Sau Khi Hạ Triều Đừng Đi Vội

Chương 2: Lịch sử leo lên giường của Tiết Triều (2)




1.
Tiết Triều là người như nào, danh tướng lúc trước, nhiều thế hệ là trung lương, Đại Dục mệnh danh là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, bao quanh một vòng các tiểu quốc nghe đến danh của hắn là chân phát run, tóm lại là một người đàn ông cường hãng dũng mãnh.
Trong triều đối với hắn có thể nhìn thấy là chia làm hai phái. Phái đầu tiên chính là hết lời ca ngợi hắn, phái còn lại mắng hắn lòng muông dạ thú*.
*Câu thành ngữ “Lòng muông dạ thú” nhằm chỉ tâm địa độc ác, mất hết tính người, nay có lẽ do từ “muông” ít sử dụng, nên dần dà về sau người ta mới đổi thành “Lòng lang dạ thú”/ “Lòng lang dạ sói”Trên thực tế, dã tâm là có, nhưng này dã tâm phi bỉ dã tâm.
Người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế, hắn mơ ước chính là trèo lên long sàng.
Bất luận sự tình là cái gì đều sẽ không phải một lần là xong được, Tiết Triều bò long sàng cũng vậy. Ban đầu chỉ dám nhìn lén hoàng thượng vài lần, sau đó lại diễn biến thành cố chấp mà ngủ lại, sau đó nữa lại diễn biến thành trộm bò lên long sàng, như thế mà tiến thêm một bước làm tốt công việc ấm giường, tuần tự tiến lên.
Nghe thì không có gì, nhưng nếu là dùng ở trên việc soán vị ———
Vừa mới đầu chỉ chiếm được một thôn nhỏ, sau đó lại biến thành một cái hương trấn, lại sau đó nữa lại biến thành một tòa thành trì, tuần tự tiến lên.
Nghĩ như vậy có phải hay không quá đáng sợ đi?
Hoàng đế ở trong lòng khe khẽ mà đem đầu Tiết Triều chém xuống.
2.
Khi Tiết Triều tuần tự tiền lên, hắn liền liên tục mấy đêm điều mò đến, tránh trên xà nhà ở tẩm cung trên mà thâm tình chăm chú nhìn dung nhan đang ngủ của hoàng thượng.
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng mặt vô biểu tình: “Nhìn đủ chưa?”
Tiết Triều từ xà nhà phía trên nhảy xuống, một thân cao lớn, không biết là như thế nào đem chính mình ẩn đến hoàn hảo phía sau xà nhà.
Hoàng thượng tâm tình phức tạp mà nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Sau một lúc lâu sau, Tiết Triều đánh vỡ bầu không khí an tĩnh, đáng thương nói: “Hình như vừa rồi chân ta bị trẹo.”
“Thật không?” Hoàng thượng khoanh tay, lạnh nhạt mặt hỏi: “Ngươi chở nên yếu đuối từ khi nào vậy?”
Tiết Triều mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Việc yếu đuối này sớm muộn gì cũng phải làm đó sao!”
Dù sao cũng thân là Hoàng Hậu, phượng thể tôn quý, tương đối dễ dàng bị thương đi. Hiện tại sớm một chút làm quen, trước tiên thích ứng tốt cái loại hoạt động ở chốn hậu cung tăm tối phạm vi còn chỉ giới hạn quanh long sàng.
Hoàng đế bình tĩnh nói: “Khanh ——”
Tiết Triều nhỏ giọng oán trách: “Hoàng Thượng chán ghét ta, liền chỉ có hai chúng ta ở đây, khanh cái gì mà khanh.”
Hoàng đế nháy mắt cảm giác da đầu tê dại.
Tiết Triều nôn nóng hỏi: “Hoàng Thượng buổi tối có sợ không?
Hoàng đế mặt vô biểu tình: “Nguyên bản không sợ, nhìn đến Tiết khanh ngươi liền sợ.”
Tiết Triều dừng một chút: “Vì cái gì?” Lại nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải hay không người sợ chịu đựng không nổi dụ hoặc của thần mà làm chút chuyện xấu hổ?”
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng hít sâu: “Tới ——”
Tiết Triều lấy tay che lại miệng hắn.
Hoàng thượng kinh sợ đến ngây người!
Chính mình có phải hay không đối với Tiết Triều quá mức cưng chiều?
Thật không có tiền đồ.
Như vậy đi tới bước tiếp theo có phải hay không khác đi?
Tiết Triều trầm giọng nói: “Nếu như có người tiến vào, thần liền ngã lên trên giường, đem quần áo cởi ra hết, bọn họ vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì.” Nói đến phi thường hợp tình hợp lý còn cực kỳ trơn chu.
Hoàng thượng mặt vô biểu tình.
Tiết Triều dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: “Như vậy tin tức Hoàng Thượng yêu thầm thần có khả năng liền giấu không được nữa.” Nói xong không đợi hoàng thượng nói gì, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Hôm nay thời tiết thực tốt, thích hợp đế hai người cùng nhau ấy ấy*.”
*Nguyên tác là thị tẩm, nhưng đọc không thuận miệng lắm nên ấy ấy đi, chắc thời xưa không ai nói c.h.ị.c.h đâu ha:>
Hoàng thượng nhìn hắn.
Tiết Triều chột dạ mà tiếp tục nói sang chuyện khác: “Mấy ngày sau chắc thời tiết cũng không tồi.”
Hoàng đế dùng ánh mắt chất vấn: Lặp lại lần nữa cái gì mà tin tức giấu không được.
Tiết Triều làm bộ xem không hiểu, một cái tay khác nhẹ nhàng che khuất mắt hắn đi, lòng bàn tay có thể cảm nhận được lông mu thật dài của hoàng thượng, cọ đến ngứa ngáy, trong lòng cũng tê tê dại dại.
Sau một lúc lâu, Tiết Triều ở bên tai hắn nói: “Thần buông tay ha.”
Mới vừa buông ra tay, hoàng thượng liền trầm giọng nói: “Người đâu!”
Mấy trăm Ngự lâm quân vọt đến tiến vào.
Tiết Triều: “……”
Cuối cùng Tiết Triều bị thủ lĩnh đám thị vệ cung cung kính kính mà thỉnh đi ra ngoài.
Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Đêm nay chuyện phát sinh  không thể truyền ra ngoài.”
“Vâng!”
3.
Tiết Triều lần đầu tiên ngủ lại liền oanh oanh liệt liệt mà thất bại, uể oải không phấn chấn vài ngày liền, sau đó lại bắt đầu kế hoạch lần thứ hai ngủ lại.
Hoàng đế không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để yêu sâu sắc người đã làm loại chuyện này.
Cố tình người này còn không thể nói được, vừa nói liền sẽ không được vui, biểu cảm nhỏ được biểu hiện đến đặc biệt rõ ràng, cả triều văn võ đều có thể nhìn ra, đến lúc đó lại muốn đánh vào đầu vài cái nói mình sai mới dỗ hắn tốt lên.
Hoàng thượng ngẫm lại liền rất ghét bỏ.
Tiêu Linh Miên cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, chớp chớp mắt, khiếp sợ nói: “Hoàng huynh cười cái gì?”
Hoàng thượng thu lại biểu tình: “Có sao?”
Tiêu Linh Miên dùng sức gật đầu. Vừa rồi đang êm đẹp đột nhiên lại cười, thật là quá đáng sợ!
Vô cớ bật cười, vẫn là cái loại này…… Cười sủng nịnh, đây là người thanh tâm quả dục hậu cung trống rỗng có thể cười được sao!
Hoàng thượng lật trang thư, bình tĩnh mà chuyển đề tài: “Ngươi lại làm sao vậy?”
“Ồ” Miên Miên lúc này mới nhớ ra, hai tay nâng lên cao, tích cực nói, “Ta muốn vào đọc! Muốn đọc!”
“Đọc đi.” Hoàng thượng một tay lật thư, một tay xoa xoa huyệt thái dương.
Miên Miên nói: “Tiết Triều đêm qua từ tẩm cung ngươi khập khiễng mà đi ta, ta đều nhìn thấy cả.”
Hoàng thượng: “…… Khập khiễng mà đi ra?”
“Đúng vậy, hoàng huynh có thể hay không đối đãi tốt với người khác hơn không?” Miên Miên chính nghĩa mà nhỏ giọng rù rì, “Năm đó hắn tìm được ngươi đang bị thương, ở đó vài đêm, ta còn thấy được hết thẩy.”
Hoàng thượng nhìn hắn.
Tiêu Linh Miên sợ hãi đến không nói được.
Hoàng thượng khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Giữa trưa ăn cái gì?”
Miên Miên ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Đun sôi cái đó.”
Hoàng thượng: “Thịt thái lát?”
Tiêu Linh Miên cả giận nói: “Cải trắng!”
4.
Hoàng thượng lại cự tuyệt yêu cầu ngủ lại vô lý của Tiết Triều.
Tiết Triều bởi vậy mà ăn vạ bên mép giường không chịu đi, rất tức giận.
“Vì cái gì?” Tiết Triều không thuận cũng không buông.
Hoàng thượng: “Cái gì mà vì cái gì?” Nói xong y cũng không phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Ngươi quá lớn, long sàng không không chứa được.”
Tiết Triều vành tai đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cái kia… Kỳ thật cũng không phải rất lớn…”
Hoàng thượng: “???”
Tiết Triều ngồi xổm bên mép giường, ngượng ngùng xoắn xít mà bắt được một góc chăn của y, nhẹ nhàng lôi xuống.
Hoàng thượng có chút chịu không nổi.
Không gian an tĩnh, nghe được thanh âm không tự nhiên của Tiết Triều: “Thần đã không còn nhỏ nữa.”
Hoàng thượng: “???” Này là không nhỏ chuyện gì?
Tiết Triều nhìn hắn: “Thần có thể thị tẩm.”
Hoàng thượng giận đến bật cười: “Ngươi như nào mà đòi thị tẩm?”
Tiết Triều nhào đến, sau đó bị thân thủ của hoàng thượng xách đi ném ra ngoài.
5.
Tiết Triều tức giận đến đứng ở cửa tẩm cung, cả người cứng ngắc giống như được điêu khắc bằng đá.
Sau một lúc lâu, hoàng thượng sửa sang lại dung nhan chính mình, từ cửa sổ nhìn ra, xem hắn đang làm cái gì.
Tiết Triều ở cửa đợi vài giây, sau đó xoay người, khập khiễng mà chuẩn bị rời đi.
Hoàng thượng: “……” Vừa rồi ngươi xông đến đây chân cũng không có khập khiễng đi?
Tối hôm qua liền bị người thấy được, lần này không biết lại sẽ bị bao nhiêu người nhìn thấy. Nhưng Tiết Triều tựa hồ e ngại người biết đến còn chưa đủ nhiều, thở dài một hơi, chuẩn bị cảm khái một chút, liền không cần nghĩ cũng biết là hoàng thượng mơ ước Tiết tướng quân dung nhân xinh đẹp, cầu tình không được liền lôi ra đánh.
Hoàng đế nháy mắt đầu có điểm đau, liền nhanh mở hai cánh cửa ra, nhanh chóng đem hắn trở về lại.
Tiết Triều giữa mày mang ý cười: “Thần liền biết ——”
Hoàng thượng đem hắn ấn ở trên cửa, mỉm cười nói: “Đi lại không được tốt sao?”
Tiết Triều thấu tình đạt lý nói: “ta bị thương, tối hôm qua trẹo chân.”
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng nhướng mày: “Ngươi dễ dàng bị thương như vậy?”
Tiết Triều gật gật đầu, nghiêm túc mà phổ cập kiến thức khoa học cho y: “Về sau sẽ trở nên càng ngày càng dễ dàng bị thương hơn.” Theo như thể lực thay đổi, tố chất thân thể cũng theo đó mà xảy ra thay đổi.
Hoàng thượng hít sâu.
Tiết Triều ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Này, có phải không được thân cận với người khác, có đúng không?”
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “Ngươi gọi ai là này?”
Tiết Triều thật ra muốn nói từ khác, nhưng nói không ra tiếng.
Hoàng thượng: “…… Giỏi lắm! Vành tai hồng cái gì?”
Tiết Triều lắc đầu.
Hoàng đế kiên nhẫn nói: “Đi đường cho tốt, im lặng mà rời đi.”
Tiết Triều nghe được lời này, hơi có chút không được tự nhiên, bởi vì hắn cảm giác được có một chút gì đó là yêu đương vụng trộm: “Vì sao phải im lặng mà rời đi?” Lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Giống như là yêu đương vụng trộm vậy.”
Hoàng đế: “……” Cũng là.
Tiết Triều đáng thương vô cùng: “Sự thật thường đau lòng.”
Hoàng thượng nói: “Chân kia còn có thể thị tẩm sao?”
Tiết Triều cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Hoàng thượng biết chính mình thọc tổ ong vò vẽ, bình tĩnh nói: “…… Ha ha ha, ta chỉ đùa một chút.”
Tiết Triều thật sự không hề biết là nói đùa, lập tức nhào đến.
Hoàng thượng mặt vô biểu tình mà tránh qua bên khác.
Tiết Triều bổ nhào vào giường, đáng thương vô cùng mà nắm lấy khăn trãi giường, không chịu đi. Hoàng đế thực sự ghét bỏ, đem một chút sở trường của mình dỗ hắn đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.