Vào thứ bảy, lúc gần tối, Lục Hoặc bị gọi tới Lục gia.
Anh mặc áo gió màu đen bên ngoài, bên trong là sơ mi trắng, quần tây đen ôm lấy hai chân dài, vạt áo dính khí lạnh sải bước vào nhà.
Dù biết chân Lục Hoặc đã khỏi hẳn, nhưng ấn tượng liên tục trong thời gian dài, người Lục gia cảm thấy bất ngờ nhìn thấy thân hình cao lớn của anh.
Cho tới nay, mọi người đều là cúi đầu nhìn người trong suốt Lục Hoặc, mà bây giờ, anh cao hơn tất cả, trên người còn mang theo khí thế khó thể bỏ qua.
Lục Hoặc hiện tại, không phải để người tùy ý ức hϊếp.
Lục lão gia tử ngồi trên ghế chính, ông ta nhìn cháu trai nhỏ xuất hiện, ánh mắt có chút phức tạp, xét về diện mạo, thậm chí là năng lực, đứa cháu này khôi phục lại hai chân là xuất sắc.
Gần đây cháu trai lớn liên tục mắc lỗi, khiến không ít cổ đông có ý kiến, ông ta nhận ta, năng lực của cháu trai lớn Lục Vinh Diệu bình thường, đừng nói đến có bất kỳ năng lực gì quản lý tập đoàn.
Lúc này ông ta mới dịch tầm nhìn tới Lục Hoặc mới khỏi hai chân.
Sau khi Lục Hoặc đi học, ông ta vẫn luôn sai người âm thầm quan sát và điều tra, Lục Hoặc tạm nghỉ học hai năm, học tập không chỉ theo kịp người khác, mà còn khiến thầy giáo cho anh làm dự án.
Cái dự án kia với Lục gia mà nói, chỉ là chuyện nhỏ, Lục gia căn bản sẽ không để vào mắt, nhưng ông ta để ý tới năng lực của Lục Hoặc.
Cháu trai nhỏ từ bé đã được nuôi thả, khi mọi người không chú ý, từ từ lộ ra mũi nhọn.
“Về rồi à, ngồi đi.” Lục lão gia tử trầm mặt.
Lục Hoặc chọn một vị trí xa, “Ông bảo cháu trở về, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì không thể gọi cháu về?” Lục lão gia tử thở dài, “Đây là nhà của cháu, gọi cháu về ăn cơm là chuyện bình thường.”
Ánh mắt Lục Hoặc đen nhánh nhìn Lục lão gia tử, “Cháu nhớ rõ, lúc trước cháu không muốn rời khỏi, là ông ép cháu rời đi.”
Cho dù không rời đi, đây cũng không phải là nhà anh.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Hoặc cũng không sống ở đây, mà là ngôi nhà nhỏ phía sau biệt thự.
Nghe được lời nói của Lục Hoặc, Lục lão gia tử biến sắc, nhưng biết cháu trai nhỏ oán hận trong lòng, ông giải thích: “Lúc đó, để cháu rời đi là muốn cháu tĩnh tâm tu dưỡng, không để người khác quấy rầy.”
Lục lão gia tử nói người khác, là chỉ Kiều Tịch.
Phát hiện Kiều Tịch mỗi ngày không kiêng nể gì mà ra vào Lục gia, Lục lão gia tử tức giận, đuổi Lục Hoặc đi.
Không nghĩ tới, bây giờ Lục Hoặc và Kiều Tịch lại ở bên nhau.
Lục Hoặc không trả lời, nhếch môi cười trào phúng, ý tứ rất rõ ràng.
Lục lão gia tử mất tự nhiên mà ho khan, rồi nói: “Không nói chuyện trước kia nữa, đây chính là con gái út Tạ gia, ông của nó và ta có giao tình, vừa hay con bé cũng cùng trường với cháu, học năm nhất, hai đứa làm quen một chút.
Sau này, cháu ở trường chăm sóc con bé nhiều hơn.”
Gương mặt cô gái đối diện đỏ bừng, xấu hổ, “Lục học trưởng, xin chào, em là Tạ Noãn Noãn, ở trường học em có gặp anh.”
“Hai đứa còn gặp rồi?” Sắc mặt Lục lão gia tử hòa hoãn, cười hỏi.
“Lục học trưởng không biết cháu, Lục học trưởng rất nổi tiếng ở trường, cháu nhìn thoáng là có thể nhớ rõ.” Vốn dĩ cô ấy cũng không biết Lục Hoặc, nhưng gần đây có không ít người nhắc tới anh.
Cô ấy nhìn trên diễn đàn, mới biết Lục Hoặc ban đầu ngồi xe lăn, hơn nữa còn tạm nghỉ hai năm, hiện tại không chỉ khỏi hẳn hai chân, đi lại giống người thường, còn nghe nói năng lực của anh rất mạnh, được giáo viên coi trọng.
Quan trọng nhất là, ngoại hình nổi bật, ngũ quan tinh xảo, da trắng, môi mỏng, cả người mang theo xa cách, so với minh tinh còn đẹp trai hơn.
Bạn cùng phòng của cô ấy rất thích theo đuổi minh tinh, nhưng mà, từ lúc nhìn thấy mặt Lục Hoặc trên diễn đàn, hoàn toàn vứt bỏ idol, coi Lục Hoặc như thần tượng.
Ngày đó, cô ấy bị bạn cùng phòng lôi kéo trên đường chờ Lục Hoặc xuất hiện, khi thấy chàng trai cao lớn đi về phía mình, cô ấy choáng váng, tim đập nhanh không thể kiểm soát.
Vừa rồi thấy Lục Hoặc xuất hiện, cô ấy cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Không nghĩ tới, cô ấy tới thăm ông sẽ là ông của Lục Hoặc, cô ấy thế mà ngồi đối diện Lục Hoặc.
Tạ Noãn Noãn cảm thấy cả người lâng lâng, chạm vào ánh mắt Lục Hoặc, cô ấy xấu hổ mà nhanh cúi đầu.
Lục lão gia tử cười nói: “Trước kia không quen biết, bây giờ hai đứa làm quen.
Sau này cháu ở trường học có chuyện gì, có thể tìm Lục Hoặc giúp đỡ.”
Lục Hoặc cau mày, “Cháu không có nghĩa vụ làm chuyện này, ông cũng đừng tự ý quyết định.”
Lục lão gia tử bất mãn nhìn anh, “Con bé là đàn em của cháu, hơn nữa ông con bé là bạn ta.”
“Thì sao?” Sắc mặt Lục Hoặc nhàn nhạt.
Đôi mắt chàng trai đen nhánh, chỉ một ánh mắt, cũng đủ để Tạ Noãn Noãn đối diện hỗn loạn.
“Ông Lục, không sao ạ, đừng làm phiền Lục học trưởng, cháu ở trường cũng không gặp khó khăn gì.” Tạ Noãn Noãn mở miệng giải vây.
Lục lão gia tử lại hài lòng hơn một chút.
“Lão gia, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Đúng lúc này, quản gia đi tới.
“Được.” Lục lão gia tử đứng dậy, “Ăn cơm đã.”
Ông ta nhìn Lục Hoặc bình tĩnh, giọng nói tăng thêm một chút, “Ăn cơm xong, ta có chuyện muốn nói với cháu.”
“Vâng.” Lục Hoặc đứng lên, bước tới nhà ăn.
Anh đi qua Tạ Noãn Noãn, gió lạnh thổi qua mu bàn tay Tạ Noãn Noãn, ngực cô ấy nóng lên, tim đập càng nhanh.
Lục lão gia tử ngồi ở ghế giữa, Lục Hoặc ngồi xuống vị trí bên trái cách ông một ghế, có vẻ xa cách.
Tạ Noãn Noãn do dự, không biết nên ngồi như thế nào.
“Noãn Noãn, cháu ngồi đây này, đừng câu nệ.
“ Lục lão gia tử bảo Tạ Noãn Noãn ngồi bên cạnh ông ta, cũng chính là ngồi cạnh Lục Hoặc.
“Được ạ, ông Lục.” Tạ Noãn Noãn đi tới, thong thả ngồi bên cạnh Lục Hoặc.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của chàng trai, gương mặt cô ấy đỏ bừng xấu hổ, muốn lặng lẽ nhìn về phía Lục Hoặc.
Nếu có thể, cô ấy còn muốn chụp lén Lục Hoặc, nói với bạn cùng phòng, cô ấy và Lục Hoặc cùng nhau ăn cơm.
Cho dù Lục lão gia tử là người bảo thủ và cứng đầu đến mức nào cũng không ngăn cản được ông nhìn ra tâm tư nhỏ của Tạ Noãn Noãn với Lục Hoặc, Tạ Noãn Noãn quá dễ đoán, suy nghĩ và cảm xúc đều lộ hết trên mặt.
Nhưng người tâm tư rõ ràng như vậy, thích hợp đặt ở bên cạnh, dù sao dễ khống chế, có thể dễ dàng điều khiển.
“Sau này, sau khi tan học muốn đến chơi, bảo Lục Hoặc đưa cháu tới.” Sắc mặt của Lục lão gia tử hiền lành hơn đôi chút.
Tạ Noãn Noãn thẹn thùng, cô ấy không kiềm chế được, lén lút nhìn chàng trai bên cạnh, đường nét góc mặt rõ ràng khiến người nhìn động tâm.
Cô ấy cắn môi, nhỏ giọng nói: “Có phiền tới Lục học trưởng không?”
Lục lão gia tử vừa định xua tay, bên cạnh đã truyền tới giọng nói trầm thấp của chàng trai: “Có.”
“Tiểu tử thối, nói nhảm gì đó?” Lục lão gia tử bắn ánh mắt sắc bén về anh.
Ngữ khí Lục Hoặc rất nhẹ, “Cháu nói sự thật.”
“Ông Lục, không sao đâu ạ, Lục học trưởng rất bận, không chỉ làm dự án, còn phải học với giáo viên, cháu không nên quấy rầy anh ấy.” Tạ Noãn Noãn vội vàng mở miệng.
Noãn Noãn ôn nhu động lòng người, lớn lên cũng xinh đẹp, là hoa khôi của lớp trong trường.
Tính cách cô ấy nhút nhát hiền lành, rất được hoan nghênh.
Lục lão gia tử dịu đi, “Vẫn là cháu hiểu chuyện, Tạ gia nuôi dưỡng con gái thật tốt.”
Lục Hoặc thẳng eo, trầm mặc, thản nhiên ăn cơm, cũng không lên tiếng nữa.
Một bữa cơm, Lục lão gia tử không thấy Lục Hoặc có bất kỳ giao lưu gì với Tạ Noãn Noãn.
Sau khi ăn xong, Lục Hoặc nhận được cuộc gọi của Kiều Tịch.
Anh đi ra phòng khách, trả lời điện thoại, “Tịch Tịch?”
“Lục Hoặc, em nghe anh vệ sĩ nói anh trở lại Lục gia?”
“Ừm, lão gia tử phái người đón anh trở về ăn cơm.” Lục Hoặc thấp giọng nói.
“Sao đột nhiên như vậy, có chuyện gì sao?” Kiều Tịch khó hiểu, Lục lão gia tử vẫn luôn nuôi thả Lục Hoặc, đột nhiên muốn ăn cơm cùng Lục Hoặc, cũng không phải vì ông ta nhớ Lục Hoặc.
Lục Hoặc đứng ngoài cửa, trời đã nhá nhem tối, hoa viên đã lên đèn, bóng dáng anh dưới ánh đèn ấm áp, càng thêm cao lớn.
Anh thấp giọng nói: “Tạm thời còn chưa biết.”
“Vậy bao giờ anh trở về?” Kiều Tịch một tay cầm điện thoại, một tay khác đang vuốt ve Tức Hỏa đang nằm trên đùi cô.
Tức Hỏa bây giờ được nuôi đến béo ú, như một quả cầu tuyết lớn, bộ lông cũng được nuôi dưỡng tốt, chạm vào mềm mại, thật thoải mái.
“Làm sao thế?” Ánh mắt Lục Hoặc nhìn về phương xa phản chiếu ánh đèn đường, đáy mắt anh sáng lên.
Kiều Tịch sờ Tức Hỏa trên đùi, đang muốn nói cho Lục Hoặc, cô đang ở trong phòng anh, nhưng giây tiếp theo, cô nghe được đầu bên kia, có giọng nữ vang lên.
“Lục học trưởng, thì ra anh ở đây.”
Tạ Noãn Noãn đỏ mặt, nhìn chàng trai cao lớn trước mắt, mặt cô ấy nóng lên, nhưng vẫn không nhịn được đến gần anh, “Lục học trưởng, ông Lục tìm anh, ông ấy nói có việc muốn nói với anh.”
Lục Hoặc quay đầu lại, đáp: “Ừ.”
Tạ Noãn Noãn khẽ nắm tay cổ vũ cho bản thân, “Lục học trưởng, em muốn hỏi một chút, em có thể đến học ké lớp anh không? Em nghe nói giáo sư Kim rất lợi hại, em muốn tới nghe một chút.”
“Học ké là chuyện của cô, không cần hỏi tôi.” Ngữ khí Lục Hoặc bình đạm.
“Em lo rằng vị trí trong lớp không đủ, mỗi một tiết của ông ấy đều chật chỗ?” Tạ Noãn Noãn đỏ mặt, căng da đầu hỏi.
Trong bóng tối, lông mày của Lục Hoặc như được bao phủ bởi một tầng ánh trăng, trong trẻo lạnh lùng, xa cách lại khiến người ta muốn đến gần.
Vừa rồi, cô ấy gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng, nói với đối phương cô ấy đang ở nhà Lục Hoặc, đang ăn cơm cùng Lục Hoặc, bạn cùng phòng điên cuồng spam tin nhắn cô ấy, còn chỉ cách cho cô ấy đừng bỏ lỡ cơ hội khó có được.
Lục Hoặc lạnh giọng trả lời: “Chỗ ngồi đã đầy.”
Tạ Noãn Noãn nhỏ giọng thở dài: “Thật đáng tiếc, em muốn tới học ké.” Cô ấy cẩn thận ngước mắt nhìn anh, “Lục học trưởng, có thể phiền anh giúp em giữ một chỗ không?”
Lời vừa thốt ra, toàn bộ mặt Tạ Noãn Noãn đều đỏ bừng, như lửa đốt.
Bạn cùng phòng nói với cô ấy, cách này một công đôi việc, nếu Lục Hoặc đồng ý giúp cô ấy giữ chỗ, không những có thể ngồi cạnh anh, còn có thể mượn cơ hội để trao đổi phương thức liên hệ.
Ánh mắt Tạ Noãn Noãn mang theo mong đợi.
Ở đầu bên kia, tay Kiều Tịch ngừng vuốt Tức Hỏa, cô hừ một tiếng, nhẹ nhàng, có chút ngượng ngùng.
Vành tai Lục Hoặc mềm nhũn, đỏ lên.
Kiều Tịch không nói gì, chờ xem Lục Hoặc trả lời đối phương như thế nào.
Lục Hoặc cong môi, anh có thể tưởng tượng ra cô gái nhỏ đầu kia đang hung hăng trừng anh.
Anh cười khẽ.
Thấy Lục Hoặc đang cười, Tạ Noãn Noãn không nhịn được thấy vui vẻ.
Nhưng mà giây tiếp theo, nụ cười của chàng trai lập tức biến mất, anh lạnh giọng từ chối: “Không thể.”
Tạ Noãn Noãn sửng sốt, trong mắt không ngăn được mất mát, “Không sao đâu, là em đường đột.
Ông Lục đang đợi anh, em không quấy rầy anh nữa.”
Lục Hoặc không để ý đến Tạ Noãn Noãn rời đi, anh nói với Kiều Tịch đầu bên kia: “Tịch Tịch?”
“Em ở đây, Lục học trưởng.” Giọng cô gái đầy trêu chọc và ghen tuông.
Lục Hoặc cười khẽ một tiếng, “Ghen?”
“Không có mà, Lục học trưởng.” Kiều Tịch còn cố ý nhấn mạnh hai chữ học trưởng.
Vẻ lạnh lùng của Lục Hoặc biến mất, trong màn đêm, ánh mắt anh hiện lên ý cười.
Trong thư phòng.
Lục lão gia tử ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ đỏ, thấy Lục Hoặc đi vào, ông ta vào thẳng vấn đề, “Đứa nhỏ Tạ Noãn Noãn này, cháu cảm thấy thế nào?”
Lục Hoặc nhíu mày, “Có ý gì ạ?”
“Ta đã cho người điều tra, thành tích học tập của Tạ Noãn Noãn cũng tốt, tính cách cũng tốt, lương thiện, dịu dàng, Tạ gia là gia đình bình thường, nhưng trong sách, ta thấy Tạ Noãn Noãn cũng có ý với cháu, nếu cháu muốn yêu đương, con bé là đối tượng thích hợp.”
Lục Hoặc giật giật khóe môi, đáy mắt đầy mỉa mai, “Cho nên, hôm nay ông gọi cháu tới ăn cơm, là vì chọn đối tượng cho cháu?”
Lục lão gia tử nghiêm mặt nói: “Cháu có gì không hài lòng chứ? Đứa nhỏ Tạ Noãn Noãn này về phương diện nào cũng không kém, quan trọng nhất là, dễ kiểm soát.”
“Cháu có bạn gái rồi, cô ấy là Kiều Tịch, ông đã biết.” Lục Hoặc lạnh lùng nói.
“Cháu không thể ở bên nó.”
Lục lão gia tử trực tiếp bác bỏ lời Lục Hoặc, “Toàn bộ thành phố B đều biết, Kiều Tịch là công chúa nhỏ Kiều gia, cháu cũng biết thân phận của mình, cháu ở bên nó, có nghĩ tới hậu quả sau khi bại lộ không? Kiều gia vẫn luôn là đối thủ của Lục gia, bí mật của cháu ở trên tay Kiều gia, Lục gia chỉ có thể chịu Kiều gia uy hϊếp, hoặc là, đối phương công khai bí mật, để Lục gia hoàn toàn trở thành trò đùa.”
“Cho dù là vì cháu, hay là Lục gia, cháu cũng không thể tùy hứng.” Lục lão gia tử chậm rãi nói: “Cháu tới tuổi yêu đương rồi, ta sẽ không ngăn cản, nếu cháu không thích Tạ Noãn Noãn, có thể có lựa chọn khác, nhưng người Kiều gia, không được.”
Tài lực Kiều gia và Lục gia không kém cạnh, cũng không phải là thứ ông có thể đối phó và khống chế.
Nếu là Lục Hoặc trước đây, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hận không thể che giấu đuôi đi, anh sẽ im lặng không phản kháng.
Nhưng hiện tại thì khác, anh hiểu rõ tâm ý của Kiều Tịch đối với anh, anh không cần che giấu cái đuôi xấu xí của mình, cũng không lo lắng cô sẽ ghét bỏ mình không thể đi được.
Anh cười lạnh: “Những lời ông nói sẽ không thể phát sinh.”. Truyện Tiên Hiệp
Lục lão gia tử buồn bực, “Sao có thể chắc chắn?”
Lục Hoặc: “Bởi vì, Kiều Tịch sớm đã biết bí mật của cháu.”
“Cháu nói gì?” Hai mắt sắc bén của Lục lão gia tử không giấu được vẻ khϊếp sợ.
Lục Hoặc cong môi, “Tất cả chuyện của cháu, cô ấy đều biết.”
Lục lão gia tử tức giận không thể bình tĩnh được, “Cháu điên rồi? Yêu đến úng não sao?”
Ông mắng: “Vì sao cháu nói chuyện quan trọng như vậy cho đối phương? Cháu có biết rằng, cháu đây là giao nhược điểm cho Kiều gia, hiện tại cháu yêu đương với Kiều Tịch thì không sao, sau này chia tay, nháo loạn lên, cháu có biết hậu quả ra sao không?”
Lục lão gia tử tức giận muốn đập bàn, “Cháu quá hồ nháo.”
“Cháu sẽ không chia tay cô ấy.” Lục Hoặc khẳng định.
“Làm gì có cặp đôi nào trước khi kết hôn sẽ chắc chắn tương lai sẽ không ly hôn?” Lục lão gia tử vừa tức vừa bực, không nghĩ tới Lục Hoặc thế mà giao bí mật quan trọng nhất cho người khác.
Lục Hoặc bình tĩnh, nhếch môi, “Những người khác thế nào cháu không biết, nếu bí mật của cháu ở trong tay Kiều Tịch, cháu sẽ không thể tách khỏi cô ấy, đúng không?”
Lục lão gia tử tức đến nổi gân xanh trên trán, ông lạnh lùng nói: “Chuyện của cháu ta mặc kệ, nếu tương lai có một ngày cháu mất mặt, bí mật của cháu bị công khai, cháu không có liên quan gì với Lục gia, Lục gia cũng sẽ không gánh vác hậu quả cho cháu.”
Lục Hoặc cười nhạo, “Dù là trước đây, hay là bây giờ, quan hệ giữa Lục gia và cháu cũng không nhiều, cháu không phải đều được ông nuôi thả sao?”
“Cháu… Cháu hôm nay muốn ta tức chết sao?” Lục lão gia tử hít sâu mới kìm nén được cơn tức giận của mình.
Lục Hoặc giễu cợt: “Không có chọc ông, chỉ là chính ông không nghe sự thật mà thôi.”
Nói xong, Lục Hoặc không nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Lục lão gia tử, liền rời đi.
Đêm tối.
Có tiếng gõ cửa, nữ giúp việc bưng khay tiến vào, có trái cây và bánh ngọt.
“Thiếu gia tới Lục gia, không biết bao giờ mới về, cô ăn chút gì đi.” Nữ giúp việc nói.
“Cảm ơn.” Kiều Tịch thả Tức Hỏa xuống mặt đất, cô hỏi chị giúp việc, “Chị Hiểu Văn, biệt thự này có còng tay không?”
Chị giúp việc kinh ngạc, “Cô cần còng tay làm gì? Ở đây không có.”
Kiều Tịch hơi thất vọng, cô lại hỏi: “Dây thì sao?”
“Dây?” Chị giúp việc nghĩ một chút, “Có dây, cô chờ một chút, tôi tìm cho cô.”
Nói xong, chị giúp việc đi lấy dây.
Một lúc sau, cô ấy cầm một cái dải ruy băng màu đỏ đi tới, “Chỉ có này, tôi lấy ra từ cái hộp, cô nhìn có được hay không?”
Kiều Tịch nhận lấy dải băng màu đỏ, cô cười, “Thích hợp.”
Chị giúp việc khó hiểu: “Cô cần còng tay hay dây làm gì?”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Tịch có vài phần ghen tuông, “Trói người.”
Chị giúp việc ngẩn người, cô ấy xấu hổ ho khan, cố gắng gạt đi những suy nghĩ méo mó đột nhiên nhảy ra trong đầu.
Không thể không nói, bây giờ người trẻ tuổi đúng là biết chơi thật.