Trong lúc nhất thời, bữa tiệc vốn đang tràn ngập tiếng cười nói không ngừng thì đột nhiên im re như ve sầu mùa đông.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại, tò mò nhìn Lăng Mặc đang nhanh chóng dùng tay che lại ngực mình ở giữa đại sảnh.
Lương Phi Phàm hiển nhiên không nghĩ sẽ xảy ra sự cố như vậy, theo bản năng muốn cởi áo khoác tây trang để giải vây cho cô, nhưng chạm đến ánh mắt lạnh lùng của cô, tình yêu sâu trong lòng lặng lẽ biến thành một nụ cười mỉa mai nhàn nhạt.
Lăng Điềm khẽ cắn môi dưới, liếc mắt nhìn chằm chằm Lương Phi Phàm, rất sợ ba hồn bảy vía của cậu ta bị vẻ quyến rũ tự nhiên của Lăng Mặc câu đi. Đến lúc thoáng thấy trong mắt cậu ta có vẻ chán ghét, tim treo cao trên cổ họng mới vững vàng rơi xuống.
Nhóm tiểu thư nhà giàu vây quanh bên cạnh cô ta sau một lúc trầm mặc, lại bắt đầu nhao nhao phê phán.
“Lăng Mặc đúng là không biết xấu hổ. Chỉ vì câu dẫn Lương thiếu gia, mà dám] “lộ hàng” ở trước mặt mọi người thế này.”
“Thật là không nhìn nổi.”
“Nhìn mặt mũi, còn tưởng rằng là thần tiên tỷ tỷ điềm đạm như hoa cúc, không ngờ…”
“Loại người này mà cũng xứng là tiểu thư danh giá? Khắp nơi đều lộ ra vẻ dâm tiện!”
Tô Dục chú ý đến động tĩnh bên này của Lăng Mặc, bà ta quay vòng eo thon nhỏ như rắn nước, bước nhanh đến:
“Mặc Mặc, sao lại thế này?”
Lăng Mặc chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài hơi run run, thanh âm mềm mềm mại mại:
“Dì ơi, con cũng không biết tại sao lại thế này, dây váy bộ lễ phục tự nhiên đứt ra.”
Lông mày lá liễu của Tô Dục cong cong, chắn chắn mà lắc đầu, “Không có khả năng. Lễ phục trên người con là lễ phục cao cấp của ELLA, chất lượng tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Mặc càng hiện lên vẻ xem thường.
Nếu chất lượng lễ phục không có vấn đề gì, như vậy vấn đề nhất định là xuất phát từ trên người Lăng Mặc.
Mọi người cho rằng vì câu dẫn Lương Phi Phàm, cô mới không tiếc làm ra động tĩnh lớn như vậy, hy vọng rằng Lương Phi Phàm sẽ anh hùng cứu mỹ nhân.
Đáng tiếc Lương thiếu gia này cố tình không động lòng, thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý tứ giúp cô giải vây.
Lương Phi Phàm hai tay đút túi, đôi mắt thâm thúy mỉa mai:
“Cởi quần áo ở trước mặt mọi người? “
“Không lẽ các người nghi ngờ tôi động tay động chân lên lễ phục?” Đôi tay Lăng Mặc che ngực trượt xuống một tấc. Để lộ ra cổ áo lót (dạng như undershirt) hình tròn màu hồng nhạt bên trong
Hùng Sơ Mạch hay tay ôm ngực, thình lình nói thêm:
“Cô dám nói dây váy không phải cô cố ý làm đứt?”
“Dì tỉ mỉ chuẩn bị lễ phục định chế cao cấp cho tôi, tôi thích còn không hết sao lại cố ý làm đứt dây váy?’
Lăng Mặc cong cong khóe môi, toàn thân lộng lẫy không vì dây váy bị đứt mà suy giảm.
Sắc mặt Tô Dục tối sầm, hoàn toàn không dự đoán được Lăng Mặc trong tình trạng sự xấu hổ lớn như vậy, còn có thể giữ thái độ tự nhiên mà đứng yên ở giữa sảnh.
Cũng may, mục đích của bà ta đã đạt được, những nhân vật nổi tiếng có mặt ở đây dường như đã coi Lăng Mặc như một trò cười.
Dưới tình huống này, Lăng Mặc căn bản không có cách nào để đảo ngược danh tiếng của mình.
Nhưng đúng lúc này, một vị phu nhân đột nhiên tiến đến, chỉ vào váy lót màu hồng cánh sen gần như hòa hợp với màu da trên người Lăng Mặc, hỏi:
“Có chuyện gì với chiếc váy lót dưới lễ phục của cô vậy?”
Mọi người nghe vậy, lúc này mới chú ý tới váy lót trên người Lăng Mặc, dưới ánh đèn bữa tiệc không dễ thấy được.
Lăng Mặc lễ phép ngoan ngoãn, nhẹ nhàng đáp:
“Tôi không quen mặc lễ phục, nên mặc một chiếc váy thường ngày ở bên trong lễ phục*
Cô vừa dứt tiếng nói, những người tinh mắt trong sảnh liền hiểu ra.
Đại tiểu thư Lăng gia là người bảo thủ như vậy, làm sao lại cố tình làm đứt dây váy lễ phục trước mặt mọi người? Như vậy tức là, có người động tay động chân trên lễ phục, tám chín phần là người đã vì cô mà tỉ mỉ chuẩn bị bộ lễ phục định chế cao cấp này, Tô Dục.
Lúc này, sự chú ý của dư luận từ trên người Lăng Mặc, chuyển dời đến trên người mẹ kế Tô Dục.
Mọi người đều biết, Tô Dục chính là tiểu tam leo lên vị trí chính thất.
Ở bên ngoài, mọi người đều vì thân phận phu nhân chủ tịch tập đoàn Thời Giản mà, cho bà ta vài phần sĩ diện.
Ngẫm lại chuyện cũng không phải như thế.
Những phu nhân nhà giàu có xuất thân hiển hách này, xem thường tiểu tam vô lương tâm chuyên đi dụ dỗ chồng người khác nhất.
Tô Dục nhận ra ánh mắt các phu nhân nhìn mình nhiều thêm một phần thâm ý, hai mắt rực lửa, hận không thể lập tức xé váy trên người Lăng Mặc xuống.
Bà ta như thế nào cũng không nghĩ tới, Lăng Mặc lại dám chơi trò bẩn thỉu với bà ta.
Hay thật, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Lăng Mặc quấn chặt lấy mình, cho nên tin đồn dâm phụ sẽ không đáng tin.
Tệ hơn là, đốm lửa này thực sự không kịp đề phòng mà đốt lên người bà ta!
Các phu nhân nhìn Lăng Mặc bất lực với ánh mắt thương hại, đã coi Tô Dục là người khởi xướng hết thảy biến cố này.
“Lăng tiểu thư, sao quần áo trên người cô lại hư hao như vậy?”
Lại một vị phu nhân khác chỉ vào vết đứt trên dây váy của Lăng Mặc, ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy thông cảm.
“Tôi…”
Lăng Mặc có chút do dự, ngước mắt nhìn thấy sắc mặt Tô Dục không tốt, lại cúi thấp đầu, thật cẩn thận nói:
“Dì ơi, con không phải cố ý.”
” ……”
Tô Dục không ngờ Lăng Mặc lại giở trò bẩn thỉu với bà ta, bà ta tức giận đến mức trợn tròn mắt và muốn ngất xỉu tại chỗ.
Lương Phi Phàm đang chỉ trích Lăng Mặc không biết kiểm điểm, vì quyến rũ cậu ta mà không từ thủ đoạn.
Sau khi cậu ta nhìn thấy vết rách trên váy của Lăng Mặc, không hiểu sao lại có một chút đau lòng.
Lăng Điềm nhạy bén nhận thấy trong ánh mắt Lương Phi Phàm hiện lên tình cảm khác thường, tay vô thức nắm chặt.
Cách đó không xa, Lăng Vân Long đang trò chuyện cùng Lý tổng của Quang Hoa Thực Nghiệp đã nhìn thấy hết trò hề này, trong lòng càng thêm chán ghét Lăng Mặc.
Một tháng trước, Tập đoàn Thời Giản bị vướng vào vụ bê bối bán hàng giả, danh tiếng Lăng Vân Long tích góp nhiều năm đứng trên nguy cơ sụp đổ sau một đêm.
Vì cứu vãn danh dự của tập đoàn cũng như chính mình, Lăng Vân Long mới hạ quyết tâm đón Lăng Mặc vẫn luôn bị gửi nuôi ở nông thôn về.
Nhiều năm qua, ông ta vẫn luôn nói với mọi người bên ngoài rằng sức khỏe Lăng Mặc không tốt, nên đưa cô đến nông thôn dưỡng bệnh. Vào thời điểm mấu chốt này, ông ta rất sợ truyền thông sẽ đào ra thêm những tin bẩn thỉu khác nên, đành phải đưa cô con gái bảy năm không gặp này về Lăng trạch.
Không nghĩ tới, Lăng Mặc vừa trở về, liền làm ra những trò hề lố bịch khiến ông ta không biết nên khóc hay cười.
Thật là đen đủi!
Ông ta hung hăng liếc mắt nhìn Lăng Mặc, định sẽ răn dạy chỉnh đốn cô lại thật tốt sau bữa tiệc, lại không nghiêng không lệch mà bắt gặp ánh mắt sắc bén giấu sau đôi mắt trong sáng đấy.
“Ba, con cảm thấy trong người không khỏe, con đi trước đây.”
Lăng Vân Long chưa lấy lại tinh thần, Lăng Mặc đã chạy tới trước mặt ông ta.
Lý tổng của Quang Hoa Thực Nghiệp nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, đắm đuối đánh giá dáng người cao gầy nước da mịn màng của Lăng Mặc, dù đã biết nhưng vẫn nhìn về phía Lăng Vân Long hỏi:
“Vị này chính là?”
Lăng Mặc không hứng thú với Lý tổng có quả đầu Địa Trung Hải và đầy dầu mỡ này, cũng không quay đầu lại mà lập tức xoay người rời đi.
Sở dĩ cô đi gấp như vậy, không phải vì lo lắng bị Lăng Vân Long trách cứ.
Nguyên nhân chủ yếu là, tiệc sinh nhật 17 tuổi của Lăng Điềm trong kiếp trước, đã xảy ra vụ dùng súng bắt cóc khiến cả nước khiếp sợ.
Mà cô, chính là người bị bọn côn đồ bắt cóc, còn là nhân vật chính trên gây chú ý trên mạng xã hội.
Trên tầng cao của khách sạn Đế Hoàng, Tần Bắc Minh lười biếng dựa trên lan can, không tiếng động mà quan sát những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc.
Thấy Lăng Mặc xuống sân khấu, anh dập tắt điếu thuốc vừa cháy được dở trong tay.
Giữa làn sương khói lượn lờ, đôi mắt sâu thẳm của anh như hòa vào màn đêm tĩnh mịch, cô độc và thuần khiết.