Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 121:




Kiều Tịch nhìn bụng Thi Uyển Uyển càng ngày càng lớn, bước đi cũng trở nên gian nan, dù khó khăn thì bà vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc.
Kiều Tịch nhìn bà lê tấm thân nặng nề, để Lục Ngộ Thâm đỡ, đi dạo quanh sân.
Thi Uyển Uyển sẽ thì thầm với Lục Ngộ Thâm rằng bảo bảo trong bụng có ngoan hay không, trong tay Lục Ngộ Thâm cầm cái quạt nhỏ, quạt cho bà, mùa hè đang đến gần, trời càng ngày càng nóng.
“Chờ đứa trẻ sinh ra, có thể đi lại, anh và con sẽ cùng em đi dạo quanh sân.” Lục Ngộ Thâm cười nói.
“Cũng không biết đứa nhỏ tính cách giống anh hơn, hay là giống em.” Dưới ánh hoàng hôn, Thi Uyển Uyển xinh đẹp dịu dàng, tràn đầy tình thương của người mẹ, “Em hy vọng đứa nhỏ có thể giống anh hơn, đừng quá ồn ào.”
Lục Ngộ Thâm cười thành tiếng: “Giống anh không tốt, tuổi nhỏ đã ít nói?”
Thi Uyển Uyển có thể tưởng tượng ra một đứa trẻ hai tuổi, chắp tay sau lưng, lảo đảo đi bên cạnh bà như ông cụ non, còn không muốn bà dắt tay, bà bật cười, “Đứa nhỏ giống em vẫn tốt hơn.”
Kiều Tịch bị lây nhiễm niềm vui của họ cũng cười cong mắt.
Tính cách của Lục Hoặc hẳn là giống cha nhiều hơn, lạnh lùng xa cách, lúc vừa quen biết, đến cả ánh mắt thậm chí cũng không muốn cho cô, lạnh nhạt thờ ơ như vậy.
Cô tự hỏi, nếu Lục Hoặc lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ, sẽ được nuông chiều như con cháu nhà hào môn khác, chứ không phải tự ti, bị bỏ mặc trong căn phòng tối, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đáng thương che giấu cái đuôi của mình.
Trên màn hình, bóng dáng Thi Uyển Uyển và Lục Ngộ Thâm dần đi xa, mà đột nhiên, bóng dáng của Lục Ngộ Văn lọt vào máy quay của cô.
Trong khoảng thời gian ở Lục gia này, cô chú ý tới Diêu Lan Nhã, cũng thấy được chú của Lục Hoặc, dáng vẻ đối phương văn nhã, thường mang một cặp kính, mang khí chất thư sinh.
Không giống với Lục Ngộ Thâm, người nắm quyền Lục thị, Lục Ngộ Văn thích ở trong phòng thí nghiệm hơn.
Có khi đối phương trở về, bận đến nỗi còn quên cởϊ áσ blouse trên người.
Đối phương chăm chú vào nghiên cứu, Kiều Tịch nghe nói Lục Ngộ Văn đã giành được nhiều giải thưởng lớn trong lĩnh vực nghiên cứu, thậm chí là cấp quốc gia.
Kiều Tịch khó có thể tưởng tượng, Lục Vinh Diệu lại là con của ông ấy.
Tuy rằng ngoại hình của Lục Vinh Diệu cũng coi như có chút đẹp trai, nhưng so với Lục Ngộ Thâm, Lục Ngộ Văn, còn có Lục Hoặc ngoại hình nổi bật, Lục Vinh Diệu không có bất cứ ưu thế ngoại hình nào, ngay cả năng lực cũng quá tầm thường, cũng không có được thừa hưởng bất kỳ gen tốt nào của cha Lục Ngộ Văn.
Kể từ khi nhìn thấy Lục Ngộ Thâm, còn có Lục Ngộ Văn, Kiều Tịch cảm thấy Lục Vinh Diệu thực sự không giống người Lục gia.
Lúc này, Lục Ngộ Văn đi tới, trên người còn mặc áo blouse trắng, theo sau là Diêu Lan Nhã.
Thấy Thi Uyển Uyển và Lục Ngộ Thâm, Diêu Lan Nhã gật đầu với hai người, lại chạy nhanh đuổi theo Lục Ngộ Văn.
Bà ta kéo tay Lục Ngộ Văn lại, “Có chuyện gì chúng ta trở về phòng nói.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Ngộ Văn không có biểu cảm gì, ông ấy cũng không trả lời, cũng coi như là trầm mặc đồng ý.
Diêu Lan Nhã cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể đi theo bên cạnh Lục Ngộ Văn.
Nhìn hai người đi xa, Thi Uyển Uyển có chút lo lắng, “Họ cãi nhau à?”
Lục Ngộ Thâm ôm tay đỡ eo vợ, một tay khác quạt cho bà, “Em đừng lo lắng, có chuyện gì chúng nó sẽ tự giải quyết, em nên quan tâm tới bản thân và đứa nhỏ nhiều hơn, anh thấy gần đây em hình như gầy đi?”
“Gầy chỗ nào, em đã tăng 10 kg rồi.” Tính tình Thi Uyển Uyển có dịu dàng đến đâu cũng để ý mình xấu đi, “Hôm nay soi gương, em phát hiện ra mình có hai cằm.”
Lục Ngộ Thâm cảm thấy vợ thế nào cũng đẹp, “Có thịt mới đẹp, hơn nữa đứa nhỏ sắp chào đời, hiện tại quan trọng nhất là em và bảo bảo bình an.”
Thi Uyển Uyển gật đầu, tay bà vuốt ve bụng, nở nụ cười hạnh phúc, không bao lâu nữa bà có thể gặp được bảo bảo.
Kiều Tịch theo bản năng đuổi theo hai người Lục Ngộ Văn và Diêu Lan Nhã.
Trong phòng, cô thấy người đàn ông tao nhã như Lục Ngộ Văn lần đầu tiên trầm mặc, mà Diêu Lan Nhã chột dạ đứng trước mặt Lục Ngộ Văn.
Hai người này chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Giây tiếp theo.
Kiều Tịch nghe thấy Diêu Lan Nhã mở miệng: “Ngộ Văn, anh nghe em giải thích, những gì anh nhìn thấy không phải sự thật, em gả cho anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh không biết em là người thế nào sao? Vừa rồi là Chu Thắng quấn lấy em.”
Trên sống mũi Lục Ngộ Văn đeo một cặp kính, gương mặt trắng bệch không có biểu cảm, “Là cô chủ động hôn đối phương.”
Mặc dù Lục Ngộ Văn thường xuyên bận rộn trong phòng thí nghiệm, bỏ qua những chuyện khác, nhưng ông ấy không phải người không biết tình lý, không phải người không hiểu biết, càng không phải kẻ ngốc, ông ấy thực sự nhìn thấy Diêu Lan Nhã chủ động hôn Chu Thắng.
Khi đó, vẻ mặt bà ta không có bị cưỡng bách, ủy khuất hay thậm chí là gượng gạo.
Bà ta chính là tự mình chủ động.
Lục Ngộ Văn thở dài, “Trước khi kết hôn với cô, tôi đã nói rằng, tôi không phải người coi trọng tình cảm, nhưng cô nói thích tôi, nhất định phải gả cho tôi.
Lâu như vậy, tôi chỉ thích ở trong phòng thí nghiệm, bỏ rơi cô, nếu cô cảm thấy hối hận, cảm thấy ủy khuất, thích Chu Thắng, tôi có thể tác hợp cho hai người.”
Diêu Lan Nhã kinh ngạc nhìn ông ấy, “Anh nói gì vậy? Anh muốn ly hôn với em?”
Lục Ngộ Văn rũ mắt xuống, trên người mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo blouse, dáng người cao lớn, trong veo như ngọc, khí chất trong sạch, như thể không dính hồng trần, vô tình vô ái.
Diêu Lan Nhã thích ông ấy, lại không chịu được suốt ngày bị bỏ rơi, kết hôn chưa đầy một năm, bà ta một tuần thậm chí là một hai tháng cũng không gặp được Lục Ngộ Văn.
Sau đó bà ta gặp lại mối tình đầu hồi đại học Chu Thắng, hai người nảy sinh tình ái, lén lút quay lại với nhau.
Thậm chí tình cảm còn thắm thiết hơn hồi đại học.
Diêu Lan Nhã biết bản thân vẫn còn thích Lục Ngộ Văn, nhưng Lục Ngộ Văn tựa như hồ nước lạnh, bà ta ở cạnh ông ấy, không có bất kỳ hy vọng sống nào, mà Chu Thắng lại giống như lửa đốt, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi ở bên ông ta, Lục Ngộ Văn không thể cho bà ta.
Mặc dù như vậy, bà ta chưa từng nghĩ tới ly hôn với Lục Ngộ Văn.
Về phần Chu Thắng, ông ta chỉ là người cùng quê, bà ta có thể giúp đỡ đối phương, nhưng tuyệt đối không có khả năng vì ông ta mà rời khỏi Lục Ngộ Văn.
Cùng kinh ngạc còn có Kiều Tịch, cô không ngờ tới, lúc này mà Diêu Lan Nhã và Chu Thắng đã dính lấy nhau!
Cô nghe thấy Lục Ngộ Văn nói: “Nếu cô muốn ly hôn, tôi không có ý kiến.”
Diêu Lan Nhã ngay lập tức bật khóc, “Lục Ngộ Văn, anh không có tim sao? Anh thực sự muốn ly hôn với em? Anh có nghĩ tới, chúng ta ly hôn, Vinh Diệu phải làm sao không?”
Lục Ngộ Văn nghe bà ta nhắc tới đứa nhỏ, ông ngước mắt, “Vừa rồi cô nói gì với Chu Thắng, tôi đều nghe được.”
Tiếng khóc của Diêu Lan Nhã lập tức dừng lại, trái tim khẩn trương, giọng nói run rẩy, “Anh nghe thấy gì?”
Trái ngược với Diêu Lan Nhã vừa khóc vừa chất vấn, từ đầu đến cuối Lục Ngộ Văn đều lạnh mặt, ánh mắt bình tĩnh, “Chu Thắng hỏi, con trai thế nào?”
Con ngươi nâu nhạt của ông ấy nhìn bà ta, “Con của cô chỉ có Vinh Diệu, cho nên, nó là con của Chu Thắng?”
“Anh điên rồi! Anh nói nhảm nhí gì đó?”
Trong máy quay của Kiều Tịch, ngón tay Diêu Lan Nhã run rẩy, sắc mặt trắng bệnh, trên mặt không giấu được hoảng loạn.
Kiều Tịch thấy Diêu Lan Nhã theo bản năng nâng cao giọng, “Vinh Diệu là con của anh, anh lại nghi ngờ em? Lục Ngộ Văn, anh bỏ rơi em thì thôi đi, nhưng anh coi em là người như thế nào?”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, mây mù trong lòng Kiều Tịch như được vén lên, khó trách trước đây cô cảm thấy Lục Vinh Diệu không giống người Lục gia, nếu anh ta là con của Diêu Lan Nhã và Chu Thắng thì cũng có lý.
Cẩn thận nghĩ lại, ngoại hình Lục Vinh Diệu có chút giống Chu Thắng, sao trước kia cô không nghĩ tới hướng này chứ?
Giọng nói Diêu Lan Nhã run rẩy, cũng không biết bà ta bởi vì chột dạ hay kích động, “Em biết em bị Chu Thắng dây dưa, để cho anh nhìn thấy, anh hiểu lầm em, nhưng anh không thể vì vậy mà nghi ngờ thân phận Vinh Diệu, nó là con anh, anh chối bỏ nó như vậy, sao còn xứng làm cha nó?”
Lục Ngộ Văn là nhà nghiên cứu, ông ấy chỉ tin tưởng chứng cứ và sự thật, không thích nghe những lời ngụy biện và giải thích, “Tôi sẽ làm xét nghiệm ADN với nó, nếu là tôi sai, tôi sẽ xin lỗi và bồi tội đứa nhỏ và cô.”
“Anh vẫn không tin em?”
Diêu Lan Nhã bị đánh mạnh, bà ta không thể tin nổi mà lùi lại hai bước, sắp phát điên rồi, “Sao anh lại nghĩ em như vậy? Vinh Diệu là con của anh, anh dựa vào đâu mà nghi ngờ mẹ con em?”
Lục Ngộ Văn bình tĩnh nhìn bà ta.
Diêu Lan Nhã cảm thấy bản thân trong mắt ông ấy giống như kẻ điên.
Bà ta vừa giận vừa xấu hổ, “Lục Ngộ Văn, lâu như vậy, anh bỏ bê mẹ con em, không quan tâm em và đứa nhỏ, cả ngày chỉ trầm mê nghiên cứu cái quỷ gì.”
Bà ta lớn tiếng trách móc: “Là anh nên xin lỗi em và Vinh Diệu, lúc em cần anh, Vinh Diệu cần cha, anh đều ở phòng thí nghiệm, không ở bên cạnh.
Nếu không phải anh đối xử với em như vậy, sao em lại bị Chu Thắng quấn lấy? Bây giờ anh thế mà còn nghi ngờ con trai không phải của anh? Chu Thắng nói bậy, anh lại coi là sự thật?”
“Thật xin lỗi.” Lục Ngộ Văn trầm giọng nói: “Tôi không phải người chồng tốt, người cha tốt.”
Ông ấy trời sinh lãnh đạm, không thích thân cận với người khác, trước khi kết hôn với bà ta, bà ta rõ ràng là biết tính tình của ông, ông cũng đã nói rõ với bà ta, nhưng bà ta nhất quyết đòi gả cho ông ấy.
Lục Ngộ Văn cho rằng, bà ta có thể chấp nhận ông như vậy, chuẩn bị tốt tâm lý, mới gả cho ông ta.
Mắt Diêu Lan Nhã đỏ hoe bước tới, bà ta chủ động nắm tay Lục Ngộ Văn, tay ông rất đẹp, nhưng giống như người ông, lạnh lẽo.
Một đôi tay như vậy, chỉ cần chạm vào bà ta, bà ta sẽ không nhịn được rung động.
Đáng tiếc, ông ấy cũng không nguyện ý tiếp xúc với bà ta.
Diêu Lan Nhã cầu xin: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, chuyện với Chu Thắng là em không đúng, sau này em sẽ tránh mặt anh ta, anh cũng đừng nói những lời tức giận rằng Vinh Diệu không phải con anh, em thật sự bị anh làm tổn thương rồi.”
“Chúng ta vẫn như trước, được không?”
Diêu Lan Nhã thấp giọng nói: “Em biết anh thích nghiên cứu, anh tiếp tục chuyên tâm vào chuyện của anh, em sẽ chăm sóc tốt cho con trai, không làm phiền anh, anh đừng nói những lời nhẫn tâm không cần em với con trai, anh đây là buộc em và con đi tìm chết.”
Cặp kính che đậy ánh mắt của Lục Ngộ Văn, ông ấy trầm mặc.
“Vinh Diệu bây giờ hẳn là đã ngủ trưa dậy, anh đã hơn một tuần không có về nhà, em gọi nó tới gặp cha.” Diêu Lan Nhã dùng tay lau khóe mắt, cúi thấp người trông có vẻ đáng thương, “Nó vẫn luôn nhớ anh.”
Rốt cuộc Lục Ngộ Văn cũng có cảm tình với con trai, ông trầm giọng đáp: “Ừm.”
Diêu Lan Nhã lúc này mới chuyển từ khóc thành cười, bà ta vội vàng ra ngoài ôm Lục Vinh Diệu tới.
Kiều Tịch nhìn máy quay dừng ở chỗ Lục Ngộ Văn, người đàn ông thực tế không thể chỉ tin vào vài câu khóc lóc kể lể của Diêu Lan Nhã.
Vài ngày sau, Diêu Lan Nhã cho rằng chuyện lúc trước đã qua, bà ta nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi, buổi tối, Lục Ngộ Văn thực sự lấy ra một bản báo cáo xét nghiệm ADN.
Ý cười trên mặt Diêu Lan Nhã biến mất, đối diện với gương mặt bình tĩnh của Lục Ngộ Văn, cả người bà ta rét run như thể chìm trong bể nước lạnh mùa đông, hơi lạnh không ngừng truyền từ lòng bàn chân lên.
Bà ta cố gắng ổn định nỗi sợ hãi, chất vấn: “Ý anh là gì?”
“Chúng ta ly hôn đi.” Lục Ngộ Văn mở miệng: “Cô đưa theo đứa nhỏ rời đi.”
“Không có khả năng.” Diêu Lan Nhã cắn chết không buông: “Anh đừng dùng đồ này tới thử em, Vinh Diệu là con của anh.”
Lục Ngộ Văn: “Cô biết tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.”
Diêu Lan Nhã nhìn đôi mắt lưu ly xinh đẹp của ông ấy, bình tĩnh lãnh đạm, lại không có hận ý, tức giận, cũng không có bà ta.
Diêu Lan Nhã lập tức mềm chần, ngã ngồi bên chân Lục Ngộ Văn, bà ta ôm chân ông, “Em sẽ không ly hôn, Ngộ Văn, em sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội.”
Diêu Lan Nhã khóc đến thương tâm, “Bình thường anh lạnh nhạt với em, em mới cảm thấy ủy khuất, mới cần người bên cạnh, nhất thời đã làm sai chuyện, nhưng em và đứa nhỏ đều là yêu anh, Vinh Diệu chỉ có người cha là anh, em không muốn ly hôn, em và đứa nhỏ đều cần anh.”
Lục Ngộ Văn đưa báo cáo giám định trong tay cho bà ta, “Ngày mai chúng ta tới Cục Dân Chính.”
Diêu Lan Nhã trực tiếp xé báo cáo giám định, “Anh có thích em bao giờ không? Em chỉ phạm sai lầm một lần, anh liền cùng em ly hôn? Nếu không phải anh bỏ bê em, em căn bản sẽ không làm chuyện sai lầm, em hứa với anh, sau này tuyệt đối sẽ không gặp Chu Thắng, đứa nhỏ vĩnh viễn họ Lục.”
Hai mắt Diêu Lan Nhã đẫm lệ nhìn ông, cầu xin ông, chờ ông mềm lòng, “Ngộ Văn, anh tha thứ cho em một lần đi, về sau chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Lúc trước đúng là tôi sai.” Lục Ngộ Văn thở dài, “Cô đứng lên đi, tôi sẽ đem 5 % cổ phần tập đoàn Lục thị dưới danh nghĩa tôi chuyển cho cô, coi như là bồi thường cho cuộc hôn nhân này.”
Nói rồi, ông bẻ tay Diêu Lan Nhã ôm chân ra, sải bước ra ngoài.
Diêu Lan Nhã ngơ ngác nhìn giấy vụn trên đất, nhìn tờ báo cáo không có quan hệ huyết thống, bà ta gần như mất hồn.
Sau khi ra khỏi phòng, Lục Ngộ Văn đi tới cửa phòng anh cả.
Trong phòng, Lục Ngộ Thâm mới vừa rửa chân cho Thi Uyển Uyển, còn mát xa một lần, ông ấy đi đổ nước, mới mở cửa.
Nhìn thấy em trai ngoài cửa, ông có chút ngoài ý muốn, “Sao vậy?”
“Đột nhiên cảm thấy hơi buồn, anh cả có rảnh cùng em ra ngoài hít thở không khí không?”
“Em chờ một chút.” Người em trai từ nhỏ đến lớn, tính tình còn lạnh nhạt hơn ông, Lục Ngộ Thâm hình như chưa từng nghe thấy em trai nói buồn, ông xoay người đi tới bên Thi Uyển Uyển, nói với bà: “Là Ngộ Văn, nó muốn tìm anh ra ngoài tâm sự.”
Thi Uyển Uyển gật đầu, “Vậy anh đi cùng em ấy đi, trên đường chú ý an toàn.”
“Em và bảo bảo ngủ trước đi, anh sẽ rất nhanh trở lại.” Lục Ngộ Thâm cười nói.
“Được.” Thi Uyển Uyển cười đáp.
Lục Ngộ Thâm cúi đầu, hôn mái tóc vợ, lại ngồi xổm xuống, ông dán lên bụng vợ, gương mặt lạnh lùng lại ôn nhu đến cực điểm, ông hạ giọng, nói với đứa nhỏ trong bụng: “Cha đi ra ngoài một lát, bảo bảo ngoan một chút, đừng nháo, để cho mẹ ngủ.”
Như thể đáp lại, bụng Thi Uyển Uyển bị đứa nhỏ đá một cái, bà cười dịu dàng, “Bảo bảo thật ngoan.”
Lục Ngộ Thâm cũng thấp giọng cười, “Đứa nhỏ ngoan.” Ông hôn bụng vợ, lúc này mới đứng dậy rời đi.
“Ngộ Thâm.” Thi Uyển Uyển đột nhiên gọi ông ấy lại.
Lục Ngộ Thâm quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
Dưới ánh đèn, Thi Uyển Uyển nghiêm túc nhìn ông, “Đột nhiên không nỡ chia xa anh.”
Lục Ngộ Thâm bước lại bên cạnh bà, hôn bà, “Vậy anh không đi nữa?”
Thi Uyển Uyển giúp ông sửa lại ống tay áo, vừa rồi giúp bà rửa chân, ông ấy xắn ống tay áo lên, trở nên nhăn nhúm, “Không được, anh đã hứa với Ngộ Văn rồi, nhanh đi đi.”
Lục Ngộ Thâm lại hôn bà, “Em ngủ trước đi, anh rất nhanh sẽ trở lại.”
Thi Uyển Uyển trở nên dịu dàng hơn, “Được rồi.”
Kiều Tịch thấy Lục Ngộ Thâm và Lục Ngộ Văn rời đi, Thi Uyển Uyển cũng không có ngủ ngay, bà ấy lấy ra chiếc áo len nhỏ, tiếp tục bện, bà ấy muốn hoàn thành trước khi đứa nhỏ ra đời.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch thấy Thi Uyển Uyển buông áo trong tay xuống, tế nhị ngáp một cái, ngay lúc Kiều Tịch cho rằng Thi Uyển Uyển muốn đi ngủ, đối phương đã xuống giường.
Thi Uyển Uyển đi dép lê, chậm rãi đỡ eo, bà có hơi đói, muốn ăn vài thứ.
Kiều Tịch đứng bên cạnh bà, nhìn Thi Uyển Uyển vất vả, muốn đưa tay ra đỡ bà.
Nhưng tay cô xuyên qua thân thể của Thi Uyển Uyển, hoàn toàn không thể chạm vào đối phương.
Thi Uyển Uyển bước đi rất chậm, cũng rất cẩn thận, bà mở cửa, đi ra ngoài.
Đi qua phòng Lục Ngộ Văn, âm thanh Diêu Lan Nhã truyền qua khe cửa không khép.
Thi Uyển Uyển nghe thấy đối phương tức giận, như là nghiến răng nghiến lợi: “Lục Ngộ Văn đột nhiên lấy ra báo cáo xét nghiệm ADN, anh ấy chắc chắn không phải đứa nhỏ, anh nói phải làm sao bây giờ?”
Bà ta tưởng rằng chuyện này đã qua đi, không nghĩ tới Lục Ngộ Văn sẽ tự mình làm giám định.
Thi Uyển Uyển sợ tới mức dừng chân, hai mắt tròn xoe, vô thức đặt tay che môi.
Kiều Tịch đi theo bên cạnh Thi Uyển Uyển cũng nghe thấy, cũng nghe được giọng nói của Diêu Lan Nhã.
Ánh mắt cô sáng lên, suy nghĩ lúc trước được xác nhận, Lục Vinh Diệu thật sự không phải người Lục gia!
Diêu Lan Nhã trong phòng như mất lý trí, nói với đầu dây bên kia: “Lục Ngộ Văn nói với tôi, ngày mai sẽ ly hôn, tôi tuyệt đối không đồng ý.”
Bà ta vất vả lắm mới tiếp cận được Lục Ngộ Văn, gả cho ông ấy làm phu nhân hào môn, trải qua cuộc sống giàu có, sao bà ta có thể dễ dàng buông tay.
Đầu bên kia điện thoại, Chu Thắng nói: “Anh ta đã biết đứa nhỏ không phải của mình, không người đàn ông nào chịu đội nón xanh.”
Ông ta híp mắt, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, “Nếu không muốn ly hôn, thật ra còn một cách.”
Diêu Lan Nhã như bắt được cọng rơm cứu mạng, bà ta sốt ruột: “Cách gì?”
Chu Thắng nói với bà ta: “Chỉ có người chết mới có thể bảo vệ được bí mật, cô không muốn ly hôn, muốn bảo vệ vị trí Lục phu nhân, muốn con trai có tiền, chỉ cần không có Lục Ngộ Văn là được.”
“Anh điên rồi, anh muốn tôi gϊếŧ chết Lục Ngộ Văn?” Diêu Lan Nhã the thé giọng: “Không có khả năng!”
Ngoài cửa, Thi Uyển Uyển chấn động, hoảng sợ nhìn cửa.
Kiều Tịch nhíu mày.
Chu Thắng tiếp tục nói: “Cô không muốn diệt trừ anh ta, cô cho rằng anh ta sẽ tha thứ cho cô? Không có ai nguyện ý giúp người khác nuôi con, cô lừa anh ta lâu như vậy, Lục Ngộ Văn không chấp nhận được dơ bẩn, không chấp nhận được hạt cát bên người, cũng sẽ không bao dung cô.
Cô muốn rời khỏi Lục gia, cùng với tôi sống trong căn phòng thuê trước kia, nhìn sắc mặt người khác mà sống?”
Lời của Chu Thắng đâm thẳng vào dã tâm của Diêu Lan Nhã, “Cô muốn Vinh Diệu đi theo chúng ta, về sau có địa vị thấp kém, chỉ có thể ngửa đầu nhìn kẻ có tiền?”
“Không! Vinh Diệu là đứa trẻ của Lục gia, tiền của Lục gia là của Vinh Diệu!” Diêu Lan Nhã kiên quyết nói.
Chu Thắng cười, “Đúng vậy, chỉ có Lục Ngộ Văn biết bí mật không còn, cô vẫn là Lục phu nhân như cũ, Vinh Diệu vẫn như cũ là cháu trai Lục lão gia tử yêu thương, nó vẫn là người thừa kế tương lai của Lục gia.”
Diêu Lan Nhã kích động hoảng loạn dần bình tĩnh lại, bà ta hít thở sâu, “Nhưng mà, ngày mai Lục Ngộ Văn sẽ ly hôn với tôi, những người khác trong Lục gia sẽ biết chuyện.”
“Cho nên, chúng ta chỉ còn lại đêm nay.”
Diêu Lan Nhã buồn bực, “Bây giờ Lục Ngộ Văn không ở nhà, tôi căn bản không làm được gì.”
“Cô yên tâm, chỉ cần biết vị trí hiện tại của Lục Ngộ Văn, còn lại để tôi sắp xếp.”
“Anh muốn làm như thế nào? Chỉ có thời gian ngắn như vậy, anh muốn đối phó Lục Ngộ Văn như thế nào?” Diêu Lan Nhã cảnh cáo ông ta: “Đừng làm bậy, không thể để lộ dấu vết, liên lụy tới tôi.”
“Cô yên tâm, tôi đã chọn người phù hợp, cô chỉ cần nói vị trí Lục Ngộ Văn với tôi, chuyện còn lại, có người làm tốt.”
“Anh có người phù hợp?” Diêu Lan Nhã kinh ngạc: “Chu Thắng? Có phải anh vẫn luôn mưu tính Lục Ngộ Văn? Anh đã sớm muốn hại Lục Ngộ Văn rồi sao?”
Chu Thắng cười nói: “Cái này đã không quan trọng, quan trọng là, cô muốn là phu nhân hào môn, con trai muốn làm con nhà giàu.”
“Chu Thắng!”
Diêu Lan Nhã không ngờ tới Chu Thắng sớm đã có tâm tư diệt trừ Lục Ngộ Văn, ông ta như con rắn ngoan độc, ở chỗ âm u chờ cơ hội cắn một phát trí mạng.
Diêu Lan Nhã cảm thấy bản thân không nên nghe lời Chu Thắng, nhưng giờ phút này, bà ta không còn đường lui, bà ta chỉ có thể giải quyết chuyện quan trọng nhất.
“Tôi có định vị điện thoại Lục Ngộ Văn, cho dù anh ta ở đâu, tôi đều sẽ biết, lát nữa tôi gửi vị trí của anh ta cho anh.”
Chu Thắng cười hài lòng, “Nhã Nhã, lựa chọn của em là đúng.”
Diêu Lan Nhã cầm điện thoại, yếu ớt ngã ra đất.
Thi Uyển Uyển ngoài cửa gắt gao che lại miệng mình, không thể tin nổi những gì mình nghe thấy.
Bà hít sâu, muốn nhanh trở về phòng gọi điện cho Lục Ngộ Thâm, nói bọn họ biết có nguy hiểm.
Thi Uyển Uyển đỡ eo, vừa mới xoay người rời đi, ánh sáng phía sau chiếu tới, cửa vừa rồi khép hờ hoàn toàn mở ra.
“Chị dâu, đã muộn như vậy sao còn ở đây?”
Thi Uyển Uyển quay đầu lại nhìn Diêu Lan Nhã, trong mắt là hoảng sợ không kịp che giấu.
Không ngờ tới Diêu Lan Nhã đột nhiên đi ra, mí mắt Kiều Tịch giật giật, cô nắm chặt điện thoại.
Diêu Lan Nhã vuốt lại tóc mái rối bên mặt, mỉm cười hỏi Thi Uyển Uyển: “Chị dâu sao lại nhìn em như vậy? Chị sợ em sao?”
Thi Uyển Uyển đỡ em, bà lắc đầu, sợ hãi nhìn Diêu Lan Nhã lúc này.
Diêu Lan Nhã thay đổi sắc mặt, “Chị dâu có phải đã nghe được gì không?”
“Tôi cái gì cũng không nghe thấy, tôi chỉ là hơi đói, muốn xuống lầu tìm đồ ăn.” Dứt lời, Thi Uyển Uyển xoay người sang bên kia, muốn xuống lầu tìm người.
Diêu Lan Nhã vội vàng theo sau, “Chị dâu, chị nghe được cái gì? Em chỉ là cãi nhau với Ngộ Văn, nói với người khác mấy câu cho trút giận, có phải chị đã nghe được không?”
Kiều Tịch phòng bị nhìn Diêu Lan Nhã, cô cảm thấy đối phương lúc này độc đoán, đáng sợ, có chút điên cuồng khó tả, Kiều Tịch hy vọng lúc này có người khác nhanh xuất hiện.
Thi Uyển Uyển chống đỡ cơ thể cồng kềnh, dưới chân bước nhanh hơn, sắp khóc rồi, “Tôi cái gì cũng không nghe thấy, tôi đói bụng thôi.”
Bà đi tới cầu thang, muốn xuống lầu gọi người, muốn tránh xa Diêu Lan Nhã.
“Chị dâu, chị đi chậm một chút, chị lo cho đứa trẻ trong bụng nhất, bình thường đều đi cẩn thận, sợ đứa nhỏ bị thương, bây giờ chị đi nhanh như vậy, té ngã thì làm sao?” Diêu Lan Nhã đi phía sau Thi Uyển Uyển.
Thi Uyển Uyển lắc đầu, bà cố gắng ổn định lại nỗi sợ, “Tôi sẽ tự mình cẩn thận.”
Bà bám vào tay vịn cầu thang, chậm rãi xuống lầu.
Diêu Lan Nhã ở phía sau bà, “Chị dâu, chị biết không, Ngộ Văn nói muốn ly hôn với em.”
Thi Uyển Uyển bước nhanh chân hơn, còn có một nửa cầu thang, bà muốn đi xuống lầu một.
Diêu Lan nhã cười: “Chị dâu, chị không an ủi em sao? Hoặc là nói chị biết hết rồi?”
Thi Uyển Uyển nhảy dựng, bà hét lớn: “Người tới......”
Kiều Tịch nhìn Diêu Lan Nhã duỗi tay về phía trước, cô lập tức bay tới, hét lên: “Đừng chạm vào bà ấy!”
Nhưng mà, cơ thể của cô xuyên qua Diêu Lan Nhã, căn bản không làm được gì.
Diêu Lan Nhã đẩy Thi Uyển Uyển từ phía sau.
“A...........”
Chân Thi Uyển Uyển không vững, bị Diêu Lan Nhã đẩy lăn xuống cầu thang.
Tròng mắt đen của Kiều Tịch nháy mắt nhiễm hồng.
*
Trong quán bar, Lục Ngộ Thâm nhìn em trai chưa bao giờ uống rượu, uống liên tục hai ly, gương mặt trắng bệnh lộ ra vẻ khổ sở.
Lục Ngộ Thâm vỗ vai ông ấy, “Nếu không phải con cháu Lục gia, là của ai thì trả lại người đó, đương nhiên, đối phương làm Lục gia chúng ta như đứa ngốc, chơi với chúng ta, Lục gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Hơn nữa, cha biết chuyện này, e rằng đối phương sẽ sống không bằng chết.”
“Anh, em khiến các người thất vọng rồi.” Lục Ngộ Văn hơi say, mặt đỏ hồng.
“Không phải lỗi của em.” Lục Ngộ Thâm đặt tay lên cốc, không cho em trai uống tiếp, “Em say rồi, em nghĩ chuyện này làm phiền em, anh và cha sẽ giải quyết tốt, em tiếp tục tập trung nghiên cứu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Lục Ngộ Văn ban đầu không quan tâm thế sự, chỉ thích tập trung nghiên cứu, trước khi kết hôn, Lục Ngộ Thâm còn kinh ngạc nhìn em mình đột nhiên thống suốt.
Sau đó, Lục Ngộ Thâm nghe ông ấy nói, muốn chịu trách nhiệm của một người đàn ông.
Lục Ngộ Thâm nói với ông ấy, biện pháp giải quyết có rất nhiều, nếu ông ấy không muốn kết hôn, Lục gia sẽ bồi thường cho Diêu Lan Nhã.
Lục Ngộ Thâm nhớ rõ lời em trai nói lúc đó, dù sao đời này nó cũng không thích ai, kết hôn với ai cũng giống nhau, đối phương muốn nó phụ trách, nó cũng nên chịu trách nhiệm.
Bây giờ nghĩ tới, Lục Ngộ Thâm cảm thấy, có lẽ lúc ấy Diêu Lan Nhã chính là cố ý tiếp cận Lục Ngộ Văn.
Lục Ngộ Thâm thở dài, “Về thôi.”
Lục Ngộ Văn nhắm mắt say khướt, ông ấy gật đầu, “Được.”
Đột nhiên, điện thoại Lục Ngộ Thâm vang lên.
Đầu bên kia là Diêu Lan Nhã gọi tới.
Lục Ngộ Thâm nhíu mày, ông vẫn nhận điện thoại.
Ông nghe thấy đối phương sốt ruột nói: “Anh cả, chị dâu không cẩn thận ngã cầu thang, xảy ra chuyện rồi!”
Tim Lục Ngộ Thâm đập loạn xạ, dường như bị đánh mạnh, đột nhiên đứng lên, “Cô nói lại lần nữa! Ai ngã cầu thang?”
Lục Ngộ Văn thấy anh cả nháy mắt thay đổi sắc mặt, ánh mắt say khướt cũng thanh tỉnh vài phần, cũng lập tức đứng lên, lấy áo khoác, đi theo Lục Ngộ Thâm ra ngoài.
Nhìn ông cúp điện thoại, Lục Ngộ Văn mới hỏi: “Anh cả, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Lục Ngộ Thâm tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, “Uyển Uyển ngã cầu thang, chúng ta tới bệnh viện.”
Ông vội vã ra ngoài.
Lục Ngộ Văn kinh ngạc, ý thức lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng chạy ra theo, cho dù ngốc về tình cảm như ông cũng biết, chị dâu là sinh mệnh của anh cả!
Trên xe cứu thương, Thi Uyển Uyển đã rơi vào hôn mê.
Kiều Tịch nhìn Thi Uyển Uyển đang nằm trên cáng, máu không ngừng chảy ra từ cơ thể, nhuộm đỏ ga trên cáng, mắt cô đau nhức.
Diêu Lan Nhã ở đối diện gọi điện thoại xong, lo lắng hỏi nhân viên y tế, “Chị dâu tôi sao rồi, có gặp nguy hiểm hay không? Các người nhất định phải bảo vệ con chị ấy.......”
Tay Kiều Tịch nắm chặt điện thoại, đôi mắt đỏ hoe hung hăng trừng Diêu Lan Nhã, cô chưa từng muốn xé nát một người nào như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.