Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 4:




16.
Khi Phó Ngọc nghe ta nói hết câu, sắc mặt y trở nên kỳ quái.
Y lắc đầu.
Nhìn y vẫn gầy nhom.
Thật ra có một số người thích dạng thiếu niên gọi là đẹp mong manh này, nhưng ta không thưởng thức nổi.
Ta nghĩ thầm ngoại trừ giáo chủ thì Phó Ngọc đâu có lý do gì tìm ta...... Ủa khoan, ta biết rồi! Vì y không có tiền lang thang ngoài đường nên mới tìm ta vay tiền đây mà.
Ta sờ xâu tiền vất vả lắm mới kiếm được rồi lại nhìn thân hình mỏng như tờ giấy của thụ chính.
Thôi, ta có đói cũng chẳng sao, nếu y đói thì cả minh chủ lẫn giáo chủ đều sẽ đau lòng.
Ta lấy ra xâu tiền kia rồi nói: "Trên người ta có chút tiền, ngươi cầm đi."
Phó Ngọc đứng cách đó không xa sững sờ nhìn ta: "Ta......"
Ta nói: "Lần trước ta đã đưa tiền bảo ngươi ăn nhiều thịt một chút, sao hôm nay gặp ngươi vẫn gầy thế?"
Phó Ngọc nói: "Kiêm Minh huynh, ngươi không thể nghe người ta nói một lần sao?"
Ta: "?"
Ta: "Thì ta đang nghe đây."
Y đi đến trước mặt ta, cầm lên túi đồ ăn trong ngực ta, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Bọn họ chỉ cho ngươi ăn thứ này thôi à?"
Ta nói: "Ngoại trừ bánh hấp hơi cứng, chân gà ngâm ớt không có chân gà thì các món khác đều rất ngon."
Phó Ngọc buông tiếng thở dài, y ngước nhìn ta rồi thấp giọng nói: "Kiêm Minh huynh, ngươi phải xem mình là người chứ đừng làm chó cho kẻ khác nữa."
17. . đam mỹ hài
Ta và Phó Ngọc tan rã trong không vui.
Bởi vì ta cảm thấy y không tôn trọng công việc của ta.
Chó thì sao? Chó trung thành hơn người, cũng dễ nuôi hơn người...... Ta tự nguyện làm chó săn của giáo chủ, sao đến miệng Phó Ngọc lại giống như ta sống thảm lắm vậy?
Ta ngồi xếp bằng trên mái hiên thở dài thườn thượt.
"Kiêm Minh?" Người trong phòng đột nhiên đẩy cửa sổ ra, hình như hắn gọi tên ta.
Ta nói: "Ta đây."
Người kia im lặng giây lát rồi hỏi: "Ngươi ngồi trên nóc phòng ta làm gì?"
Ta nói: "Định tìm ngươi gây rắc rối nhưng hôm nay muộn rồi nên đành đợi đến mai vậy."
Chắc Yến Trọng không ngờ ta thẳng thắn như vậy nên làm thinh một hồi mới nói: "Ngươi lại bỏ thuốc mê cho thủ hạ của ta đấy à?"
Ta nói: "Ta mới có loại thuốc mê xịn hơn, đúng lúc cho bọn hắn thử nghiệm. Huynh đài bảo ta thuốc này không có tác dụng phụ đâu, ngươi yên tâm đi."
Yến Trọng nói: "Huynh đài là ai?"
Ta nói: "Lẽ ra ngươi phải hỏi ta muốn tìm ngươi gây rắc rối gì chứ?"
Yến Trọng nói: "Ngươi xuống đây trước đi rồi nói tiếp."
18.
Khi ta thấy mặt Yến Trọng thì trong lòng lập tức chùng xuống.
Ngàn tính vạn tính, không ngờ Yến Trọng đã không còn tóc mái.
Chỗ trước đây là tóc mái tà mị cuồng quyến của hắn giờ chỉ còn cái trán đeo đai vàng khắc hình đám mây.
19.
Ta sợ hãi hỏi hắn: "Tóc mái ngươi đâu rồi?"
Yến Trọng bưng chén trà hớp một ngụm rồi thờ ơ nói với ta: "Chẳng phải bị ngươi cắt rồi à?"
Ta nói: "Ta chỉ cắt tới ngang trán ngươi thôi mà."
Chẳng phải sau đó hắn bế quan tóc sẽ dài ra sao?
Yến Trọng nói: "Để lại tỉa tót cũng phiền phức, đã bị ngươi cắt thì khỏi cần giữ nữa."
Ta thấy mệt mỏi, rốt cuộc đã hiểu tại sao giáo chủ sai ta tới cắt tóc Yến Trọng.
E rằng giáo chủ đã biết trước kết quả này, hắn muốn ta đi một chuyến công cốc chẳng qua là để ta biết ta không thể nào rời khỏi Ma giáo.
Yến Trọng rót chén trà nóng cho ta rồi nói: "Nhìn vẻ mặt này của ngươi chắc không phải định đến cạo đầu ta nữa đấy chứ?"
Ta nhấp một ngụm trà rồi chân thành khen ngợi: "Bị ngươi đoán trúng rồi, không hổ là minh chủ."
Yến Trọng nói: "Ha ha."
19.
Hai mắt ta tối sầm nói lên một đạo lý.
Thì ra không chỉ người Ma giáo biết dùng thuốc mê, đại hiệp trên đường biết dùng thuốc mê mà Võ Lâm Minh chủ đường đường chính chính cũng biết dùng thuốc mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.