
Thái Bình ngước chân mày, hỏi:
- Ồ, Mạc tiên sinh có thể đoạt được sao?
Mạc Vũ Hàm nói:
- Lão già cổ hủ này cảm thấy người chọn lựa thích hợp nhất, chỉ có Diêu Sùng, Tống Cảnh, không biết điện hạ nghĩ như thế nào?
Thái Bình vừa nghe, cười nói:
- Haha, vai trò lớn nhất của tể tướng, chính là tuyển người có năng lực. Theo bổn cung thấy, Mạc tiên sinh có đôi tuệ nhãn, chính là cái tài của tể tướng chân chính.
Vũ Hàm cười ha hả, chắp tay nói:
- Công chúa quá khen, Thiên giai cao, há phàm nhân có thể với tới. Lão Hủ là một kẻ áo vải, nếu muốn trở thành tể tướng, trừ phi Công chúa điện hạ ngài đăng cơ làm Hoàng đế rồi.
Thái Bình khẽ mỉm cười, không nói chuyện này nữa, chỉ nói:
- Bổn cung cũng chỉ hướng vào hai người này, chỉ tiếc bọn họ và bổn cung không thân quen, nếu trong tay ta có lựa chọn khác thích hợp, thì ta quyết không dùng bọn họ nữa.
Ôi, tể tướng khó cầu à, dù điện hạ tín nhiệm, tể tướng ta lựa chọn cũng phải phục vụ dân chúng mới tốt, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có bọn họ, hiện giờ chỉ chờ bọn họ đến kinh, lấy ân duệ, để bọn họ đến gặp môn hạ của bổn cung.
Mạc Vũ Hàm nói:
- Điện hạ nói rất đúng, nhưng lão hủ còn có một người khác, nếu chỉ phong tướng cho hắn, e rằng sẽ khiến hoàng đế và dân chúng chú ý, nếu đem tính cả hắn và Diêu, Tống cùng tiến cử, thì thật dễ dàng quá.
Thái Bình ngạc nhiên nói:
- Hả? Là ai? Nếu có khả năng làm tể tướng, sao bổn cung lại không nghĩ tới?
Mạc Vũ Hàm nói:
- Thôi Thực Thôi Trừng Lan!
Thái Bình ngạc nhiên nói:
- Thôi Thực?
Mạc Vũ Hàm nói:
- Đúng ạ, công chúa, Thôi Thực không chỉ một lần sai người đến nhà, ý muốn bái nhập môn hạ của công chúa.
Thái Bình công chúa nhíu mày tỏ vẻ khinh bỉ, nói:
- Người này hám lợi, phẩm tính không hợp. Năm đó vốn đến bái môn hạ của bổn cung, thấy Võ Tam Tư quyền khuynh triều dã, lại đi đầu nhập vào Võ Tam Tư. Sau khi Võ Tam Tư chết, Vi Hậu nắm quyền cai trị, hắn lại đi đầu nhập Vi hậu, đúng là gia nô phản chủ, thế thì có thể dùng sao?
Mạc Vũ Hàm mỉm cười nói:
- Nước quá trong không có cá, người chưa xem xét chớ đoán mò. Thích hên tránh xấu vốn là bản tính của con người, công chúa hà tất phải canh cánh trong lòng? Người này từng là tể tướng, chỉ cần công chúa đồng ý để hắn phục tướng, điện hạ cũng đồng ý tám chín phần.
Người này một khi phục tướng, chỉ có dựa vào Công chúa. Quan trọng nhất là người này là con cháu chi trưởng Thôi thi đích phòng, mà Thôi Thị là sĩ tộc giàu có nhất vùng Sơn Đông, công chúa muốn mưu thiên hạ, nếu có sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ, chẳng phải là làm ít công lớn sao?
Thái Bình công chúa trầm ngâm, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Nếu nói như vậy thì người này không dùng không được.
Mạc Vũ Hàm vuốt râu mỉm cười, ngọn đèn màu đỏ thẫm chiếu vào tròng mắt của ông, giống như màu máu.
******
Khi Dương Phàm đi xa, đám bạn tốt đều không biết, hắn cố ý che giấu tin tức, chỉ có duy nhất một người biết là Thẩm Mộc.
Sau chuyện ở Trường An, Chính sự đường vắng vẻ, Hoàng đế vội điều Quách Nguyên Chấn hồi kinh, Ẩn Tông trước giờ ở Tây Vực, Quách Nguyên Chấn là đại sứ nơi biên cương quan trọng nhất Ẩn Tông kết giao ở Tây Vực, người này vừa đi, Thẩm Mộc không dám chậm trễ, chi bằng đến Tây Vực cùng tiếp xúc với Đại tướng nơi biên cương mới tiến hành nhậm chức, cho nên không ở kinh thành, bởi vậy Dương Phàm đến càng thoải mái.
A Nô từ nhỏ đã theo Lư công từ vào Nam ra Bắc, đã đi qua nhiều nơi. Mặc dù Nhật Bản là một nước hải ngoại, nàng chưa đi qua, nhưng thời đại này, thế nhân đều lấy Trung Hoa làm trung tâm, tứ di hoang dã không có lực hấp dẫn, đối với lần đi xa này thật ra cũng không quá hưng phấn.
Người thật sự vui mừng chính là Thượng Quan Uyển Nhi và Dương Niệm Tổ, buổi tối hôm qua, Dương Niệm Tổ phấn khởi cả đêm không ngủ, lúc này sắp lên đường rồi, không khỏi cảm thấy buồn ngủ, chỉ có thể ngồi ở trong xe, cố gắng mở mắt để không ngủ.
Vì Thượng Quan Uyển Nhi là nữ nhân, hành lý mang theo nhiều hơn, nàng thậm chí còn mang một vị thầy thuốc tinh thông phụ khoa. Mục đích không cần nói cũng biết, xem ra Thượng Quan Uyển Nhi dự định cùng lang quân Đông Du sinh thêm một đứa con, chỉ là đã qua tuổi sinh con tốt nhất, vì an toàn không thể không chuẩn bị chu toàn.
Sau khi Dương Phàm và người nhà cáo biệt, dẫn theo đoàn xe chạy đường Chu Tước, dặn Uyển Nhi và A Nô:
- Các nàng đi ra cửa Nam trước, đi nhanh lên, rồi ở đó đợi ta.
Uyển Nhi biết chỗ Dương Phàm đi, gật đầu đáp lại, đoàn xe tiếp tục đi trước, Dương Phàm thì thúc ngựa chạy tới phủ Thái Bình công chúa.
Trên Ngân An điện, Thái Bình công chúa mặt trầm như nước, ba vị tể tướng Quách Nguyên Chấn, Đậu Hoài Trinh, Sầm Hi gặp nhau đều im thóc.
Thái Bình công chúa giận nói:
- Chuyện này có gì tốt mà nghị sự? Thái tử một nước lập đích lập trưởng! Thành Khí là Hoàng trưởng tử, là con trai trưởng, Long Cơ là con vợ kế, là con thứ ba, Thái tử này sao đến phiên nó chứ?
Quách Nguyên Chấn khom người nói:
- Công chúa, vốn lấy Hoàng trưởng tử làm Thái tử là không có dị nghị gì, hơn nữa Tống Vương Thành Khí từ lúc hai mươi sáu tuổi đã từng được lập làm Hoàng thái tử, sau khi Tắc Thiên Hoàng hậu xưng đế mới giáng xuống làm Hoàng tử, Thành Khí vẫn là Hoàng thái tôn như cũ.
Nay Hoàng thượng đăng cơ, nếu muốn phục Thành Khí làm Thái tử, vốn là hợp lý hợp tình. Nhưng vì Bình Vương Long Cơ có công lớn với đất nước, nếu không phải là Bình Vương tru sát Vi đảng, thiên hạ hôm nay không biết sẽ trở nên như nào, điều này Bệ hạ có chút do dự.
- Nực cười, lẽ nào lại như vậy?
Thái Bình công chúa phất ống tay áo, nói vẻ không vui:
- Bệ hạ thật hồ đồ! Hoàng tử có công lớn với đất nước, thì có thể làm trái luật của tổ tiên sao? Không có khuôn phép, chẳng lẽ không phải nguyên nhân của tai nạn và rắc rối sao! Thành khí và Long Cơ nói như thế nào?
Đậu Hoài Trinh vội nói:
- Hai vị vương gia còn không biết việc này. Ý của Bệ hạ là, để bọn thần và công chúa điện hạ đi trước bàn bạc, nhưng sau khi quần thần thảo luận qua về việc này, nghĩ hai vị vương gia tất sẽ nghe thấy tin rất nhanh.
Thái Bình công chúa liếc nhìn y, hỏi:
- Như vậy, các đại thần có ý kiến gì?
Đậu Hoài Trinh khom người nói:
- Chúng đại thần cũng có ý kiến khác nhau, hơn một nửa cho rằng nên do Tống Vương Thành Khí là người kế vị, nhưng đại thần ủng hộ Bình Vương Long Cơ là Thái tử cũng không ít, hơn nửa là võ tướng.
Kết quả này vốn nắm trong dự liệu của Thái Bình công chúa, Lý Long Cơ vốn không có tư cách làm Thái tử, nhưng tru sát Vi thị dường như hoàn toàn dựa vào lực Lý Long Cơ, vì thế nhiều võ tướng có thể thăng chức. Trong lòng những võ tướng này đâu có luật xưa của tổ tiên, bọn họ chỉ khâm phục thủ lĩnh đã cùng họ đồng sinh cộng tử, tự nhiên ủng hộ Lý Long Cơ.
Về phần bá quan văn thần vẫn có lòng kính sợ luật cũ của tổ tông, mặc dù nhiều trọng thần vì Lý Long Cơ tru sát trọng thần Vi đảng mới có thể thăng chức, nhưng đề cập tới chuyện Thái tử, bọn họ vẫn là chọn lập đích lập trưởng.
Nghe nói đa số văn võ bá quan ủng hộ Lý Thành Khí, trong lòng Thái Bình công chúa an tâm một chút, nhưng Hoàng huynh chưa định người để làm Thái tử, điều này khiến Thái Bình rất cảnh giác.
Lý Long Cơ quả cảm đầy hứa hẹn, không dễ chi phối. So với Lý Long Cơ, tính cách của Lý Thành Khí càng giống Tương Vương hơn, lập y làm Thái tử, mới có lợi cho đại kế lâu dài của nàng.
Lập Thái tử là chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chỉ còn một sự manh nha cũng phải lập tức giết chết mầm mống bên trong. Nói tới đây, Thái Bình công chúa nhấc hai hàng lông mày, trầm giọng nói:
- Các ngươi về trước đi, Bổn cung lập tức đi gặp Thiên tử.
Ba vị Tể tướng lên tiếng trả lời rồi lui đi, trưởng sử Thiêm Viên Giang đứng một bẩm báo:
- Điện hạ, bên ngoài phủ còn nhiều quan viên chờ tiếp kiến, ngoài ra hôm nay còn có mấy việc gấp chờ giải quyết.
Thái Bình công chúa ảo não nói:
- Có chuyện nào gấp như chuyện lập Thái tử không? Đợi bổn cung về rồi nói sau.
Thái Bình công chúa cuốn ống tay áo, đứng dậy liền rời đi, Giang trưởng sử lại nhắc nhở:
- Điện hạ hôm qua còn nói, nói hôm nay Phụ quốc đại tướng quân phải tới thăm hỏi.
Thái Bình công chúa bước chậm lại, suy nghĩ một chút, liền nói:
- Đợi đại tướng quân đến rồi, ngươi nói với hắn bổn cung bận việc công, hôm nay không rảnh tiếp hắn, bảo hắn lần sau đến, đợi bổn cung xong việc rồi, thì sẽ sai người hẹn gặp hắn.
Giang trưởng sử khom người vâng dạ, Thái Bình công chúa cực kỳ gấp gáp đi thẳng đến hoàng cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.