Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 25:




Mặc dù Hàn Phi Nhứ thậm chí còn dùng giọng địa phương của Sơn Đông, nhưng vị khách này vẫn như không nghe thấy gì mà đi lướt qua. Ra mắt không thành, đôi mắt của Hàn Phi Nhứ cứ nhìn theo vị khách kia mãi. Khi thấy cô khách ấy mua hai cái bánh và rời đi, cô mới cúi đầu xuống và điều chỉnh lại tạp dề của mình.
Bên cạnh lúc này không có người, Nhiếp Khai Nguyên mới hỏi cô: "Vì sao lại dùng giọng địa phương của Sơn Đông để bán?"
"Tôi vừa hỏi thăm một chút, bà chủ là người Sơn Đông, mặc dù tôi không phải là con gái của em họ của bà chủ, nhưng là từ quê hương đến đây, tôi đương nhiên hoàn toàn nói được giọng địa phương Sơn Đông."
Tổ chương trình yêu cầu họ đóng nhiều nhân vật ở tầng lớp thấp, chẳng hạn như người làm công, nông dân quy mô nhỏ, người buôn thuốc giả và kẻ ăn xin. Những người này đều thuộc tầng lớp ở dưới đáy xã hội hoặc những người bị gạt ra ngoài lề xã hội. Đóng những vai này không phải để họ học cách bán đồ, mà là để thử thách khả năng diễn xuất, nhiều diễn viên phụ chỉ có một hoặc hai lời thoại, nhưng để làm nổi bật hình ảnh của các diễn viên phụ thì cần phải có hai câu thoại này.
Lời thoại vĩnh viễn là một kỹ năng mà các diễn viên phải rèn luyện quanh năm suốt tháng.
Một diễn viên xuất sắc thì không cần phải diễn, chỉ cần đứng ở một nơi là khí chất lập tức hiện lên. Cho dù anh ta có khuôn mặt giống như ảnh đế Nguyên Kế Trạch, người ta sẽ không nhận ra nhưng ngược lại vô cùng thán phục. Trời ơi, người làm công kia có bộ dạng giống như Nguyên Kế Trạch.
Đây là mục đích ban đầu của việc tổ chương trình đã đưa họ ra bán hàng.
Nhiếp Khai Nguyên cầm một con dao làm bếp lớn và làm vẻ gật đầu: "Đúng là một cô gái tinh tế, tôi rất muốn học hỏi từ cô."
Hàn Phi Nhứ cười và không nói gì.
Sau đó vẫn có rất ít khách, bắt đầu từ 11 giờ chợ đã náo nhiệt hẳn lên, quán này đã mở được hai năm, có số lượng khách cố định, nhóm chương trình cũng không làm khó bọn họ, cứ để họ buôn bán như bình thường, chưa để họ tăng thêm.
Dù sao mục đích của nhóm chương trình không phải để họ thực sự trở thành người làm công, người lao động mà là để họ vào vai diễn thật tốt.
Hôm nay là thứ 3, số lượng khách không đông như cuối tuần. Gần đó là khu dân cư, không có toà nhà cao ốc hay khu thương mại. Hầu như các vị khách đến mua vịt quay đều là các cụ, các bác gái. Hàn Phi Nhứ và Nhiếp Khai Nguyên làm việc rất bận rộn giữa trưa, nửa chừng còn xảy ra chút sự cố nhưng may là chẳng ai nhận ra.
Trong lúc này, một bác gái đang nhiệt tình trò chuyện với Nhiếp Khai Nguyên, hỏi anh bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, đã có đối tượng chưa. Nhiếp Khai Nguyên thành thật quá trả lời là chưa làm cho bà bác gái như bắt được vàng, đứng bên cửa sổ lải nhải suốt mười mấy phút.
Hàn Phi Nhứ đứng một bên xem náo nhiệt. Nhiếp Khai Nguyên nổi tiếng từ rất sớm cho đến bây giờ. Anh ta có dáng vẻ trông mạnh mẽ, không phải như một thần tượng, đương nhiên với dáng vẻ này làm sao gọi là thần tượng.
Bác gái rất nhiệt tình nói với anh ta: "Tôi đứng xem mắt một lúc lâu như vậy, chỉ cần với dáng vẻ này của cậu đứng trong sân thôi, không cần nói lời nào liền sẽ có mấy cô gái nhỏ đùng đùng đến tìm cậu. Ở chỗ chúng tôi cũng có nhiều cô gái trẻ tuổi, nếu được thì tôi giới thiệu cho cậu một người?"
Nhiếp Khai Nguyên vội vàng từ chối, bác gái vui vẻ nói: "Đừng ngại! Nhìn cậu đẹp trai quá. Tôi nghĩ cậu trông giống như một người nổi tiếng. Này, bộ phim chiến tranh kháng Nhật lần trước tên gì ấy nhỉ? Có một tiểu đội trưởng đặc biệt rất giống cậu..."
Nghe lời nói này của bà bác gái, Nhiếp Khai Nguyên toát mồ hôi lạnh, tháng trước anh ta đóng một bộ phim truyền hình kháng chiến chống Nhật vừa phát sóng xong. Anh ta đóng vai nam thứ trong đó, là đội trưởng hy sinh anh dũng trước khi kết thúc.
Anh ta lo lắng không thôi, đúng lúc trong cái khó ló cái khôn, anh nói: "Bác gái, không cần phiền bác, sư phụ tôi đã nói sẽ giới thiệu bạn gái cho tôi rồi."
Khi nói câu này, anh ta có vẻ hơi ngại ngùng, lâu lâu lại nhìn sang Hàn Phi Nhứ đang vui vẻ ăn dưa hấu bên cạnh. Lúc trước bác gái đã từng mua vịt quay ở đây, khi phát hiện ra nơi này có hai người lạ, bác đã hỏi thăm lai lịch của hai người họ. Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Nhiếp Khai Nguyên, bà bác gái đã hiểu.
"Này! Chuyện đó thật là...!"
Hàn Phi Nhứ:???
Làm mai không thành công, bác gái đã sớm rời đi. Đến giữa trưa hai người bọn họ cũng bán ra được tám con vịt quay, cộng thêm tiền bán rau cũng chỉ 600 tệ, cách mục tiêu năm nghìn còn rất xa.
Tổ chương trình đã nói, một ngày ăn ba bữa bọn họ phải tự mình kiếm tiền mua, Hàn Phi Nhứ yên lặng nhìn chằm chằm con vịt quay thơm phức, cắt một miếng ra bên trong béo ngậy, cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn.
Cô không chỉ tự mình vượt qua cơn đói mà còn giúp người hợp tác của mình vượt qua: "Trước khi đến, tôi có mang theo một vali đồ ăn vặt đủ dùng trong mấy ngày. Trưa nay tôi để dành, lúc về tôi sẽ lấy ra mấy thứ đó."
Với nghề diễn viên mà nói, đói một hai bữa thì không sao, nhưng chỉ nhìn mà không được ăn thì đúng là khó chấp nhận.
Chợ đóng cửa lúc 7 giờ 30. Từ 4 giờ chiều, nhất là 5, 6 giờ rất đông người, bảy tám người tụ tập trước cửa sổ vịt quay, Hàn Phi Nhứ buộc phải nhớ ai đến trước, ai đến sau và ai cần gì. Còn sổ sách thì không thể nào tính toán sai. Một số khách hàng mua vịt quay mà kiêu ngạo như mua nhà, một số khách hàng vì sốt ruột mà tỏ thái độ với người bán hàng. Hàn Phi Nhứ phải nhịn. Nếu không thể nhịn được mà cãi lại thì ngày này cô kiếm được ít ỏi.
Đôi khi Hàn Phi Nhứ thực sự muốn dồn hết ngôn từ và mắng ngược lại tất cả những vị khách trông như đại gia này.
Đến 7h30, Hàn Phi Nhứ và Nhiếp Khai Nguyên quay về nhà, Nhiếp Khai Nguyên thì không sao, còn chân cô không thể chịu được nữa, đứng cả ngày trời rồi vẫn chưa ăn gì, cô đã sớm mong được nằm sấp xuống.
Đối diện với máy quay, Hàn Phi Nhứ chỉ phàn nàn một chút, cũng không thể không phàn nàn, như vậy sẽ không chiếm được thiện cảm của khán giả.
Trở về khách sạn, cô còn phải chụp ảnh trước khi đi ngủ. Chụp xong ảnh ngày hôm nay, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi xuống xe, Hàn Phi Nhứ và Nhiếp Khai Nguyên đã đợi trước thang máy. Hai người chậm rãi đi tới, Hàn Phi Nhứ nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn thoáng qua lần nữa.
Hàn Phi Nhứ lười đến mức không nhìn bằng cả hai mắt, sau một giây, đôi mắt của cô ấy đột nhiên mở to: "Trì Thu?"
Nghe giọng của cô, Nhiếp Khai Nguyên cũng quay đầu lại, nhìn thấy hai người bên cạnh là Trì Thu và Trương Hạo, Nhiếp Khai Nguyên cười xấu xa: "Hahahahahahahaha..."
Trì Thu mặc một bộ quần áo rất rẻ tiền, đoán chừng khoảng mười đồng là có thể mua một bộ quần áo in hoa đỏ thẫm. Lớp vải mỏng rũ xuống bên người Trì Thu, phần áo rất dài, xuống phía dưới đến ống quần thì rất ngắn. Cô ta mặc một chiếc quần tây cắt xén, lộ ra làn da của người bản địa, bao gồm cả mái tóc của Trì Thu cũng phủ màu xám tro.
Không biết cô ta lấy cặp kính râm ở đâu, đeo kính râm đi tới, bước đi chậm như một quý bà. Nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Phi Nhứ và Nhiếp Khai Nguyên, Trì Thu giật mình, tháo kính râm ra và đi lại gần. Hậu quả là khi cô ta tháo kính râm ra đã cười vào mặt hai con người bán vịt quay này một trận.
Bạn đã xem Ninjia Rùa chưa? Họ buộc một mảnh vải vào mắt, mắt có màu xanh lục, nơi bị buộc lại có màu xanh lam.
Ngược lại, Trì Thu có khuôn mặt màu xám nhưng dưới cặp kính râm thì trắng bệch.
Sau khi nghe thấy giọng cười của họ, Trì Thu gần như tái xanh mặt.
Hàn Phi Nhứ và những người khác cũng không cười quá lâu, chỉ nửa phút, sau đó nghĩ đến hoàn cảnh của mình lại cười không nổi.
Cùng là người lưu lạc như nhau...
Về phòng, Hàn Phi Nhứ chụp ảnh trước khi đi ngủ xong liền vội vàng kéo vali ra. Không lâu sau, người hợp tác Nhiếp Khai Nguyên của cô mang theo hai cái đuôi nữa đi tới.
Trì Thu và Trương Hạo khi vào đều không nhìn người chủ, họ chỉ nhìn đồ ăn vặt và không định tìm chỗ ngồi, hôm nay mọi người đều mệt đến mức chỉ muốn ngồi dưới đất và bắt đầu ăn!
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng ma sát của các túi đồ ăn vặt, còn có âm thanh răng rắc răng rắc.
Sau mười phút im lặng, mọi người gần như lấy lại sinh lực, Trương Hạo vẫn là người đầu tiên than thở: "Tôi sẽ không bao giờ tham dự chương trình của giám đốc Giang nữa!"
Trì Thu vẻ mặt tang thương: "Tình hình chung là tôi không muốn nói xấu người khác, nhưng hôm nay không nói không được, Giang bóc lột... đúng thật là danh bất hư truyền!"
Nhiếp Khai Nguyên xử lý sạch một túi bánh quy: " Thật ra tôi thấy cũng không tệ lắm."
Hàn Phi Nhứ cũng không nói gì, tuy rằng mệt mỏi, nhưng thực ra cũng tốt, chỉ cần đứng một chỗ bán vịt quay thôi.
Hai người kia không nói gì nhìn Nhiếp Khai Nguyên, rất nhanh, liền bắt đầu phản bác mạnh mẽ câu nói "Cũng không tệ lắm" của Nhiếp Khai Nguyên.
Trương Hạo: "Anh thử đi bán gạo một ngày xem, lái xe ba gác, chất đầy 500kg gạo, anh có nhận thức được 500kg là như thế nào không? Làm tròn lại, thì phải gấp sáu lần ba người các ngươi đấy?"
Nhiếp Khai Nguyên: "... Nói là khoảng chừng thôi, đừng lấy tôi làm đơn vị đo lường được không? "
Trì Thu: "Bán gạo? Ha ha ha để tôi bán không khí tôi cũng bằng lòng! Anh có biết làm một kẻ ăn xin phải chịu bao nhiêu giày vò không? Thứ hai là rất mệt mỏi, bị người ta xem thường mới là thê thảm nhất, tôi rõ ràng không phải kẻ ăn xin. Lúc người ta cho tiền, tôi đều muốn chui xuống đất quên đi."
Trương Hạo: "Nghĩ đến ngày mai còn phải đi bán tôi liền nhức đầu ngay, người hợp tác của tôi quá thuận lợi. Đối với khách hàng, trước tiên cô ta biên soạn một câu chuyện thê lương. 'Làm ơn, mua gạo giúp tôi đi'. Đều là những người già đã trải qua gian khổ nhiều năm, ai cũng đồng cảm với chuyện buôn bán thảm thiết đó."
Người hợp tác với Trương Hạo là Lư Nhĩ Tư. Khi nói về Lư Nhĩ Tư, Trì Thu vui sướng cười trên đau khổ của người khác: "Ai bảo anh xui xẻo, lại rút phải cô ấy."
Trương Hạo: "...Là tôi rút sao? Tôi là người còn lại."
Hàn Phi Nhứ đang cầm trên tay một túi rong biển, cô nhớ lại chuyện hồi sáng: "Lúc sáng tôi đi ra ngoài có gặp Lư Nhĩ Tư, cô ta rất nhiệt tình với tôi, 'chị Phi Nhứ cắn một miếng đi'."
Hàn Phi Nhứ cũng là kiểu người hướng ngoại, nhưng cô không thích người khác quá nhiệt tình với mình. Như vậy bị nghi là nịnh nọt, hơn nữa Nhĩ Tư cũng không giống như đang nịnh nọt cô, cô ấy giống... nói thế nào nhỉ, cứ như thể cô ta đang diễn, nói như lời Trương Hạo, chính là dùng sức quá nhiều.
Ở đây đều là người một nhà, Trì Thu hiểu tính cách của Trương Hạo và Nhiếp Khai Nguyên, vì vậy cô ta nói thẳng: "Lư Nhĩ Tư có tiếng xấu trong ngành, cô ta rất thích giành giật chương trình. Nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta không đến mức có thể đè bẹp người kia, vì vậy lúc nào cũng bị đạo diễn phê bình".
Một diễn viên như thế có thể được khán giả yêu thích, nhưng tính cách như vậy là không được.
Trương Hạo tán thành, Hàn Phi Nhứ đang định nói gì đó thì điện thoại di động của cô ấy đổ chuông, cô lấy điện thoại di động trên giường xuống thì thấy Diệp Minh Tâm đã gửi cho cô một tin nhắn.
[Diệp Minh Tâm: Ra ngoài một lúc.]
Hàn Phi Nhứ chớp chớp mắt, nhanh chóng đứng lên: "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài một lát."
Cô nói xong, Trương Hạo ngẩng đầu lên, sau khi thấy cô rời đi, anh ta mờ mịt hỏi Trì Thu: "Sao cô ấy đi vậy?"
Trì Thu gắp một lát khoai tây chiên, buồn bã nói: "Có người thương yêu thật tốt."
Trương Hạo bỗng chốc hiểu ra những lời này, anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý, Nhiếp Khai Nguyên nhìn hai người họ chơi trò thách đố, anh ta đâm vào tay Trương Hạo: "Ý anh là sao? Ai thương yêu?"
Trương Hạo hất anh ta sang một bên: "Đây là chuyện của chị em chúng tôi. Nửa bao gạo như cậu quan tâm làm gì."
...Gì cơ? Chị em gì?
Xe trợ lý của Diệp Minh Tâm dừng ở cửa sau, Hàn Phi Nhứ vội vàng chạy ra ngoài, Lam Trúc đã mở cửa trước cho cô. Sau khi bước vào, Hàn Phi Nhứ hoảng sợ nhìn một bàn nhỏ đầy thức ăn nóng.
Diệp Minh Tâm đưa cho cô một đôi đũa bằng gỗ mun: "Nghe Giang Linh Nhạn nói, mọi người cả ngày bận quay phim chưa ăn gì. Nếu đói thì cứ ăn từ từ."
Hàn Phi Nhứ cầm lấy chiếc đũa: "Ôi... chị là người tốt nhất với em!"
Cô kích động ôm chầm lấy Diệp Minh Tâm. Diệp Minh Tâm chưa kịp cảm nhận gì thì hai người đã tách ra, Hàn Phi Nhứ đã hối hận vì không ôm đồ ăn chạy đi.
Diệp Minh Tâm vẫn giữ nguyên động tác trong hai giây, không nhịn được nên bất đắc dĩ cười một tiếng: "Từ từ ăn đi, không ai giành của em đâu."
Ăn vặt dù sao bữa phụ, không thể thay thế bữa chính. Vì không biết những ngày sau này biến đổi như thế nào, bây giờ tất cả mọi người đều sống thắt lưng buộc bụng, ngoại trừ Thích Thanh và Hàn Y Nhân.
Thích Thanh này có khả năng sinh tồn rất cao, bọn họ buôn bán thuốc giả khá tốt, lừa được một nhóm lớn các ông lão và bà lão, nhiệm vụ tiền bạc đã sớm hoàn thành, có thể ăn tùy ý.
Vốn dĩ ăn đồ ăn vặt bụng đã no một nửa, dù Hàn Phi Nhứ cảm thấy bụng mình đang run lên bần bật khi lần đầu tiên ngửi thấy mùi đồ ăn. Nhưng sau khi cắn vài miếng, cô cảm thấy như sắp ăn sạch hết cả bàn nhỏ.
Sau khi húp một ngụm canh, Hàn Phi Nhứ đột nhiên nhớ ra: "Y Y có quậy không?"
Cô dành nhiều thời gian cho con, cô cũng biết đứa con gái nhỏ ở nhà không dễ chiều chuộng như vậy, nó sẽ khóc lóc ồn ào. Khi rắc rối lên, Hàn Phi Nhứ tức giận đến mức muốn tét vào đùi bé con một phát, nhưng cô không xuống tay. Cho dù có lớn tiếng dạy dỗ vài câu, sau đó cô cũng sẽ đau lòng muốn chết, cảm thấy mình đang ngược đãi trẻ con.
Diệp Minh Tâm rút ra một tờ giấy ở phía trước, chị giúp Hàn Phi Nhứ lau ngón tay dính nước mắm, nhìn ngón tay ngọc ngà tráng nõn trong tay mình, chị đáp: "Không có, con bé thích đến nhà bà. Bà tuy bị lẫn nhưng luôn dành cho con bé mọi điều tốt đẹp. Mỗi lần đến nhà bà, số tiền nhỏ của con bé phải tăng lên gấp đôi, ngoài ra còn có bạn chơi cùng nữa, vui hơn ở nhà nhiều."
Bạn chơi cùng?
Hàn Phi Nhứ tâm tình trống rỗng, một lúc lâu sau mới nhớ cậu bé kia với bé con có quan hệ họ hàng gì.
Cô lại cúi đầu xuống, tiếp tục uống canh: "Mẹ không phiền là được rồi. Mẹ già rồi, em sợ Y Y gây chuyện sẽ làm mẹ tức giận."
Diệp Minh Tâm cười khó hiểu: "Đừng lo lắng, có tiền lệ này của tôi. Cho dù Y Y nâng nóc nhà lên thì bà cũng không thể tức giận với con bé."
Hàn Phi Nhứ không hiểu ý chị, cô mở miệng hỏi, Diệp Minh Tâm khẽ nhướng mày, vô thức chạm tay vào chiếc vòng ngọc: "Trước kia tôi... cư xử không tốt và rất ngỗ nghịch. Để chọc giận bố mẹ, tôi đã làm rất nhiều chuyện ấu trĩ."
Hàn Phi trong lòng vui vẻ, thích thú nghe lịch sử đen tối của người khác. Cô từ bên bàn nhỏ đi đến, ngồi cạnh Diệp Minh Tâm, nhìn chị đầy mong chờ: "Chị làm sao vậy, nói tiếp đi."
Vẻ mặt của cô khiến Diệp Minh Tâm xúc động trong giây lát. Lần đầu tiên gặp mặt, Hàn Phi Nhứ luôn nhìn chị với ánh mắt khát khao và ngưỡng mộ đặc biệt, hỏi chị hết cái này đến cái kia, hận không thể hỏi hết quá khứ hai mươi hai năm, ngay cả chuyện nhỏ cũng muốn biết.
Diệp Minh Tâm hỏi cô tại sao lại muốn biết những điều đó thì Hàn Phi Nhứ không nói. Sau khi được hỏi nhiều lần, cô mới miễn cưỡng nói với chị: "Em muốn tham gia vào cuộc sống của chị, nhưng vậy thì phải dùng cỗ máy thời gian mới làm được. Vì vậy em sẽ đứng ở vị trí thứ hai để tìm hiểu cuộc sống của chị. "
Nghe xong câu đó, Diệp Minh Tâm trằn trọc cả đêm, đến sáng sớm mới ngủ thiếp đi, tuy rằng đã ngủ say, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, cho thấy tâm trạng chị ấy đang tốt đến nhường nào.
Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Minh Tâm không khỏi bật cười: "Tiểu Nhứ, em..."
*Thùng thùng thùng*
Giang Linh Nhạn đứng bên ngoài xe của trợ lý, thấy bên trong không có ai mở cửa, chị ấy hét lên: "Mở cửa đi, bên ngoài nóng quá."
Hàn Phi Nhứ mở cửa, Giang Linh Nhạn bước lên, nhìn thấy đồ ăn trên bàn nhỏ, chị ấy bật cười: "Ồ, đồ ăn rất ngon nhỉ."
Hàn Phi Nhứ ngượng ngùng, cô ấy đang ăn một mình. Giang Linh Nhạn biết lệnh cấm là không cho mọi người mang đồ ăn vào. Các nhân viên khác không được phép cho diễn viên ăn. Mệnh lệnh của Giang bóc lột, ai dám không nghe?
Là Diệp Minh Tâm dám...
"Giám đốc Giang cứ từ từ nói chuyện, tôi về trước, ngày mai gặp lại."
Nói xong, Hàn Phi Nhứ xuống xe, nhìn cô đi vào khách sạn, Diệp Minh Tâm quay đầu lại nhìn Giang Linh Nhạn: "Giang Linh Nhạn, sao cậu lại không biết phân biệt tốt xấu vậy hả?"
Giang Linh Nhạn nghịch ngợm liếc cái giá đựng đồ bên cạnh, sau khi nhìn thấy thứ bên trong, chị ấy quay đầu nhìn chị một cách khó hiểu: "Cậu sao vậy, không phải là đến đây để đưa thức ăn sao? Mình cố ý để dành cho cậu nửa tiếng đồng hồ, mà nửa tiếng rồi vẫn chưa ăn xong."
...Ăn là điều quan trọng à? Làm gì sau khi ăn mới là điều quan trọng!
Hai người đang nói chuyện trong xe, Hàn Phi Nhứ lên lầu một mình. Cô không đi thang máy, cô bước từng bậc thang ở lối an toàn, đi từ tầng một đến tầng ba, nghĩ về chuyện vừa rồi Diệp Minh Tâm gọi tên cô.
Một thời gian lâu như vậy, Diệp Minh Tâm hiếm khi gọi cô, đều là trực tiếp nói chuyện luôn, thỉnh thoảng mới gọi tên một lần, vẫn gọi tên đầy đủ. Nhưng vừa rồi, chị ấy gọi cô là Tiểu Nhứ...
Chỉ có bố mẹ và bà của cô mới gọi cô là Tiểu Nhứ.
Hàn Phi Nhứ đứng ở phía bên phải cầu thang, tốc độ bước đi rất chậm. Trong lòng nghĩ chuyện nên đi càng chậm hơn
Cô ấy vịn bức tường bằng tay phải và bước những bước tiếp theo. Sau một lúc dừng lại, cô cúi đầu và nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cô thích cái tên này, và khi nghĩ đến nó, lòng cô có chút hạnh phúc không thể nói nên lời.
...
Những bước chân tiếp theo của Hàn Phi Nhứ đầy cảm giác phấn khích. Nhưng trong xe có hai người, rõ ràng là đang nói chuyện không tốt lắm, đã mơ hồ phát triển theo hướng đối đầu lẫn nhau.
Diệp Minh Tâm: "Tin hay không tùy cậu, việc làm hư chuyện của cậu mình sẽ để cho Thẩm Tang Lạc nghe."
Giang Linh Nhạn: "Tin thì tin, không thì tùy, vậy cậu có tin mình sẽ nói tất cả những chuyện cậu đã làm cho Hàn Phi Nhứ nghe hay không?"
Diệp Minh Tâm: "Cậu định đấu với mình đến cùng sao?"
Giang Linh Nhạn: "Ha, hại nhau à, dù sao chúng ta cũng đều biết lịch sử đen tối của đối phương, ai sợ ai chứ."
Lam Trúc: "..." Hai vị lão đại, khi các người đánh nhau có thể không bỏ qua cho tôi sao?
Nhìn hai người bọn họ, Lam Trúc sợ bọn họ thật sự sẽ kể lại toàn bộ lịch sử đen tối, cô ấy không dám nghe nên mở cửa xe bỏ đi khi hai người không để ý.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, Giang Linh Nhạn dừng lại: "Vừa rồi ai đi ra ngoài?"
Diệp Minh Tâm: "..." Một người sống sờ sờ như vậy cậu cũng không thấy sao?
Khi Lam Trúc đi ra ngoài, cô ấy đã cắt ngang chủ đề câu chuyện của họ, Giang Linh Nhạn ngồi trên ghế, sắc mặt không đổi nói một câu: "Cô ấy lại phớt lờ mình."
Không cần hỏi cũng biết "cô ấy" là ai. Diệp Minh Tâm rót cho mình một tách trà từ ấm pha trà điện trên xe: "Ồ."
"Ồ? Mình tìm cậu để kể khổ, cậu chỉ nói một tiếng như vậy sao?"
Động tác rót trà của Diệp Minh Tâm dừng lại, chị quay đầu lại, nhìn vào mắt Giang Linh Nhạn: "Đúng vậy."
...
Giang Linh Nhạn im lặng, cũng không mong chờ nghe được câu trả lời tử tế của chị: "Mình gọi cho cô ấy, nhưng cô ấy không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Cậu nghĩ mình nên làm gì?"
Diệp Minh Tâm để chân phải lên chân trái, hai chân sắp xếp vừa vặn, cô tựa đầu, khoé miệng mang theo ý cười: "Chậc chậc, ai bảo cậu mỗi lần người ta say rượu đều đưa người ta lên giường?"
Chuyện này thì khác, ngoại trừ lần trước cũng không tính là Giang Linh Nhạn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn. Cách đây không lâu, Giang Linh Nhạn đã nhìn thấy Thẩm Tang Lạc say khướt, lúc đó cô ấy đã ôm Giang Linh Nhạn và không ngừng nói rằng chị thật đẹp và hôn chị ấy một cách cưỡng bức.
Lần đó Thẩm Tang Lạc thật sự đã uống nhiều đến mức cuối cùng cô ấy không nhớ rõ điều gì.
Giang Linh Nhạn giữ mình trong sạch. Bất kể là nam hay nữ, cô ấy đều duy trì ranh giới an toàn và riêng tư. Lần đầu tiên hôn ai đó, hoặc bị Thẩm Tang Lạc say rượu chủ động làm càn, Giang Linh Nhạn nghĩ rằng mình sẽ giận dữ dội, nhưng thực tế lại hưởng thụ nó và thậm chí có cảm giác với dục vọng của con sâu rượu này.
Lần gặp lại sau này, đó là do Giang Linh Nhạn cố tình bày mưu.
Giang Linh Nhạn khẳng định nói: "Cô ấy hẳn là có tình cảm với mình."
Diệp Minh Tâm cũng nghĩ như vậy, sau khi Thẩm Tang Lạc say rượu không có điểm gì khác biệt, chỉ có điều rất thành thật, thành thật đến mức dám vượt mặt cả chị, mắng nhiếc chị một trận.
Nhớ tới bữa tiệc tại nhà nào đó, Thẩm Tang Lạc ôm lấy bả vai của chị, rõ ràng ở sau lưng chị đặt một cái biệt danh, làm Diệp Minh Tâm đen mặt.
"Muốn theo đuổi người ta thì cứ theo đuổi, chờ thời cơ đến thì mang lên giường. Đó không phải là theo đuổi, gọi là bom hẹn giờ."
"Đương nhiên là mình muốn theo đuổi, nhưng cô ấy không nhìn thấy mình, nếu mình xuất hiện, cô ấy liền quay đầu rời đi."
Diệp Minh Tâm không giấu diếm sự vui mừng khi người ta gặp hoạ: "Đáng lắm."
Giang Linh Nhạn liếc mắt, tâm trạng không vui: "Có cần mình khinh thường cậu một chút không bà Diệp – người có vợ nhưng không có quan hệ tình dục?"
"......Không cần."
Nhắc đến Hàn Phi Nhứ, tâm trạng của Diệp Minh Tâm cũng chùng xuống, chị khẽ thở dài. Giang Linh Nhạn im lặng một lúc, cãi thì cãi, nhưng thật ra dù sao đi nữa cũng mong hai người hoà hợp.
"Đừng lo lắng quá, cứ coi như làm lại từ đầu. Lúc trước cậu đã làm thế nào để Hàn Phi Nhứ thích cậu? Làm thế nào để Hàn Phi Nhứ đồng ý lấy cậu? Bây giờ làm lại thôi. Mối quan hệ của hai người vẫn có thể hàn gắn mà."
Diệp Minh Tâm cụp mắt xuống, đây là điều chị lo lắng nhất.
Lúc trước kết hôn, là chị thừa dịp mà lấn tới.
Hàn Phi Nhứ không có cha mẹ, thần trí bất ổn, người thân đều qua đời, người dì duy nhất lại ở tận nước ngoài. Cô ấy muốn có người nhà, Diệp Minh Tâm đã cầu hôn cô vào lúc đấy nên cô ấy đã không nghĩ gì liền đồng ý ngay.
Dù nỗi đau lớn đến đâu thì sau một thời gian dài cũng dần nguôi ngoai. Khi nhu cầu và sự lệ thuộc biến mất, giữa họ ngày càng nảy sinh nhiều vấn đề. Cho đến bây giờ, Diệp Minh Tâm cũng không rõ liệu Hàn Phi Nhứ có thích mình hay không.
Nghe xong lời này của Diệp Minh Tâm, Giang Linh Nhạn chớp chớp mắt: "Vậy bây giờ cậu đi xác nhận một chút, không phải tốt sao."
Diệp Minh Tâm ngẩng đầu: "Ý cậu là gì?"
"Thật đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường*." Giang Linh Nhạn cười khanh khách: "Vì cậu không chắc chắn, vậy nên cậu theo đuổi cô ấy một lần nữa. Lần này không có chướng ngại vật hay sương mù gì giữa hai người. Nếu cô ấy vẫn thích cậu và nguyện ý tiếp tục ở bên cậu, không phải chứng tỏ rằng lần trước cô ấy cũng thích cậu sao?"
*Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường: người có trách nhiệm trong nhà còn chưa hay biết gì thì tiếng tăm đã đồn đãi xa gần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.