Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 36: Ngươi quên rồi sao? Là ngươi chính tay vứt bỏ ta!




"Bạch Lạc!"
Xích Viêm cảm thấy chính mình đều sắp phát điên rồi!
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Bạch Lạc nhảy khỏi xe ngựa, chỉ cảm thấy trái tim mình đều bắt đầu co rút, ngay cả da đầu cũng tê dại.
Ngay cả thời gian phản ứng đều không có, Xích Viêm liền trực tiếp nhảy ra khỏi xe cùng với Bạch Lạc.
Ngon tay dùng sức ôm lấy cơ thể Bạch Lạc, đem cả người y ôm vào trong lòng mình.
Thân thể nặng nề va chạm với mặt đất. Đau đớn kịch liệt từ chỗ cánh tay trái của Xích Viêm truyền tới.
Còn may, lúc hắn nhảy cố ý nhảy hướng đến chỗ có bụi cỏ, nếu không kết quả thật không dám tưởng tượng.
Thị vệ xung quanh toàn bộ đều bị dọa chết rồi.
Đây chính là vương gia a!
Nếu như vương có bất trắc gì, bọ họ cũng đừng mong sống nữa.
Những người này nhanh chóng lần lượt xông lên, bao quanh Xích Viêm.
"Vương gia ngài có sao không?"
Nhưng mà Xích Viêm lại căn bản không rảnh lo cho chính mình, hắn đang xem xét thương thế của Bạch Lạc.
"Không bị thương chứ?"
Trái tim Xích Viêm đến bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch.
Nỗi sợ hãi sắp mất đi kia, bắt đầu từ vừa nãy liền không có từng biến mất...
Kỳ thực vừa nãy lúc Xích Viêm nhìn thấy Bạch Lạc, thì đã phát hiện ra...
Trạng thái của Bạch Lạc nhìn qua không phải quá tốt.
Rõ ràng người hẳn là hưởng lạc ở hầu phủ, thế mà lại gầy yếu hốc hác. Ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch dọa người, cũng không biết có phải là bệnh rồi không...
Bây giờ, xe ngựa chạy nhanh như vậy, Bạch Lạc từ trong nhảy xuống, không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện!
Còn may... Hắn ôm lấy y rồi.
Xích Viêm cẩn thận nhìn Bạch Lạc.
Nỗi sợ hãi ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, thân phận của hắn cao quý như vậy.
Sao có thể sẽ vì một thị vệ thấp hèn mà làm tới mực như vậy?
Nhưng mà Xích Viêm chính là không có cách nào.
Dự cảm không tốt trong lòng quả thực quá mức mãnh liệt.
Đến tận bây giờ, ngay cả chính hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn căn bản vô pháp mất đi Bạch Lạc!
Thế nhưng Xích Viêm đều đã như vậy rồi, Bạch Lạc lại ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
Đừng nói là những lời nói quan tâm gì, ngược lại còn hướng đến chỗ chuỗi hạt kia mà đi tới.
Thậm chí còn đang nhặt những hạt châu kia lên, từng hạt lại từng hạt.
Xích Viêm nắm chặt nắm tay, biểu tình trên mặt cũng trở nên dị thường hung dữ.
Từng có những lúc, hắn đừng nói là bị thương như hiện giờ. Ngay cả ngón tay bị xước một vết nhỏ, Bạch Lạc đều sẽ ở bên cạnh chuyện bé xé ra to, đau lòng muốn mệnh.
Bây giờ hắn đều đã vì Bạch Lạc mà như vậy rồi, Bạch Lạc lại ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Cư nhiên vẫn còn nghĩ đến chuỗi hạt kia!
"Bạch Lạc!"
Xích Viêm nghiến răng gọi tên Bạch Lạc, muốn kéo y dậy.
Nhưng mà Bạch Lạc lại dùng sức hất tay hắn ra.
Xích Viêm vẫn là chưa từng bị Bạch Lạc đối xử như vậy, sắc mặt càng ngày càng âm lãnh, cũng càng ngày càng khó coi.
Cánh tay Bạch Lạc cũng bị cọ rách chút da, bên trên còn có huyết dịch đỏ hồng thấm ra ngoài.
Thế nhưng Bạch Lạc lại một chút cũng không bận tâm đến thương thế của mình, thậm chí có vài hạt châu rơi vào kẽ nứt trên mặt đất, y còn nằm rạp trên mặt đất để nhặt.
Trên người y toàn là bùn đất, nhìn qua chật vật bất kham.
"Bạch Lạc, ngươi có biết bộ dạng ngươi bây giờ là cái gì không? Quả thực giống như một tên khất cái*!
Ta đều đã nói với ngươi rồi, thứ đồ này bây giờ đã không còn đáng tiền nữa, cho du ngươi nhặt hết chúng lên, cũng chả có tác dụng gì cả. Ngươi cho dù hám tài, cũng phải động não chứ!"
(*khất cái: ăn mày)
Bạch Lạc nghe Xích Viêm nói những lời chê bai như vậy, ngón tay đều hơi ngừng lại.
Nước mắt đều đã đong đầy trong mắt.
Dù sao trong lòng Xích Viêm, chính mình vĩnh viễn đều là ti tiện nhất.
Bất kỳ lời nói không tốt nào, hắn đều sẽ dùng nó ở trên người mình.
Khất cái...
Hám tài...
Nhưng mà, trong lòng Xích Viêm, chính mình đều đã khó coi như vậy rồi, tại sao hắn vẫn là không chịu buông tha cho mình?
Ngón tay Bạch Lạc đều đang run rẩy. Xích Viêm lại đột nhiên đem y kéo lên.
"Đừng nhặt nữa. Ta ra lệnh cho ngươi không được nhặt nữa!"
Xích Viêm dị thường bực bội nhìn Bạch Lạc.
"Nếu ngươi thích nó như vậy, ta đền cho ngươi có được không? Bất kể ngươi muốn bao nhiêu chuỗi, ta đều cho ngươi!"
Dù sao chuỗi hạt kia đối với Xích Viêm mà nói, cũng không phải là thứ kiếm gì.
Chỉ cần hắn mở miệng, đừng nói là một chuỗi như vậy, cho dù là hàng trăm hàng nghìn chuỗi, hắn cũng có thể dễ dàng có được!
Nhưng mà Xích Viêm lại không hiểu, Bạch Lạc muốn không phải là cái chuỗi hạt này.
Thứ y để tâm là tâm ý mà Nhiếp Hoài Vũ truyền đạt cho y...
Người mà cả đời đều này chưa từng được người khác trân trọng...
Lần đầu tiên cảm nhận được tâm ý trân quý như vậy.
Y sao có thể không để tâm được...
Bây giờ tâm ý trân quý ấy bị giẫm đạp như vậy.
Bạch Lạc liều cả mạng cũng muốn tìm nó về, sau đó bảo vệ thật tốt.
"Ngươi không hiểu, cái này không giống..."
Bạch Lạc yên lặng nói những lời này.
"Sao lại không giống?"
Trên mặt Xích Viêm đầy châm chọc.
Điều không giống duy nhất, cũng chính là một cái là Nhiếp Hoài Vũ tặng, một cái là mình tặng!
Nhiếp Hoài Vũ tốt như vậy?
Cũng đáng để tên hỗn đản này thích như vậy?
Chỉ cần nghĩ tới đây, Xích Viêm liền một bụng đầy lửa giận.
Hắn căn bản không có cách nào tiếp thu phỏng đoán như vậy.
Hắn thà rằng Bạch Lạc hám tài, cũng không nguyện ý y đã di tình biệt luyến như vậy*!
(*di tình biệt luyến như vậy: thay lòng đổi dạ)
Xích Viêm cắn chặt răng, ép buộc lại kéo Bạch Lạc lên xe ngựa.
Hắn gấp không chờ nổi kiềm trụ gò má Bạch Lạc, sau đó hôn lên môi y.
Xích Viêm dùng sức hôn Bạch Lạc, thậm chí còn cắn môi y.
Lửa giận trong lòng căn bản vô pháp khống chế.
Tên hỗn đản này, tự ý rời đi chạy tới nhà Nhiếp Hoài Vũ thì cũng thôi đi.
Bây giờ còn cầm theo chuỗi hạt vỡ kia, ở đó làm ra bộ dạng ghê tởm như vậy!
Trong lòng là lửa giận không nói nên lời.
Hình như cũng chỉ có giống như bây giờ, đem cả người y hung hăng ôm vào trong lòng mình, mới có thể khiến cho trái tim sớm đã sợ hãi bất an kia của hắn trở nên dễ chịu hơn một chút...
Vì vậy cho dù cánh tay trái của Xích Viêm đã bị thương rồi, nhưng mà hắn một chút cũng không muốn buông Bạch Lạc ra...
Nước mắt trong suốt cuối cùng vẫn là từ khóe mắt Bạch Lạc chảy xuống, ấm áp rơi vào trong miệng hai người.
Nước mắt mằn mặn, tan ra ở trong miệng, quả thực đắng chát không nói nên lời.
Xích Viêm cảm nhận được sự tồn tại của giọt nước mắt kia, bỗng nhiên tràn ngập tâm phiền ý loạn.
Tất cả đều giống như bị mất khống chế... Hắn lại không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cho tất cả mọi thứ quay trở về như ban đầu?
Đã từng có lúc...
Lúc hắn hôn Bạch Lạc, Bạch Lạc trước giờ đều là ý cười mang theo sự yêu thích.
Y sẽ cẩn thận từng chút nhìn mình, sau đó lấy lòng mình.
Nhưng mà bây giờ lại chỉ có nước mắt!
Thay đổi như vậy, khiến cho trong lòng Xích Viêm tràn ngập chênh lệch.
Xích Viêm buông lỏng cánh tay Bạch Lạc, hung ác nói với y:
"Đừng có quên, ngươi là người của ta! Trong lòng ngươi ngoại trừ ta ra, không được có người khác! Ngươi là của một mình Xích Viêm ta! Ngươi đã nhớ chưa?"
Bạch Lạc cứ như vậy nhìn người trước mắt, nghe những lời hắn nói với mình...
Trong lòng quả thực tràn ngập đau khổ không nói nên lời...
Xích Viêm tặng y cho người khác, khiến y rơi vào hiểm cảnh như vậy.
Lúc y đang tuyệt vọng cầu khẩn Xích Viêm có thể cứu mình, Xích Viêm còn đang bồi Thẩm Vân Niệm...
Ngay cả một việc đơn giản là lên trước nhìn một chút như vậy, hắn cũng không nguyện ý.
Thế mà bây giờ hắn lại nói mình là người của hắn...
Hắn còn bắt mình không được thích người khác.
Bạch Lạc nhìn chằm chằm Xích Viêm, nước mắt trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống.
"Nhưng mà vương gia, ngươi quên rồi... Ngươi đã chính tay vứt bỏ ta a..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.