Sẽ không để cô đi
*
Trên bờ có một ít cành cây khô và mang ki được Vân Khê nhặt về. Vân Khê bước đến, nhóm một đống lửa khác, chuẩn bị dùng dây cung chuyển củi thành lửa.
Trước khi chuẩn bị đốt lửa, cô nhanh trí nói cho nàng tiên cá biết rằng cô có thể sử dụng lửa và cần lửa.
Có lửa, cả hai sẽ không còn sợ đêm tối hay thú dữ trong đêm nữa.
Thời cổ đại cũng vậy, con người học cách sử dụng lửa, ăn đồ nấu chín, cơ thể khỏe mạnh, sống lâu hơn, bộ não tiếp tục phát triển và hoàn thiện, trí thông minh cũng được cải thiện. Còn những người sợ lửa và chống lại việc sử dụng lửa sẽ dần bị thiên nhiên loại bỏ.
Kẻ mạnh nhất sống sót, người thích nghi được sẽ là người sống sót, đây là quy luật tự nhiên.
Học cách sử dụng lửa để sinh tồn tốt hơn.
Nàng tiên cá khó có thể hiểu được điều này.
Điều khiến nàng khó hiểu hơn nữa là tiếng khóc vừa rồi của Vân Khê là vì vui mừng chứ không phải sợ hãi hay buồn bã.
Vui thì cười, buồn thì khóc, đây là cách suy nghĩ trực tiếp và đơn giản nhất của một đứa trẻ.
Nàng không thể hiểu được rằng con người có thể khóc một cách hạnh phúc.
Giữa con người và nàng tiên cá có một khoảng cách rất lớn trong suy nghĩ. Vân Khê giải thích rất lâu, nhưng nàng tiên cá vẫn bối rối, ngăn cản cô đốt lửa.
Vân Khê thở dài, suy nghĩ một lát, rồi quyết định đổi ý, mang thịt sống vào rừng, một mình nhóm lửa nướng cá, sau đó mang về cho nàng tiên cá ăn một miếng, thế là nàng tiên cá sẽ biết lửa có thể nướng chín, đồ chín ngon hơn đồ sống gấp trăm lần.
À, cũng cần phải kiềm chế nét mặt của mình, đừng khóc vì vui, nếu không sẽ lại bị nàng tiên cá hiểu lầm.
Không những vậy, cô còn phải xây một bếp đá để chứa lửa và than, ban ngày sẽ đốt lửa, cho vài cây dương xỉ và lá xanh vào để tỏa ra khói dày đặc.
Tín hiệu cầu cứu được quốc tế hóa là đóng ba đống củi hình tam giác đều, ban đêm cô cần đốt thêm ba đống củi nữa.
Cuối cùng cô vẫn phải vào rừng lần nữa và thu gom rất nhiều thứ.
Vân Khê không còn cố gắng đốt lửa trên bờ nữa, cô liên tục gật đầu nói: "Được rồi, tôi biết mình sai rồi, sẽ không chơi nữa."
Có vẻ như lúc này nàng tiên cá mới yên lòng, tiếp tục đi đến dưới bóng cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vân Khê đang cố gắng bắt cá bằng tay không trên bờ.
Lúc nhỏ ở quê, cô và một vài người bạn giỏi bơi lội thường bơi xuống nước và bắt cá bằng tay không. Sau khi bắt được sẽ đốt lửa trên bờ, xiên cá bằng que dài rồi nướng ăn.
Cô quên mất mùi vị của món cá nướng không nêm gia vị, chỉ nhớ rằng mình sẽ mang vô số thịt về cho mèo mướp nhà mình ăn.
Con mèo rất háu ăn. Bà ngoại thấy con mèo ăn cá sẽ lập tức mắng cô không chịu học hành chăm chỉ mà lại ham xuống nước chơi.
Nhiều năm như vậy, tay nghề của cô đã xuống cấp, kỹ năng bắt cá cũng không còn tốt như trước. Vân Khê bắt cá trên bờ rất lâu, cá tôm bơi qua người cô chỉ biết sợ một chút rồi bình thản bơi tiếp.
Nàng tiên cá đang ngủ dưới bóng cây nghe thấy tiếng động, lập tức mở mắt nhìn vài giây. "Rầm" một tiếng, nàng tiên cá nhảy xuống nước, một lúc sau đã ném con cá lên bờ.
Vân Khê nhìn con cá vây xanh đang giãy đành đạch bên cạnh mình, nở một nụ cười thật tươi với nàng tiên cá.
Nàng tiên cá nhìn thấy cô cười, lập tức duỗi người trong nước, thoải mái bơi lội, chiếc đuôi trong nước có khi vẽ thành một dải dài, có khi cuộn thành vòng tròn, giống như đang biểu diễn cho Vân Khê xem vậy.
Vân Khê ở trên bờ vừa xử lý cá sống vừa nhìn nàng tiên cá bơi lội với các tư thế khác nhau, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cũng rất dễ lấy lòng, chỉ cần mỉm cười với nàng, nàng sẽ lập tức vui vẻ.
Sau khi chế biến xong thịt cá, Vân Khê chỉ lấy một nửa, ra hiệu cho nàng tiên cá rằng mình sẽ vào rừng chơi một lúc, còn lại một nửa miếng để lại cho nàng tiên cá ăn.
Cô mang theo thịt cá, dây cung, mang ki,... dùng để nhóm lửa, cùng một bó cành khô nhỏ. Như thường lệ, cô đến gần, ôm lấy nàng tiên cá để lấy hơi rồi tiến vào rừng.
Nàng tiên cá có thính giác tốt, Vân Khê sợ nàng nghe thấy tiếng lửa nên đi dọc hai bên bờ ao vài trăm mét mới dừng lại, lặp lại công việc dùng dây cung chặt cành và biến củi thành lửa.
Trước lạ sau quen.
Khi ngọn lửa được thắp lên lần thứ hai, trong lòng Vân Khê tràn ngập niềm vui, nhưng lại không kích động đến mức khóc thút thít.
Cô nhặt rất nhiều cành cây và dây leo, chuyển mấy tảng đá lớn từ dưới sông lên, vây quanh đống củi, dựng một cái giá ba chân có cành cây ở hai bên rồi đặt vài que củi dày hơn, ướt hơn để làm một món nướng đơn giản, còn cá thì được đặt lên đó để hun khói và nướng.
Sau đó, cô cần tìm những chiếc nồi, chảo nướng phù hợp để dùng làm dụng cụ nấu nướng, nếu không thì vỉ nướng gỗ là đồ dùng một lần, khó kiểm soát nhiệt độ cháy và dễ cháy.
Khi ở quê, cô thường ngồi bên bếp lửa, nhóm lửa, thêm củi, những việc này cô rất giỏi.
Có lửa, cô có thể nấu chín thức ăn, có nước nóng, học cách chế tạo dụng cụ săn bắn, có lẽ cô có thể rời khỏi hang động ẩm ướt và sống tự lập, nếu sống trong hang động đó lâu, chắc chắn cô sẽ bị bệnh...
Ý nghĩ này vừa hiện ra, trong đầu Vân Khê lập tức hiện lên hình bóng nàng tiên cá.
Nàng tiên cá xem cô như bạn đời của mình và sẽ không để cô đi trừ khi sức mạnh của cô có thể chế ngự được nàng tiên cá.
Cô chắc chắn không thể đánh bại nàng tiên cá chỉ bằng vũ lực, nhưng nàng tiên cá hôm nay đã bộc lộ điểm yếu của mình, đó là lửa.
Nàng tiên cá rất sợ lửa, ngay cả một ngọn lửa nhỏ như thế cũng có thể khiến nàng chần chừ và không thể tiến về phía trước. Nhưng Vân Khê tuyệt đối sẽ không dùng lửa làm tổn thương hay uy hiếp nàng.
Nếu không muốn dùng vũ lực và giao tiếp, nàng tiên cá rất có thể sẽ không hiểu tại sao ban đêm mình không trở về hang ổ của nàng.
Vân Khê cau mày rầu rỉ.
Không biết loài tiên cá có hiểu được khái niệm "không hợp nhau phải chia tay" không? Có thay đổi bạn tình mỗi mùa sinh sản không? Không biết kỳ động dục tiếp theo sẽ đến khi nào?
Cô đã nuôi một con mèo, mèo có thể động dục rất lâu, sau khi giải tỏa một lần, khoảng một tuần sau, nó sẽ lăn lộn trên mặt đất, kêu gừ gừ, thậm chí còn biết cách đến trước mặt chủ nhân, giơ mông lên và yêu cầu chủ nhân xoa bóp cho nhẹ nhõm.
Vân Khê không cách nào tưởng tượng việc bản thân giải ham muốn cho nàng tiên cá, quá kỳ quái.
Thậm chí cô còn không dám nhớ lại hình ảnh lúc trước.
Khoảng mười phút sau, miếng cá nướng trên lửa đã chuyển sang màu nâu bên ngoài.
Vân Khê ngửi thấy mùi thơm của thịt cá cháy, trong miệng vô thức tiết ra nước bọt.
Cô nuốt nước bọt, lật con cá lại.
Có vẻ như nó sẽ chín sau vài phút nữa.
Sau khi nấu chín, cô sẽ cắn một miếng trước, sau đó đợi nguội mới đưa cho nàng tiên cá.
Động vật hình như không thích ăn đồ nóng lắm, con người là một ngoại lệ, bình thường họ thích uống nước nóng và ăn lẩu cay, mùa đông thì thích ăn lẩu và đồ đậm vị.
Vân Khê nhớ hương vị món ăn trong xã hội văn minh.
Cô tự hỏi mùa đông trên hòn đảo này sẽ như thế nào, nước có đóng băng không? Sẽ có ít thức ăn hơn không?
Liệu cô vẫn không được giải cứu khi mùa đông đến chăng? Cô sẽ làm gì nếu bị mắc kẹt trên hòn đảo này đến hết cuộc đời?
Vân Khê không dám suy nghĩ sâu xa những vấn đề này, sợ nghĩ nhiều sẽ rơi vào tuyệt vọng.
Gần đây cô ngày càng ít suy nghĩ về việc làm thế nào để trốn thoát và làm thế nào để được những người cứu hộ dễ dàng tìm thấy hơn, hy vọng được giải cứu dần dần bị dập tắt theo thời gian, cũng có chút tê dại và mệt mỏi.
Mùi khét càng ngày càng nồng, không biết có phải sẽ bay đến nàng tiên cá không?
Sẽ tốt hơn nếu cô có thể tự chủ động, để không phải tự vận động và phải lo lắng liệu ngọn lửa còn sót lại ở đây có tắt hay không.
Nhưng đừng thu hút những động vật lớn khác, Vân Khê sợ mình sẽ không đối phó được.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trong bụi cây vang lên tiếng xào xạc, sau đó, một bóng trắng xẹt qua mắt cô.
Vân Khê nhặt con dao găm lên, đứng dậy.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Đối tượng của tôi đã được tôi giáo dục từ lâu, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được lửa rất nguy hiểm nên ngoan ngoãn không đùa với lửa nữa, giống như nuôi một đứa trẻ vậy, ah~
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.