Mẹ Thích nắm chặt tay của con gái nhà mình, kích động hưng phấn: "Bảo bảo, thầy giáo của con khi nào mới mời phụ huynh vậy?"
Tống Viện Viện bên cạnh một mặt nặng nề: "?"
Dì nhỏ vì sao lại có phản ứng như thế này.
Thích Du thì ngược lại, chớp chớp lông mi dài: "Ủa, mẹ làm sao biết là thầy muốn mời phụ huynh?"
Trước khi nghỉ, thầy Châu và thầy Trần đều đề cập với cô, sau kì thi tháng lần này, muốn để phụ huynh của cô đến trường học một chuyến, cùng phụ huynh bàn bạc một chút chuyện liên quan tới tham gia một vài kì thi.
Mẹ Thích mặt mũi tràn đầy cảm động: "Hu hu hu, bảo bối của mẹ đúng là áo bông nhỏ tri kỷ."
Không nghĩ tới, mình sinh tận bốn đứa con, ba đứa trước chẳng bao giờ để mình được thầy giáo yêu cầu đến trường nói chuyện, mẹ Thích cảm thấy kiểu nhân sinh làm phụ huynh này không hoàn chỉnh một tí nào.
Hiện tại, cuối cùng cũng có cơ hội, cảm động, vui mừng, mình không cần phải một người mẹ già phổ thông bình thường nữa rồi.
Thích Du hoang mang nghiêng đầu: "..."
Sao lại thành tri kỷ áo bông nhỏ rồi?
Điều kiện trở thành áo bông nhỏ của mama thật thấp.
Hai mẹ con mặc dù mạch kín của não không nối liền cùng một chỗ nhưng vẫn như cũ không coi ai ra gì mà nói chuyện.
Tống Viện Viện xấu hổ đứng ngồi không yên, trong lòng càng ghét Thích Du hơn, nếu Thích Du không trở lại, hiện tại trong mắt của dì nhỏ chắc chắn chỉ có mình cô ta.
"Dì nhỏ..."
Mẹ Thích giật mình: "Viện Viện vẫn còn ở đây à."
Tống Viện Viện cắn môi dưới: "..."
Cô ta cảm giác như dì nhỏ thay đổi rồi, không có chút tình thương gì với mình nữa.
Cầm túi xách bên cạnh lên, đang định rời đi.
Thích Du kéo tay mẹ già nhà mình đang không hề che giấu tâm tình vui vẻ chút nào, chậm rãi mở miệng: "Khoan đã, chuyện bài đăng còn chưa tính sổ với chị, đi vội làm gì."
Bài đăng?
Mẹ Thích bỗng nhiên nhíu nhíu mày, kịp thời phản ứng.
Bà biết chuyện này, dù sao Thích Thần cũng cùng trường với con gái, tất cả mọi chuyện liên quan đến em đều mang về nhà báo cáo hết.
Nghe ý tứ của bảo bối, bên trong chắc là có một tay của Tống Viện.
Đáy mắt mẹ Thích ôn nhu như nước hiện lên một tia lửa giận.
Anh rể, chị gái ngay cả con mình cũng không dạy tốt được mà còn muốn lấy mảnh đất ở thành Nam để xây trường luyện thi gì đó, kiểu này thì dạy được ai chứ.
Bên này, Tống Viện Viện không hay biết rằng hình tượng của mình trong lòng dì nhỏ rớt xuống ngàn trượng, đồng thời còn hố luôn cha mẹ nhà mình.
"Du Du, chị không biết đã chọc giận em, làm em không cao hứng chỗ nào." Tống Viện Viện nhếch môi, biểu cảm ủy khuất, tràn đầy quật cường, "Dì nhỏ, nếu như Du Du không thích cháu, vậy từ nay về sau cháu sẽ không tới nữa."
Không biết còn tưởng rằng Thích Du đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta.
Hệ thống: 【 Đúng là ngôn ngữ của trà xanh. 】
Thích Du còn chưa kịp làm gì đâu.
Kĩ năng hắt nước bẩn còn chưa kịp hoàn thành thì Thích phu nhân đã thuận thế gật đầu: "Được, nếu Du Du không thích cháu, vậy về sau cháu ít đến nhé."
"Để dì bảo tài xế đưa cháu về."
Tống Viện Viện không thể tin được mà nhìn dì nhỏ: "Dì à?"
Mẹ Thích tính tình ôn hòa, nhưng yêu cầu đầu tiên là không được làm tổn thương đến con gái bảo bối của bà.
Nếu đụng đến thì sẽ vô điều kiện mà che chở cho bảo bảo.
"Lão Lý, đưa Viện Viện về nhà."
Thích Du: "?"
Chuyện gì xảy ra, cô không hề có đất dụng võ gì cả.
Hệ thống: 【 Kí chủ, mẹ cô còn ác độc hơn cô nhiều. 】
Thích Du: Thật xin lỗi, do cô kéo chân sau của một nhà đều là nhân vật phản diện.
- ---
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại mẹ con hai người với nhau, đôi mắt Thích Du có chút trợn tròn, hoang mang hỏi mama nhà mình: "Mẹ cũng không hỏi một chút xem là có chuyện gì mà đã đuổi chị ta đi rồi?"
Mẹ Thích đương nhiên trả lời: "Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ luôn đứng về phía con."
"Đi, mau giúp mẹ xem là lúc đi gặp thầy giáo thì nên mặc gì được."
Thích Du: "A?"
Cô rất giống thẳng nam mà nghĩ, cũng không phải tham gia yến tiệc trọng yếu gì, có cần phải chuẩn bị quần áo tạo hình sớm như vậy đâu.
"Mau lên, mama còn chuẩn bị cho con một chiếc váy mới nữa."
Mẹ Thích cười tủm tỉm đẩy bảo bối đi ăn sáng trước, sau đó mới đi thử quần áo: "Là con gái thì lúc nào cũng phải xinh đẹp."
Tiểu tiên nữ tinh xảo Thích Du rất đồng ý.
Đối diện với các loại quần áo váy vóc xinh đẹp, cô trực tiếp không thèm để ý đến hệ thống còn đang ba hoa chích chòe trong đầu.
Cùng nữ phụ pháo hôi đấu nhau gì chứ, không phù hợp với phong cách của tiểu tiên nữ.
- ---
Thứ hai, lần thi thoáng thứ nhất trong năm nay của toàn trường.
Dù sao cũng là đường đường chính chính thi thử, Thích Du là một học sinh chuyển trường, bị phân đến phòng thi cuối cùng.
Bình thường ở phòng thi này, đa số đều chỉ mang một cái bút để giả vờ giả vịt một chút.
Cho nên, khi ngón tay tinh tế của Thích Du hờ hững lấy ra các loại bút chì, bút bi hoàn toàn lạc loại với mọi người.
Học sinh ban quốc tế ban hầu như đều ở nơi này hết.
Lâm Bắc Tông đang đánh trò chơi nhìn thấy Thích Du như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái gì: "Tiểu Du Du, cậu đã đến."
Ấn tượng của Thích Du đối với Lâm Bắc Tông cũng không tệ lắm.
Rất trượng nghĩa.
Cho nên nở nụ cười với hắn: "Buổi sáng tốt lành."
Mạnh Hạ Thần vừa lúc đang cùng Lâm Bắc Tông chơi game: "Ai da, Tông ca, chúng ta bị đánh rồi!"
Thích Du quét mắt nhìn điện thoại bọn họ một chút.
Bình tĩnh tự nhiên đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Không hề thừa dịp còn chưa bắt đầu thi, nhìn lại sách giáo khoa vài lần.