Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 2:




Cúp điện thoại rất dứt khoát gọn gàng, Hàn Phi Nhứ nghẹn khuất gọi lại, vừa nghe thấy tiếng đối phương, nàng lập tức hét lên: "Mình không có lừa cậu!"
Nghe nàng khóc kể hồi lâu, rốt cuộc thì Thẩm Tang Lạc cũng cảm thấy sai sai, Hàn Phi Nhứ sao có thể lỗ mãng như vậy, giọng điệu lúc nói chuyện cũng khác một trời một vực so với bình thường. Đã rất nhiều năm cô không nghe thấy Hàn Phi Nhứ cao giọng như vậy, nhịp điệu nói chuyện thường ngày của nàng luôn đều đều, căn bản không có chuyện hô to gọi nhỏ thế này.
Phát hiện sự tình không ổn, cô bảo Hàn Phi Nhứ đến bệnh viện trước, còn mình thì lập tức xin nghỉ để cùng nàng đi khám.
Từ năm lớp Bốn tiểu học cho đến tận cấp ba, hai người luôn học chung một lớp, đồng thời cũng là bạn thân nhất của nhau. So với Hàn Phi Nhứ thích cúp cua hơn lên lớp thì Thẩm Tang Lạc đáng tin hơn rất nhiều, mỗi khi có chuyện, Hàn Phi Nhứ đều có thói quen chạy đến chỗ Thẩm Tang Lạc cầu xin giúp đỡ.
Có sự sắp xếp rõ ràng, Hàn Phi Nhứ không còn quá hoảng loạn, nàng ra khỏi nhà rồi bắt taxi đến bệnh viện Thẩm Tang Lạc nói, việc này quá khó tin, nàng cũng tự cảm thấy bản thân có bệnh, hơn nữa bệnh còn khá nặng.
Bệnh viện Trường cao đẳng Y tế Công đoàn Bắc Kinh hoá ra lại không có mấy thay đổi, cách trang trí vẫn giống như mười năm trước, chỉ khác là có thêm một cái máy đăng ký tự động. Nàng vừa xuống khỏi taxi, Thẩm Tang Lạc mắt sắc như dao đã nhìn thấy, cô đi tới, "Đi thôi, mình đặt hẹn cho cậu rồi......"
Giọng Thẩm Tang Lạc đột ngột dừng lại, cô nhướng mày, "Hàn Phi Nhứ, cậu mặc quần áo thế này ra ngoài?!"
Lúc ra ngoài tâm trạng không ổn định, nàng đã quên mất chuyện thay quần áo, trực tiếp chạy ra trong bộ đồ ngủ. Hàn Phi Nhứ cầm một chiếc ví da màu đỏ, nàng rút từ bên trong ra tờ tiền một trăm tệ đưa cho tài xế, tài xế lúng túng, "Một trăm à, tôi không có nhiều tiền lẻ như vậy, tiểu thư, cô có thể chuyển cho tôi qua Alipay hay WeChat được không?"
Hàn Phi Nhứ cầm tiền, ngẩn người, "Alipay WeChat là cái gì?"
Vẻ mặt tài xế nhìn nàng như thấy người tối cổ, sau đó liếc nhìn Thẩm Tang Lạc đứng ngoài xe, người đứng sau im lặng, cô nhìn thoáng qua đồng hồ tính cước, tổng cộng hơn hai mươi tệ, lấy ra một tờ năm mươi tệ từ ví tiền của mình, "Anh trai, không cần thối lại."
Được tiền tip gấp đôi, tài xế vui vẻ rời đi, Thẩm Tang Lạc vừa lôi vừa kéo Hàn Phi Nhứ đi vào trong, "Có phải hôm qua cậu bị đụng trúng đầu không vậy?"
Mới vừa đi hai bước, cô lại nhanh chóng xoay người, ngửi ngửi mùi trên người Hàn Phi Nhứ, "Cũng không có mùi rượu, mà thôi, đi làm kiểm tra trước rồi nói. Nhưng mình cảnh cáo cậu trước, nếu như cậu nói dối mình một lần nữa là chúng ta đường ai nấy đi."
Nói xong, cô liền dẫn Hàn Phi Nhứ đến phòng chờ ở lầu hai, nhưng mặc cho cô kéo thế nào thì người kia vẫn bất động, quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Phi Nhứ khiếp sợ nhìn mình, "Cậu...... Tại sao cậu lại biến thành thế này?"
Thời học sinh, Thẩm Tang Lạc là học sinh ba tốt cấp thành phố, học tập tốt, quan hệ rộng, giỏi thể thao, văn hay chữ tốt lại ngoan ngoãn, ngoại trừ bị Hàn Phi Nhứ dụ dỗ trốn tiết hai lần thì chưa làm ra chuyện gì khác người.
Cách ăn mặc của cô chính là cách ăn mặc tiêu chuẩn của học sinh cả nước thời bấy giờ, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tươi tắn, ngoại trừ một chiếc đồng hồ thể thao thì không đeo thêm bất kỳ món đồ nào khác.
Còn Thẩm Tang Lạc của hiện tại, tóc mái chải xéo sang bên trái, mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn lọn to, khuôn mặt trang điểm nhẹ, trên người là bộ vest đúng chuẩn quý cô văn phòng, chân giẫm trên đôi cao gót mười centimet, mặc dù mang giày cao gót, thế nhưng bước chân của cô còn nhanh hơn cả Hàn Phi Nhứ mang dép lê.
Đây vẫn là Thẩm Tang Lạc không thể đi nổi đôi giày nào cao hơn năm centimet của ngày xưa sao?
Thẩm Tang Lạc không trả lời nàng, cau mày một lúc lâu, cô buông tay, lấy di động ra, bắt đầu tìm người liên lạc.
"Còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình. Đợi ở đây lâu quá, đến bệnh viện tư kiểm tra đi, cậu chờ một chút, mình gọi bác sĩ."
Lại một hồi quăng quật, Thẩm Tang Lạc toàn năng đưa nàng đến một bệnh viện tư nhân, trên đường đi còn mua một bộ quần áo cho nàng thay, khi nàng thay quần áo phía sau thì Thẩm Tang Lạc lái xe phía trước.
Vào bệnh viện, làm hết mọi kiểm tra, bác sĩ nói, nàng không có vấn đề gì cả, vô cùng khoẻ mạnh.
Hàn Phi Nhứ thân phận đặc biệt, hiện tại lại là thời điểm quan trọng, tuy rằng nàng không nhớ gì cả, nhưng Thẩm Tang Lạc vẫn chưa quên. Vì thế, cô đưa nàng đến một bệnh viện tư chưa từng đặt chân tới, hơn nữa còn thay tên đổi họ, ngay cả tình trạng bệnh tật cũng chỉ nói qua loa, cuối cùng nhận được kết quả như vậy khiến cả hai đều bất ngờ.
Thẩm Tang Lạc không hề nổi giận với nàng, tuy rằng hôm nay đơn vị của cô thật sự rất bận, lãnh đạo suýt chút nữa là xốc tung bàn khi vừa nghe cô xin nghỉ nửa ngày.
Bởi vì nhìn bộ dạng của Hàn Phi Nhứ, cô không nghĩ là nàng nói dối.
Quay lại xe, Hàn Phi Nhứ căng thẳng nhìn cô, "Mình không có lừa cậu, rõ ràng là mình ngủ ở nhà, ngủ một giấc tỉnh dậy liền bay đến đây, Thẩm Tang Lạc, thật sự mình không lừa cậu mà."
Thẩm Tang Lạc hít sâu một hơi, xoa lên ấn đường(1) của mình, mấy thứ kinh khủng hết chuyện này đến chuyện khác nối đuôi nhau kéo tới, việc kia còn chưa xử lý xong nay lại lòi ra tình huống mới.
Không thể hoảng, càng không thể loạn, bây giờ Hàn Phi Nhứ đang cần cô.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Thẩm Tang Lạc cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, cô hỏi: "Cậu còn nhớ được chuyện gì?"
Thấy cô không nghi ngờ, Hàn Phi Nhứ ngồi trở lại chỗ của mình, nhíu mày nhớ lại, "Lúc đó tụi mình còn đi học, tan học, mình về nhà ăn cơm, sau đó sắp xếp đồ đạc, tụi mình đã hẹn nhau sẽ đến khách sạn Thái Dương Vũ ở trung tâm thành phố, nhưng mình mệt quá nên mới chợp mắt một lúc, đến khi tỉnh lại, tới hiện tại luôn."
Khách sạn Thái Dương Vũ......
Lúc còn nhỏ, Thẩm Tang Lạc từng một lần đến khách sạn Thái Dương Vũ, và lần đó chẳng để lại kỉ niệm tốt đẹp gì, cô lại hỏi: "Là Ngày Thanh Niên 4/5 đó sao?"
"Ừ ừ, đúng là hôm đó, mình muốn đi xem Diệp Minh Tâm, cậu đã đồng ý đi với mình, đúng rồi!" Hàn Phi Nhứ đột nhiên kích động, nàng bắt lấy cánh tay Thẩm Tang Lạc, trừng to mắt, "Cậu biết khi thức dậy mình nhìn thấy ai không, Diệp Minh Tâm đó! Tuy rằng dáng vẻ đã thay đổi rất nhiều, nhưng mình liếc mắt một cái là nhận ra ngay, thần tượng của mình mà! Lại còn có thể tiếp xúc gần gũi như vậy, mình thấy may ghê luôn!"
Trọng điểm chú ý của Thẩm Tang Lạc không giống nàng, cô cũng trừng mắt, nhưng nhìn kiểu nào cũng không thấy vui vẻ, "Tỉnh lại liền thấy Diệp Minh Tâm, hôm qua cậu ngủ cùng cô ấy?!"
Hàn Phi Nhứ ngơ ngác nhìn cô, "Đâu có, chị ấy ở phòng khác."
Nét mặt Thẩm Tang Lạc chợt thả lỏng, cô không muốn lần nữa nhìn thấy bạn mình chui đầu vào rọ, khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm ly hôn như vậy.
Thẩm Tang Lạc đặt một tay trên vô lăng, tay kia gõ nhẹ lên đó, "Nhìn bộ dạng này của cậu, chắc là mất trí nhớ."
Hàn Phi Nhứ nhỏ giọng nói: "Nhưng mình cảm thấy không phải mình bị mất trí nhớ......"
"Còn có thể xuyên qua hả? Làm ơn đi, xuyên qua hết thời từ lâu rồi." Thẩm Tang Lạc tàn nhẫn phản bác.
Hàn Phi Nhứ chớp chớp mắt, "Là sao?"
......
Tục ngữ nói, ba năm là một thời đại, trong ký ức nàng lại có đến mười năm đứt gãy, tương đương với bỏ lỡ mất ba thời đại, chẳng trách nàng luôn hành động như người tối cổ.
Thẩm Tang Lạc chỉ xin nghỉ nửa ngày, cô không thể ở ngoài quá lâu, vỗ vỗ tay, "Được rồi, giờ không cần nói nhiều, hôm nay cậu mới mất trí nhớ đúng không? Vậy cậu đem tất cả những chuyện hôm nay cậu đã làm nói hết với mình đi, đặc biệt là tình huống đối mặt với Diệp Minh Tâm, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào!"
Cho dù Hàn Phi Nhứ là một người vô tâm, thì lúc này nàng cũng đã nhận ra sự thù địch sâu sắc của Thẩm Tang Lạc đối với Diệp Minh Tâm, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng vì Thẩm Tang Lạc vẫn luôn thúc giục nên nàng cũng chưa kịp hỏi.
Sau khi nghe kể lại mọi chuyện xảy ra ở nhà, Thẩm Tang Lạc nheo mắt, "Nói cách khác, cô ta vẫn chưa phát hiện ra."
Vẻ mặt của Thẩm Tang Lạc lúc này giống hệt như kẻ vừa tham gia Đảng ngầm đang thảo luận về kẻ thù giai cấp là Quốc dân Đảng(2), Hàn Phi Nhứ không rõ nàng có chuyện gì mà không thể bị phát hiện, không phải chỉ là mất trí nhớ thôi sao, đâu phải là giết người phóng hoả.
Thẩm Tang Lạc lấy ra di động, liếc nhìn thời gian, nhận thấy sắp đến lúc mình phải về đơn vị, cô nhanh chóng thắt dây an toàn, vừa khởi động xe vừa nói: "Nhớ kỹ những lời mình nói đây, nhất định phải nhớ cho kỹ!"
Thấy cô như gặp phải đại địch, Hàn Phi Nhứ cũng bắt đầu căng thẳng, gấp gáp gật đầu.
"Bây giờ mình đưa cậu đến giao lộ đằng trước, cậu tự gọi xe về nhà. Về đến nhà, chuyện đầu tiên là dọn dẹp hết đồ đạc, những thứ khác không quan trọng, cậu chỉ cần lấy căn cước công dân, laptop, di động và quần áo, cả giấy tờ nhà đất nữa, mang đi hết, không để lại gì, nhớ chưa?"
Nhớ thì nhớ rồi, nhưng tại sao phải mang theo mấy thứ đó.
"Dọn xong thì đến nhà mình, chút nữa mình gửi địa chỉ cho. Quan trọng nhất là, ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết cậu bị mất trí nhớ, đặc biệt là Diệp Minh Tâm, tuyệt đối không thể để cô ta phát hiện, nếu không là cậu xong đời đó, biết không?!"
Hàn Phi Nhứ tỏ vẻ khó hiểu, "Chuyện mất trí nhớ thì có gì mà phải giấu giếm như vậy?"
Thẩm Tang Lạc phanh gấp, vỗ vỗ trán, "Quên mất, mười năm trước chúng ta mới học cấp ba, chuyện mấy năm nay cậu vẫn chưa biết rõ. Đợi chút, để mình lấy ảnh cho cậu xem."
Hiện giờ ảnh chụp được rửa ra giấy rất hiếm, Thẩm Tang Lạc mò mẫm trong album điện thoại mình hồi lâu cũng không tìm thấy tấm ảnh mà cô muốn, cuối cùng chỉ có thể đến trang cá nhân của mẹ Diệp Minh Tâm để tìm, cuối cùng nhìn thấy một tấm ảnh gia đình, cô phóng to cho Hàn Phi Nhứ xem.
"Đây là cậu."
Nhìn người phụ nữ mỉm cười thanh lịch nhưng lạnh nhạt trong ảnh, Hàn Phi Nhứ phát ra sự cảm khái từ tận đáy lòng, "Mình thật xinh đẹp."
Thẩm Tang Lạc: "......"
Thẩm Tang Lạc lại chỉ tiếp về Diệp Minh Tâm đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt còn lạnh hơn nàng mấy lần, "Đây là bà xã của cậu."
Hàn Phi Nhứ hoảng hồn: "Cái gì?!"
Biết là nàng sẽ có phản ứng thế này, Thẩm Tang Lạc lại di chuyển ngón tay mình vào giữa, chỉ vào cô bé đứng chưa cao đến đùi họ, "Đây là con gái của cậu."
"Mình, của mình?!"
"Không phải của cậu chẳng lẽ của mình." Nói xong, Thẩm Tang Lạc nghiên cứu biểu cảm của Hàn Phi Nhứ, có thể thấy được là nàng vô cùng sốc khi biết tin mình đã kết hôn, con gái thì còn có thể chạy đi mua nước tương(3), nhưng nàng lại không có nghi vấn gì.
Thẩm Tang Lạc cảm thấy là lạ, nhưng chuyện cô muốn nói vẫn còn chưa xong, vẫn nên để lúc khác thì hơn, "Mình vừa giải đáp thắc mắc cho cậu đó. Không phải cậu hỏi tại sao phải giấu giếm việc bị mất trí nhớ à? Đối với cậu thì càng giấu kín càng tốt, cậu sắp ly hôn với Diệp Minh Tâm, lại còn phải giành quyền nuôi con với cô ta, nếu như bọn họ biết cậu mất trí nhớ, cậu cảm thấy có thể giành được quyền nuôi dưỡng Y Y sao?"
————————————–
(1) Ấn đường: giữa hai lông mày.
(2) Vẻ mặt nghiêm trọng như đang mưu tính đại sự.
(3) Con gái lớn đến mức có thể sai vặt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.