Say Mộng Giang Sơn

Chương 1027.2: Mại tiếu hành gian (2)




Đỗ Văn Thiên quỳ gối xuống dập đầu nói:
- Đỗ mỗ vì Điện hạ, dù là vượt lửa quá sông cũng không chối từ, nhưng việc này quá mức mạo hiểm, một khi liên lụy đến Công chúa, Đỗ mỗ dù bị chém thành trăm ngàn mảnh cũng khó chuộc tội được, Đỗ mỗ tuyệt đối không dám đáp ứng.
An Nhạc công chúa thấy gã không chịu nghe theo mình, sóng mắt đảo tròn, thở dài nói:
- Thôi vậy, làm vậy là là khó ngươi rồi, cứ để bổn cung nghĩ kế sách vẹn toàn rồi nói sau.
Đỗ Văn Thiên thở phào nhẹ nhõm, liên thanh dập đầu đồng ý. An Nhạc công chúa lười biếng nằm trên giường, lãnh đạm nói:
- Bổn cung mệt rồi, xoa bóp vai cho bổn cung.
Đỗ Văn Thiên ngẩn ngơ, không dám tin nói:
- Công chúa…là đang bảo….tại hạ sao….
Lý Khỏa Nhi nheo mắt nhìn gã, hừ nói:
- Trong phòng còn có người nào khác sao?
- Tại hạ tuân mệnh!
Đỗ Văn Thiên vui mừng như điên, bước nhanh đi lên, hai tay run rẩy đặt lên vai Lý Khỏa Nhi. Lý Khỏa Nhi mặc chiếc áo khoác hờ hửng hở cả ngực, làn da trước ngực trắng nõn sáng bóng, Đỗ Văn Thiên nhẹ nhàng nhấn một cái, một cảm giác mềm mại quyến rũ dịu dàng thấm tận vào tim gan.
Đỗ Văn Thiên xoa bóp vài cái, dục vọng lại trào dâng, rốt cuộc không kìm nén được khẽ di chuyển tay đến trước ngực đang khẽ phập phồng kia một chút, thấy An Nhạc công chúa không tỏ thái độ gì, gã to gan hơn đang định chuyển tay gần hơn chút nữa, Lý Khỏa Nhi bỗng khẽ giơ tay đặt lên tay của gã.
Thân mình của Đỗ Văn Thiên cứng đờ, thấy Lý Khỏa Nhi vẫn không hề mở mắt, chỉ kéo tay gã, nhẹ nhàng chuyển đến nơi bầu vú đang nhô cao của mình. Đỗ Văn Thiên run sợ cả người run rẩy, nói:
- Công chúa…
An Nhạc công chúa thân thiết nói:
- Nơi này hơi mỏi, ngươi xoa bóp giúp ta, còn nơi này nữa…
Nàng kéo tay của gã di chuyển xuống chiếc bụng phẳng của mình, lại xuống dưới nữa, tiếp tục quyến rũ dịu dàng nói:
- Nơi này, còn có nơi này…
Đỗ Văn Thiên không kìm nén được nữa, bàn tay to lớn vừa chạm vào chiếc eo nhỏ tinh tế mềm mại, tràn ngập sức sống và nhục dục kia, trong cổ họng liền rú lên một tiếng như con thú, nhào xuống người nàng.
Y phục của An Nhạc công chúa buông lơi nửa người, che đậy một nửa bộ ngực sữa, bầu vú như hoa tươi nở rộ kiều diễm mê người, nàng như con thiên nga bị trúng tên dướn chiếc cổ duyên dáng lên, hai tay ôm chặt đầu của Đỗ Văn Thiên vùi dưới hạ thể mình, thở hổn hển nói:
- Đỗ công tử, ngươi có muốn bổn cung không?
Đỗ Văn Thiên như sắp phát điên rồi, gã chỉ muốn được lập tức tiến vào động quật tiêu hồn xuân thủy róc rách kia, đáng tiếc hai chân của An Nhạc công chúa lại kẹp chặt cổ gã, khiến gã chỉ có thể dùng miệng mà không làm được gì khác. Vừa nghe An Nhạc công chúa nói như vậy, Đỗ Văn Thiên gấp gáp nói:
- Muốn, muốn! Công chúa hãy cho ta, cầu Công chúa hãy cho ta!
Hơi thở An Nhạc công chúa dồn dập, má lúm đồng tiền đỏ bừng, nói:
- Vậy việc mà bổn cung giao cho, ngươi có bằng lòng đi làm không?
Đỗ Văn Thiên hiện tại chỉ cầu có thể được tiến vào thân thể của nàng, chuyện gì cũng đều đáp ứng hết, gã lập tức gật đầu nói:
- Nguyện ý! Nguyện ý! Chỉ cần Công chúa cho ta, Đỗ mỗ nguyện làm mọi việc vì Công chúa.
An Nhạc công chúa cười phóng đãng, hai đùi mở rộng, Đỗ Văn Thiên tựa như một dã thú được thả ra khỏi lồng, gào rú nhảy bật lên, vội vàng cởi áo bào, vật phía trước dựng đứng thẳng tắp tiến thẳng vào, mông giống như một con chó đực động dục di chuyển liên tục.
Chỉ tiếc gã kìm nén đã lâu, tên sớm đã ở trên dây cung, trước mắt lại là tiểu mỹ nhân mà gã đã si mê từ lâu, kết quả vừa tiến vào liền phát tiết ra rồi. Gã không cam lòng, nhưng lại không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể như quả bóng cao su bị xì hơi xụi lơ ở trên người nàng.
Đôi mắt của An Nhạc công chúa quyến rũ như tơ, mép ngọc choáng nhuộm, khẽ vuốt vai lưng gã, mặt ửng hồng, bộ dáng đầy xuân tình, nhưng trong mắt lóe lên tia cười đắc ý. Đỗ Văn Thiên khiếm khuyết dũng khí, nàng sẽ cho gã một chút dũng khí, hiện tại cho gã nếm chút mật ngọt, sao phải sợ gã không ngoan ngoãn làm theo ý của mình.
*************
Sau khi Dương Phàm rời khỏi hồ Long Khánh, cũng không lập tức đánh xe ngựa về Hồ Tâm Đảo, mà lập tức đi đến đại doanh Thiên kỵ tại bên ngoài Huyền Vũ môn. Tuy nói thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn chỉ là một cái cớ, nhưng mục đích thật sự của hắn là muốn ở bên Uyển Nhi trên đảo nhiều hơn, Thiên Kỵ là căn cơ của hắn, hắn cũng không thể lâu không đến đó được.
Tuy nhiên, hắn đến Thiên kỵ doanh cũng chỉ là xem một chút, gặp chư lang tướng, lữ soái thậm chí đội trưởng hỏa trưởng và các tướng tá cấp cao, Hoàng đế còn chưa rời đô đến Lạc Dương, Thiên kỵ doanh ngoại trừ hàng ngày thao luyện ra thì xác thực là không có việc gì làm. Nhưng như vậy hắn vẫn phải đến, lâu không xuất hiện sẽ làm lực ảnh hưởng của hắn trong quân bị giảm xuống, hành động này của hắn để tỏ rõ với mọi người, hắn mới là Thống soái cao nhất trong Thiên kỵ doanh.
Dương Phàm ở Thiên Kỵ doanh hơn một canh giờ mới đánh xe trở về Trường An, khi đến đầu đường thì thấy quá đông người chật chội, bên trong câu lan vọng ra những tiếng hoan hô khen ngợi nhiệt liệt, hắn nhìn lướt qua, nhưng không thấy người quen nào trên đài. Trong Câu Lan đài cao hơn nửa người đang biểu diễn ảo thuật, người biểu diễn ảo thuật lại chính là lão ban chủ Mạc Quan.
Mạc lão nhân là Huyễn thuật đại sư nổi tiếng, lúc trước Dương Phàm từng mời được ông ta từ Trường An tới Lạc Dương, vốn định để ông ta vạch trần ba tên giả thần giả thánh mánh khoé bịp người là Thập Phương đạo nhân, Hà Nội lão ni và người Hồ Ma Lặc, không ngờ một mồi lửa của Tiết Hoài Nghĩa đốt Minh Đường và Thiên Đường, Võ Tắc Thiên bởi vậy giận lây sang Hà Nội lão ni tự xưng cũng biết quá khứ tương lai, bởi vậy vị huyễn thuật đại sư này không phát huy được tác dụng.
Sau khi Dương Phàm phụng mệnh đi Phòng Châu tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh, còn từng dựa vào đoàn ảo thuật của Mạc lão nhân này để yểm hộ, sau đó song phương ở Phòng Châu chia tay, không nghĩ hiện giờ bọn họ lại đến Trường An.
Mạc lão nhân không hề phát hiện ra Dương Phàm, lão đang ở trên đài biểu diễn "Tứ phương kê đản”, trứng gà được giấu trong mũ, trong nháy mắt đáy mũ đầy ngập trứng gà, hơn nữa từng quả trứng gà đều chằn chặn, khiến người xem tấm tắc.
Đây không phải là một trò ảo thuật có độ khó cao, bởi vì biết Dương Phàm chính là đại thần triều đình, sẽ không đoạt lấy nghiệp kinh doanh của mình, cho nên Mạc Quan từng đem thủ pháp đổi trứng gà và bí quyết dùng dấm chua ngâm khiến võ trứng biến hình nói cho Dương Phàm biết. Dương Phàm từng dùng trò ảo thuật này trêu đùa với con trai, chọc cho ranh con kia phải sửng sốt đấy, quả thật đã coi cha cậu trở thành thần nhân rồi.
Hiện giờ thấy Mạc Quan biểu diễn trò ảo thuật này, Dương Phàm không khỏi nhớ đến đứa con trai và con gái đã lâu chưa gặp đang ở Lạc Dương xa xôi, cảm xúc bỗng dâng trào lên, nghĩ muốn gặp họ phải mất mấy tháng nữa, hắn nghĩ đến đây, không khỏi thở dài thật sâu.
Lúc này, trên Hồ Tâm Đảo đang có người đến tìm, thấy xa giá của Dương Phàm đỗ ở bên đường, liền đuổi tới gần, khẽ bẩm báo với hắn:
- A lang, năm vị quận Vương của Tương Vương phủ vừa mới đến Hồ Tâm Đảo thăm hỏi, vì a Lang không ở đó nên họ đã đi rồi.
Quận Vương thân phận tôn quý, năm vị quận Vương cùng nhau đến thăm hỏi dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, cho nên người trên đảo không dám trì hoãn, lập tức phái người đi đưa tin cho hắn. Cổ Trúc Đình nhìn sắc trời còn sớm, liền xin chỉ thị của hắn:
- A Lang muốn đi phủ của năm vị quận vương không?
Dương Phàm vừa nghe người tới báo cáo tin tức, trên mặt liền lộ ra một tia cười ý vị sâu xa, hắn mỉm cười rung đầu, nhẹ nhàng vỗ lên đùi của Cổ Trúc Đình, nói:
- Đình Nhi, a Lang nhà nàng tuy rằng không phải Gia Cát Lượng, nhưng ba lần đến mời vẫn cần đến đấy, ha hả, chúng ta quay về phường Long Khánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.